Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 18: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau



Ầm ầm ầm!

Trên cánh đồng bát ngát cỏ xanh, những con ngựa chiến lao vùn vụt. Tào Tháo giơ roi chỉ thẳng về phía trước, tâm tình tình sảng khoái vô cùng:

“Tử Hiếu, đẩy nhanh tốc độ lên! Nhất định chúng ta phải đuổi kịp Đổng Trác!”

Tào Nhân hưởng ứng, quất thêm một roi vào hông ngựa:

“Ba quân nghe lệnh, đẩy tốc độ di chuyển lên cao nhất, truy sát Đổng Trác, giết cho ta!”

Nhưng sau khi hạ lệnh xong, Tào Nhân giục ngựa chạy đến bên cạnh Tào Tháo, hắn chau mày có vẻ như đang định hỏi một điều gì đó nhưng lại không hề mở miệng. Tào Tháo nhận ra ý nghĩa của Tào Nhân, vì thế lên tiếng trước:

“Tử Hiếu à, có phải ngươi muốn hỏi vì sao chẳng ai chịu truy sát Đổng Trác, mà một kẻ ít binh ít tiếng nói như Tào Tháo ta lại cố gắng đảm nhận việc này đúng không?”

Tào Nhân gật đầu, ậm ừ vài tiếng rồi trả lời:

“Vâng, huynh trưởng anh minh, đệ không hiểu lý do gì khiến huynh quyết tâm như thế, thậm chí cả Viên Thuật còn biết Đổng Trác chắc chắn sẽ đặt mai phục, chúng ta chỉ có mấy ngàn huynh đệ, mạo hiểm phiêu lưu như vậy khó tránh toàn quân bị diệt.”

Kể ra thì cũng rất bi thảm, lần này Tào Tháo theo lời kêu gọi của Viên Thiệu đến tập kết quân ở Toan Táo, hắn bán sạch gia sản cũng chỉ chiêu mộ được mấy ngàn người, cho dù mượn toàn bộ kị binh của liên quân Quan Đông, binh mã ta có tổng cộng chỉ khoảng hơn mười ngàn người, đối mặt với đám kỵ binh dũng mãnh nổi danh của Tây Lương vừa đông vừa mạnh thì chỉ có chết. Chuyện này hại mình lợi người, Tào Tháo muốn làm chắc chắn phải có lý do.

Hắn vuốt chòm râu kẽm, cười đắc ý:

“Tử Hiếu à, đệ chỉ biết một mà không biết hai. Ta hỏi đệ nhé, Đổng Trác gian thần tàn hại trung lương, chèn ép thiên tử, có đáng chết hay không?”

Tào Nhân không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời:

“Tất nhiên hắn đáng chết, nhưng chúng ta rõ ràng không có đủ sức để một mình tiễn hắn lên đường, toàn quân bị diệt cũng chẳng biết có làm kị binh Tây Lương sứt mẻ được miếng da nào không nữa...”

Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:

“Thì sao? Ha ha, đệ nói cho ta xem, vì sao ta lại không tiếc bất cứ giá nào để làm chuyện này? Đệ sau này còn phải làm đại tướng cho ta đấy.”

“À cái này....”

Tào Nhân càng nghĩ càng thấy rối, chuyện này quá mức mập mờ. Tào Tháo quất vào hông ngựa thêm một roi, trả lời một cách phóng khoáng:

“Tử Hiếu, đệ phải nhớ kĩ nhé, Đại tướng có thể thua một trận đánh nhưng sẽ thắng cả cuộc chiến. Đúng, lần này ta và đệ sẽ thua tan nát, thua đến không còn một chút mảnh giáp nào. Tuy nhiên bù lại tâm của các sĩ tử, các anh hùng thiên hạ sẽ hướng về phía ta. Mục đích của Tào Tháo ta chính là dùng mạng mấy ngàn người để nói cho đế quốc đại Hán một điều mà thôi.

Tào Tháo, Tào Mạnh Đức ta khác hẳn những kẻ tự xưng chư hầu, dát vàng lên hai chữ nhân nghĩa mà lại ngồi trong doanh ca hát uống rượu. Bởi vì ta thật sự nghĩ cho bệ hạ, nghĩ cho đế quốc đến mức không quan tâm an nguy của bản thân. Tử Hiếu, ngàn quân dễ có một tướng khó cầu. Ta sống đến từng này tuổi, lại mang danh hậu duệ hoạn quan, mặc dù có thanh danh nhưng chẳng thể so sánh với bốn đời tam công của nhà họ Viên được. Nếu không dùng cách này để chiếm lấy sự chú ý của anh hùng thiên hạ, cả đời này ta sẽ đừng mơ cá chép vượt long môn.”

Thời kì Hán mạt là một đề tài rất nổi tiếng ở Trung Quốc, lúc này mọi người rất quan trọng danh tiếng, Tào Tháo ra quyết định như vậy là vì tiền đồ của mình. Trước đó hắn đến cầu xin Hứa Thiệu, nhà bình luận nổi tiếng Tam quốc, ai được hắn nhận xét tất sẽ vang danh. Nhưng con mẹ nó tên này không chịu dù Tháo nài nỉ hết mức. Sau đó hắn bèn nhân lúc Hứa Thiệu ra ngoài, dí dao ra bức bách Hứa Thiệu. Kết quả Hứa Thiệu phán cho hắn một câu xanh rờn.

Năng thần thời trị, gian hùng thời loạn!

Chỉ một câu nói đó, Tào Tháo ở quan trường như được đổi phong thủy, lên như diều gặp gió. Thêm vào đó thực lực Tào Tháo vô cùng xuất chúng, bắt chú của quyền thần Kiển Thạc đánh roi vì tội mang dao đi đêm, tố cáo tham quan, giúp dân no ấm yên vui, vì thế được triều đình khen không ngớt lời. Hắn cho rằng trong thời buổi loạn lạc cần phải gấp rút vang danh thiên hạ, đó là lý do Tào Tháo sống chết truy sát Đổng Trác.

Giết Đổng Trác hả? Tất nhiên là không, Tào Tháo không quan tâm Đổng Trác, Viên Trác hay Hoàng Trác gì cả, hắn chỉ muốn vang danh thiên hạ thôi.

Lúc này Tào Nhân ôm quyền thi lễ:

“Huynh trưởng anh minh, sau trận chiến này anh hùng thiên hạ đều sẽ biết huynh là trung lương Đại Hán, nhất định sẽ có trí giả và mãnh tướng đến đầu quân cho huynh.”

Tào Tháo vừa nghe vừa cười vui vẻ. Nhưng bỗng nhiên bóng dáng của Viên Hoàn lại hiện về trong ký ức hắn, Tào Tháo cũng nghĩ về Viên Thuật, thằng cha này hồi đầu đồng ý với mình, nhưng vừa đi mượn người xong đã quay 360 độ, từ chối đến không thể từ chối hơn. Nhắc mới nhớ, mẹ nó Viên Thuật hình như cười rất thỏa mãn, dương dương đắc ý, không giống đang mỉa mai hắn mà là cười vì bản thân mình sáng suốt vậy.

Chẳng lẽ nhà họ Viên tính làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau?

Tào Tháo càng nghĩ càng thấy hơi hỏng bét, thường thì truy sát lần thứ hai sẽ không đụng phải mai phục, Viên Thuật thì... mà thôi, chơi với thằng này từ nhỏ đến lớn nên hắn quá rành, nhưng đứa con trai xuất sắc kia thì.... chưa chắc.

Vì ngăn chặn xảy ra chuyện như vậy, Tào Tháo lết đi hết doanh này đến doanh khác năn nỉ mượn kỵ binh, cho dù lần này mình thua thảm cũng sẽ không để người khác nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Nhưng chẳng hiểu vì sao lúc Viên Thuật phóng khoáng đem kỵ binh của mình giao cho Tào Tháo, hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn do lo lắng.

Hắn hoảng sợ tính tới tính lui, xác định Viên Thuật căn bản không đủ sức để phát binh truy sát lần thứ hai mới bắt đầu yên tâm lại. Phù, tất cả đều do mình tự ảo tưởng ra, thằng nhóc Viên Hoàn đó không thể đáng sợ như vậy được.

“Tử Hiếu, nhất định phải làm nhanh, tránh cho đêm dài lắm mộng!”

“Huynh trưởng cứ yên lòng.”

Bên trong Toan Táo đại doanh,

Viên Thuật mặc áo giáp, đem hết tất cả dụng cụ phòng ngự đắp sạch lên người, đi vào trong doanh trại của Viên Hoàn, hắn hiếu kỳ nhìn đống ngựa chiến đứng ăn cỏ:

“Con trai của ta, con lấy mấy con ngựa này từ đâu ra thế?”

“Kí chủ làm Viên Thuật bất ngờ, +588 điểm chấn động.”

Viên hoàn đã sớm nghĩ ra cách trả lời, nhẹ nhàng lắc đầu ra vẻ oán giận:

“Ngay tại lúc các người hè nhau đòi truy sát Đổng Trác, con trai của người đã chạy đôn chạy đáo đi gom góp ngựa chiến Tây Lương rồi đem giấu nó đi.”

“Kí chủ làm Viên Thuật bất ngờ, +666 điểm chấn động.”

Viên Thuật mặt mày hớn hở

“Ha ha, con ta quả nhiên thông minh, ta rất kiêu ngạo vì con. Đường tương lai còn rất dài, kẻ thù rất nhiều, tuy con thông minh nhưng phải biết kiềm chế, khiêm tốn. Ha ha tốt lắm, tương lai con sẽ giỏi giang và trở nên giống như ta.”

Viên Hoàn suýt nữa phun hết rượu ra ngoài, con mẹ nó lão cha hố hàng này trù ẻo lão tử à? Đứa nào vừa thắng được hai trận đã hất mặt lên kêu la khắp doanh trại vậy? Còn bảo ta phải biết khiêm tốn nữa chứ. Ta mà giống ngươi, ha ha, đảm bảo sống không quá ba tập phim.

“Quân trinh sát con đã phái đi chưa?”

“Cha yên tâm, con đã điều động lúc nãy rồi.”

Trong lòng Viên Hoàn lại lặng lẽ chửi thề, mẹ nó, đợi ngươi phái trinh sát thì người ta đã đánh xong bà nó rồi.

“Vậy chúng ta đi nhanh lên, tránh cho việc trễ nãi. Cha sẽ tự tay chém bay đầu Đổng Trác.”

Viên Hoàn thầm đổ mồ hôi, lão cha Viên Thuật lại bắt đầu ảo tưởng sức mạnh rồi à? Đúng là một đống bùn sinh ra từ vạch đích. Chả hiểu sao một kẻ có phong cách bá chủ, trí tuệ thần thánh như mình lại đầu thai vào làm con lão. Đa tạ tạo hóa, đa tạ ơn như trời biển của ngươi, nhờ ngươi mà thằng cha này liên tục tăng độ khó cho game đấy.

“Ấy.... con nghĩ cha đừng nên đi, chuyện này để con trai và lính lác làm chân chạy là được.”

“Ơ kìa, con nghĩ gì vậy, cha ngày xưa cũng từng vác kiếm đi làm hiệp sĩ đấy nhé. Để đó cho cha, cha sẽ xung phong đi đầu, làm gương cho các tướng sĩ.”

Nhìn Viên Thuật vỗ ngực tự tin, lòng Viên Hoàn đầy đắng chát, ôi thần linh ơi ngó xuống mà coi, bản thân ta tăng điểm vũ lực lên rất cao còn phải ngó đông ngó tây, điểm vũ lực của ngươi còn thấp hơn cả ta, đòi lên chiến trường làm khỉ gì? Mạng của dòng họ bốn đời tam công rẻ như vậy sao?

Trong khoảng thời gian này Viên Hoàn đau lòng bỏ ra một mớ điểm chấn động, chui đầu vào mục thi đấu cá nhân để nâng cao kĩ năng thực chiến, liên tục thông qua bốn phó bản nên điểm vũ lực đã tăng lên 82. Mặc dù không thể treo Lữ Bố lên đánh nhưng ít ra cũng có thể túm chân gạt giò Lý Giác một phen, tự vệ trong trận chiến cũng chẳng có vấn đề gì.

Vậy nên Viên Hoàn quay sang nháy mắt với Lý Tồn Hiếu, hắn ngơ ngác gãi đầu rồi đành nói:

“Chủ công à... ngài có thấy chủ công lợi hại tài giỏi nào tự mình leo lên ngựa chạy ra chiến trường chưa? Những chuyện đó đều là việc đại tướng nên làm. Như vậy mới thể hiện được cho thiên hạ thấy ngài có thực lực hùng hậu, hổ tướng như mấy đúng không?”

Điển Vi cũng đưa bộ mặt chất phác ra:

“Ta cũng nghĩ thế. Chủ công cũ Trương Mạc cũng chưa bao giờ chạy ra chiến trường, toàn vừa uống rượu vừa quát tháo, miệng đầy đồ ăn, tay thì hết ôm cô này rồi lại sờ cô kia. Nếu để họ biết chủ công nhà họ Viên phải đặt chân lên chiến trường, như vậy anh hùng thiên hạ sẽ cho rằng chủ công hơi... thấp kém?”

Viên Thuật nghĩ lại, nhẹ nhàng gật đầu:

“Ờ nhỉ, các ngươi nói cũng đúng. Thôi, ta giao hết cho Hoàn nhi. Lúc gặp Mạnh Đức con cũng không cần nể mặt cha làm gì.”

Viên Hoàn cười nhạt:

“Chuyện đó là tất nhiên! Cha yên tâm, người có một đứa con trai vũ dũng vô song, trí tuệ siêu quần như thế, chỉ cần ở nhà chỉ tay năm ngón thôi.”

Viên Thuật vỗ vai Viên Hoàn:

“Con ngoan, đừng để cha thất vọng.”

Viên Hoàn khẽ ừ một tiếng, hắn có thể nhìn thấy trong ánh mắt Viên Thuật đầy kì vọng và khao khát.

“Cha yên tâm.”

“Kỷ Linh đâu!”

“Có mạt tướng!”

Kỷ Linh ôm quyền đáp.

“Ta giao Hoàn nhi cho ngươi, nếu hắn có trầy xướt chút da thịt nào, ta sẽ hỏi tội ngươi.”

“Chủ công yên tâm, mạt tướng nhất định bảo vệ tốt cho thiếu chủ.”

Khóe môi Viên Hoàn hơi run rẩy, lão tử có Điển Vi, Lý Tồn Hiểu ở đây còn cần người bảo vệ à. Lão cha, ngươi mẹ nó tưởng Kỷ Linh là vô địch thiên hạ hả?