Lúc đầu Nguyễn Phúc đầu tư nhiều vào chương trình của Ngô Giàn một phần là vì kế hoạch quay chụp khá thú vị, một phần là danh sách có tên Khả Duyên.
Anh biết Khả Duyên tiến vào ngành giải trí, nhưng cô không đến tìm anh, thậm chí là thay đổi số liên lạc. Thế nên sáu năm nay anh không hề gặp cô. Dù sao rời đi quá lâu, lại đột ngột. Cô tức giận không tìm anh cũng là chuyện thường.
Dạo này tin tức của cô bay đầy báo chí nên anh mới chú ý tới, mới biết được cô bị bắt nạt. Thế nên anh mới chỉ động tham gia khảo sát, cốt yếu là để gặp cô. Ai ngờ lúc gặp Khả Duyên lại đối xử với anh như người xa lạ, quên mất người bạn như anh.
Nếu không phải chuyện xảy ra tối qua thì có lẽ Khả Duyên và anh chẳng thể kết nối lại với nhau.
Khả Duyên nhìn người đàn ông cầm thùng giữ nhiệt đứng ở trong phòng thì hỏi:
"Anh tìm em có chuyện gì không?"
"Ăn tối với anh, anh gọi đồ rồi, chúng ta ăn xong thì nói chuyện."
Nguyễn Phúc nhẹ giọng nói yêu cầu của mình với cô. Khả Duyên nghe xong thì gật đầu. Chuyện tối qua quả thật nên nói rõ.
Cả hai bày đồ ăn ra bàn ngồi ăn tối xong thì anh dọn dẹp bỏ lại vào hộp. Khả Duyên càm hai chai nước lọc từ tủ lạnh trong phòng đưa để trên bàn.
Ngồi xuống sô pha chờ Nguyễn Phúc nói chuyện. Nguyễn Phúc nhìn dáng vẻ không để ý của cô thì có hơi tức giận nên hơi nhíu mày. Anh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô. Không đợi Khả Duyên ý kiến, anh đã nói:
"Chúng ta hẹn hò đi."
"Không cần đâu. Đều là người lớn hết rồi. Tối qua là anh bị liên lụy từ em, xem như em đền bù cho anh. Chuyện này em sẽ không nói ra ngoài. Anh không cần phải chịu trách nhiệm."
Khả Duyên từ chối. Nếu anh vì mối quan hệ quen biết nhiều năm với nguyên chủ mà chịu trách nhiệm thì cô không cần. Đã là người trưởng thành, hơn nữa chuyện tối qua là do Hồ Loan Loan động tay vào. Dù sao anh cũng là bị liền lụy.
"Nhưng anh thích em. Muốn hẹn hò rồi kết hôn với em."
Nguyễn Phúc mím môi trả lời. Khả Duyên từ chối khiến anh hơi lo lắng. Bàn việc với đối tác cũng không hồi hợp bằng lúc này.
Khả Duyên nhìn anh khó hiểu, nếu thích nguyên chủ sao lại rời cô ấy đi lâu như vậy. Cô bèn hỏi thẳng:
"Nếu anh thích em thì sao lúc trước không nói."
"Lúc đó anh không thích em, bây giờ anh mới xác định là thích em. Ký ức lúc trước không phải là thích. Bây giờ mới phải."
Nguyễn Phúc khẳng định nói. Anh đã 29 tuổi, không thể không xác định được ý nghĩ trong lòng lòng mình. Quả thật mấy ngày nay anh bị tính cách và biểu hiện của cô thu hút, không liên quan gì đến lúc trước có quen biết sẵn cả.
Khả Duyên hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Phúc. Tuy nhiên cô vẫn ngồi im không trả lời. Nguyễn Phúc thấy cô im lặng thì trầm mặt xuống, hỏi nhỏ:
"Em không thích anh sao? Không muốn ở bên anh đến vậy à?"
"Nếu em không muốn làm người yêu của anh thì sao?"
Khả Duyên dựa vào sô pha cười nói. Nguyễn Phúc nhìn chăm chú về phía cô một lúc, sau đó đột ngột ôm cô ném lên giường. Khả Duyên kinh ngạc hô lên một tiếng, đợi phản ứng lại thì anh đã đè lên người cô hôn tới rồi.
Một lúc lâu sau anh tách khỏi môi cô cười nói:
"Anh sẽ làm đến khi em đồng ý thì thôi, đảm bảo tận tình phục vụ em, anh nói được làm được. "
"Em đồng ý, đồng ý mà, anh thả em ra đã."
Khả Duyên thấy đùa quá trớn thì giơ tay đầu hàng. Anh đúng gu cô, lại thích cô, đời tư sạch sẽ, năng lực phương diện nào cũng mạnh. Không có lý do gì để cô không hài lòng cả.
Nguyễn Phúc nghe vậy thì cười nhẹ, vươn tay giải khai quần áo của cả hai:
"Thế thì em càng chạy không thoát. Anh chắc chắn yêu em đến sướng."
"Đợi đã, chúng ta tiến triển không phù hợp với quá trình a, mới yêu nhau ai lên thân mật như thế này chứ."
Nguyễn Phúc cúi đầu hôn lên mặt cô sau đó trầm thấp nói vào tai cô:
"Vợ à, anh là phái hành động, thích thì sẽ theo đuổi, em tập quen với tốc độ của anh đi."
Nói xong thì cắn lên vành trai trắng nõn của cô, liếm láp. Khả Duyên che mặt đỏ ửng của mình. Tai cũng nóng lên.
Nguyễn Phúc thấy vậy cười nhẹ, dịu dàng tách tay cô ra, hôn lên môi cô
Chẳng bao lâu sau trong phòng vang lên tiếng hừ nhẹ rồi tiếng rên rỉ. Hai thân hình cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Đêm nay đã định là đêm không ngủ, ánh trăng bên ngoài cũng phải e thẹn núp sau đám mây to.
Khả Duyên cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu lâu, cơn đau đớn đã không còn, chỉ còn lại cảm giác bồng bềnh mơ màng, ánh mắt cô hồng lên, cả người nhẹ nhàng như tơ lụa trong gió.
Nguyễn Phúc hì hục cày cấy trên người cô đến gần sáng mới buông tha. Lúc Khả Duyên mệt mỏi nghỉ thiếp đi chỉ có thể cảm thán đàn ông cấm dục nhiều năm khai trai thật đáng sợ.
Nguyễn Phúc ôm lấy Khả Duyên đi tắm rửa, lại thu dọn chăn nệm rồi mới thỏa mãn ôm lấy cô đi ngủ.
Ngày hôm sau Khả Duyên tỉnh lại thì đã là buổi trưa rồi. Trên người cô đã mặc váy ngủ, thân thể cũng sạch sẽ thơm tho. Nguyễn Phúc đã tỉnh dậy gọi đồ ăn. Đang bỏ đồ bẩn vào máy giặt, lát nữa giặt xong sẽ có nhân viên lên dọn phòng và đem đồ đi phơi.
Khả Duyên lười biếng tỉnh lại đánh răng rửa mặt rồi ngồi xem ti vi. Nguyễn Phúc thu dọn xong thì đến chỗ cô ngồi. Ôm lấy cô hỏi:
"Đói bụng chưa? Anh đặt đồ ăn rồi, một chút nữa sẽ xong. Nếu em đói thì anh lấy ít bánh cho em lớt dạ."
"Hơi đói rồi. Nhưng đợi cơm rồi ăn."
Khả Duyên lười biếng nói. Quả thật cô không đói lắm. Nguyễn Phúc nghe vậy thì ôm cô vào lòng, để cô ngồi đối diện với mặt anh. Xấu xa cười hỏi:
"Vợ à, em có hài lòng với biểu hiện của anh không?"
"Ai là vợ anh, đừng có gọi vu vơ. Ngày tháng còn chưa biết đâu. Chỉ là bạn gái mà thôi."
Khả Duyên phản bác, cô thích anh nhưng không thể cứ thế dụ dỗ cô được.
"Chuyện sớm muộn mà thôi, anh không tính để em thoát khỏi tay anh, chắc chắn anh sẽ giữ chặt em."
Nguyễn Phúc tự tin nói. Cái giọng điệu kiểu ngạo này thật đáng ghét, Khả Duyên vươn tay vò đầu anh, này thì kiêu ngạo này, vò chết anh.
Hai người đùa giỡn một lát thì cửa vang lên, phục vụ bê món lên. Nguyễn Phúc buông cô ra đi ra ngoài nhận đồ.
Phòng này là Đào Từ đặt trước khi về nhà nên Nguyễn Phúc đi ra nhận đồ nhân viên không có kinh ngạc gì cả.
Hai người ăn cơm xong thì Nguyễn Phúc nói:
"Em dọn đến nhà anh ở đi. Chơi thoải mái vài ngày rồi ngồi máy bay về cùng anh."
"Anh ở lại bao lâu mà về cùng em, anh không đi làm à?"
Khả Duyên tò mò hỏi, làm chủ tịch mà rảnh rỗi đến mức này à. Thật sự không có vấn đề gì hết hả.
Nguyễn Phúc cười cười:
"Anh đang nghỉ phép, công việc quan trọng đã xử lí rồi. Nếu có việc gấp cần chữ kí của anh thì thì thư ký sẽ đem đến. Tập đoàn đã vận hành nhiều năm rồi, không có anh mười ngày nửa tháng thì vẫn có thể hoạt động được."
Khả Duyên gật đầu tỏ vẻ đã biết. Trong lúc cô thay đồ thì Nguyễn Phúc thu dọn đồ của cô. Sau đó anh đi xuống quầy làm thủ tục trả phòng.
Cả hai dẹp đường về nhà anh. Nói là nhà chứ thật ra là biệt thự hai tầng ở khu đô thị mới. An ninh rất được, hai ba cửa bảo vệ. Trong nhà cũng toàn là sản phẩm do công ty anh nghiên cứu. Rất hiện đại.
Giúp việc nhà đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, bổ sung tràn đầy mấy cái tủ lạnh trong nhà. Lúc nào Khả Duyên đói bụng thì cũng có đồ ăn sẵn trong nhà. Từ đồ ăn vặt đến bánh ngọt, rồi đồ mặn, trái cây... không thiếu món gì.
Trong khu cũng có một siêu thị, thiếu thì đi bộ ba phút là tới.
Hai người dọn về nhà thì dọn dẹp xong là ôm nhau ngủ trưa. Hơn ba giờ tỉnh lại trời bớt nắng thì mới bắt đầu ngày hẹn hò đầu tiên trong đời.
Đến khu trò chơi, lại đi xem phim, dạo phố, ăn tối ở nhà hàng tình nhân lãng mạn, xem bắn pháo hoa 3D ở khu cao tầng.
Cả hai mỹ mãn tay trong tay ra về. Đến nhà thì Nguyễn Phúc ngựa quen đường cũ, vận động với Khả Duyên tới gần sáng mới ôm cô ngủ ngon.
Nguyễn Phúc cảm thấy sự trống rỗng trước đây đã được Khả Duyên lấp đầy bằng sự ngọt ngào và mềm mại của cô.
Nguyễn Phúc cảm thấy sự trống rỗng trước đây đã được Khả Duyên lấp đầy bằng sự ngọt ngào và mềm mại của cô.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thích một cô gái mãnh liệt như vậy. Khả Duyên xuất hiện vừa quen vừa lạ thu hút tất cả sự chú ý của anh. Ở chung có vài ngày ngắn ngủi mà khiến anh lưu luyến không thôi.
Sáng hôm sau Nguyễn Phúc tỉnh lại nhìn Khả Duyên mềm mại nằm trong lòng anh ngủ ngon thì hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Làm xong thì Nguyễn Phúc mới lên lầu đánh thức Khả Duyên dậy. Hôm qua cô nói muốn đi đến các địa điểm du lịch, hôm nay phải đi sớm.
Khả Duyên nghe Nguyễn Phúc nhắc đến khu du lịch thì bật dậy, đi tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng.
Một ngày này hai người tung tăng chạy nhảy ở bên ngoài, quả thật là thích ý vô cùng. Tắm bùn uyên ương, xông hơi, hái trái cây, tham quan khu bảo tàng,... Chỗ nào ở khu du lịch có dịch vụ gì thì hai người đều thử qua một lần.
Chơi vui đến quên trời quên đất.
Ăn tối ở bên ngoài xong thì Nguyễn Phúc mới lái xe đưa Khả Duyên về nhà. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc thì cô bảo anh ghé vào mua thuốc ngừa thai và mấy hộp bao.
Hai ngày nay phóng túng nhưng không có phòng tránh, Khả Duyên đành phải mua đỡ thuốc cấp tốc để dùng.
Cũng may thế giới này chỉ cần không quá năm ngày thì thuốc đều có hiệu quả tránh thai. Chứ như thế giới ở kiếp trước thì chỉ có mà khóc thét.
Khả Duyên không tính sẽ sinh con khi chưa hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ., một trong hai nguyện vọng chính là sự nghiệp thành công. Thế nên tạm thời mấy năm gần đây sẽ tập trung cho công việc.
Không tới đỉnh lưu thì cũng phải có phim chất lượng để đời. Chứ cứ vô danh thì không được. Nguyễn Phúc cũng hiểu tính chất công việc của cô nên dừng xe mua thuốc và bao.