"Nón tàng hình, loại A mã số 304. Người sử dụng có khả năng tàng hình khi đội nón, tuy nhiên nếu đội hơn 1 giờ sẽ khiến mất đi một phần nửa ký ức trong khoảng thời gian 1 giờ đó. Nếu sử dụng ngắt quãng thì sẽ mất ký ức ngắt quãng." Tobias đọc thành tiếng vật phẩm nguyền rủa mà anh trai lưu lại, trong lòng có chút ngẫm nghĩ tại sao lại là tàng hình?
"Tác dụng phụ không quá đáng sợ lại rất hữu ích, xem ra cậu may mắn rồi Tobias." Bối Quy Lang nhàn nhạt đánh giá.
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?" Tobias cẩn thận cất nón vào cặp xách nhỏ, vẻ mặt trầm tư hỏi.
"Tôi sẽ đưa cho cậu địa chỉ để luyện tập đối kháng và bắn súng, không thể chỉ ỷ lại vật phẩm nguyền rủa được." Bối Quy Lang rút ra một tờ giấy rồi đưa cho Tobias.
Nhân vật chính có kịch bản của hắn, mà Bối Quy Lang cũng phải tiếp nhận gánh nặng trên vai Simon.
Buổi trưa Bối Quy Lang phải tới một gia đình họ Hailen để làm ổn định vật phẩm nguyền rủa, buổi chiều sẽ kiểm tra hồ sơ báo cáo buổi đấu giá cuối tuần tới, và buổi tối sẽ tham gia một bữa tiệc của một quý tộc tên là Xavie Masloren- một nhà sưu tầm tự do có tiếng tăm trong giới thần bí học.
Thở dài một hơi, chưa gì Bối Quy Lang đã cảm thấy nản chí rồi.
Nhân vật có thân phận càng cao thì càng có nhiều chuyện để làm, thậm chí số lượng công việc gấp bội gấp tám lần nam chính.
"Bradmet, giúp tôi chuẩn bị xe." Bối Quy Lang lên tiếng gọi một thành viên trong nhóm.
Bradmet Smith, 24 tuổi, một kẻ thủ hộ của nhóm 10, can đảm và thông minh, nhưng lại đam mê sắc dục và ham tiền, sau một khoảng thời gian được Simon 'chăm sóc' mới không còn trêu chọc, ám chỉ những cô gái trong nhóm nữa. Nhưng hắn ta vẫn hay tới khu phố đỏ để tìm gái gọi, Simon cũng không xen vào việc riêng tư của đội viên.
"Đội trưởng, trưa nay tính ăn gì vậy? Tôi đi chung được không?" Bradmet cười hì hì gian xảo, tính toán để Simon trả tiền cơm giúp mình.
"Nhà của gia đình Hailen gần công viên Sunny, nơi đó có rất nhiều quán ăn." Bối Quy Lang dựa vào ký ức cùng nội dung tiểu thuyết đã biết trước ý đồ của Bradmet. Cũng không phải chuyện gì to tát, đôi khi đội trưởng khao đồ ăn cho thành viên để tăng sự hoà hợp là điều tốt.
"A, gần công viên đó có một quán mỳ ý rất ngon! Đội trưởng nhất định phải nếm thử một lần trong đời mới được." Bradmet cực kỳ khẳng định lên tiếng.
"Được rồi, nếu hoàn thành công việc sớm thì chúng ta sẽ tới đó." Bối Quy Lang gật đầu đáp.
Xe ngựa nhanh chóng xuất hiện, cả Bối Quy Lang và Bradmet đều đã chuẩn bị đầy đủ để khởi hành.
Gia đình Hailen sở hữu một vật phẩm nguyền rủa mà chỉ có người trong nhà mới sử dụng được, đó là một bức tranh chân dung vẽ ông cố, người vợ và đưa con của ông thuộc thế hệ đầu tiên của gia đình Hailen.
Bức tranh mang lại sự giàu sang cho nhà Hailen, nhưng ngược lại sẽ khiến trên mỗi một thành viên bị nguyền rủa ngẫu nhiên như tình yêu, sức khoẻ, tuổi thọ, nhan sắc, giọng nói, tầm nhìn, may mắn,... họ không thể bỏ bức tranh đi, vì nó sẽ khiến lời nguyền trở nên tồi tệ hơn. Bọn họ chỉ còn cách nhờ vào chuyên gia giảm bớt gánh nặng của lời nguyền, đương nhiên sẽ bồi thường mức tiền tương đương.
Theo một góc nhìn khác, nhà Hailen là một nhà tài trợ phù hợp với tổ chức Bình Minh.
Vật phẩm nguyền rủa mà Bối Quy Lang mang theo là Hộp nhạc Mộng Mơ, được xếp loại B, sau khi vặn dây cót sẽ phát ra một bản nhạc khiến lời nguyền bị suy yếu hoặc chìm vào giấc ngủ. Tác dụng phụ của nó là khiến người nghe không nhịn được cơn buồn ngủ, nhưng một khi đã ngủ sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Vì vậy, rất hiển nhiên khi phải có hai người trở lên sử dụng hộp nhạc để đánh thức lẫn nhau. Bối Quy Lang cũng yêu cầu nhà Hailen rời khỏi để bản thân làm công việc bảo đảm an toàn hơn.
Bức tranh mặc dù đã xỉn màu nhưng được bảo quản rất tốt, đồng thời từng đường nét trên tranh như được thổi hồn trở thành vật sống, khiến cho người ta cảm giác như đang đối diện với một sinh mạng.
Bản nhạc vang lên, đường nét sinh động kia dường như bị hút đi sinh lực, dần dần trở nên ảm đạm như buổi chiều tà buông xuống.
Bối Quy Lang đánh thức Bradmet đang sắp lim dim, bản thân cũng tự nhéo mình một cái để giữ tỉnh táo.
Công việc đầu tiên cứ như vậy hoàn thành.
"Cảm ơn ngài Simon, dạo gần đây con trai út của tôi cứ bị bệnh tật triền miên không khỏi, dù chăm sóc cỡ nào cũng không tốt lên. Vẫn còn may là lời nguyền chưa đạt tới cực hạn, nếu không chỉ sợ đứa nhỏ sẽ không qua khỏi." gia chủ Hailen đầy phiền muộn nói.
"Không chỉ định kỳ hằng năm, nếu như gia đình ngài đột nhiên có một trận phát tài lớn thì tốt nhất nên gửi thư thông báo cho tổ chức. Nó là một điềm rủi cũng là một nhắc nhở." Bối Quy Lang nhẹ giọng phân tích.
"Vâng, tôi chắc chắn sẽ cẩn thận. Thánh Thần sẽ phù hộ ngài." gia chủ Hailen dùng tay vẽ ngôi sao trên ngực cầu nguyện.
Bối Quy Lang mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Sau đó, Bối Quy Lang và Bradmet đã tới quán mỳ ý dự định đi trước đó.
Thật sự mà nói, mùi vị của món ăn không tệ chút nào!
"Đội trưởng, nghe nói nhóm ta có thành viên mới, không biết là nam hay nữ vậy?" Bradmet tò mò hỏi.
"Nam." Bối Quy Lang bồi thêm một câu "Hắn mới 17 tuổi."
"17 tuổi a!" Bradmet lắc đầu cảm thán "Tổ chức ngày càng tuyển dụng độ tuổi càng nhỏ nhỉ? Nếu sau này tôi mà nhìn thấy một đứa nhóc 9 tuổi long nhong cầm vật phẩm nguyền rủa thì chắc cũng không bất ngờ đâu."