Mọi chi tiết tâm linh trong chương đều không có thật. Khuyến cáo không nên làm theo.
Chương này có nhiều chi tiết gây khó chịu, hãy cân nhắc khi đọc.
-
Vầng trăng ẩn hiện sau những đám mây, ánh sáng mờ nhạt bao trùm lên sân trường. Bóng dáng một ai đó tiến sát lại gần bàn thờ đơn sơ tự làm của các cô giữ xe trong ngôi trường cũ, ánh sáng của đêm trăng chiếu vào người đó, bóng đổ rạp trên nền xi măng thành một hình thù quái dị to tướng.
Nén nhang còn chút hơi tàn đã tắt ngúm, bàn thờ đã không còn chút ánh sáng. Bóng đen đứng đó, nhìn chằm chằm vào lư hương bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp. Đoạn, hắn lấy trong túi áo ra một tấm bùa vàng, chi chít chữ đỏ không biết là sơn hay là máu. Bóng đen nắm chặt lá bùa, vững bước đi đến bàn thờ, nhấc bổng lư hương lên.
"Cậu tính làm gì đấy?" Minh Duy nãy giờ vẫn nấp trong bóng tối quan sát, lúc này đã ngồi chễm chệ trên mái phòng bảo vệ. Từ trên cao nhìn xuống bóng đen.
"Biết ngay là thể nào cũng xuất hiện mà." Bóng đen nhếch miệng cười, ánh mắt hung dữ nhìn Minh Duy.
"Xuất hiện chứ, từ lúc chiều là tôi đã đoán được cậu sẽ đến đây rồi. Nhỉ? Trần Nhật Quân, cháu của Trần Nhật." Minh Duy hờ hững đáp, cuối câu còn kéo dài giọng ra.
"Ha ha, cũng may tôi đã mượn tạm lá bùa này của ông nội mới có cơ hội nhìn được anh. Giải Nhất cấp tỉnh Hội STEM Xe thế năng duy nhất của trường tôi, người đã chết từ mấy năm về trước nhỉ?" Quân ngước mặt lên nhìn Minh Duy.
"Ừ, cũng nhờ cậu mà hôm nay tôi có cơ hội hiện diện mà không cần chờ thêm vài ngày nữa đấy." Minh Duy ngước nhìn vầng trăng vẫn chưa tròn trịa, song cười cười nhìn Quân.
"Thấy anh vui vẻ quá nhỉ? Vậy làm ơn buông tha cho con Di đi."
"Ý cậu là?"
Quân lặp lại lần nữa: "Buông tha cho Phương Di đi, anh hiểu việc này tôi là người hiểu rõ hơn ai hết mà. Việc kết nối với một linh hồn như thế này có thể dẫn đến việc các oan hồn xấu tiếp cận nó. Nên làm ơn tránh xa Di đi, coi như tôi cầu xin anh đấy, anh Minh Duy."
Đôi mắt sau lớp tóc mái xuề xòa của Minh Duy khẽ xao động, anh chưa từng nghĩ về vấn đề sâu xa này, về hiệu ứng cánh bướm khi Phương Di bước chân vào cuộc sống vất vưởng của anh.
Nhân lúc Minh Duy không để ý, Quân đưa lư hương lên cao hơn đầu, chỉ cần đập mạnh một cú xuống nền xi măng là sẽ vỡ tan tành.
"Đồ ngu dễ dụ. Không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng sẽ bị kéo theo nhỉ? Chắc sau vụ này ông nội sẽ khen thưởng cho mình đây." Quân lẩm bẩm.
"Này! Khoan đã..." Minh Duy hét lên.
Nhưng đã quá muộn, Quân dùng hết sức bình sinh đập lư hương bằng gốm xuống nền xi măng. Lư hương vỡ tan tành, cát trắng lẫn lộn với tàn và chân nhang màu đỏ. Cơ thể Minh Duy sau khi lư hương vỡ bắt đầu chập chờn, chập chờn. Minh Duy mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
Trần Nhật Quân chứng kiến trọn vẹn khung cảnh lúc ấy. Trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê sau khi kết thúc sự hiện diện của một linh hồn còn mắc kẹt trên cõi đời. Người thừa kế của gia tộc trừ tà đang cảm thấy rất vui.
"Tạm biệt nhé, Đỗ Minh Duy." Quân vẫy tay tạm biệt chút tàn dư sau khi Minh Duy biến mất, sau đó quay lưng rời đi.
*
"Một, hai, ba... Kì lạ, ba ngày rồi mà ông Duy không tới kiếm mình." Di chống cằm, lẩm bẩm nói.
"Mày tự kỉ gì vậy Di?" Yến Vy tiến đến gần nó, tròn xoe mắt hỏi.
"Không có gì. Tao chỉ nghĩ chưa gì mà gần hết năm học nữa rồi." Di cười xoà lắc đầu.
"Ừ đúng rồi, chưa tới ba tháng nữa là xong lớp 11, chuẩn bị biến khỏi trường rồi đó." Yến Vy gật đầu đồng tình, nhỏ bĩu môi đáp.
Cuộc đối thoại của Di và nhỏ bạn thân bị ngắt quãng bởi tiếng trống vào lớp. Tiết sinh hoạt chủ nhiệm diễn ra vào cuối tháng bắt đầu. Cô chủ nhiệm của lớp Di tên là Diệp. Không biết chữ Diệp trong tên cô có ý nghĩa gì nhưng mấy đứa ghét cô trong lớp đã bí mật đặt biệt danh cho cô bằng những cái tên xấu xí vô cùng. Di không có hứng thú hùa theo tụi này, thậm chí còn âm thầm khinh bỉ đám học sinh đến ý thức tôn trọng giáo viên còn không có thì sau này chỉ có vứt.
"Cô chào các em, các em ngồi xuống đi." Cô Diệp quét nhìn cả lớp một lượt, sau đó cúi chào đám học trò rồi trở về bàn giáo viên. Cô mở chiếc cặp táp da sờn cũ, lấy ra một túi hồ sơ đựng đầy những giấy là giấy. Chủ nhiệm của lớp Di lục lọi trong giây lát, song cô lấy ra tờ kế hoạch tháng được ban giám hiệu đưa cho. Cô Diệp đọc sơ qua bản kế hoạch, đôi lúc Di thấy cô gật đầu vì một hoạt động nào đó mà một đứa ngồi cận cuối lớp như nó không tài nào thấy được. Vài phút sau, cô Diệp gõ thước gỗ vào bảng để ổn định lớp.
"Cô vừa xem kết quả của cuộc thi xe thế năng của các em. Chúc mừng đội C lớp mình đã xuất sắc đạt được giải Nhất nhé. Đội A và đội B cũng đã xuất sắc đạt được giải Ba. Cô rất tự hào về các em." Dứt lời là tràng vỗ tay của các thành viên lớp Di. Một kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng, ít ra trong tương lai gần lớp nó sẽ không bị lớp của Anh Kiệt nói riêng và toàn khối nói chung chọc quê vì lời vạ miệng của Quân Đen.
"Tiếp đến là thông báo nghiêm cấm các học sinh ra về sau 18 giờ không được phá hoại tài sản chung của nhà trường lẫn tài sản riêng của các nhân viên làm việc trong trường. Đã có phản ánh gửi về nhà trường về việc đồ đạc ở khu vực phòng bảo vệ ở cổng sau bị đập phá. Tuy chưa biết nguyên nhân là do mèo hoang hay do con người làm nhưng nhà trường nhắc nhở các em trước." Vẻ mặt cô Diệp nghiêm hơn hẳn, giọng thêm phần răn đe đám học trò. Cô nhìn xuống lớp, nghiêm túc nhắc nhở, "Lớp mình đặc biệt là các bạn trong đội tuyển học sinh giỏi và các câu lạc bộ thường xuyên phải học buổi tối nhớ lúc thầy cô cho ra là đi thẳng về nhà luôn nghe chưa. Lỡ xui xẻo bị nhà trường phát hiện các em ở lại trường muộn dù không phá phách gì nhưng vẫn bị phạt nặng lắm đó."
Di hơi bất ngờ về chuyện phòng bảo vệ bị phá hoại. Một sự bất an len lỏi trong lòng nó, liệu việc này có liên quan đến sự biến mất vào mấy ngày nay của Minh Duy hay không? Di tự nhủ. Đôi mắt nó lơ đãng nhìn xuyên qua các song cửa sổ, cố gắng nhìn về phía cổng sau bị hai, ba cây phượng che khuất. Thời gian còn lại của tiết sinh hoạt, Di không tài nào tập trung được. Sau khi tiếng trống kết thúc ca học buổi chiều vang lên, thay vì đi về chung với Yến Vy, Di nán lại trong lớp, chờ hơn 10, 15 phút sau khi biết chắc chắn tất cả học sinh đã ra về và các đội tuyển bắt đầu học tối. Di mới chậm rãi xách balo ra về, nó đẩy xe đạp về phía cổng sau trường.
Vào khung giờ này các cô giữ xe đã ra về và các bác bảo vệ đã đi tìm chút gì đó lót dạ để tiếp tục ca trực tối, khoảng cách giữa nó và phòng bảo vệ chỉ còn khoảng hơn 50 mét. Nỗi bất an trong lòng Di dần lớn hơn, lấn chiếm hết thảy trái tim nó. Di bỗng thấy tức ngực và khó thở, hai tay nó run run tiến gần đến phòng bảo vệ. Đập vào mắt Di, bên hông phòng bảo vệ đang bày ra một mâm cúng nhỏ, ba nén nhang vẫn còn ánh lửa đỏ.
Hôm nay là ngày rằm. Di ngước nhìn bầu trời, mặt trăng tròn đang dần hiện rõ.
Khoan đã, tại sao lại là màu xanh lá? Ánh mắt Di chú ý đến lư hương màu trắng có hoa văn màu xanh lá bên dưới mấy nén nhang.
Rõ ràng... Rõ ràng trong trí nhớ của nó, lư hương của Minh Duy có hoa văn màu xanh dương mà?
"Anh... Anh Duy ơi." Di gọi tên Minh Duy. Gọi mãi, gọi mãi. "Duy ơi! Đỗ Minh Duy!"
Nhưng không có ai đáp lại tiếng gọi của nó. Minh Duy như đã biến mất khỏi nơi này. Cơ thể Di ngã khụy xuống, chiếc xe đạp đổ rạp xuống đất mà nó vẫn mặc kệ.
"Chẳng lẽ thứ bị đập là nó..." Di nhìn chằm chằm vào lư hương bằng gốm sứ, mắt bắt đầu nhoè đi bởi làn hơi nước. Vài ba giọt nước mắt rơi xuống thấm vào nền xi măng.
"Anh thành công đi sang thế giới bên kia rồi à? Bất ngờ như vậy... Em còn chưa kịp nói lời tạm biệt nữa mà." Di lẩm bẩm hàng trăm câu hỏi mà chẳng nhận lại được câu trả lời nào. Cơn gió nhẹ làm rung rinh những cành cây, và lẫn trong tiếng gió là tiếng nói không thể nào mà Di quen thuộc hơn.
"Đi cái gì mà đi. Anh nhóc còn vất va vất vưởng ở đây này."
Di tưởng mình vừa mới nghe lầm. Nó ngẩng mặt lên, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Di quay người lại, chút ánh sáng cuối cùng của Mặt Trời vào buổi chiều tà chiếu thẳng vào mắt Di, mà trước ánh sáng màu vàng nhạt đó, có một bóng hình chàng trai mờ ảo đang nở nụ cười với nó. Một hình ảnh được mắt Di ghi lại và nhớ đến mãi mãi.
Đâu đó một cánh hoa phượng nở sớm cuốn theo cơn gió đầu hạ, lượn lờ vài vòng rồi hạ cánh xuống chân nó. Sắc đỏ của loài hoa gắn liền với học trò nổi bật trên nền xi măng xám.