Hệ Thống Nối Tơ Tình

Chương 93



Sau nụ hôn triền miên nhung nhớ thì Khả Duyên chỉ có thể mặt mày ửng hồng, dựa vào lòng Nguyễn Phúc mà điều hòa lại hơi thở.

Nguyễn Phúc vui vẻ ôm lấy Khả Duyên, thỏa mãn rồi. Rốt cuộc không còn cần cách cái điện thoại mới thấy được người thương. Hơn một tháng nay chỉ có anh biết mình nhớ cô bao nhiêu.

Bây giờ Nguyễn Phúc hơi tin tưởng mấy bài viết về yêu đương trên mạng rồi. Thật sự muốn dắt cô trên lưng mà dính lấy nhau cả ngày. Tiếc là tuy muốn nhưng sự tôn trọng của anh đối với cô rất cao nên chưa bao giờ Nguyễn Phúc mở miệng nói cô phải làm phu nhân toàn chức cả.

Tuy Nguyễn Phúc vẫn muốn thân mật với Khả Duyên một lúc nữa nhưng nhìn túi giấy đặt trên bàn đang tỏa mùi thơm thì anh biết cô đem đến cho mình. Chắc lúc nãy biết anh chưa ăn nên mới nhanh chóng đem qua cho anh.

Đúng là cô gái nhỏ chu đáo mà.

Cả hai người Khả Duyên ôm lấy nhau trò chuyện vài câu rồi Nguyễn Phúc tự giác bưng đồ ăn đi hâm nóng và dọn ra. Vẫn nên ăn tối trước ăn cô sau. Nghĩ vậy Nguyễn Phúc tăng động tác trên tay nhanh hơn. Chẳng mấy chốc món chính món phụ bày lên bàn.

Khả Duyên cầm chén đũa từ trong tủ rửa sạch đem ra. Các món trên bàn là Khả Duyên dựa vào khẩu vị ưa thích của Nguyễn phúc mà chọn. Thế nên dù đều là món ăn đường phố gần đây nhưng hương vị quả thật rất tuyệt.

Chỉ ăn vài miếng là Nguyễn Phúc biết Khả Duyên dụng tâm thế nào rồi. Một hai món trúng khẩu vị ưa thích của anh thì là trùng hợp nhưng món nào cũng là dạng khẩu vị anh thích thì đương nhiên là không còn trùng hợp nữa mà là để tâm.

Bữa ăn nhỏ nhanh chóng được cả hai cửa lí sạch sẽ. Khả Duyên ăn chủ yếu là có người cùng dùng cơm với

Nguyễn Phúc chứ đâu phải cô đói, mới càn quét chiến trường về mà, bụng còn no no chứ có đói đâu.

Ăn xong Nguyễn Phúc rửa chén, Khả Duyên cầm túi trang điểm vào nhà vệ sinh. Bắt đầu đánh răng rửa mặt. Đợi cô đi ra thì Nguyễn Phúc dọn dẹp phòng khách xong rồi, đang cầm áo choàng ngủ của Khả Duyên đi về phía phòng ngủ.

Khả Duyên nhìn dáng vẻ người đàn ông gia đình này thì cười cười. Ra cửa phòng gài khóa chống trộm, lại thả rèm phòng khách lại. Xong hết thì bật tivi lên bắt đầu lựa phim xem.



Nguyễn Phúc đánh răng xong đi ra thì thấy Khả Duyên làm ổ trên sô pha ngồi xem bộ phim kháng Nhật đang chiếu lại. Nguyễn Phúc đi nhanh đến bàn làm việc. Bắt đầu xử lí công việc còn lại của ngày hôm nay.

Đợi anh xử lí xong đống văn kiện rờm rà trên bàn mà Khả Duyên vẫn còn đang hăng say xem hai bên bắn nhau.

Nguyễn Phúc cười cười, đi lại ôm lấy cô.

"Thế nào? Cả ngày hôm nay đến đây có vui không?"

"Khá vui, ở đây nhiều đồ ngon, nhiều chỗ đi dạo, đồ lưu niệm cũng khá độc đáo. Anh xem, đây là đồ em mua ven đường đấy, nhưng đẹp ghê, có hai mươi đô thôi."

Khả Duyên thuận thế chui vào lòng Nguyễn Phúc làm ổ, cười nói xong thì lắc lắc cánh tay đang đeo một cái vòng màu bạc có gắn vài loại đá không viết tên sáng lấp lánh lên để khoe cho Nguyễn Phúc thấy.

Nguyễn Phúc nhìn cánh tay trắng nõn được chiếc vòng tay ôm lấy thì ánh mắt sáng lên. Đúng là không tệ lắm.

Anh cười khen.

"Ánh mắt rất tốt, rất thẩm mỹ, em đeo vào đẹp lắm. Nhưng gần ngủ rồi, tháo ra cho thoải mái."

"Ừa nè, thế để em tháo xuống."

Khả Duyên định vươn tay tháo vòng xuống, ngày mai dậy đi chơi lại đeo vào. Cô cũng không thích đi ngủ đeo trang sức này kia.

Nguyễn Phúc cười cười, vươn tay cầm lấy tay cô.

"Để anh tháo cho em."



Khả Duyên nghe vậy thì gật đầu, tùy ý để anh tháo.

Nguyễn Phúc đặt biếc vòng nhỏ lên bàn. Vươn tay tắt tivi rồi ôm Khả Duyên đứng dậy. Khả Duyên vội câu lấy cổ Nguyễn Phúc, khó hiểu hỏi.

"Sao đấy, em xem gần xong rồi."

"Không xem nữa, chúng ta đi ngủ thôi."

Nguyễn Phúc cười nói, không chần chừ bước chân dài về phía phòng ngủ lớn. Khả Duyên nhìn anh thì bật cười.

Thôi thì tùy anh đi.

Ôm lấy Khả Duyên ngã xuống giường lớn mềm mại. Nguyễn Phúc không đợi nữa. Môi lưỡi anh nhanh chóng tìm đến Khả Duyên. Cô cũng nhanh chóng đáp lại sự nhiệt tình như lửa của anh người yêu.

Căn phòng lớn trước khi Khả Duyên đến còn trống vắng lạnh lẽo thì giờ toàn là không khí rực lửa, nóng bỏng mà ướt át của cặp tình nhân đang quấn quýt lấy nhau trên giường lớn.

Nguyễn Phúc càng làm càng hăng hái, lúc đầu thì Khả Duyên còn hùa theo anh mấy đợt, cao trào đến mức bồng bềnh như trên mây. Từng hộp bao được Nguyễn Phúc xé xuống rồi quăng vào thùng rác trong góc.

Đến đoạn sau gần thì Khả Duyên chỉ có thể rên rỉ nằm yên một chỗ hưởng thụ sự phục vụ của Nguyễn Phúc, không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Đàn ông bị cấm dục thời gian lâu thật đáng sợ. Nguyễn Phúc có thể nói là tinh lực tràn đầy. Tue thế nào anh cũng thử với Khả Duyên. Đến lúc thấy Khả Duyên híp mắt muốn ngủ thì Nguyễn Phúc mới ăn no.

Nhanh chóng thu dọn sạch sẽ cho cả hai, thay ga giường rồi thì cũng đã rạng sáng. Nhưng mà Nguyễn Phúc thỏa mãn rồi, ôm lấy Khả Duyên ngủ ngon.