“Tên lính nhà ngươi được đấy! Giết ít hơn Điển mỗ hai mươi người mà thôi, trước kia ta đã coi thường ngươi rồi!”
Chu Thái nào phải hạng người chịu thua thiệt, hừ nhẹ phản bác lại:
“Tại đao của ta bị cong phần lưỡi, chứ không thì ta đã giết hơn ngươi ít nhất ba mươi người rồi!”
Ánh mắt Điển Vi sáng lên:
“Úi chà! Thằng này giỏi đấy, là một kẻ không chịu thua ai, tốt lắm, lần sau có cơ hội, hai ta so tài một chút, xem ai giết nhiều hơn!”
Chu Thái gật đầu đáp ứng:
“Sợ gì chứ! À mà đợi ta kiếm được một thanh đao tốt hơn đã, nếu không ta sẽ tiếp tục thua ngươi nữa cho xem.”
Lúc này Viên Hoàn vô tình đi ngang qua, nghe hai người trò chuyện nên nhẹ nhàng xen vào:
“Ấu Bình! Bản thiếu chủ đang dư một thanh bảo đao, ta sẽ cho ngươi. Lần sau lên chiến trường, ta sẽ tiếp tục xem biểu hiện của các ngươi ra sao. Hôm nay hai ngươi đánh tốt lắm.”
Chu Thái tràn đầy vui vẻ nói:
“Đa tạ chúa công!”
Chỉ chốc lát sau, người hầu đi từ trong phòng ra, hai tay nâng một thanh đao nhìn vô cùng nặng nề. Viên Hoàn khoát tay:
“Ấu Bình, ngươi thử xem dùng có quen tay không?”
Chu Thái tiến lên nắm chặt cán đao, một luồng khí lạnh lẽo không tên tỏa ra, thấm sâu vào tim gan hắn, suýt nữa biến hắn thành một con ve mùa đông. Trong lòng Chu Thái sướng đến trợn mắt, mở miệng khen:
“Quả nhiên là đao tốt!”
Keng keng!
Chu Thái rút đao ra khỏi vỏ, từng tia sáng lạnh lẽo tỏa ra, tiếng vang như chuông đồng. Cho dù là Điển Vi đứng kế bên cũng phải hít sâu một hơi:
“Bảo đao! Đây đúng là đao tốt! Đến đây Ấu Bình, hai ta thử một vài chiêu xem thanh đao này ra sao.”
Chu Thái cũng vô cùng kích động, gật đầu đáp ứng:
“Lão Điển, đao kiếm không có mắt, ngươi cũng phải cẩn thận đấy!”
Điển Vi vác đôi thiết kích trên vai, nhe răng cười:
“Ơ hay, ta phải cẩn thận? Dựa vào người à, muốn làm ta bị thương còn phải luyện thêm hai năm nữa.”
Chu Thái vớ được đao xịn nên lòng tin tăng kịch khung:
“Con mẹ nó, đừng có mạnh miệng như vậy, cứ nếm thử đao pháp của lão tử đi đã.”
Điển Vi cũng vào tư thế chuẩn bị:
“Ờ, có rắm thì cứ phóng, lão tử tiếp ngươi!”
Binh sĩ xung quanh đang quét dọn chiến trường cũng dừng việc đang làm trong tay, bắt đầu đứng ngoài hô hào cổ vũ cho bọn họ.
“Điển tướng quân, đánh mạnh lên, bọn ta tin tưởng ngươi.”
“Hà hà, Chu đội trưởng đừng nể tình gì hết, phải đánh ra uy phong cho đội tuần tra Hạ Thái chúng ta nhé!”
“……”
Chân Chu Thái quét một vòng tròn lớn, hắn giống như một mãnh hổ xuống núi, sát khí tỏa ra làm người xung quanh vô tình bước lùi lại, giơ đao lên chém thẳng về phía Điển Vi. Đối mặt với thế công hung hãn tàn bạo, Điển Vi không thèm tránh né, hét một câu ‘đao đẹp lắm’ rồi múa đôi thiết kích đỡ ở phần trán, hai chân đứng tấn vững như đá trên núi.
Ầm!
Những tia lửa lóe lên trong đêm tối!
Điển Vi chỉ cảm thấy có một ngọn núi to khổng lổ ủi vào thiết kích trên tay hắn, hai chân đang đứng tấn trùng hẳn xuống, lực chấn động truyền vào hai bàn tay làm cả người hắn khẽ rung lên. Chu Thái cũng đờ cả mặt, mẹ nó một chiêu này của mình dùng hết 80% sức mạnh, võ tướng nổi danh chưa chắc sống nổi, dù không chết cũng bị thương.
Còn Điển Vi thì sao?
Thế đứng tấn của hắn chỉ thấp xuống một chút, vậy là hết rồi đó, người ta một cọng lông cũng chẳng hề rụng xuống, như vậy đủ chứng minh thực lực ẩn sâu trong người Điển Vi còn khủng khiếp hơn lúc chiến đấu vừa nãy.
Thì ra khi nãy thằng cha này chỉ đánh chơi chơi thôi à?
Chu Thái lựa thế đứng ổn định lại cơ thể, sau đó hai tay nâng đao lên nói với Viên Hoàn:
“Đao này quả nhiên là thần đao! Chỉ tiếc là mạt tướng chưa đủ thực lực, hiện giờ không xứng với nó.”
Điển Vi bước lên cười lớn:
“Ấu Bình à, ngươi nói gì vậy, năm nay ngươi mới mười chín tuổi mà đã có thực lực như thế, nếu siêng năng khổ luyện, tương lai nhất định sẽ trở thành danh tướng, ta tin ngươi rồi đây sẽ sử dụng tốt thanh đao này.”
Viên Hoàn cũng mở miệng an ủi:
“Ấu Bình đừng nản lòng. Đao này tên là Thu Thủy nhạn linh đao, chém sắt như chém bùn, giết người không thấy máu, ngươi hãy nghe theo lời lão Điển, cố gắng điều khiển tốt thanh đao này, trở thành chủ nhân của nó!”
Thu Thủy Nhạn Linh Đao: loại đao hình lông ngỗng được chế tạo thời Đường, dùng phổ biến trong quân đội thời Minh và Thanh, dài 90 - 128cm, lưỡi đao rộng 3 – 4cm, độ dày 1cm. Thu Thủy là tên đao, có nghĩa là “nước mắt mùa thu”.
Chu Thái gật đầu:
“Mạt tướng cám ơn chúa công, cám ơn Điển huynh!”
Đến đây các binh sĩ xung quanh mới tiếp tục quét dọn chiến trường, mãi cho đến sáng sớm hôm sau mới xử lý xong toàn bộ xác chết.
Người dân Hạ Thái chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng đầy máu tanh như vậy, mặt tái hơn cả thịt trong nồi, một vài người có tâm lý yếu trực tiếp chạy ra góc đường ói mửa rồi sợ hãi trốn đi. Huyện phủ cũng giải thích rất nhẹ nhàng: ngươi thấy rồi đó, bốn tộc trưởng Thái Huy, Lục Lương, Vương Kha, Lỗ Tráng có ý đồ tạo phản nên cường công huyện phủ, thế là bị ta tiễn đi ngắm gà khỏa thân, hết chuyện.
Chu Thái, Điển Vi dẫn một đại đội đến bốn nhà quý tộc này lục soát, không cần phải thẩm vấn hỏi han cho tốn nước trà của ta, gặp người thì chém chết để chấm dứt mối lo về sau. Tất cả xác chết sẽ được chuyển ra ngoài thành hỏa thiêu, không được phép chôn cất.
Tuy thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, nhưng không có ai chửi Viên Hoàn ác độc, trăm họ Hạ Thái vỗ tay còn to hơn mấy tên đa cấp thời hiện đại, nói Viên Hoàn là điềm lành do thần thánh ban xuống cho họ, là kẻ cứu vớt họ khỏi cuộc sống bần cùng khốn khổ.
Bên trong huyện phủ, Viên hoàn và Trương Chiêu ngồi đối diện với nhau.
“Chúa công, bốn tên sâu mọt Hạ Thái đã bị xử lý, chúng ta có thể dựa theo kế hoạch đã định, bắt đầu bước kế tiếp trong chiến lược của mình.”
Trương Chiêu cũng rất vui vẻ. Hồi đầu hắn còn nghĩ bốn nhà quý tộc Hạ Thái sẽ âm thầm đợi đến mùa thu hoạch lúa mới ra tay gạt giò Viên Hoàn, ai dè đâu bọn họ không những không kiên nhẫn nổi, mà còn bày ra trò ngu đần này. Viên Hoàn cũng gật đầu:
“Ừ, ngươi nói đúng. Khổng Tử đã dạy, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, muốn bàn đến chuyện thiên hạ trước hết phải giải quyết nội bộ cho ổn thỏa. Chúng ta giết chết bốn nhà quý tộc lớn nhất Hạ Thái, cũng như đã móc mất đôi mắt của Viên Diệu cài cắm ở đây. Lúc này chính là thời điểm cần quyết đoán, chúng ta phải ra tay nhanh lên.
Trương Chiêu mạnh mẽ thi lễ:
“Chúa công yên tâm, tại hạ đã sắp xếp nhân lực xong xuôi, trễ nhất khoảng ba tháng là có thể biến Hạ Thái thành một tòa thành hùng vĩ, không ai có thể công phá.”
Thật ra khi Viên Hoàn quyết định xây dựng cơ đồ ở Hạ Thái đã hỏi xin hệ thống một bản thiết kế thành lũy, những thứ như tường thành, pháo đài, doanh trại quân đội, bãi huấn luyện quân sự đều được sắp xếp theo một bố cục hợp lý, làm Trương Chiêu nhìn mà kính phục.
Đối với năng lực làm việc của Trương Chiêu, Viên Hoàn vẫn cảm thấy rất hài lòng, không hổ lại quản gia hàng hiệu của xứ Giang Đông, thuế ruộng và các loại thuế khác, quyền sở hữu đất, cho đến những chuyện nhỏ xíu như hạt tiêu hắn đều có thể nhớ kỹ, mà cách giải quyết được đề ra lại vô cùng hợp lý.
Trương Chiêu đã nói mình cần ba tháng, vậy thì chuyện này sẽ xong trong vòng ba tháng.
Viên Hoàn gật đầu đồng ý, tiếp tục hỏi:
“Chuyện thợ rèn sao rồi?”
Trương Chiêu đáp:
“Khởi bẩm chúa công, thợ rèn đã được tuyển mộ đầy đủ, bây giờ chỉ còn thứ gọi là than trong miệng của chúa công mà thôi. Tại hạ đã phái người chạy tới Tịnh Châu, chắc một vài ngày nữa sẽ có tin tức báo về.”
“Ừ. Việc này ngươi nhớ giữ bí mật, không thể để cho bất kỳ kẻ nào khác biết.”
“Chúa công yên tâm, những người này đã được tại hạ huấn luyện nghiêm khắc, trung thành tuyệt đối, chắc chắn sẽ không tiết lộ cơ mật quân ta.”
Ài, hết cách rồi.
Trung Quốc thời Hán mạt Tam quốc đã tìm ra được kỹ thuật luyện kim và chế tạo sắt thép nhưng không hề thành thạo, Viên Hoàn nghĩ hắn nên nâng cao hạng mục khoa học kỹ thuật này lên thêm một bậc. Điều quan trọng nhất trong luyện kim chính là đảm bảo nhiệ t độ trong lò rèn, mà thứ cần nhất để làm được việc đó là nhiên liệu.