Thanh Thúy: Muốn đi làm thêm ở nhà ông Tư á? Thật ra là cũng được, mấy năm trước ông có nhận mấy đứa học sinh về phụ làm thuốc đồ đấy. Nhưng dần dà người ta chuộng đi làm phục vụ ở quán cà phê hơn nên không còn ai đến nhà ông hết. Tao chắc chắn có người hỏi là ông Tư ổng nhận à, cố lên đi!
Đọc xong dòng tin nhắn dài ngoằng của Thanh Thúy, Di cắn nhẹ đầu ngón tay cái mà suy nghĩ. Đi làm thêm là phụ, tiếp cận Lê Nguyễn Hoàng Đức mới là chính. Không vì lý do nào cả, chỉ là Di muốn tìm hiểu về những người từng tiếp xúc với Minh Duy khi anh còn sống mà thôi.
Vùng quê nọ vào cuối tháng 7, mưa mùa hè và mùi hương của lúa mới gặt là đặc trưng của thời tiết lúc này. Di một lần nữa đạp xe men theo con đường đất để đến nhà ông của Hoàng Đức. Vừa dắt xe vào sân nhà, nó đã nghe được tiếng ông Tư Phúc mắng thằng cháu.
“Tư duy còn non quá! Sao mấy năm rồi mà mày chưa thắng ông được vậy con? Đấy, ăn học cho nhiều vào rồi đến giờ vẫn chưa thắng được ông già này ván cờ tướng nào.”
“Ơ kìa ông! Chuyện học có liên quan đến cái này đâu. Con cũng có mấy chục năm kinh nghiệm chinh chiến như ông đâu chớ!” Đức ôm đầu, vùng vằng cự lại.
Ông cụ trợn mắt nhìn thằng cháu, song lại chống cằm thở dài thườn thượt: “Lại muốn điêu? Đúng thật mấy năm rày chỉ có thằng Duy mới là đối thủ ưng ý của tao thôi. Haizz…”
Di nấp sau ngưỡng cửa, nghe đầy đủ đoạn hội thoại của hai ông cháu nọ. Thấy không còn tiếng nói chuyện nữa, nó liền hít vào một hơi thật sâu, từ từ lú đầu ra khỏi cửa.
“Con chào ông! Em… em chào anh!”
“Ơi! Tới hốt thuốc hay gì đấy cháu gái? Mau vào đây.”
Di ngập ngừng bước đến cạnh hai người, nó cúi đầu nhắm chặt mắt lại, lấy hết can đảm cầu xin: “Con… con muốn xin làm việc vặt ngày hè ạ!”
Hoàng Đức ngạc nhiên, vô thức nói lớn: “Hả?”
Ông Tư Phúc nhìn Di từ trên xuống dưới một lượt mà không nói gì, ông nhàn hạ rót một ly trà. Xong xuôi mọi chuyện, ông cầm quân “tướng đỏ” đưa cho Di.
“Biết chơi cờ tướng không?”
Di nhận lấy quân cờ, ấp úng trả lời: “Dạ không ạ.”
“Vậy về nhà học đi, nào biết chơi rồi đến đây đấu với ông. Thắng thì nhận, thua thì đi về.”
Nó nghe mà cứng người, không ngờ việc này lại khó hơn nó nghĩ. Hiểu được phần nào cảm xúc của Di, Đức khuyên ông nội: “Kìa ông, con nhỏ dù có biết chơi thì cũng chỉ là lính mới thôi. Sao mà thắng ông nổi?”
“Nín! Thằng Duy trước đây cũng là lính mới mà vẫn thắng đấy thôi!”
“Ông à! Minh Duy khác, con bé này khác!”
“Dạ được! Con đồng ý!” Lời chấp nhận của nó chấm dứt cuộc tranh cãi. Di nắm chặt quân cờ trong tay, một lần nữa xác nhận: “Ông Tư chờ con một tháng, tháng sau con lại tới tìm ông.”
“Được, để ông già này chờ.”
Di ở lại hỏi chuyện thêm đôi ba câu rồi xin phép ra về, Hoàng Đức tiễn nó đến cổng. Cả hai đứng cạnh hàng cây râm bụt, Đức xin lỗi nó: “Xin lỗi em nha, tại sáng nay anh chọc nội nên nội mới ra kèo với em. Chuyện cờ tướng, em muốn học thì học, không thì thôi. Từ trước đến giờ, anh thú thật với em luôn, trong lứa tuổi ngang tụi mình 10 năm trở lại đây chỉ có một người duy nhất thắng là bạn thân của anh thôi.”
“Dạ… Là cái người đã mất mà anh kể hôm trước phải không anh?”
“À ừ, đúng rồi. Bạn anh tên là Minh Duy, mất cách đây được 7 năm rồi.” Mặt Đức buồn buồn, anh gượng cười đáp. Chợt nhận ra mình lỡ lời, anh vội xua tay: “À thôi, em đừng quan tâm mấy lời anh mới nói. Về cẩn thận nha!”
“... Dạ.” Di toang dắt xe đi nhưng bị Đức giữ lại, “Khoan đã, em tên gì vậy nhỉ? Anh quên mất rồi…”
“Em tên là Phương Di. Bái bai anh nha, em đi trước.” Nó cười, sau đó leo lên xe chạy mất.
Thay vì trở về nhà, Di đạp xe thẳng đến cổng sau trường THPT N. Còn nhớ vài tháng trước, Di còn lo sợ khi leo rào vào trường nhưng bây giờ chuyện này đối với nó chỉ như nhổ một cọng cỏ. Dù hiện tại là buổi sáng, nó mặc kệ và leo vào.
“Hú! Duy ơi, giải cứu em. Em chơi dại rồi Duy ới!”
Chỉ một giây sau khi Di vừa dứt lời, tiếng của Minh Duy liền đáp lại: “Ơi anh đây. Có chuyện gì mà kiếm anh giữa hè vậy?”
Nó đi đến ngồi xếp bằng trước “bàn thờ” của Minh Duy, hai tay chống nạnh giải thích: “Chuyện là… Em mới từ nhà ông Tư Phúc về.”
“Ờ hớ, có gặp ông nội Tư không?”
“Thì có… Mục đích chính của em là vớ được một chân sai vặt bên nhà đó mà, cơ mà nó có hơi ngoài lề một xíu. Ông Tư bảo em đánh cờ tướng thắng thì mới cho em tới làm.”
Một thoáng im lặng bao trùm lên khoảng sân. Di im lặng không nói gì, Duy cũng im lặng không trả lời. Chỉ có tiếng gió thổi rung rinh lá trên cây. Bỗng nó nghe được tiếng thở dài: “Sao mà chơi ngu vậy? Nhóc có biết ông nội Tư được mệnh danh là “đại kiện tướng” của cái huyện này không? Trời ạ… Ý là người ta đã từ chối khéo rồi mà nhóc còn ok con dê cái kèo này nữa! Cắn lộn thuốc hả?”
Nghe Minh Duy léo nhéo bên tai liên tục trách mình nó đâm bực mình, bắt đầu gắt gọng ngược: “Thì sao chứ? Anh Đức nói anh từng đánh bại ông Tư còn gì? Tệ lắm thì chờ tới rằm em với anh khăn gói quả mướp tới nhà ông Tư, em chơi còn anh mách nước đi cho em.”
Tưởng anh sẽ đồng ý với ý kiến của nó, nhưng xui cho Di, thằng ma nhà nó bỗng trở nên hèn một cách bất bình thường: “Đánh bại cái gì mà đánh bại! Là được thả! Được thả cho thắng đó! Trình anh mày múa rìu qua mắt thợ còn hên xui chứ mà ở đó thắng.”
Di thừ người, nhớ lại lời khẳng định lúc nãy của Hoàng Đức. Nó cảm thấy như mình vừa trở thành trò đùa thế kỷ vậy. Tuy có hơi chùn bước nhưng Di đã hứa với ông Tư rồi, là một con người coi trọng lời hứa (và sĩ diện), Di vẫn nài nỉ với Minh Duy.
“Thì mình cứ thử đi, lỡ lúc đó anh được tổ tiên độ thắng ông Tư thì sao? Đi mà anh Duy, sĩ diện của em đang chênh vênh giữa vực thẳm cách mực nước biển 100 mét đó. Duy ơi, hi sinh vì nghệ thuật đi Duy.”
Minh Duy bất lực trước độ “dai như đỉa” của Phương Di. Anh thở dài, đành đồng ý với tâm lý không hề bị ép buộc: “... Được rồi, anh đồng ý. Tới bữa đó lôi anh theo để anh chơi hộ mày. Khổ quá trời khổ.”
“Ơ? Anh đồng ý thật à? Hay quá ta, anh lớn Đỗ Minh Duy là đỉnh nhất!”
Minh Duy: “...”
“Ê Di.” Minh Duy bỗng hỏi nó, Di ngừng việc lải nhải mấy lời cảm thán sáo rỗng dành cho anh. Nó tròn xoe mắt.
“Gì á anh?”
“Đức ấy… Nó có nói gì về anh không? Tất nhiên là trừ việc đánh cờ ra.” Duy ngập ngừng hỏi.
Di đảo mắt, suy nghĩ chốc lát. Rồi thấy Đức cũng chẳng nói cho mình nghe quá nhiều về cậu bạn thân, nó lắc đầu đáp: “Không có anh ơi, anh Đức chỉ bảo anh là bạn thân được ông Tư thương như cháu nội ruột thôi. Anh hỏi có việc chi không, để em tìm hiểu cho.”
Trong lòng Duy thầm cảm ơn thằng bạn, may là bao năm qua nó vẫn chưa học được tật bép xép. Anh à một tiếng, giọng điệu nhẹ nhõm: “Không gì, mốt nó có kể cho nhóc nghe thì sẽ biết ngay, không kể thì thôi.”
Nghe được câu trả lời của anh, Di nhún vai gật đầu. Đầu óc đã thư thái hơn, nó chào tạm biệt rồi đạp xe ra về.
*
Ngày đẹp trời của tháng 7, có vẻ ông Trời cũng đang đứng về phía Di khi cho thời tiết thuận hoà như thế này. Nó tràn đầy tự tin từng bước tiến vào căn nhà ngói của ông Tư, bên cạnh nó là quân sư quạt mo Đỗ Minh Duy đang ung dung ngắm nhìn mấy cây thuốc Nam được trồng trong sân nhà.
Nó hít vào một hơi, vẻ mặt trông nghiêm trọng như chuẩn bị đi đánh trận. Di hùng hùng hổ hổ bước vào nhà, và nó nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của anh Đức.
Chắc ảnh nghĩ mình “sủi” luôn rồi. Di nghĩ.
“Ai đấy Đức? Ô, cô bé cuối cùng cũng đến rồi à.” Ông Tư Phúc vén tấm rèm ống trúc, thấy Di đứng đó, mắt ông sáng lên đầy hớn hở.
“Dạ con chào ông Tư, nay con tới đấu tay đôi với ông rồi đây.” Di mỉm cười gật đầu chào ông.
Cuộc so tài giữa “đại kiến tướng” và “hai chú gà mờ” bắt đầu.
Việc Di được nhận vào làm hay không sẽ được quyết định bởi một ván cờ, một là lên voi, hai là xuống chó. Nó răm rắp nghe theo chỉ dẫn của Minh Duy, không dám thắc mắc lấy một lời. Chiếc đồng hồ treo trên tường cứ chậm chạp trôi qua, 10 phút, 20 phút rồi 30 phút.
“Chết dở, đi ngu rồi.” Câu nói như búa giáng vào đầu Di, nó hoang mang nhìn Duy. Thấy anh đang gãi đầu gãi tai suy nghĩ, nó biết chuyến này tiêu thật rồi. “Bây giờ chỉ cần ông lên quân Mã là mình thua.”
Di không biết quân nào là quân Mã, chỉ biết ông Tư đang chống cằm nhìn bàn cờ. Cuối cùng ông nhấc lên một con cờ, đi ngang ăn một con cờ khác.
“Ơ? Ủa? Sơ hở! Pháo lên, ăn tướng. Thắng!” Minh Duy gần như hét lên, Di cũng theo đó mà đi nước cờ.
Ván cờ kết thúc.
Ông Tư nheo mắt nhìn bàn cờ, gật gù bảo: “Con bé này chơi tốt đấy! Bắt đầu từ mai tới đây, nói trước là cực lắm đó nha.”
Di hớn hở gật đầu, song vì còn công chuyện nhà nên xin phép ra về.
Dõi theo bóng lưng con nhỏ đến khi đã khuất dạng, Đức đảo mắt nhìn lại bàn cờ một lượt rồi cười cười: “Nội nhả.”
Nghe thấy thế, ông Tư chột dạ, liền nạt anh: “Nhả gì mà nhả. Tao già cả rồi, mắt mờ, lưng đau nên muốn kết thúc thôi.”
“Dạ, nhưng thay vì ông kết thúc bằng việc mình thắng thì ông lại chọn thua. Một lỗi thua cơ bản.” Đức không sợ bị mắng, thẳng thắn đối đáp với ông mình, “Nội cũng cảm thấy phong cách đi nước cờ của Di rất giống Minh Duy đúng không ạ?”
“... Ừa, thật sự rất giống nhưng trên đời có vô số sự trùng hợp ngẫu nhiên mà. Huống hồ chi con nhỏ cũng ngang ngang lứa chúng mày.” Tư già nhàn nhạt đáp, tay rót một tách trà. Khói từ nước trà bốc lên nghi ngút mang theo mùi thơm dìu dịu của hoa lài. Song, ông lại thở dài lắc đầu: “Ui, chắc do ông cháu mình còn gặm nhấm quá khứ đấy Đức ạ. Trời chuyển mưa rồi kìa, chuồn chuồn bay thấp muốn đụng đất rồi, mau lấy mấy sàng thuốc của tao vào nhanh. Ướt cây nào là tao đánh mày cây đó nha con.”
Đức gật đầu, mắt lơ đãng nhìn ra bầu trời trong xanh nay đã bị mây đen vây kín.