Hệ Thống Hồng Nương

Chương 73: Tiên tử Bạch Liên Hoa (16)



Edit: Yooniin

Ở trong giới Tu chân, những linh thảo linh quặng quý hiếm đều có thứ gì đó canh giữ, linh thảo thì có yêu thú, linh quặng lại chỉ có bên trong núi thạch quái.

Nếu tu sĩ muốn lấy được trân bảo, tất nhiên phải đoạt được từ trong miệng yêu thú, vận khí tốt thì không nói, không tốn vài phần sức lực là có thể lấy được, nhưng nếu vận khí không tốt, không chừng sẽ trở thành thức ăn của đám yêu thú này.

Nhưng mà, ở cái "Tiên cảnh" rách nát bày, những cái gọi là thiên tài địa bảo lại giống như tùy ý vớt một cái là lấy được, tùy tiện lay một bụi cỏ hay đào một cái động đều có thể tìm được một hai thứ.

"Mấy thứ này ở thời thượng cổ có lẽ xuất hiện thường xuyên nhỉ."

"An Thần thảo đối với tán tu mà nói đích xác trân quý, nhưng đối với chúng ta cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, có lẽ quý ở niên đại của nó."

Các tu sĩ trẻ tuổi vừa đi vừa thảo luận.

Các tông môn đều có quy củ nghiêm minh, đệ tử khi ra ngoài rèn luyện sẽ rất ít có chuyện vì bảo vật mà tranh giành. Một là bởi vì môn quy, hai là bởi vì sau khi thu thập xong sẽ được thống kê, xong việc sẽ theo quy tắc mà phát xuống.

Cho nên, mặc kệ là đệ tử Côn Luân tông hay đệ tử Vân Cẩm các, đều có thời gian rảnh để tán gẫu.

"Bí cảnh này phong bế trong thời gian dài như vậy, không thiếu nhất chính là niên đại." Có người cảm thán một tiếng.

Cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy, phía trước xuất hiện một cái hố to lõm sâu xuống.

Mảnh đất này cây rừng thưa thớt, trên mặt đất là một tầng cỏ dại, cỏ này lan tràn tới tận cái hố kia rồi biến mất không còn một mảnh.

Đám người Giang Lăng còn chưa cảm thấy gì, nhưng một số đệ tử Vân Cẩm các nuôi dưỡng linh sủng, mới đến gần cái hố động kia, những kinh sủng này lông tơ đều dựng đứng, một bên tru lên, một bên chui vào trong lòng chủ nhân run bần bật.

"Mao Mao, đừng chui, ngứa quá."

Chủ nhân linh thú nhìn nó cả cười run rẩy, thấy mọi người đều nhìn lại đây, hơi xấu hổ nói: "Mao Mao bị dọa sợ."

"Nhìn ra......"

Chủ nhân linh thú gãi gãi đầu: "Lần trước Mao Mao thành như vậy là lúc chúng ta gặp được con Quỷ Vương ở Quỷ động."

Mọi người lập tức cảnh giác, nhưng bọn họ lại phát hiện không hề có bất kì dấu vết nào của sinh linh để lại.

Việc này chứng minh hai điểm, một là căn bản không có sinh vật nguy hiểm gì cả, hai là đối phương quá đáng sợ, thực lực của bọn họ không đủ để nhận ra.

Nửa ngày sau, Mai Sơ Viễn nâng bước đi lên phía trước, nói với đệ tử Côn Luân bên cạnh, "Ta tới hố kia nhìn thử, mọi người đợi ở đây, không được phân tán."

Sau đó ánh mắt dừng trên người Trần Hằng, thần sắc nhu hòa, giống như đang hỏi ý kiến hắn.

Người có tu vi cao nhất ở đây là Mai Sơ Viễn, y an bài như vậy cũng thích hợp, bất quá bản thân khả năng cao sẽ rơi vào nguy hiểm.

Sau khi Trần Hằng tự hỏi một chút cũng gật đầu.

Lúc này, tầm mắt Mai Sơ Viễn di chuyển, nhẹ nhàng đặt trên người Giang Lăng.

Ánh mắt kia vừa mềm vừa nhẹ, hàm chứa tinh tinh điểm điểm ý cười.

Hệ thống ở bên tai Giang Lăng lải nhải: "Ký chủ, y nhìn anh như vậy làm gì? Chẳng lẽ thấy anh quá nhiệt tình, phát hiện anh không phải hàng nguyên bản?"

"Có lẽ đang cầu khích lệ......" Giang Lăng yên lặng trả lời.

Sau đó cậu nghiêng đầu, nhìn Mai Sơ Viễn chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Cẩn thận một chút."

Mai Sơ Viễn nhấp môi cười lại ngọt lại mềm: "Ta đã biết."

Nói xong không hề chần chừ mà nhảy xuống cái hố kia, chỉ thấy trên màu đất vàng trong hố xuất hiện một bóng trắng đặc biệt nhu hòa bắt mắt.

Nha đầu Tú Chỉ khoa trương che ngực, kề bên tai người đứng cạnh nói nhỏ: "Thấy không thấy không, Sơ Viễn ca ca cười rộ lên nhìn thật giống với hồ lô đường, ta nói nha Sơ Viễn ca ca là một người siêu cấp tốt, nói các ngươi theo đuổi lại không dám, bây giờ người ta hoa đã có chủ, các ngươi hối hận đi thôi."

Nữ tử bên cạnh khóc không ra nước mắt: "Tú Chỉ, muội đừng nói lớn tiếng như vậy.".

Tú Chỉ nghiêng đầu cười.

Nữ tử kia vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chúng ta nào dám hả."

Cái hố này cực kỳ lớn, đầu tiên Mai Sơ Viễn dạo quanh một vòng, sau đó lại quay trở lại tìm tòi từng tấc đất. Như thế liền chậm trễ một chút thời gian.

Đợi đến khi Mai Sơ Viễn trở về, Tú Chỉ đã vứt bỏ tiểu tỷ muội của mình, ôm cánh tay Giang Lăng làm nũng, giống như coi đối phương thành một người phi thường đáng tin cậy: "Đại tỷ tỷ."

Ánh mắt Mai Sơ Viễn hơi lóe, sau lại cong cong khóe môi, dẫm lên cỏ khô đi tới.

Tú Chỉ một bên vẫy tay một bên nói: "Sơ Viễn ca ca, thế nào?"

"Bên dưới không có bất kỳ sinh vật nào." Mai Sơ Viễn lắc đầu, ôn thanh nói: "Bất quá ta phát hiện một việc, hình dạng hố này khá đặc thù, như là dấu chân của linh thú, chứng tỏ thực lực con linh thú này... Phỏng chừng nó đã đạt tới cảnh giới, cho nên nhiều năm qua đi như vậy, hơi thở vẫn còn lưu lại nơi này, cho nên nơi này chịu ảnh hưởng bởi khí tức của nó, không có một ngọn cỏ, thậm chí là......"

Ánh mắt Mai Sơ Viễn dừng ở tu sĩ trẻ tuổi ôm linh thú, ôn nhu mở miệng: "Cho nên Mao Mao mới bị dọa sợ."

"Vậy phải làm gì bây giờ?"

Chúng đệ tự hai mặt nhìn nhau.

Mai Sơ Viễn đi tới trước mặt Trần Hằng, tựa hồ muốn thương lượng cùng hắn, hồi lâu, hai người nói ra quyết định với các đệ tử.

"Nếu không có nguy hiểm, chúng ta đi tiếp vào nhìn xem, dù sao cũng là dấu vết linh thú thượng cổ để lại, rất khó thấy."

Mọi người sôi nổi gật đầu, chỉ có vị tu sĩ ôm "Mao Mao" liên tục xua tay sự tuyệt: "Mao Mao bị dọa thành dạng này, ta sẽ không xuống."

Ở phía trên nhìn xuống không cảm nhận được gì, lúc chân chính đi xuống mọi người mới bị chấn động.

Bởi vì chỉ có chính bản thân đặt chân vào nơi này mới có thể sâu sắc cảm nhận được linh thú lưu lại dấu chân này có bao nhiêu cường đại. Nó có thân thể cực kỳ to lớn, da lông cứng rắn, một trảo của nó cũng đủ để đập nát ngọn núi nhỏ.

Mà cái hố này có lẽ chỉ là nó vô tình lưu lại thôi.

Từ khi đi tới, Giang Lăng cảm giác được dưới chân có vật gì đó cộm lên, cậu dùng lại, làm một tiểu pháp thuật bào trừ bùn đất, lộ ra một phiến đá, trên mặt đá dày đặc hoa văn, nhìn khá xinh đẹp.

Sư huynh đệ ở phía trước thúc giục, Giang Lăng cầm lấy phiến đá nhét vào túi trữ vật, sau đó đi theo.

Sau khi đi qua cái hố này, đoàn người lại lục tục phát hiện dấu vết của sinh linh viễn cổ lưu lại.

Như vết chân vết cào này nọ rất dễ tìm thấy, nhiều hơn còn là những dấu vết chiến đấu đáng sợ. Vết tích vắt ngang qua không gian sông núi, dễ như ăn cháo khiến ngọn núi đổ sập, sông ngòi cạn khô.

Dấu chân linh tinh vô dụng đối với mọi người, nhưng những dấu vết đánh nhau này lại khá có ích, nếu bọn họ tìm được dấu vết hoàn chỉnh, ở nơi đó đả tọa một thời gian có thể cảm thụ, thậm chí là lĩnh ngộ được sức mạnh trong đó.

Mà những tàn tích này lưu lại vẫn còn sót một phần uy lực, muốn tới gần sẽ vô cùng nguy hiềm, vài người không cẩn thận còn có thể bị thương.

Lúc này rất dễ bị ma tu đánh lén, đệ tử Côn Luân cùng Vân Cẩm bày ra một trận pháp tạm thời, hai bên thay nhau trông chừng. Đại khái là thực lực mỗi người đều khá mạnh, lại có vị Thanh Hà tiên quân tọa trấn. Tuy rằng có bị đánh lén vài lần nhưng cũng chỉ là nhốn nháo nho nhỏ.

Ba ngày trôi qua, mọi người gặp được một vách đá, bên trên khắc mấy chữ, tự thể phức tạp cổ xưa, chữ viết này Giang Lăng chưa từng gặp qua.

Tiếng bước chân truyền tới từ bên cạnh, sau đó cậu nghe được thanh âm của Mai Sơ Viễn: "... Ta sinh, ta vong."

Giang Lăng sửng sốt hỏi: "Trên vách đá có khắc bốn chữ này?"

"Ừ." Mai Sơ Viễn nhẹ nhàng nhấp môi: "Ta từng học qua văn tự viễn cổ, nhưng cũng chỉ biết một chút, chữ quá phức tạp sẽ nhận không ra."

Giang Lăng đột nhiên cười: "Tiền bối lưu lại bốn chữ này cũng thật tiêu sái."

Giọng đánh giá còn có chút cảm giác thú vị ác liệt.

Lúc này là Vân Cẩm các bảo hộ, Côn Luân tông đến lĩnh ngộ.

Thời điểm đệ tử Côn Luân vừa tìm được vị trí đả tọa thích hợp, Giang Lăng nhận ra linh lực dao động, không chỉ cậu, bọn Thu Bích Hoa Trần Hằng cũng cảm nhận được.

Trong lòng khẽ động, Giang Lăng lập tức cùng Thu Bích Hoa nhảy ra, theo sau có mấy đệ tử cũng đuổi theo.

Mấy người ngự kiếm về phía linh lực bùng nổ, chỉ thấy hai cô nương đang hoảng loạn chạy trốn, phía sau là hắc quang bao phủ.

Hắc quang hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén đâm thẳng đến, nếu như bị đâm trúng phỏng chừng sẽ trực tiếp biến thành tổ ong.

Giang Lăng vung tay, đèn hoa sen xuất hiện.

Ngọn lửa trong đèn sáng lên, hư ảnh của hai con long ngư vụt ra, đem mấy thứ đang lao về phía hai cô nương nuốt vào.

Hai người liếc mắt, lập tức chạy về phía này, lúc này Thu Bích Hoa đã bay ra ngoài, tiếng tiêu cất lên ngăn cản ma tu phía sau, Trần Hằng cũng không chậm trễ theo sát, mấy người còn lại lục tục đuổi tới, cùng ma tu đánh thành một đoàn.

Giang Lăng nhìn tình cảnh, cảm thấy bên mình không chỉ chiếm ưu thế về tu vi mà còn hơn hẳn về số lượng, yên tâm đi về phía hai cô nương kia.

Vừa nãy vội vàng ra tay, bây giờ Giang Lăng mới thấy rõ dung mạo của hai người, cư nhiên là tỷ muội song sinh.

Tỷ muội hai người đều vô cùng xinh đẹp, một người có đôi mắt thu thủy, nhu nhược động lòng người, một người lại có đôi mắt hạnh xinh đẹp, cơ linh hoạt bát.

Tựa hồ đã biết bản thân an toàn, hai người mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy một người ngã về phía người bên cạnh, cô nương hoang mang đỡ lấy tỷ tỷ, tựa hồ đã không còn khí lực nâng đối phương dậy, khó khăn đỡ người đi về một bên.

Đến lúc cả hai ngươi đã sắp không chịu nổi nữa sắp ngã xuống thì được một lực đạo phía sau đỡ nàng một phen.

"Đa tạ." Đầu tiên là đáp tạ, cô nương kia sau đó mới quay lại, nhìn thấy khuôn mặt của Giang Lăng.

Cậu thu hồi đèn hoa sen, khóe môi giơ lên, cười khẽ: "Ngươi không sao chứ?"

Cô nương kia lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại gật đầu: "Ta không có việc gì, nhưng tỷ tỷ của ta......" Nhắc tới tỷ tỷ, vành mắt cô nương đỏ hồng, lộ ra vài phần ủy khuất.

"Nếu ngươi tin ta thì để để ta xem một chút." Giang Lăng bổ sung: "Ta là đệ tử Vân Cẩm các Lục Nghi Tu."

Ở thời điểm này sao có thể tiếp tục trì hoãn, cô nương kia lập tức đồng ý.

Giang Lăng đỡ người qua, dùng linh lực xem xét, linh lực người này khô kiệt, gân mạch bị hao tổn, ngoại thương tuy rằng nghiên trọng, nhưng người giới tu chân luôn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, dược trị liệu ngoại thương là nhiều nhất, từ bình thường đến quý hiếm, cần gì đều có đủ.

Mà thuốc trị thương trên người Giang Lăng đều lấy từ Vân Cẩm các, dược hiệu tuyệt đối không kém, cậu tìm theo ký ức cho cô nương kia uống vài viên đan dược, sau đó giúp nàng hồi phục linh lực.

"Đa tạ." Cô nương nhẹ nhàng thở ra, lại nói lời cảm tạ, trên mặt toát ra thần sắc e lệ: "Túi trữ vật của chúng ta bị đoạt, chờ ra khỏi Cửu Thiên Tiên Cảnh sẽ trả lại cho ngươi."

Nàng cúi đầu giới thiệu thân phận của mình với Gianh Lăng.

Hai cô nương này đến từ Thanh Quang tông, tỷ tỷ Đặng Uyển, muội muội Đặng Nghiên, tu vi các nàng giống nhau, lại vì duyên cớ song sinh, liên thủ với nhau tuyệt không kém so với sư huynh sư tỷ, nên hành trình đi tiên cảnh lần này được cùng nhau tới. Bọn học cũng giống đoàn người Giang Lăng, sau khi tiến vào thì các trưởng lão cùng tông chủ liền rời đi, muốn cho bọn họ tự rèn luyện.

"Các ngươi sao lại đụng phải ma tu? Những người khác của Thanh Quang tông đâu?" Giang Lăng thuận miệng dò hỏi.

Đặng Nghiên giật minh, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ, giống như con mèo xù lông: "Chúng ta bị mai phục!"

"Ngươi có thể chậm rãi nói." Giang Lăng âm thanh nhu hòa.

Đặng Nghiên há mồm, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lăng, lại không nói tiếng nào.

Giang Lăng biết rõ nàng đang băn khoăn điều gì, lộ ra tươi cười trấn an, không sao cả nói: "Nếu không muốn nói thì không cần nói."

Thần sắc Đặng Nghiên vừa mới cảnh giác, nhìn Giang Lăng cười như vậy cả mặt cũng hồng lên, ngón tay xoắn vào nhau: "Không phải không muốn nói..."

Giang Lăng cười cười.

Nàng suy nghĩ, ổn định lại cảm xúc, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta tìm được một gốc Phượng Hoàng mộc ngàn năm, tuy rằng nơi này linh thực vạn năm không ít, nhưng gốc Phượng Hoàng mộc trân quý này lại không có bao nhiêu."

Vừa lúc ma tu đã chạy hết, Thu Bích Hoa cùng Trần Hằng đi tới.

"Vận khí các ngươi thật tốt." Thu Bích Hoa cười nói.

Đặng Nghiên lắc đầu, "Sư huynh đệ đều rất vui vẻ, lập tức hạ thủ xuống Phượng Hoàng mộc, đợi đến khi hoa nở có thể bắt được Phượng hỏa.

Lửa Phượng Hoàng tuyệt đối là đồ vật mà luyện đan sư tha thiết mơ ước, bởi vì lửa này có thể nâng cao xác suất thành công khi luyện đan, nhưng thứ này chỉ có thể gặp không thể cầu.

"Bọn ta đợi hai ngày, không nghĩ tới lại trúng phải bẫy rập của ma tu, có ma tu phát hiện Phượng Hoàng mộc sớm hơn chúng ta một bước, vẫn luôn ẩn giấu trong bóng tối, đợi đến khi chúng ta thả lỏng cảnh giác, đột nhiên tập kích... Mọi người nhất thời hoảng sợ, bất đắc dĩ phân tán nhau mà chạy."

Thần sắc nàng uể oải: "Ta cùng tỷ tỷ chọn bừa một đường, đám ma tu kia nói muốn bắt bọn ta lại làm lô đỉnh, vẫn luôn đuổi theo không buông, dọc đường đi đều là tỷ tỷ bảo hộ ta, ta mới an toàn."

"Lô đỉnh?" Thu Bích Hoa nâng giọng.

Cái gọi là lô đỉnh, chính là người bị lấy đi linh lực, vì người khác sử dụng. Kết cục của lô đỉnh bình thường vô cùng thê thảm, trở thành một phế nhân còn tốt, đại đa số người trở thành lô đỉnh đều bị hút khô mà chết.

Đạo môn sớm đã ra văn bản rõ ràng cấm sử dụng lô đỉnh, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn chặn, nhưng ít nhất không có ai quang minh chính đại dám làm chuyện này. Đối với ma tu mà nói, lô đỉnh dùng để tăng tu vi lại là thứ tốt.

Nếu thực sự bị tóm, kết cục của các nàng thê thảm cỡ nào có thể tưởng tượng được.

"Đám âm hiểm tiểu nhân này!" Thu Bích Hoa không thèm kiêng dè mắng một tiếng, "Sớm biết chuyện này ta vừa rồi phải liều mạng bị thương cũng phải chém đám khốn kiếp kia thành từng mảnh!"

Trần Hằng lôi kéo Thu Bích Hoa, ho khan một tiếng: "Đừng làm các nàng sợ."

"......"

"Trừ hai người ra, có thể liên lạc được với những người khác không?" Trần Hằng dò hỏi.

Đặng Nghiên lập tức gật đầu: "Có thể có thể, nhưng địa phương này quá kỳ lạ, nếu đi quá xa sẽ vô pháp cảm ứng được bọn sư huynh."

"Vậy trước cứ đi cùng chúng ta một đoạn đi, chờ sau khi gặp được đồng môn, ngươi tự quyết định có đi theo bọn họ hay ở lại." So với Thu Bích Hoa tức giận khó át, vị Đại sư huynh Trần Hằng này hiển nhiên càng suy xét cẩn thận hơn.

"Đa tạ." Liên tục nói lời cảm tạ, Đặng Nghiên gãi đầu, vô cùng thận trọng nói: "Thanh Quang tông Đặng Nghiên nhớ kỹ ân tình này."

Trong lúc Trần Hằng thương nghị đem hai người cùng trở về, một đạo âm thanh chen vào.

Giang Lăng ôm cánh tay, híp híp mắt: "Phượng Hoàng mộc khi nào nở hoa?"

Lời này vừa ra, bọn Trần Hằng liền im lặng.

Đặng Nghiên ngẩn ngơ: "...... Đêm mai."

"Ngươi còn nhớ rõ đường đến đó không?"

Thấy mấy người sư huynh đệ đều nhìn cậu, Giang Lăng buông cánh tay: "Đồ vật kia sinh trưởng ở tiên cảnh, lại không có chủ nhân. So với để người khác tiện nghi, không bằng tranh giành một phen."

"......"

Hai mắt Thu Bích Hoa sáng rực: "Tiểu sư muội nói quá đúng."

Vì thế, tất cả ánh mắt đều dừng trên người Đặng Nghiên đang ôm tỷ tỷ.

Đặng Nghiên vắt hết óc để nhớ lại lộ tuyến, cuối cùng khóc không ra nước mắt nói: "Lúc ấy bọn ta chạy trốn lung tung, căn bản không nhớ đường......"

Dưới loại hình huống này, có thể bảo vệ mạng nhỏ là tốt lắm rồi.

Những người khác thở dài.

Giang Lăng nhún vai: "Này cũng không còn cách nào."

"Ta biết......"

Âm thanh khàn ngàn từ người trong lòng Đặng Nghiên truyền tới, Đặng Uyển gian nan mở mắt, Đặng Nghiên chỉ bị một chút vết thương nhẹ, nhưng tỷ tỷ của nàng lại bị trọng thương, cánh môi khô nứt, vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt.

"Tỷ tỷ." Đặng Nghiên kinh hỉ ôm lấy tỷ tỷ nhà mình, hai mắt nhanh chóng ướt đẫm, "Thật tốt quá, thật tốt quá."

Đặng Uyển miễn cưỡng giơ tay lên vỗ vỗ trấn an muội muội: "Không sao rồi, chúng ta đều sống sót."

"Hu hu hu..."

Ý cười rất nhỏ tràn ra bên cánh môi, Đặng Uyển nhìn Giang Lăng, tuy rằng hơi thở suy yếu nhưng lại lộ ra một ý chí cứng rắn: "Ta biết Phượng Hoàng mộc ở nơi nào, ta có thể dẫn các ngươi đi."

Nàng tăng thêm nữa khí: "Có thể tới trước khi hoa Phượng Hoàng nở."

"...... Thương thế của ngươi không sao chứ?"

"Không quan trọng lắm." Đặng Uyển liếm môi, "Ta sẽ nói rõ ràng tình huống cho các ngươi biết, nếu muốn đi, hiện tại ta sẽ lập tức dẫn đường."

Giang Lăng nhịn không được nở nụ cười: "So với chúng ta ngươi còn tích cực hơn."Câu nói vừa nãy ta nghe được." Đặng Uyển khó khăn ngồi dậy, Đặng Nghiên muốn nàng nghỉ ngơi, lại bị tỷ tỷ giơ tay cực tuyệt.

Ngón tay Đặng Uyển chống bùn đất, thở hổn hển mấy hơi: "Không thể tiện nghi cho đám ma tu kia được, đúng không?"

Giang Lăng cảm thấy dù cho Đặng Nghiên tính cách ngây ngốc cũng sẽ không bị khi dễ, vì nàng ta có một vị tỷ tỷ lợi hại.

Vân Cẩm các đồng hành cùng Côn Luân tông, nếu như đám Giang Lăng quyết định muốn đi thì cũng cần hỏi qua ý kiến bên kia, như vậy liền mang hai người Đặng Nghiên Đặng Uyển trở về.

Bọn họ chậm trễ một ít thời gian, khi đến nơi Mai Sơ Viễn đã đình chỉ đả tọa, ánh mắt nghi hoặc.

Trần Hằng thương lượng chuyện này với y, bọn họ đều là người dẫn đầu, chỉ cần hai người đều đồng ý thì tất tả sẽ nghe theo.

"Phượng Hoàng mộc?" Mai Sơ Viễn kinh ngạc, ánh mắt nhu hòa đảo qua hai cô nương.

Trần Hằng gật đầu.

Mai Sơ Viễn cong cong mặt mày: "Một khi đã như vậy thì không được bỏ lỡ. Bất quá cái vách đá này các ngươi cũng không rảnh để tìm hiểu rồi."

Câu nói sau cùng cũng chỉ là đùa giỡn một chút, Trần Hằng cười, sau đó gọi các đệ tử Vân Cẩm các: "Các ngươi muốn Phượng Hoàng mộc hay ở lại đây lĩnh ngộ?"

"Đương nhiên là Phượng Hoàng mộc."

"Phượng Hoàng mộc đối với ta cũng không có tác dụng gì, nhưng đám ma tu kia quá càn quấy, dám mai phục đệ tử đạo tu, chúng ta phải mai phục lại bọn chúng."

"Này còn phải nói?"

Trần Hằng gật đầu: "Không thành vấn đề."

Mọi người dọn dẹp một chút sau đó quyết định xuất phát.

Đặng Nghiên cõng Đặng Uyển để nàng chỉ đường, hai nàng bị mất túi trữ vật, chỉ còn lại pháp khí phòng thân, Giang Lăng liền đưa cho hai người một thứ.

Là mấy tấm phù chú.

Đặng Nghiên chần chờ tiếp nhận, nhìn mới thấy rõ phù văn phía trên, là lôi đình phù, thanh tâm phù, kim giáp phù...... Hơn nữa đều là thượng phẩm.

Ngón tay run lên, Đặng Nghiên hơi trừng lớn mắt đẹp: "Đây..."

Tính mạng các nàng vốn dĩ là do người Vân Cẩm các cứu, còn dùng đan dược của Giang Lăng, hiện giờ lại nhận phù văn quý trọng như vậy....

"Cũng không phải là ta cho không, ra khỏi Cửu Thiên Tiên Cảnh có thể trả lại cho ta." Giang Lăng không sao cả phất tay, đi về phía Mai Sơ Viễn.

Đặng Nghiên đang muốn cảm tạ thì bị tỷ tỷ giành trước: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

Toàn bộ ghi tạc trong lòng.

Mai Sơ Viễn nghiêng đầu: "Muội đối với các nàng thật tốt."

"Nào có?"

Mặt mày Mai Sơ Viễn hàm chứa ý cười, "Muội đối với ai cũng tốt, đặc biệt là các cô nương ~"

"Đừng nói ta, không phải ngươi cũng thế à?" Giang Lăng nhướng mày. Không nói Mai Sơ Viễn trước kia đối xử với Anral thế nào, chỉ nói hiện tại trong khoảng thời gian này, Mai Sơ Viễn hoàn toàn coi Tú Chỉ là khuê nữ* trong nhà mà sủng ái. (*Con gái)

Nghĩ đến đây, Giang Lăng liền cười: "Ngươi có thể sinh một tiểu khuê nữ chơi."

Mai Sơ Viễn im lặng, thần sắc trong mắt xanh có chút vi diệu.

"......"

Giang Lăng thấy y nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng phun tào trong lòng: Nhìn ta cũng vô dụng, ta không sinh được......

.

Kim giáp phù có thể dùng để hộ thân, Đặng Uyển trọng thương, không thích hợp lặn lội đường xa, đành phải xa xỉ một phen, lại nói dùng kim giáp phù thương thế sẽ không tăng thêm.

Cho nên mọi người phi thường yên tâm bay nhanh về phía Phượng Hoàng mộc.

Mặt trời lặn là lúc mọi người vừa đi đến một cái sườn núi nhỏ, dồn dập thu liễm khí tức trên người.

Đặng Uyển nhìn về phía trước: "Đi thêm tầm mai mươi dặm là tới rồi."

Tu sĩ mạng cứng, nàng nuốt không ít đan dược, lại có kim giáp phù hộ thể, lúc này rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, tỉ mỉ nói lại tình huống của ma tu cho mọi người.

Lúc trước đệ tử Thanh Quang tông chạy tứ tán, vô cùng hỗn loạn, không có khả năng rõ ràng thực lực cụ thể của ma tu.

Đặng Uyển chỉ có thể tự thuật hết thảy lại một lần, rồi nói ra suy đoán của bản thân.

Cuối cùng nàng nhắc nhở: "Đám ma tu đó hình như đều nghe một yêu nữ chỉ huy, thực lực ả ta không phải cao nhất, nếu có khả năng... Bắt giặc phải bắt vua trước."

Yêu nữ......

Trong lòng Giang Lăng vừa động, "Yêu nữ kia có phải bị mất một cánh tay phải?"

Vừa nói ra những lời này, Mai Sơ Viễn hình như nghĩ tới gì đó, nhíu mày dừng ánh mắt trên mặt cậu.

Đặng Uyển lắc đầu: "Cánh tay của ả hoàn chỉnh."

"......"

"Nhưng là..." Nàng toát ra thần sắc hồi tưởng: "Tay phải của nàng ta đích xác không quá nhanh nhạy, lúc ra tay đều dùng tay trái."

Giang Lăng cảm thấy đại khái là cậu đụng phải cốt truyện rồi.

Hết chương 73.

Đôi lời: u là tr một chương này dài bằng hai chương trước luôn :))

Xin lỗi mọi người nhưng vừa quyết định ra chương đều đặn thì nhận thông báo đi làm :)))) z nên 1 tuần 2 chương vào T4 và CN nha, moa moa ~