Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 5



Buổi ghi hình đầu tiên được chia làm ba tập phát sóng, thành tích phát sóng hai tập sau cũng chẳng có gì bất ngờ.

Cuối cùng quyết định thời gian quay ban nhạc Mây Tận Thế tập luyện là vào năm giờ chiều thứ năm.

Trên đường đến phòng tập của Mây Tận Thế, Trần Gia nói với Tần Thanh Trác về quá trình quay phim trong xe của chương trình: “Em nói trước với ban nhạc rồi, bây giờ họ đang diễn tập trong phòng tập. Sau khi đến, anh hãy đi vào chào nhạc công, lúc nghe họ tập thì hướng dẫn vài câu là được.”

Tần Thanh Trác gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Còn chuẩn bị sẵn quà sinh nhật,” Trần Gia nhìn cây guitar Tần Thanh Trác mang tới, cười nói: “Anh Thanh Trác chu đáo quá. Nếu sau này ban nhạc khác không nhận được quà, liệu có nói anh thiên vị không?”

Trần Gia với tư cách là đạo diễn địa điểm khác hoàn toàn với Trần Gia trong vai đạo diễn hiện trường, chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy trạng thái làm việc thả lỏng hơn nhiều.

“Ekip chương trình cố tình chọn quay phim vào ngày sinh nhật của hát chính, không phải muốn xem anh thiên vị à?” Tần Thanh Trác cười.

Trần Gia cười híp mắt lại: “Anh Thanh Trác quả thực am hiểu mánh khóe của bọn em.”

Xe dừng lại ở góc đường của phố chéo Hồng Lộc, Tần Thanh Trác xuống xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

So với đường cái ngựa xe như nước cách đó không xa, con hẻm chéo này có vẻ quá im lặng. Dọc hai bên hẻm hẹp dài trồng vài cây liễu thô to, trời đã vào cuối hè, tiếng ve ra rả lấp ló đâu đây dưới những cành liễu tươi tốt.

Mấy quán bar cạnh hẻm giờ này cửa đóng then cài, đang nghỉ ngơi lấy sức chờ đợi cuộc sống về đêm. Cũng vì thế mà cả con hẻm lúc này như đang trong giấc ngủ say yên tĩnh.

Theo lý thuyết, trong khung cảnh yên lặng thế này, tiếng ban nhạc tập luyện đáng lẽ phải rất rõ ràng mới đúng, nhưng hiện tại không hề nghe thấy âm thanh tập luyện nào.

Tần Thanh Trác ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Quán bar Hồng Lộc” phía trên cửa, thầm nghĩ những tòa nhà trên con đường này đã có tuổi rồi, cách âm có thể tốt đến vậy ư?

Trần Gia cũng nhận ra điều gì đó khác thường, lúc đi lên cầu thang vẫn lẩm bẩm: “Sao đây, chẳng lẽ tới đúng lúc họ nghỉ giải lao?”

Cửa kính không khóa, Trần Gia đẩy ra, Tần Thanh Trác và ba anh quay phim khiêng máy cùng đi theo vào.

Tầng một quán bar trống không, thiết kế không khác gì những quán bar bình thường, sân khấu và quầy bar vắng tanh. Tần Thanh Trác theo chân Trần Gia vào bên trong cùng của tầng một, ở đó có cầu thang đen thui thông lên tầng hai.

Trong giây phút lòng bàn chân giẫm lên cầu thang, một loạt đèn tường màu vàng ấm sáng lên theo tiếng động.

“Họ bảo chỗ tập ở trên tầng hai.” Trần Gia nói rồi bước nhanh đi lên, nóng lòng muốn xem tại sao ban nhạc không tập luyện.

Tần Thanh Trác thì thong thả theo sau đi lên cầu thang, vừa quan sát bức tường cũ được đèn tường chiếu sáng, vừa suy đoán quán bar này đã hoạt động được bao nhiêu năm.

Khi chỉ còn vài bậc thang nữa là đến tầng hai, anh nghe thấy giọng Trần Gia vang lên trên tầng: “Đã nói hôm nay sẽ đến quay vào giờ này, sao mọi người không tập? Giang Ngập đâu?”

Tần Thanh Trác đi lên tầng hai, cô nàng chơi bass cắt tóc Hime ngồi trước sofa đang tập trung gõ bàn phím máy vi tính. Thấy người của ekip chương trình tới đây, cô đặt đồ trong tay xuống, đứng lên chào Trần Gia: “Chị Gia, Giang Ngập có chút việc, cậu ấy vẫn chưa đến.”

“Vẫn chưa đến? Lúc nào mới đến?” Gương mặt Trần Gia hơi lộ vẻ tức giận, “Chẳng lẽ muốn thầy Tần và ba anh quay phim ở đây chờ một mình cậu ta à?”

Tay trống Chung Dương đặt trò chơi đang gay cấn trong tay xuống, đi nhanh qua dẫn Trần Gia đến ghế sofa bên trong: “Cậu ấy đang trên đường tới rồi, chị Gia bớt giận. Giang Ngập gặp phải chút chuyện nên bị trễ, đến ngay bây giờ. Anh Thanh Trác và ba anh quay phim ngồi trên sofa một lúc đi, em gọi điện giục cậu ấy lần nữa.”

Trần Gia thở dài, quay người xin lỗi Tần Thanh Trác: “Anh Thanh Trác ơi, thật sự xin lỗi anh, xem ra phải đợi một lát rồi.”

“Không sao.” Tần Thanh Trác ngồi xuống sofa, tư thế hoàn toàn thả lỏng, “Không vội.”

Máy vi tính của Bành Khả Thi đang mở, anh vô tình nhìn lướt qua, cười nói: “Đang làm bài tập hả?”

“Vâng.” Bành Khả Thi cười với anh một tiếng.

“Em năm mấy?” Trần Gia tán gẫu với cô.

“Năm ba ạ.” Bành Khả Thi cất máy tính, đứng lên lấy chai nước khoáng đưa cho Tần Thanh Trác, “Anh Thanh Trác uống nước nhé.”

Tần Thanh Trác nhận lấy, nói câu cảm ơn.

Trước đó anh đã đọc thông tin của ban nhạc này, hát chính và tay trống đều mười chín tuổi, tay bass hai mươi mốt tuổi. Nhìn từ ngoại hình, tay trống Chung Dương có vẻ nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn như trẻ vị thành niên. Mà nhìn từ cách xử sự, cô gái này quả thực trưởng thành hơn, thậm chí trên người còn có cảm giác chín chắn trước tuổi.

Sau khi đưa nước cho Tần Thanh Trác, Bành Khả Thi đi tới bên cạnh bàn bi-a đứng cùng Chung Dương. Hai người dựa vào bàn, nhỏ giọng nói vào điện thoại, chắc đang gọi điện cho Giang Ngập.

Tần Thanh Trác quan sát không gian tầng hai, diện tích rất rộng, nhưng trang trí đơn sơ và cũ kỹ hơn hẳn tầng một, mặt tường màu trắng loang lổ khắp nơi, đóng lớp bụi mờ mờ. Mấy cái bàn bi-a được đẩy hết ra sau, để lại không gian luyện tập độ chưa đến mười mét vuông cho nhóm nhạc.

Họ luyện tập ở đây? Tần Thanh Trác dựa vào lưng ghế sofa, thầm nghĩ nơi này chẳng giống địa điểm tốt để diễn tập chút nào.

Bình thường các nhóm nhạc đều sẽ thuê địa điểm riêng để tập, nhưng căn phòng trước mắt này giống nơi tập tạm thời hơn.

Hai người bên kia nhìn điện thoại, mãi không có hồi âm, Trần Gia không nhẫn nại được nữa, hỏi một câu: “Không gọi được?”

“Chị Gia đừng sốt ruột,” Chung Dương quay đầu, “Chắc Giang Ngập đang lái xe, tạm thời không nghe máy được.”

Trần Gia nhìn thời gian trên điện thoại, lắc đầu, lại thở dài một hơi: “Giang Ngập này…”

*

Giang Ngập đang bước nhanh len lỏi trong từng con hẻm nhỏ, tìm kiếm bóng dáng Giang Bắc.

Không ai quen thuộc tất cả các con hẻm quanh phố chéo Hồng Lộc hơn cậu, nhưng đã tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy Giang Bắc đâu. Cơn giận trong lòng Giang Ngập không có chỗ phát, sự nôn nóng hiện rõ giữa lông mày.

Lâu lâu Giang Bắc sẽ biến mất, điện thoại tắt máy, hoàn toàn không có tung tích, như thể bốc hơi khỏi thế giới này. Lần đầu tiên, Giang Ngập tìm tròn hai tuần mới tóm được Giang Bắc đang móc túi người khác trong một quán net. Về sau, số lần Giang Bắc biến mất nhiều lên, Giang Ngập cũng dần nắm được quy luật, thời gian tìm được Giang Bắc ngày càng ngắn.

Nhưng quá trình mỗi lần tìm người vẫn khiến cậu cực kỳ bực bội, vì nếu không tìm thấy Giang Bắc, em sẽ mãi không quay về. Không phải Giang Bắc đang chơi trò trốn tìm với cậu, mà cô bé thực sự có ý muốn biến mất.

Giang Bắc có kỹ năng sinh tồn, kỹ năng sinh tồn của em là “Trộm”. Về khoản này em không thầy cũng tự thông tỏ, quả thực có thể nói là năng khiếu trời sinh.

Nhưng một cô bé dựa vào việc móc túi trộm đồ thì có thể sống sót ở bên ngoài bao lâu, Giang Ngập không biết. Cậu chỉ biết rằng vận may của Giang Bắc không thể lúc nào cũng tốt như vậy. Nửa năm trước, khi cậu tìm được Giang Bắc một lần nữa, cô bé đã bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập. Sau lần đó, cậu bắt buộc Giang Bắc không được trộm đồ nữa, nhưng dù cảnh cáo hay đe dọa, Giang Bắc thi thoảng vẫn chứng nào tật nấy.

Giang Ngập nhíu mày, vừa định mở rộng phạm vi tìm kiếm chạy đến đường cái cách đó không xa, cậu bỗng phát hiện sau lưng như có người đi theo mình, nhưng khi quay đầu lại không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

Giang Ngập liếc mắt kiểm tra xung quanh một vòng, đoạn xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Khoảng thời gian gần đây cậu thường cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại không thấy ai cả.

Ngay tối hôm qua, lúc ra ngoài đổ rác cậu lại phát hiện có người đi theo mình. Cậu quay đầu nhìn, lại chỉ thấy một kẻ lang thang lưng còng, đang cúi người lục thùng rác. Sau khi nhìn chòng chọc bóng lưng kia một hồi, Giang Ngập xoay người rời đi.

Mà bây giờ cảm giác bị theo dõi lén lút kia lại xuất hiện, chẳng khác nào tưới thêm dầu vào tâm trạng vốn đang nôn nóng như lửa. Cậu hơi cáu kỉnh nghĩ, hôm nay phải bắt người này đánh cho một trận mới được, hỏi xem rốt cuộc gã muốn làm gì.

Giang Ngập bước đi như bình thường và rẽ vào một con hẻm, nhờ phúc của Giang Bắc mà cậu đã quen thuộc từng đường đi nước bước ở xung quanh. Nếu bề mặt của những con hẻm này không phải xi măng mà là một lớp da, đoán chừng đã bị cậu giẫm ra vô số vết chai rồi.

Cậu cố tình đi vào một con ngõ cụt, sau đó lách mình trốn đằng sau chân tường. Quả nhiên, chưa đầy hai phút, cậu đã nhìn thấy người theo dõi mình kia. Vậy mà là kẻ lang thang tối qua.

Gã đang nghiêng người quan sát xung quanh theo hướng của cậu, tìm kiếm xem rốt cuộc Giang Ngập đã đi đâu. Giang Ngập bước ra khỏi sau chân tường, đang chuẩn bị đi tới hỏi gã đi theo mình làm gì. Không ngờ kẻ này phản ứng rất nhanh, vừa thấy Giang Ngập đã co cẳng chạy.

Cũng may Giang Ngập bẩm sinh có dây thần kinh vận động phát triển cùng với sức bật đáng kinh ngạc. Hồi còn ở trường là chủ lực chạy nước rút và chạy cự ly dài trong đại hội thể dục thể thao của trường. Lại thêm vừa rồi cậu cố tình chọn con ngõ này, chỉ vừa chạy mười mấy mét, cậu đã duỗi tay túm được cổ áo sau của kẻ lang thang.

Tên kia bị cậu kéo dừng lại, thở hổn hển lảo đảo mấy bước. Người này chỉ thấp hơn mình một chút, Giang Ngập túm cổ áo muốn gã xoay người lại, nhưng hình như kẻ này rất kháng cự việc quay đầu, trong thời gian ngắn Giang Ngập lại không kéo nổi gã.

“Cứ đi theo tao mãi, mày muốn làm gì?” Giang Ngập cau mày nói, “Quay lại.”

Nghe thấy tiếng quát của Giang Ngập, sống lưng gã cứng đờ, dừng giãy giụa ngay lập tức. Một lát sau mới cứng nhắc xoay người về phía Giang Ngập, nhưng ánh mắt luôn né tránh.

Mái tóc hơi dài của kẻ lang thang che hơn nửa gương mặt gã, khiến vừa nãy Giang Ngập chưa thể nhìn rõ mặt mũi của gã. Nhưng khi tên này hoàn toàn xoay mặt về phía mình, xuyên qua mái tóc dài rối bù xù, Giang Ngập dần dần cảm thấy gương mặt này như đã từng quen.

Bỗng chốc, toàn thân cậu hệt như bị thứ gì đó đập trúng, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó sắc mặt trở nên u ám trong nháy mắt.

Bàn tay nắm chặt cổ áo của cậu nổi gân xanh, siết chặt kẻ lang thang, nghiến răng nói: “… Là mày?”

*

Nhóm người Trần Gia ngồi chờ phải đến gần một tiếng đồng hồ, sắc trời bóng ngả xế tà, Giang Ngập vẫn chưa xuất hiện.

Tia sáng trong phòng bị ánh hoàng hôn đậm dần ngoài cửa sổ nuốt lấy từng chút một, nét mặt Trần Gia ngày càng tệ. Chung Dương đã lặp lại lời xin lỗi mấy chục lần, Bành Khả Thi cũng gọi điện cho Giang Ngập hết lần này đến lần khác.

Ngay cả Tần Thanh Trác luôn an ủi Trần Gia “Không vội”, lúc này cũng có phần nóng nảy vì phải chờ đợi.

Tần Thanh Trác đứng dậy đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra hít thở không khí, nhìn xuống dưới tầng. Anh nổi tiếng từ sớm, bao nhiêu năm qua luôn là người khác chờ anh, những lúc anh chờ người khác thế này đã ít lại càng ít.

Nhìn ra anh đã hết kiên nhẫn, Trần Gia cũng đứng lên, sự tức giận rõ ràng hơn: “Rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay có quay nữa không? Nếu không quay thì chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với ban nhạc khác.”

“Bọn em ra ngoài tìm thử.” Nhận ra cô đang trên bờ vực bùng nổ, Bành Khả Thi nói, “Thực sự rất xin lỗi chị Gia.”

“Đúng thế, chắc cậu ấy ở gần đây thôi,” Chung Dương nhét điện thoại vào túi, “Chị Gia ơi, mười phút, em đảm bảo bắt Giang Ngập về cho chị, đến lúc đó mặc cho chị xử lý.”

Một người nho nhã lễ phép, một người miệng lưỡi trơn tru, Trần Gia giận không có chỗ trút, xua tay: “Mau lên!”

Hai người một trước một sau chuẩn bị xuống tầng, Tần Thanh Trác đứng bên cửa sổ chợt nói: “Đừng đi nữa, đến rồi.”

Như để kiểm chứng câu nói của anh, lời còn chưa dứt thì tiếng xe mô tô ầm ầm đã vọng từ xa tới ngay dưới tầng.

Chung Dương và Bành Khả Thi chạy nhanh xuống tầng đón cậu.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên trong hành lang, xen lẫn giọng nói cố gắng hạ thấp của Chương Dương: “Cậu đi đâu lâu thế, người của chương trình đợi lâu lắm rồi…”

Ba anh quay phim đứng dậy, bắt đầu ai vào chỗ nấy thiết lập máy, chạy thử thiết bị.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Tần Thanh Trác bên cửa sổ xoay người, nhìn thấy Giang Ngập xuất hiện ở cửa tầng hai, theo sau là Chương Dương nóng ruột nóng gan và Bành Khả Thi đầy vẻ lo âu.

Tần Thanh Trác nhạy cảm phát hiện ra, so với Giang Ngập thoạt nhìn hơi bất cần, cò kè mặc cả trong buổi ghi hình lần trước, Giang Ngập lúc này như được bọc trong một lớp ác độc dày đặc, khó mà phát tiết.

Anh bình tĩnh quan sát cậu, thấy trên ngón tay cậu hình như dính vết máu.

Trần Gia lạnh lùng nhìn Giang Ngập đến gần, giọng điệu chế giễu: “Đến muộn một tiếng, cao giá đấy nhỉ Giang Ngập.”

Cậu không nói gì, khi đi ngang qua mấy người cũng chẳng buồn nâng mí mắt lên, tự đi đến nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Vẻ mặt Trần Gia càng lúc càng khó coi.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy rào rào, hai phút sau Giang Ngập đi ra, trên mặt còn dính nước, mái tóc đen ở thái dương đang nhỏ nước. Cậu nhìn về phía mấy người, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: “Muốn quay gì? Quay như thế nào?”

“Để mấy anh đợi cậu ở đây lâu như thế, không giải thích gì à?” Hiển nhiên Trần Gia đang nén giận nói chuyện.

“Muốn quay thì bắt đầu nhanh lên.” Giọng Giang Ngập nghe vào rất lạnh lùng, thậm chí có vài phần thúc giục.

“Không xin lỗi luôn hả?” Trần Gia nhìn cậu chằm chằm mấy giây, thấy cậu thờ ơ, cơn giận vẫn luôn cố gắng đè nén cuối cùng bộc phát, “Chẳng lẽ bây giờ là ekip chương trình vội vàng tuyên truyền cho các cậu hả? Giang Ngập rốt cuộc cậu có muốn quay nữa không?!”

“Tôi không quan tâm.” Giang Ngập nói. Trông cậu thực sự không hề quan tâm.

“Vậy thôi, không quay nữa.” Trần Gia hít sâu một hơi, xoay người nhìn những người khác, “Anh Tần, các anh quay phim có ý kiến gì không. Hay chúng ta đi quay ban nhạc khác?”

Nghe vậy, ba anh quay phim liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, chờ Trần Gia và Tần Thanh Trác quyết định.

Thấy tình hình này, những người khác sợ đến mức không dám thở mạnh.

Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua Giang Ngập, lần trước chàng trai này đã giúp anh, trong tình huống lúc này, anh là người duy nhất có thể nói giúp cậu. Nhưng tùy tiện mở lời bảo Trần Gia thay đổi ý kiến tiếp tục quay phim, khó tránh khỏi sẽ khiến cô mất mặt.

“Giang Ngập à,” Suy nghĩ một lát, Tần Thanh Trác nói, “Xin lỗi.”

Giang Ngập liếc nhìn Tần Thanh Trác, sự xem thường trong ánh mắt hiện rõ ràng, Tần Thanh Trác có thể hiểu được ý trong mắt cậu: Kêu tôi xin lỗi, anh là ai hả?

“Xin lỗi đi.” Thấy Giang Ngập im lặng, Tần Thanh Trác nghiêm giọng, lần này có thêm sự cương quyết không cho nghi ngờ, “Với tất cả những người đã chờ cậu lâu như thế.”

Giang Ngập nhìn anh, không nói một lời, không hề có ý định che giấu thái độ tồi tệ của mình.

Hai bên giằng co không ai nhường ai, Trần Gia bắt đầu đau đầu, không biết phải khuyên bên nào mới tốt. Khuyên Giang Ngập nói xin lỗi, nhưng nhìn tính cách mềm không được cứng không xong của cậu, e là kiên quyết không chịu mở miệng. Khuyên Tần Thanh Trác thôi bỏ đi, vậy chẳng phải khiến anh mất mặt ư?

Trần Gia lại cảm thấy hơi khó hiểu, với sự thông hiểu của Tần Thanh Trác, sao anh lại không biết làm vậy sẽ khiến mình khó xử? Thực sự là không bình thường.

Nghĩ vậy, cô lập tức hiểu ra, Tần Thanh Trác khăng khăng bảo Giang Ngập xin lỗi, ngoài mặt là cho Giang Ngập bậc thang, trên thực tế là dựng bậc thang này cho cô. Rõ ràng Tần Thanh Trác không hy vọng buổi quay phim này cứ dừng như vậy.

Trần Gia thở dài một hơi, cô không thể không nể mặt Tần Thanh Trác, bèn xua tay hòa giải: “Thôi thôi, đến cũng đến rồi, chờ cũng chờ rồi, cứ quay theo kế hoạch đã định đi.” Nói xong cô nhìn về phía nhạc công bên cạnh, “Mau đi chuẩn bị đi, điều chỉnh trạng thái.”

Nghe vậy, Chương Dương như được đại xá, luôn miệng nói “Cảm ơn chị Gia” rồi vội vàng kéo Giang Ngập qua địa điểm diễn tập bên cạnh. Bành Khả Thi thì bước tới nói câu “Xin lỗi anh Thanh Trác” với anh.

Tần Thanh Trác thu hồi ánh mắt dừng trên người Giang Ngập, lắc đầu bảo: “Không sao, có thể quay bình thường là tốt rồi.”

*

Lời tác giả: Tiểu Giang này, hãy trân trọng những tháng ngày phách lối như vậy của cậu đi. Câu nói hàm ý sâu xa đến từ tác giả.