"Đương nhiên không êm rồi, kinh phí thấp mà, với lại đang di chuyển trên tuyến đường hơi gập ghềnh nên sẽ không được êm ái bằng chạy trên đường nhựa rồi."
"Mọi người đừng trêu chọc lão Ngô nữa, nhìn cái mặt nghẹn lời này của lão mà còn trêu thì có khi lão đổ quạo đó."
Đặng Xiêm rất không nể tình mà cười cợt nói với mọi người. Khách mời và nhân viên trên xe cười cười.
Khả Duyên cười nói:
"Chú Ngô, lần này chắc chú sẽ không đóng vai phản diện nữa đâu, đúng không ạ?"
"Cô im đi, cô mới là người đóng vai phản diện trong tập trước đấy, có khách mời nào mà tàn nhẫn hạ gục nhân viên tổ chương trình thế không hả? Còn dám kêu tôi là phản diện!"
Ngô Giàn nghe lời trêu chọc của Khả Duyên thì bùng nổ ngay, không vì Khả Duyên là nhà đầu tư mà bỏ qua. Đây cũng là tính cách thẳng thắn đến đáng yêu của ông ấy.
Khả Duyên cũng thích loại trạng thái giao tiếp thế này. Thoải mái và vui vẻ hơn nhiều những người vì tiền luồn cúi trong giới.
Khả Duyên không sợ chết tiếp tục cười nói:
"Chú cứ nói thế, rõ ràng tổ khách mời đều nhận định như vậy mà, có phải cháu nói thế đâu. Thế lần này chú định gài mọi người vào thế gì ạ? Có thể bật mí một chút không ạ?"
"Đúng đó, đúng đó, lần này ông tính gài bọn tôi thế nào đó lão Ngô, bật mí chút đi."
Đặng Xiêm làm lớn thấy vậy cũng phụ họa. Mọi người trong xe cũng gật gật đầu rồi nhìn về phía Ngô Giàn.
"Thôi đi, mấy người bớt gài tôi. Tôi mới không bị dụ mà nói ra kế hoạch đâu. Cứ chịu đựng tò mò đến địa điểm quay đi rồi sẽ biết."
Ngô Giàn cười tươi rói, lấy lại bình tĩnh đối đáp với mọi người trong xe. Mọi người kêu rên tổ chương trình giữ bí mật thật kĩ.
Xe chạy khoảng hai mươi phút thì Ngô Giàn phân phó nhân viên đến chỗ khách mời và đưa bịt mặt đen thui cho mọi người. Ông ấy cười nói:
"Để tạo tính chân thật khi quay chụp, mời mọi người phối hợp với thân phận chỉ định. Bây giờ mọi người bịt mắt vào, chúng tôi sẽ đưa mọi người đến khu vực cá nhân của mọi người. Những người tìm được nhau sẽ về chung một nhóm, hoặc người tìm được đồng đội nhiều nhất nhanh nhất thì sẽ có quyền ưu tiên chọn đồng đội. Thế nên mọi người phải nhạy bén đấy, chúc các bạn may mắn."
"Tới rồi tới rồi, lần này còn cả bịt mắt, lão Ngô càng ngày càng nham hiểm."
Đặng Xiêm chép miệng cười nói. Mọi người trong xe cũng cười theo rồi ngoan ngoãn bịt mắt lại.
Rất nhanh sau đó xe buýt dừng lại. Mọi người trên xe được nhân viên tổ chương trình cẩn thận dẫn dắt xuống xe và di chuyển đến địa điểm quay chụp.
Nhóm khách mời di chuyển đến địa điểm riêng biệt và cần chờ thông báo từ loa chương trình thì mới được tháo bịt mắt.
Tuy Khả Duyên không thấy gì nhưng tai mũi họng của cô rất nhạy bén. Rất nhanh Khả Duyên ngửi được mùi sắt thép trong không khí, khi di chuyển thì cô còn nghe được tiếng vang nhỏ bên cạnh.
Không khí xung quanh hơi cô đọng, nghe như mùi ẩm mốc lâu năm. Xem ra địa điểm Khả Duyên đang đứng có thể là đã lâu không có người ở thế nên mùi rỉ sét, ẩm mốc trong không khí mới nồng như vậy.
Nhưng mức độ không khí rất thoáng, nên có thể đây là một tòa nhà hoặc một nhà kho bỏ hoang đã lâu. Tổ chương trình chịu khó tìm địa điểm ghê.
Khách mời không thấy gì nhưng khán giả trong phòng live thì có thể quan sát được hoàn cảnh xung quanh. Thế là sóng live bay đầy bình luận.
"Má ơi, chỗ nào vậy, nhìn thật khiếp quá"
"Mị biết chỗ này này, gần nhà mị, tòa nhà bỏ hoang đã hơn mười năm rồi."
"Tòa này hay xảy ra tranh chấp ẩu đả lắm. Thế mà tổ chương trình dám đến đấy quay, gan dạ thật"
"Nhìn các bức vẽ trên tường là tui hơi ớn ớn rồi đó."
"Tin mới nhất là tòa nhà này đã được chính phủ sửa sang lại và cho thuê với giá rẻ. Thời gian tới sẽ dùng tiền thuê để thu hút các đoàn quay chụp và nhà thầu. Trong tương lai nơi này sẽ được phá bỏ và xây dựng lại thành khu đô thị mới đó. Trang thông tin đã được đính chính trên trang web tỉnh W kìa, mọi người có thể vào xem."
"Ra là vậy. Nhưng tòa nhà này nhiều phòng ốc và tầng lầu ghê."
"Lần này không biết sẽ là cốt truyện gì, hào hứng quá"
Khán giả sôi nổi bàn luận, còn nhóm khách mời thì đang lo sợ và tò mò với hoàn cảnh tối đen xung quanh, chờ đợi lệnh tháo vịt mắt từ tố chương trình.