"Tao không đến đồn cảnh sát", gã đàn ông làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, nếu như gã bị bắt tới đồn cảnh sát thì chắc chắn công việc của gã sẽ mất!
Gã chỉ sờ một người mà công việc của gã đã mất! Không được! Tuyệt đối không được!
Cuối năm nay gã có thể thăng chức rồi, gã không thể làm ra chuyện sai lầm ngay thời khắc mấu chốt này!
Đầu óc gã nóng lên, gã ngã xuống mặt đất chỉ vào chiếc điện thoại di động lưu giữ chứng cứ của nữ sinh nọ, đe dọa.
"Tao buông tay xuống thì sao? Tao có sờ vào nó không? Rõ ràng nó không biết xấu hổ cọ vào người tao, bằng không tao sẽ không vô duyên vô cớ sờ vào người nó! Cũng không biết tự nhìn lại hình dạng của chính bản thân mình!"
"Xóa! Tao bảo mày xóa mày có nghe rõ chưa!"
Gương mặt của gã xấu xí đáng ghê tởm. Gã hăm hở tránh thoát khỏi sự khống chế của nhóm Đầu Đinh muốn xông tới cướp điện thoại trên tay cô bạn nhỏ.
Cô bạn sợ hãi hét lên, liên tục lùi về sau trốn tránh.
Thịnh Uyên đen mặt tiến đến chắn trước người cô bé, nhấc chân đạp một cú.
Gã đàn ông lập tức bị đạp tới bên bồn cây xanh gần đó, đau đớn cuộn tròn thành một con tôm.
Thịnh Uyên bước sang, cúi người.
"Mày lại nói thêm câu nữa thử xem".
Cậu vốn là một nam sinh mà còn cảm thấy gã đàn ông hèn hạ mặc âu phục này ghê tởm buồn nôn đến cùng cực.
Chứ đừng nói chi đến những cô bé có thể lực chênh lệch với gã.
Phần sau đùi của cậu hiện giờ vẫn còn co rút đau đớn.
Lần gần nhất Hạ Chi Kỳ nhìn thấy biểu cảm như thế từ Thịnh Uyên là lần cậu chàng xảy ra xung đột với nhóm Chử Vệ Thiên.
Anh Thịnh đã thực sự tức giận.
Con ngươi lạnh thấu xương của Thịnh Uyên nhìn gã đàn ông, vươn tay túm cổ áo của gã, đè gã xuống mặt đất: "Mày đang sủa cái quái gì vậy? Mồm chó không nói nổi một câu tiếng người à?"
Cậu móc điện thoại di động ra khỏi túi của mình, chiếu camera vào người gã.
"Mày dám chụp tao hả?! Tao sẽ kiện mày tội vi phạm quyền chân dung!"
Thịnh Uyên chống chân lên người gã, bàn chân dần tăng sức lực.
"Che chắn gì chứ? Mày nằm xuống đất không phải vì muốn cho tao chụp ảnh cho mày hả?" Thịnh Uyên từ trên cao nhìn xuống gã, giọng điệu giễu cợt: "Đồ đ*".
Giờ khắc này, gã đàn ông mặc âu phục đã cảm nhận được nỗi nhục nhã vô cùng.
Hạ Chi Kỳ, Đầu Đinh và bé mập cùng nhau hướng mắt về phía phương xa.
Đừng bình luận gì cả, anh Thịnh của họ hiện giờ thực sự hơi biến thái.
Lâm Hiểu Viên báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường, mấy cô cậu học sinh cũng theo về đồn cảnh sát báo án.
"Ở trên xe bus anh ta đã quấy rối bạn nữ đây rồi lại tiếp tục quấy rối đến bạn nam học sinh..."
Thịnh Uyên: "Đơn thuần".
Anh cảnh sát là một thực tập sinh hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên: "À, lại tiếp tục quấy rối đến bạn nam học sinh đơn thuần này".
Những người khác:...
Lúc nhân viên cảnh sát thẩm vấn gã đàn ông mặc âu phục, Thịnh Uyên đưa điện thoại di động tới cho Hạ Chi Kỳ.
"Đăng lên mạng, để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng".
Hạ Chi Kỳ: "Vâng, anh Thịnh".
[Hệ thống: Sao cậu không tự đăng?]
Thịnh Uyên: "Việc mang tính chất chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp".
[Hệ thống:...]
Xét về trình độ làm loa lớn không ai có thể qua nổi Hạ Chi Kỳ.
Cô bạn gái quay video đứng ở bên cũng thò tới gần: "Tớ cũng có thể cung cấp video cho cậu, tớ đã làm mờ một số chi tiết đi rồi".
Hạ Chi Kỳ nhận điện thoại bắt đầu chỉnh sửa.
Trong phòng thẩm vấn Đầu Đinh đang ngồi ở bên cạnh Thịnh Uyên.
Gã đàn ông mặc âu phục vỏ mè chẳng sợ vỡ: "Tôi thừa nhận mình đã chạm vào người cô bé kia nhưng tôi chưa từng sờ cậu học sinh này".
Đầu Đinh ngồi không yên nổi: "Mẹ kiếp, rõ ràng mày đã sờ rồi!"
Gã đàn ông mặc âu phục vịt chết vẫn còn cứng mỏ: "Tao sờ nó để làm gì!"
"Còn vì gì nữa chứ!" Đầu Đinh: "Vì đại ca tao trẻ tuổi còn đẹp trai!"
Thịnh Uyên:...
Sau lưng Hạ Chi Kỳ lại xuất hiện thêm một vị đại tướng khác.
Chẳng bao lâu sau phụ huynh và giáo viên của hai nữ sinh chạy tới, sau khi biết được chuyện đã xảy ra họ không thể khống chế được cảm xúc, giơ tay nhấc chân đòi đấm đá gã đàn ông mặc âu phục, cảnh sát ở bên muốn ngăn cũng không ngăn được.
Gia đình nữ sinh kiên quyết không hòa giải, họ muốn kiện gã đàn ông mặc âu phục kia tội danh quấy rối trẻ vị thành niên, mẳng chửi gã còn không so nổi với cả súc sinh.
Gã đàn ông mặc âu phục bị đánh đến độ ôm đầu chạy trối chết.
Sự việc này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, gã đàn ông mặc âu phục trở thành người nổi tiếng trên mạng internet, tiếng mắng chửi che kín đất trời.
Dụ Tả Kim đang rửa bát đũa ở sau cửa tiệm thịt nướng, một nhóm khách vừa mới rời khỏi quán họ. Khoảng thời gian hiện giờ nhàn rỗi không phải phục vụ, cô Trần đứng ở một bên lướt điện thoại di động.
"Ra tay với cả trẻ em, đúng là thứ không bằng heo chó! Sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy được!"
Ông lão bước sang: "Sao thế?"
"Có một gã đàn ông quấy rối học sinh cấp ba trên xe bus, học sinh nam học sinh nữ đều không tha.".
Ông lão tinh mắt: "Đây không phải cậu bạn nhỏ ngày nào cũng tới đón Tiểu Dụ đấy hả?"
Bàn tay dọn đĩa của Dụ Tả Kim tạm dừng. Hắn sải bước đến bên nhận lấy điện thoại trong tay cô Trần, quả nhiên bắt gặp bóng dáng Thịnh Uyên trong video.
Chỉ thấy cậu đang cúi đầu gắng gượng tựa vào sau lưng Hạ Chi Kỳ.
Âm thanh trong video vang ra.
"Mọi người yên tâm, tớ đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát ở bên đường Nam An sẽ nhanh chóng tới đây".
Dụ Tả Kim nhìn gã đàn ông bị Đầu Đinh đè xuống mặt đất, hai con mắt đỏ lên.
Thịnh Uyên ngồi trong đồn cảnh sát, không lâu sau, Thịnh Thành Công và thầy chủ nhiệm giáo dục cũng đến nơi.
Mặc dù gã đàn ông kia là kẻ biến thái nhưng gã vẫn có những quyền cơ bản của con người. Vì để bảo vệ sự an toàn cho gã, lúc thẩm vấn luôn có hai nhân viên cảnh sát che chắn trước người gã, tránh chuyện bạo lực tiếp tục xảy ra.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đối mặt với gã, bộc phát một hồi ma lực.
Thầy nghiêm mặt giậm chân chỉ tay vào gã: "Cậu là một người trưởng thành sao có thể làm ra chuyện như thế hả! Không cần mặt mũi nữa à! Không biết xấu hổ hả!"
Gương mặt gã đàn ông mặc âu phục đỏ như trái cà chua: "Sao ông dám nói tôi không biết xấu hổ chứ!"
Thịnh Thành Công gia nhập chiến đội: "Mặt cậu đỏ như yêu tinh cà chua rồi kia kìa! Cái đồ không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!"
Tinh thần và sức lực của gã đàn ông mặc âu phục liên tục bị trấn áp, hàng phòng ngự của bản thân gã đã hoàn toàn bị phá nát.
Thẩm vấn kết thúc, cảnh sát tạm thời gian giữ gã lại.
Gã bị còng tay, áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh ngồi xổm bên bậc thềm của đồn cảnh sát, ôm điện thoại di động trong lòng xem xét độ hot của đề tài trên mạng.
Trong nhà Đầu Đinh có một cô em gái nhỏ hơn cậu ta hai tuổi thế nên lòng càng giận giữ không thôi.
"Mẹ nó, thằng súc sinh chó má dám ra tay cả với con gái. Nếu không có cảnh sát thì em đã đập nó vỡ đầu rồi".
Đúng lúc này một bóng dáng âm u lướt qua người họ đi vào trong đồn cảnh sát.
Đầu Đinh trông thấy đôi chân dài lướt qua trước mắt mình, ngẩng đầu ngước lên trên.
"Người kia nhìn quen ha, trông na ná Dụ Tả Kim ấy".
Hạ Chi Kỳ quay đầu nhìn người đã đi vào trong đồn cảnh sát: "Không phải na ná đâu, đúng là hắn đó."
Đầu Đinh mở to mắt, không thể tin nổi: "Mẹ nó chứ, hắn đến đồn cảnh sát làm gì!!!"
Thiếu niên bất lương tự đến đồn cảnh sát không khác gì hành vi tự tử.
Cả cơ thể của hắn bị bao phủ bởi cơn nóng giận không khác gì bầu trời đen kịt chuẩn bị xuất hiện bão giông.
Mạch máu trên mu bàn tay phồng lên, cơ bắp cánh tay căng chặt, nét mặt hung dữ đáng sợ.
Gã đàn ông mặc âu phục mới được áp giải ra khỏi phòng phỏng vấn, Dụ Tả Kim xông tới liền đấm thẳng vào mặt gã một cú.
Gã đàn ông đột nhiên bị tấn công gào thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, nửa mặt không còn cảm nhận được chút tri giác nào. Tiếng gã tru lên chói tai đâm thẳng vào tim người, vô cùng thê thảm, quẩn quanh nơi này ba ngày không dứt.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh lập tức tiến lên ngăn cản, họ nghĩ, những người không nhịn được ra tay đánh kẻ này trước đó đều là người nhà nạn nhân.
"Người thân của người bị hại, mong cậu hãy bình tĩnh lại!"
Hai nhân viên cảnh sát ngăn cản lại bị Dụ Tả Kim lôi theo về đằng trước.
Sức mạnh như quái vật.
Gã đàn ông mặc âu phục lăn lộn, vội vã chạy trốn đến dưới gầm bàn.
Hạ Chi Kỳ và Đầu Đinh đứng cách đó không xa, trợn mắt há mồm.
Họ không hiểu tại sao Dụ Tả Kim xuất hiện ở nơi này mà mới vừa gặp gã đàn ông kia hắn đã đấm gã một cú.