Hệ Thống Hồng Nương

Chương 24




Chương 24


Mai Thiếu Hằng không nói gì, sau khi Giang Lăng nói thích xong bèn bắt đầu quan sát cậu như nghi ngờ.


"Làm sao? Không tin à?" Giang Lăng nhướn mày.


"Bộ dạng lúc này của nàng, bảo ta làm sao mà tin nàng được?"


"Thế ngươi có tin Hàn Tố không?"


"A Tố tính tình ngay thẳng, ta đương nhiên là tin nàng ấy." Câu nói này, Mai Thiếu Hằng nói rất chắc chắn, trông bộ dạng chắc là đã nắm rõ được tính cách Hàn Tố rồi.


"Nàng ấy tin ta, thế nên đến ta mà ngươi cũng không tin, dựa vào cái gì mà ngươi dám khoác lác rằng ngươi tin nàng ấy?"


"..."


Mai Thiếu Hằng lập tức câm nín nhìn Giang Lăng.


Giang Lăng hạ mắt, lấy một tấm lụa được gấp chỉnh tề từ trong ngực ra, đập xuống trước mặt Mai Thiếu Hằng: "Là đàn ông thì nhanh nhẹn lên, đây là bản đồ, nếu ngươi đã có thể trà trộn vào trong hoàng cung, vậy thì nghĩ cách đi cứu nàng ấy đi."


Mai Thiếu Hằng vẫn mang vẻ nghi ngờ trong ánh mắt, trông bộ dạng có vẻ ám ảnh tâm lí sau vụ Giang Lăng đạp hắn xuống nước quá lớn, dẫn đến hắn luôn không nhịn được mà nghi ngờ bất cứ thứ gì của Giang Lăng.


Nhưng Giang Lăng cứ nhìn chằm chằm vào hắn như khiêu khích.


Mai Thiếu Hằng hít một hơi, giơ tay nhặt tấm lụa trên bàn lên, ngón tay móc lên, một tấm bản đồ hoàn chỉnh liền lọt vào trong mắt.


"A Tố dễ dàng bị người ta lừa, ta đương nhiên không thể tin nàng ấy hoàn toàn. Nhưng, ta sẽ tin lần này." Nói xong, hắn nhét khoảnh lụa vào trong tay áo.


"Còn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi này." Giang Lăng gõ bàn.


"Nàng nói đi."


"Ngươi cần bao lâu để công hạ hoàng thành?"


Giang Lăng hờ hững hỏi, mắt Mai Thiếu Hằng đảo nhanh, cuối cùng tỏa ra ánh sáng cứng cỏi và tự tin.


Hắn nói: "Mười ngày, nhiều nhất là mười ngày."


"Ừ, giỏi đấy."


Mai Thiếu Hằng lộ vẻ lạnh lẽo, hắn đè thấp giọng: "Uy danh Hàn gia quân hiển hách, chúng danh bất chính ngôn bất thuận, trừ phi phụ hoàng tự mình ra mặt, tự mình đứng trước mặt văn võ bá quan mà nói ta là loạn thần tặc tử, hạ lệnh tru sát, còn không thì ta sẽ không thua."


Mấy chuyện này Giang Lăng không hiểu lắm, Mai Thiếu Hằng cũng chỉ có thể nói ba phần, nhưng đối với Giang Lăng mà nói, có câu trả lời này là đủ rồi.


Giữa sự tĩnh lặng ngắn ngủi, bên ngoài vọng vào tiếng ầm ĩ như đã xảy ra chuyện lớn gì.


Chẳng mấy chốc, cung nga đến gõ cửa rồi đứng ngoài gọi với vào: "Nương nương, bệ hạ triệu kiến."


Bệ hạ?


Chiêu Dương đế?


Chiêu Dương đế sống dở chết dở mà vẫn có thể triệu kiến cậu?


Giang Lăng ngẫm nghĩ chốc lát rồi nghiêng đầu nhìn, Mai Thiếu Hằng đã nấp nửa người trong bóng tối, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.


Thế là Giang Lăng cười, mắt ngập tràn vẻ thú vị: "Chuyến này ngươi lén lút vào cung, đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn rồi, đúng không?'


Mai Thiếu Hằng ngước mắt.


Giang Lăng xoay người đi về phía bậc cửa, tiếng nói nhẹ nhàng vọng đến: "Nếu ngươi muốn cứu Hàn Tố thì giờ chính là thời cơ tốt nhất, chờ lát nữa, cả hoàng cung sẽ loạn lên đó."


"Loạn lắm luôn đó~"


Cửa vừa hé mở, gió lạnh thốc vào, Giang Lăng nhìn thấy cung nga thị tòng đứng chỉnh tề trước cửa.


Quay đầu lại nhìn, nơi bóng tối đã chẳng còn bóng ai, Mai Thiếu Hằng đã biến mất.


Giang Lăng cảm thán: "Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, mánh khóe từ xưa cả. Hi vọng Mai Thiếu Hằng có thể nắm chắc thời cơ, giành lấy trái tim Hàn Tố."


"Kí chủ, anh lợi hại ghê."


"Nếu hắn mà còn thất bại, chắc ta hộc máu thật mất."


Đêm lại đổ mưa tuyết to như lông ngỗng, trong màn đêm, những chấm trắng lấm tấm rơi, khi chạm đến da thịt liền tan ra thành giọt nước.


Cung nga xách một chiếc đèn hoa dẫn đường phía trước, chầm chậm bước về nơi tối tăm.


Đến gần hơn rồi, Giang Lăng nghe thấy tiếng gào thét liên tục không dứt, chẳng khác nào dã thú kêu rên khi bị thương. Nhưng vì đã kêu gào quá lâu nên giọng khàn đặc đi, lộ rõ sự bất lực.


Sau khi đến nơi, cửa phòng mở ra, để lọt ánh sáng của nến, Giang thừa tướng bước ra từ trong căn phòng, nhìn thấy Giang Lăng rồi liền lộ vẻ ưu sầu.


Giang Lăng gật đầu cho có, bước vào trong phòng.


Trong phòng không phải chỉ có một mình Chiêu Dương đế, các cung nga thái giám đứng cúi đầu, chờ nghe lệnh của người trên bất cứ lúc nào. Màn sa lả tả rủ hết xuống đất, bao phủ cả chiếc giường.


Nương theo ánh nến vàng ấm, Giang Lăng nhìn thấy một bóng đen đang giãy giụa, lăn lộn không ngừng. Bên cạnh giường có một người trẻ tuổi đang ngồi, đang thấp giọng nhỏ nhẹ.


"Phụ hoàng, có phải người đau lắm không?"


"Ư ư a a a."


"Người yên tâm, nhi thần nhất định sẽ giải quyết giúp người, chỉ cần qua đêm nay, tất cả đều sẽ kết thúc..."


Mấy chữ cuối cùng được ép xuống cực thấp.


Giang Lăng nhíu mày, bước nhanh về phía trước, kéo thẳng mớ vải màn nặng nề lên, nhìn rõ cảnh tượng bên trong.


Chiêu Dương đế bị trói tay chân đang không ngừng đập giường, Đoan vương Mai Hiên đang bưng một bát thuốc, đút cho Chiêu Dương đế uống từng thìa một.


Động tác của hắn hoàn toàn không thô lỗ, cứ hết một thìa lại thêm một thìa, thuốc bị Chiêu Dương đế nôn ra, chảy từ bên mép xuống đến gối mềm cũng chẳng buồn để ý.


Giang Lăng khoanh tay, đứng trên cao mà nhìn xuống, màn trướng lại hạ, mềm mại dán vào xiêm y Giang Lăng, mơn man và mê hoặc.


Động tác của Đoan vương khẽ động, hắn quay lại giải thích: "Ta sợ phụ hoàng giãy giụa rồi làm chính mình bị thương, thế nên sai thái giám trói phụ hoàng lại, ôi, đây cũng chỉ là kế sách nhất thời thôi."


"Hờ." Giang Lăng cười phì.


Đoan vương thong thả đứng dậy, cầm bát thuốc đặt vào lòng bàn tay Giang Lăng: "Nếu Hi phi đã đến rồi, vậy phụ hoàng đành phiền người chăm sóc, nhi thần xin lui trước."


Nói xong, hắn dẫn cung nga thị tòng ra ngoài, chỉ để lại một mình Giang Lăng.


Cả căn nhà lạnh lẽo và trống trải, chỉ có tiếng gào thét của Chiêu Dương đế.


Kinh thư mở ra trước mặt Giang Lăng, trên mặt giấy là mấy chữ to rồng bay múa lượn——Tù phi của vương gia lãnh khốc.


Phía dưới đóng khung một dòng chữ.


[Kết cục của nữ phụ ác độc]


Hệ thống đọc chữ bên trên: "Quân của Tuyên vương công thành, hai tên loạn thần tặc tử cuối cùng cũng biết sợ, bọn chúng không cam lòng chịu thua như vậy, bèn nghĩ ra một độc kế, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu yêu phi vừa ác độc vừa ngu xuẩn tên Giang Lăng."


"Đêm đó, Giang Lăng cho Chiêu Dương đế uống hết bát thuốc, chưa quá một canh giờ sau, Chiêu Dương đế đột ngột băng hà."


"Tin yêu phi Giang Lăng cấu kết với Tuyên vương, mưu hại đế vương chấn kinh cả thiên hạ. Tuyên vương Mai Thiếu Hằng từ "thanh quân trắc", biến thành kẻ bất trung bất hiếu bất nghĩa."


"Giang thừa tướng khóc to trên triều, đại nghĩa diệt thân, tự mình hạ lệnh tru sát Giang Lăng."


—— Đây chính là nội dung nguyên tác.


Hệ thống đọc một hồi, đột nhiên phát cáu: "Ha, cái tên súc sinh này, dám làm như thế với con gái mình!"


"Con gái hành thích vua không có lợi gì cho hắn, chắc là thua cuộc trong ván cờ với Đoan vương rồi, thế là đẩy một người bên mình ra thế mạng." Giang Lăng đoán bừa, "Nhưng cho dù nói thế nào thì cũng tuyệt tình quá."


Hệ thống dụi dụi vào cánh tay Giang Lăng: "Kí chủ, anh yên tâm, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, đảm bảo anh không chết nổi, đến lúc đó chúng ta sang thế giới khác chơi, cùng đi chinh phục biển khơi sao trời."


Giang Lăng bị chọc cười, cong mắt: "Được."


Trong khi Giang Lăng và hệ thống của mình tám chuyện, tiếng Chiêu Dương đế càng lúc càng yếu, sắc mặt thì càng lúc càng dữ, miệng thậm chí còn sùi bọt mép.


"Kí chủ, hắn sắp chết rồi."


"Ta nhìn ra được."


Con người đều sợ chết, đặc biệt là một vị đế vương cửu ngũ chí tôn, Chiêu Dương đế như hồi quang phản chiếu, đột nhiên giãy giụa kịch liệt, miệng còn nức nở gì đó.


"Ư a ư ư ư."


Giang Lăng vứt bát thuốc trong tay, cũng không chê cái giường lanh tanh bành, cầm góc chăn lên lau bọt trên mặt Chiêu Dương đế.


Mặt Chiêu Dương đế uy nghiêm, không lộ vẻ già, bây giờ nhìn lại, bỗng giống một người già sắp chết.


Nhưng sắc mặt Giang Lăng lại nhợt nhạt, trông chẳng khá hơn Chiêu Dương đế bao nhiêu, trong ánh đèn mờ ảo chẳng khác nào diễm quỷ.


"Ư... oa..."


"Ngươi muốn ta cứu ngươi?" Giang Lăng dừng lại hỏi.


Chỉ năm chữ ngắn gọn, đôi mắt đục ngầu của Chiêu Dương đế liền sáng bừng lên, đó là khát vọng sống khi đứng trước đường cùng.


"Tiếc quá, ta không cứu nổi ngươi."


"Ư ư ư."


"Ta thực sự không cứu nổi ngươi mà."


"A a a ư oa oa."


"Không nghe rõ đâu." Giang Lăng cười, "Cơ mà ta có thể đoán, ngươi đang hứa đúng không?"


"A..."


"Hứa quyền lực? Địa vị? Sủng ái? Chỉ cần là thứ ta muốn thì ngươi đều có thể cho ta, chỉ cần ta cứu ngươi?"


Lúc này, Chiêu Dương đế không thể khống chế được cơ thể mình lại ép bản thân phải gật đầu.


"Vậy ta hỏi ngươi một câu hỏi nhé." Giang Lăng nhàn nhã mở miệng, "Ngươi từng động vào Ngọc Cơ phu nhân đúng không?"


Giang Lăng thực ra chẳng cần gì phải hỏi, nhưng thời gian qua, cậu đã nhận quá nhiều thứ từ Mai Cửu, nhận quá nhiều sự dịu dàng từ thiếu niên kia, thế là không nhịn được mà muốn biết về y nhiều hơn.


Chiêu Dương đế lộ vẻ nghi hoặc ra mặt, có vẻ đã quên mất Ngọc Cơ phu nhân là ai, Giang Lăng đành phải nhắc tiếp: "Tâm Hải cư, mẫu thân của tiểu quốc sư Mai Cửu, Hồ Cơ, nữ nhân của phụ hoàng ngươi..."


Từng chữ từng chữ được xướng lên, Chiêu Dương đế nhớ ra điều gì, mặt lộ vẻ sợ sệt.


Chiêu Dương đế không thể lên tiếng, Giang Lăng cũng không mong có thể cạy ra được cái gì từ miệng hắn, chỉ vẻ mặt này thôi cũng đủ khiến Giang Lăng hiểu ra được sự thật.


"Ngươi quả nhiên đã cưỡng bức nữ nhân của phụ thân ngươi." Giang Lăng tỏ vẻ mỉa mai.


"Ư ư ư a a a." Chiêu Dương đế cảm nhận được gì đó, gấp gáp muốn nói nhưng chỉ có thể phun ra những âm sắc mơ hồ.


"Mai Cửu coi như là báo thù cho mẹ mình, có điều..." Giang Lăng cúi đầu, vì hành động của cậu mà trùng hợp thay, cậu quay lưng lại với ánh sáng, trong con ngươi là sóng ngầm cuồn cuộn, "Cho ngươi biết một chuyện nhé. Thực ra... ta là nam tử."


Chiêu Dương trợn tròn mắt nhìn cậu như không tin.


"Thật đấy." Khi Giang Lăng trả lời, âm cuối hơi nhướng lên, ngón tay cởi áo mình ra.


Cổ áo mở rộng, đầu tiên là xương quai xanh tinh xảo, sau đó là lồng ngực phẳng lì.


"Nhìn đi, ta đâu có lừa ngươi." Đầu mày cuối mắt Giang Lăng toàn là ý cười.


Chiêu Dương đế trợn muốn rách cả mắt, nghiến răng nghiến lợi.


Hệ thống há hốc.


Giang Lăng ung dung khép vạt áo lại: "Có một câu, ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã muốn nói với ngươi rồi, nhịn mãi đến tận giờ đấy."


"A a a oa."


"Đừng kích động chứ." Con ngươi trong mắt Giang Lăng lộ vẻ khinh thường, cậu đè thấp giọng nhưng tiếng nói vẫn truyền vào tai Chiêu Dương đế rõ ràng. Cậu vui vẻ nói: "Tiểu huynh đệ của ta to hơn ngươi."


Hệ thống bổ thêm theo bản năng: "Lão sắc quỷ này còn là loại chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền nữa chứ."


"Hộc——"


Chiêu Dương đế phun ra một ngụm máu lớn.


Hệ thống: Kí chủ 666——