Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 37: Giấc mộng này ai sẽ tỉnh dậy trước (5)



Chương 33: Giấc mộng này ai sẽ tỉnh dậy trước (5)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Viền mắt Ôn Dĩ Ninh đều bị lời của anh hun nóng.

Lời cam kết của người đàn ông rót vào tai, từng câu chữ rung động đến tận tâm can. Tại một nơi không có ánh sáng chiếu tới, trong không gian yên tĩnh, ngay giây phút này, Đường Kỳ Sâm ở trước mặt trao cho cô cảm giác tồn tại mãnh liệt chưa từng có. Hai tai cô cũng bị hun nóng, một đường lan thẳng đến lục phủ ngũ tạng, cuối cùng chảy ngược vào tim, thổi bùng lên ngọn lửa cháy rực. Nhưng loại cảm giác mãnh liệt đó không phải là bởi vì cảm động, không phải là bởi vì tình cảm trong lòng, cũng không phải gấp gáp khó nhịn. Mâu thuẫn đan xen, trong đáy lòng Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên lý giải ra manh mối.

Là một loại thanh thản đối diện.

Cô nhìn Đường Kỳ Sâm, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, tôi đã không còn thích anh nữa."

Sắc mặt Đường Kỳ Sâm trong nháy mắt trắng bệch.

Đáy lòng có vô số cái đáp án khác nhau, cuối cùng xộc thẳng lên từng dây thần kinh trong não bộ, rồi lại như trong chớp mắt trống rỗng. Dù trong lòng cô vốn có rất nhiều dây leo quấn quýt bám rễ, nhưng đáp án này lại là thứ xông đến đầu tiên, mạnh mẽ đè lại những mê man mơ hồ khác, cũng trở thành lập trường duy nhất trong giờ khắc này.

Ôn Dĩ Ninh mím môi, giống như cũng đang tự thuyết phục chính mình, lại lẩm nhẩm thêm một lần, "Tôi không thích anh."

Vài chữ ngắn gọn đã đủ biến thành cây đao cùn, không một nhát cắt đứt, mà cứa chầm chậm vào tim Đường Kỳ Sâm, máu thịt lẫn lộn. Vài giây qua đi, chính anh cũng cảm thấy đau.

Yết hầu Đường Kỳ Sâm hơi lăn, lại lên tiếng, giọng nói đã khàn khàn, "Vậy em thích Đường Diệu sao?"

Ôn Dĩ Ninh trầm mặc.

"Tôi thấy cũng không phải là rất thích." Đường Kỳ Sâm nhả ra một câu lạnh băng băng.

Ôn Dĩ Ninh nói: "Tôi không xen vào chuyện anh ta muốn làm."

"Không xen vào chuyện của cậu ta, là có thể quản tôi?" Đường Kỳ Sâm không nhẹ không nặng nói.

Phẫn ý dồn lại ở mi tâm, Ôn Dĩ Ninh quay đầu trừng mắt nhìn anh. Đường Kỳ Sâm xoay mặt đi, khuôn mặt nghiêng của anh rất ít khi căng thẳng như vậy, gạch đá trên cây cầu nối giữa hai người cũng cứ như thế rơi rụng lả tả. Ngoại trừ trầm mặc thì không có gì khác.

Đường Kỳ Sâm bực dọc khởi động xe, phong cách lái xe vẫn hung mãnh như cũ. Đường giao phía trước bị một chiếc Audi đi ngược chiều chặn lại, anh bấm còi inh ỏi, cũng chỉ thiếu chưa đâm luôn vào đuôi xe người ta thôi. Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: "Anh có chuyện gì gấp thì thả tôi xuống là được."

Bàn tay giữ tay lái của Đường Kỳ Sâm sắp chuyển thành xanh tím, cổ họng kéo căng, "Em đừng có nói chuyện với tôi."

Ôn Dĩ Ninh cũng nổi giận: "Đường Kỳ Sâm!"

Trong nháy mắt quay đầu lại, lời vừa ra khỏi miệng cũng là lúc nhìn thấy sắc mặt khác lạ của anh. Trên trán Đường Kỳ Sâm phủ một tầng mồ hôi li ti, từng tấc thịt trên cơ thể đều căng cứng, bờ môi mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp ở đó càng khiến người nhìn cảm nhận được sự sắc bén dọa người.

Ôn Dĩ Ninh dần nhận ra, đoán được dạ dày anh lại đau nữa. Nhưng mềm lòng chưa được quá nửa giây, đã bị giọng nói lạnh lẽo của anh dội cho tắt ngúm, "Ở trước mặt tôi em chưa bao giờ nói được một lời hay."

Ôn Dĩ Ninh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thở hắt ra rồi dựa người sang cửa xe bên cạnh, vạch ra một cái đường ranh giới rõ ràng giữa hai người.

Cả đoạn đường đưa cô về đến khu chung cư sau đó anh và cô đều không nói với nhau một câu.

Ôn Dĩ Ninh vừa xuống xe, Đường Kỳ Sâm liền lập tức cho cửa kính xe kéo lên. Cô đi lên mấy bước, theo bản năng quay đầu lại, thấy được Đường Kỳ Sâm phía sau cửa sổ xe đã nằm nhoài lên tay lái, khom lưng gập bụng, bàn tay đặt trên vị trí dạ dày khẽ run.

Cửa sổ xe hoàn toàn đóng lại, không còn nhìn thấy bóng người bên trong nữa. Ôn Dĩ Ninh đè xuống lung lay nhè nhẹ trong lòng, bước vào trong.

Sáng hôm sau vốn dĩ có một cuộc họp hạng mục riêng, nhưng sáng sớm từ trên đã thông báo xuống, cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ.

Nghe đồng nghiệp nói, ngày hôm nay chưa thấy Đường Kỳ Sâm đến công ty.

Công việc buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Lý Tiểu Lượng gọi điện thoại cho cô thông báo mình đã đến Thượng Hải, lịch khám cho mẹ anh ta là vào buổi chiều, chỉ cần không có vấn đề gì thì sẽ mau chóng kết thúc thôi.

Bức bối bao phủ trong ngực Ôn Dĩ Ninh từ đêm qua cuối cùng cũng coi như nhìn thấy ánh mặt trời, hai người vui vẻ hẹn buổi tối cùng đi ăn cơm.

Sáu rưỡi, cô đến nơi hẹn, Lý Tiểu Lượng không ở trong khách sạn lần trước đến mà tìm ngay một cái khách sạn cạnh bệnh viện. Vị trí ăn cơm cũng là ở tại nhà hàng gần đó, lúc Ôn Dĩ Ninh đến nơi, anh ta đã gọi món ăn xong xuôi đâu đấy. Gặp nhau liền nở nụ cười, "Tiểu Ninh nhi!"

Ôn Dĩ Ninh cũng vui vẻ chào, "Chào thầy giáo Tiểu Lượng!"

Bầu không khí giữa hai người tự nhiên mà thân thiết. Bởi cũng coi như đủ thân quen, lại là đồng hương, là bạn cũ, cũng từng thử bắt đầu một loại khả năng khác là người yêu. Tuy sau đó kết quả không được hoàn mỹ, nhưng vẫn không trở thành hòn đá tảng chặn lại tình bạn của họ. Giống như khi gọi món ăn, Lý Tiểu Lượng hoàn toàn có thể tự chủ trương, bởi anh ta rất hiểu khẩu vị của cô.

Hai người vừa tám chuyện trong khí thế ngất trời vừa ăn một nồi ếch trâu xào ớt.

"Dì thế nào rồi?"

"Vẫn khỏe, bác sĩ kê đơn thuốc, cương gân kiện cốt. Cô họ của tớ cũng ở Thượng Hải mà, mẹ tớ vừa làm kiểm tra xong liền sinh khí dồi dào đi tìm cô họ chơi."

"Nhưng vẫn phải dặn dò, để dì chú ý nghỉ ngơi, trở về cũng làm việc trong phạm vi sức khỏe cho phép, việc nhà cậu nhớ phải giúp dì ấy một tay."

Lý Tiểu Lượng sảng khoái đồng ý, "Được thôi."

Ôn Dĩ Ninh ăn phải tiêu, đầu lưỡi tê cứng không còn cảm giác, Lý Tiểu Lượng bị bộ dạng của cô chọc cho phì cười, rất tự nhiên cầm giấy ăn đưa qua, "Đừng động đừng động, dầu mỡ sẽ rơi xuống quần áo đấy."

Một động tác rất nhẹ, giấy ăn trên miệng cô hơi dừng lại. Lý Tiểu Lượng lại ngồi về, giấy ăn bị vò thành một cục nhưng vẫn không ném đi mà nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đôi đũa của Ôn Dĩ Ninh dừng lại giữa không trung, cười với anh ta, "Sau này sẽ sớm có bạn gái, mấy cử chỉ thân mật này cũng nên bỏ dần đi thôi."

Lý Tiểu Lượng cũng cười, nhìn cô không lên tiếng.

"Mắt đừng đặt cao quá, tìm được người thích hợp thì phải quyết định ngay." Ôn Dĩ Ninh tiếp tục ăn.

Lý Tiểu Lượng vẫn nhìn cô, nét mặt ôn hòa, "Nói thì dễ, tìm người thích hợp cũng khó lắm chứ. Ôi ôi không nói tớ nữa, cậu thì sao, bao giờ mới dẫn bạn trai đến gặp tớ?"

Ôn Dĩ Ninh gắp một cọng rau, qua loa đáp: "Mình không có."

Cô có hay không dĩ nhiên Lý Tiểu Lượng biết. Mẹ của cô, Giang Liên Tuyết là một người có cá tính đặc biệt, có cái gì đáng để khoe khoang nhất định sẽ để cho người trong phạm vi một trăm dặm đều biết. Lúc trước Ôn Dĩ Ninh thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, Giang Liên Tuyết hễ đụng phải ai liền túm lấy người đó kể, trên mặt đều là tự hào. Tính bà như vậy cũng đắc tội với không ít phụ nữ cùng độ tuổi trong xóm, thời gian trôi qua, thế sự xoay vần, con gái của bọn họ đến tuổi này cơ bản đều đã thành gia lập nghiệp hòa hòa mỹ mỹ, thi thoảng lại lấy chuyện đó đâm chọc Giang Liên Tuyết, "Ôi chao! Dĩ Ninh vẫn chưa tìm được đối tượng sao? Cả một thành phố lớn như vậy không phải là toàn đàn ông ưu tú hả?"

Giang Liên Tuyết ôm một bụng oán khí cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Lý Tiểu Lượng tiếp lời cô, bật thốt lên, "Vậy thì vừa hay, hai chúng ta trở thành một đôi, tiếp tục sống vui."

Ôn Dĩ Ninh đột nhiên ho khan, sặc sụa đến mức gò má đỏ chót, thở không ra hơi. Ánh mắt Lý Tiểu Lượng thoáng ảm đảm, rồi rất nhanh lại vui vẻ trở lại, "Nói đùa một chút đã sợ thành như vậy, nếu mà thật thì còn thế nào nữa. Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, uống chút nước đi."

Chờ cô tìm lại nhịp thở, Lý Tiểu Lượng cũng biết thức thời tránh đi đề tài này, "Đúng rồi, lần này lên mẹ cậu có nhờ tớ mua một ít thuốc mang về."

Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu.

"Cũng chỉ là loại thuốc kháng sinh bình thường thôi, nhưng dì ấy nhất định muốn phải là nhãn hiệu này."

"Ừ, cậu tiện thì mang về đi, bà ấy mà muốn thì sẽ đòi cho bằng được."

Lần này Lý Tiểu Lượng chỉ ở lại Thượng Hải hai ngày, tiết học ở trường cũng không thể bỏ quá nhiều. Hành lý mang theo bởi vậy không nhiều, nhưng cũng theo lời hứa hẹn mang cho Ôn Dĩ Ninh hai túi đặc sản lớn, có đặc sản phía bên kia bờ sông Tương, chân giò hun khói đều đã được cắt thành khoanh bảo quản trong túi nhỏ, mỗi túi vừa đủ ăn một bữa. Bên trong còn có một cái hộp nhựa nhỏ xinh đựng gừng tỏi được thầy giáo Tiểu Lượng chuẩn bị sẵn, xếp gọn chỉnh tề.

Lý Tiểu Lượng nói: "Có thời gian thì tự mình nấu cơm đi, tớ đều thái nhỏ cho cậu rồi. Chú ý sức khỏe, trở về chúng ta lại gặp mặt. Chuyện ở nhà cậu cứ yên tâm, dì Giang tớ sẽ giúp cậu để ý, có chuyện gì gọi cho tớ là được."

Người đàn ông cao một mét chín, tâm tư tinh tế cẩn thận, nhìn kỹ còn có thể thấy được trong mắt đều là ôn nhu. Thầy giáo Tiểu Lượng tiêu diêu bước đi, trên vai khoác hai chiếc túi nặng trịch, một tay đỡ mẹ đi vào ga, bóng lưng như một ngọn núi vững chãi. Người đã đi, Ôn Dĩ Ninh mới gọi cho Giang Liên Tuyết, vốn là muốn hỏi thăm một chút tình trạng gần đây của bà, thế nhưng Giang Liên Tuyết vội vàng đại sát tứ phương trên bàn mạt chược, càu nhàu nói cô đừng có quấy rầy mình thắng bài rồi nhanh chóng cúp mất.

Ôn Dĩ Ninh đứng đơ nửa ngày, vừa hạ tay xuống lại có điện thoại gọi tới, Ôn Dĩ Ninh nhìn tên hiển thị vốn không định tiếp, nhưng đúng lúc có người đi qua va phải vai cô, ngón tay đụng trúng nút nhận nghe.

Đường Diệu nói: "Nhìn thấy cô rồi."

Ôn Dĩ Ninh như có gai mọc sau lưng, theo bản năng nhìn bốn phía.

"Quay đầu lại, bên trái."

Xe của Đường Diệu đậu ở khu dừng xe tạm thời, lần này không phải anh ta tự mình lái xe mà ngồi ở ghế lái phụ. Một chiếc Benz S600 nằm nghênh ngang chỗ đó, cửa sổ xe trượt xuống, anh ta nghiêng đầu cười với Ôn Dĩ Ninh, "Mỹ nữ, lần đầu tiên chạy xe thuê, có thể quan tâm cho một đơn hàng chứ."

Ôn Dĩ Ninh còn giữ điện thoại bên tai, đứng tại chỗ bật cười.

Đường Diệu chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy nửa điểm khó xử, đều có cách của mình để hóa giải lúng túng, đây cũng chính là ưu điểm khiến người khác thoải mái của anh ta. Trắng trợn theo đuổi, nhưng cũng dành cho cô một sự tôn trọng và tự do trọn vẹn. Ôn Dĩ Ninh mở cửa xe ngồi vào, Đường Diệu thuận tay với một chai nước, vặn nắp rồi đưa cho cô.

"Ngày hôm nay tôi thật may mắn, tâm tưởng sự thành rồi, cũng bớt một chuyến đi đón cô. Đi thôi Dĩ Ninh, tôi mời cô ăn lẩu." Người này cũng rất thẳng thắn, mỗi lần gặp mặt đều chưa từng làm lãng phí thời gian của nhau, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Đừng từ chối đó, lần trước để cho cô mời, lần này tôi phải mời lại mới được. Tôi không muốn nợ phụ nữ đâu."

Ôn Dĩ Ninh dở khóc dở cười, "Là tôi không phải."

Đường Diệu cũng cười, "Cô xem tôi hiện tại đến cả hoa cũng không đưa đến rồi, đã bớt lo chưa? Còn cự tuyệt ăn cơm nữa, vậy ngày mai tôi lại tiếp tục đưa tới."

"Sợ anh rồi." Ôn Dĩ Ninh gật đầu nói, "Vậy chỗ cũ nhé?"

"Được."

Tài xế đưa hai người họ đến nơi, sau đó bị Đường Diệu đuổi đi. Người tài xế này đã theo anh ta nhiều năm, sau đó lại từ Mỹ cùng trở về. Anh ta hỏi Đường Diệu: "Không cần xe nữa hả?"

Đường Diệu phất phất tay, "Không cần, lúc về gọi xe là được rồi."

Ôn Dĩ Ninh có chút buồn cười, anh ta vừa quay đầu lại thì bắt được vẻ mặt này, nhíu mày hỏi: "Chưa từng thấy tổng giám đốc đi taxi bao giờ sao?"

"Đúng đấy đúng đấy." Tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh không tệ, vui vẻ đáp.

"Còn không phải vì muốn tạo cơ hội ở cạnh cô à." Đường Diệu thi thoảng lại không nói trước một tiếng ném ra một câu, lộ liễu lại đúng mực.

Nhưng là để không ngừng nhắc nhở cô, rằng tôi đang theo đuổi cô đấy.

Hai người gọi xong món thì im lặng ngồi đợi, Đường Diệu cúi đầu xem email, Ôn Dĩ Ninh ngửa cổ uống nước, anh ta thình lình hỏi một câu: "Anh tôi từng mang cô đi ăn lẩu chưa?"

Ôn Dĩ Ninh bị sặc ho khan liên tục, che miệng, nửa ngày không nói ra lời.

Đường Diệu chuyển tầm mắt lên khuôn mặt nhỏ của cô, trong giọng nói mang theo thâm ý, "Theo đuổi con gái nếu như không chiểu theo sở thích của cô ấy thì sao có thể theo đuổi được? Nhưng cũng không thể trách, dạ dày của anh ấy không tốt, vẫn là nên ăn cơm Tây thôi."

Anh ta nói như vậy, trong lòng Ôn Dĩ Ninh lại có chút không vui.

"Ngày hôm qua chơi bóng rổ tôi đã nhìn ra rồi, toàn bộ sức lực anh ấy đều dành để hướng về phía tôi đánh tới. Tính anh ấy vốn trầm ổn, rất ít khi kích động lên như thế." Đường Diệu lại rót thêm nước cho cô, trong lời nói chứa mười phần khẳng định: "Cô và anh ấy đã từng có một đoạn thời gian."

Ôn Dĩ Ninh kinh ngạc nhìn anh ta, hoảng loạn lóe lên một cái rồi biến mất.

Đường Diệu nói: "Cô không nhìn ra sao, anh ấy không có ý định giấu tôi. Anh ấy vốn là người có thể nhẫn nhịn, quá trầm ổn, một khi đã muốn giấu chuyện gì thì sẽ làm đến kín kẽ không chừa một lỗ hổng. Tôi biết thăm dò cuộc sống riêng của người khác là cực kỳ không lịch sự, nhưng tôi vẫn muốn hỏi vì sao cô không đồng ý anh ấy?"

Ôn Dĩ Ninh nhìn anh ta, vốn là muốn tỏ ra không để ý, muốn dùng thái độ khinh thường chẳng đáng nói với anh ta, rằng anh ta đoán sai hết rồi. Nhưng khi ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt chăm chú quan sát nét mặt cô của anh ta, trong đó có bao dung, ôn nhu, yên tĩnh nhưng có sức mạnh, thậm chí trong một cái nháy mắt nào đó, trong một cái sóng mắt lưu chuyển nào đó bỗng nhiên nhìn ra bóng dáng của Đường Kỳ Sâm.

Ôn Dĩ Ninh bửng tỉnh cúi đầu, chuyện cũ đã lâu trôi cùng năm tháng bỗng nhiên trở nên sinh động, mang theo nghi hoặc và hỗn loạn. Cô chưa từng kể lể với ai, cũng không dám nói tới. Phàm là người cho cô mấy phần ảo giác tín nhiệm, nội tâm liền từng chút từng chút đục ra một cái lỗ thủng, tuy là trong lúc đó còn nhỏ bé, nhưng cũng đủ để lòng người muốn thoát ra tiếng lòng, gỡ xuống phòng bị.

Cô cụp mắt, chầm chậm mà bình tĩnh nói: "Tôi và anh ta đã quen nhau từ rất lâu trước đây, nhưng khi đó cũng không xảy ra cái gì cả, chỉ là tôi đơn phương tình nguyện, là tôi huyễn tưởng. Có thể đã có hiểu nhầm hoặc hiểu nhầm cũng đã được giải thích rõ, nhưng không phải tất cả những đoạn cảm tình đều phải có kết quả. Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, những năm qua tôi cũng không còn là cô bé cứ có người đối tốt một chút là sẽ cảm động phát khóc."

Ôn Dĩ Ninh cực kỳ bình tĩnh, hai ba câu liền đem đoạn quá khứ tóm lược xong, công chính khách quan, là nói cho Đường Diệu nghe, cũng là cho chính mình nghe được. Cô chuyển tầm mắt, bằng phẳng đón lấy ánh mắt của Đường Diệu, nói: "Nói chung là đã qua nhiều năm, tôi và anh ta vẫn không có duyên."

Đường Diệu bị ánh mắt này vây lấy, mất vài giây thất thần.

Khóe miệng anh ta hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt hỏi: "Vậy cô còn yêu anh ấy không?"

Ôn Dĩ Ninh quả quyết lắc đầu.

"Thích thì sao?"

"Có khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có."

Đường Diệu nói: "Lại như khi làm ăn, những đơn đặt hàng lớn xưa nay không phải một lần là xong. Cần nỗ lực, tranh thủ, tham gia vô số bữa tiệc, trải qua vô số lần đàm phán, cuối cùng mới đạt được kết quả mong muốn."

Ôn Dĩ Ninh nghe hiểu ý của anh ta, nếu còn thích thì vẫn sẽ để lại một chỗ trống, để nỗ lực, để tranh thủ, để đàm phán.

Đường Diệu nhìn vẻ mặt chần chừ hoang mang của cô, cười cười thay đổi chủ đề: "Dĩ Ninh, cô sợ Đường Kỳ Sâm à?"

Cô lập tức không chút do dự bất thốt lên: "Sợ."

Nói xong, chính cô lại ngẩn ra. Những ngột ngạt trong đáy lòng đã trở thành dây leo bám lấy, quấn quanh rồi đan thành một cái tấm lưới rối tung, gió không thể thổi tới, cành cây của nó lại không ngừng vô thanh vô thức đâm vào da thịt. Cô vốn cho rằng là trải nghiệm tạo thành thương tổn và bóng ma nơi đáy lòng.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thật ra là bởi vì sợ.

Sợ một lần dũng cảm bước tới lại thất bại, sợ chính chân tâm mình giao phó thêm một lần bị giẫm nát.

Người sợ cái gì thì sẽ trốn tránh cái đó.

Tiếng lòng và đáp án khuôn mẫu, rốt cuộc là gì đây.

Ôn Dĩ Ninh rũ mắt, bóng dáng bé nhỏ ngồi đó bỗng nhiên bị cô độc vây lấy. Sở trường của Đường Diệu là phân tích, quan sát săn đuổi người, cũng thích nhất dùng phương thức "một châm bật máu" chọc thủng nơi nội tâm mềm yếu nhất của đối phương.

Nhưng trong một khoảnh khắc, anh ta bỗng nhiên không nhẫn tâm làm vậy.

Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng bát canh nóng hổi đặt lên bàn, lại dọn đi mấy cái đĩa không đựng nguyên liệu nhúng, cuối cùng còn chu đáo đưa lên thêm hai chai coca. Đường Diệu cầm chai bên tay cô về phía mình, như chuyện đương nhiên nói: "Chà, không cho cô uống coca. Nào, tôi nhúng cho cô mấy miếng thịt dê."

Lần hẹn này coi như thất bại thảm hại, Ôn Dĩ Ninh chỉ một mực trầm mặc, đến cả sức ăn cũng so với ngày thường ít đi trông thấy. Thanh toán xong, Đường Diệu rất tự nhiên vỗ vai cô, cười trêu chọc: "Đi thôi cô gái, ngày hôm nay không làm cho cô vui vẻ là lỗi của tôi, tối mai đưa cô đi ăn cơm Tây, có thể cho một cái cơ hội lấy công chuộc tội không nhỉ?"

Người này, có mắt nhìn người, cũng có trí tuệ, dù có trong cục diện khó khăn đến thế nào cũng sẽ không cắt đứt hi vọng của chính mình.

Anh ta còn thật sự đưa Ôn Dĩ Ninh về chỗ thuê, rõ ràng cũng là một vị công tử kiêu ngạo cao quý, nhưng không có một chút huênh hoang ngang ngược nào, cũng không có tật xấu quái đản. Ngồi trong xe còn có thể vui vẻ tán gẫu vài câu với tài xế.

Phía sau từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh, anh ta quay đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, không có một chút do dự chần chờ đặt tay trên mu bàn tay cô. Giữa ngón tay có xúc cảm ấm áp trơn mềm, anh ta nói: "Dĩ Ninh, tôi thích cô, theo đuổi cô. Cô thử một lần với tôi đi, nếu có thể tôi nhất định sẽ nghiêm túc. Nếu không được, cô muốn đi, tôi cũng không ngăn cản."

Anh ta nắm tay cô, cũng muốn thử mười ngón tay đan. Cửa sổ xe đều được hạ xuống, gió bên ngoài vù vù thổi vào, tóc trên trán Đường Diệu bị thổi bay, sống mũi cao trên khuôn mặt càng làm nổi bật thần thái sáng láng.

Yên lặng hai giây, Ôn Dĩ Ninh quay đầu, nhẹ nhàng rút tay ra.

- -----

Ngày hôm sau là thứ sáu.

Kha Lễ đến công ty từ rất sớm, đem tài liệu văn kiện tồn đọng trong hai ngày phân chia qua một lần, cần phê duyệt gấp đặt ra một chỗ, những thứ chưa quá khẩn cấp đều đặt xuống cuối. Đường Kỳ Sâm ở chỗ lão Trần tiếp nước hai ngày, Kha Lễ không dám để cho anh quá vất vả.

Đường Kỳ Sâm đúng giờ tiến vào văn phòng, âu phục sẫm màu cũng không giấu đi được sắc mặt hơi tái nhợt của anh. Chỉ là tinh thần vẫn phải kéo lên, nhanh chóng tập trung vào công việc.

Kha Lễ giao cho thư ký thuốc đã được chia đúng liều lượng, chín giờ sẽ mang vào, nhân tiện có thể để cho anh giải lao một chút. Lần này lão Trần kê một mạch năm vị thuốc Đông y, tất cả vị đắng đều mặc sức tràn ra. Kha Lễ đứng một bên thấp giọng báo cáo: "Tin tức truyền đến, nói hạng mục trí năng của chúng ta và Minh Diệu đạt thành hợp tác kỹ thuật."

Trong đáy mắt Đường Kỳ Sâm lập tức tràn ra lạnh lẽo, "Tin cậy?"

"Ý của lão gia tử. Hai ngày ngài vẫn bệnh nằm trên giường, đoán chừng sau khi biết tin đã quay lại sẽ rất nhanh tìm đến đây thôi." Kha Lễ nói.

Đường Kỳ Sâm đập mạnh chén thuốc lên bàn, tức giận nhảy ra giữa hai hàng lông mày, "Có cái gì để tìm đến nữa, bước kế tiếp chỉ sợ đã nhảy vào Hội đồng quản trị rồi thôi."

Kha Lễ giật mình: "Ách, này, Đường tổng."

Đường Kỳ Sâm bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."

"Vậy Đường Diệu..... "

"Cậu ta muốn tiến vào Á Hối cũng không phải không thể được. Lão gia tử lớn tuổi nên hồ đồ rồi, nhìn người càng lúc càng theo cảm tính." Đường Kỳ Sâm cũng có chính suy tính của mình, không muốn bàn luận quá nhiều, cuối cùng dặn dò Kha Lễ: "Đúng rồi, cậu đi giúp tôi đặt một bó hoa."

"Hoa?" Kha Lễ ngẩn ra, "Hoa gì?"

"Hoa hồng."

Kha Lễ lập tức hiểu ý, "Được, tôi lập tức đi làm."

"Khoan đã." Đường Kỳ Sâm gọi giật lại, "Phải là hồng phai."

Kha Lễ đi ra ngoài không lâu, thư ký dùng điện thoại nội bộ gọi vào, xin ý kiến: "Đường tổng, Diệu tổng đến rồi."

Đường Kỳ Sâm nhíu mày, trầm giọng nói: "Mời cậu ta vào."

Anh ngồi thẳng lưng, khoác áo lên, đóng lại toàn bộ những tập tin đặt trên bàn đang mở ra. Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Diệu đẩy cửa đi vào, gật đầu mỉm cười: "Anh cả."

Đường Kỳ Sâm chỉ ghế sô pha, "Nào, ngồi xuống đi."

Đường Diệu đến anh cũng không bất ngờ, lý do đã quá rõ ràng rồi.

Hạng mục hệ thống chỉ đường thông minh mà anh vẫn tận lực đẩy kia liên tục gặp phải trắc trở, hội đồng quản trị mấy lần xem xét đều không thông qua. Đường lão gia tử đúng lúc này lên tiếng, ý tứ muốn để cho Minh Diệu cùng liên thủ.

Chuyện này nếu nhìn bề ngoài thì Đường Diệu chỉ như cái phiến lá lững lờ trôi qua, nhẹ như gió mây mà nhận nhiệm vụ làm người tốt. Nhưng Đường Kỳ Sâm hiểu rõ người em trai tài giỏi này, có năng lực, cũng có lòng dạ.

Đại đa số đều là Đường Diệu nói, một khung cảnh anh em hòa thuận vui vẻ. Nhưng không biết vì sao khi chuyển đến chuyện hạng mục trong lời nói lại mang theo mũ nhọn mơ hồ, ám chỉ Đường Kỳ Sâm trong lĩnh vực này vẫn chỉ là tay mơ, phía kỹ thuật xảy ra vấn đề không thể giải quyết cũng có thể thông cảm được. Còn nói, nhận được sự coi trọng của ông nội, đều là người của Đường gia, anh ta cũng vô cùng vui vẻ vì có thể giúp anh cả giải quyết khó khăn.

Trong lời nói mang theo dao, chính là nhắm ngay Đường Kỳ Sâm mà đâm tới.

Khoảng thời gian này Đường Kỳ Sâm công tác cũng đủ bận rộn, mỗi lần chạm mặt với Ôn Dĩ Ninh đều là xung đột không ngừng, lại thêm hai ngày nằm chết dí ở chỗ lão Trần tiếp nước chịu đựng cơn đau dạ dày, tâm tình thật sự không tốt một chút nào. Sắc mặt của anh vẫn tính là bình thường, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều đã hiện ra lạnh lẽo và mất kiên nhẫn.

Đường Diệu nhìn đồng hồ, vừa cười vừa nói: "Anh, thật ra không phải em đến thăm anh."

Đường Kỳ Sâm gác chân, ngồi trên ghế sô pha nhìn anh ta.

"Em đến đón bạn gái cùng ăn trưa." Đường Diệu vui vẻ nói, "Bây giờ theo đuổi mấy cô gái nhỏ cũng thật dễ, cùng cô ấy đi ăn lẩu mấy lần, rồi tặng vài bó hoa là đồng ý rồi." Mỗi một chữ anh ta nói ra đều giống như khí trời ngày hôm nay tại Thượng Hải, trong nắng ấm lộ ra sắc nhọn.

Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt anh ta, ngắt lời, nhả ra từng chữ: "Đừng có trêu chọc cô ấy."

Lời nói rất nhẹ, cánh môi đóng mở có tiết tấu, một câu nói thẳng thắn trực tiếp, nhưng trong đó lại mang theo cảnh cáo.

Đường Diệu gần như là trong nháy mắt xác định được mười phần Đường Kỳ Sâm đang cảnh cáo chuyện gì.

Yên lặng vài giây, anh ta cười nhạt, "Đã trêu chọc rồi, phải làm sao bây giờ?"

Đường Kỳ Sâm chậm rãi thả chân xuống, đứng lên, vẫn là phong thái ung dung thong thả.

"Gặp được người thú vị không dễ dàng, anh và em đều dùng bản lĩnh của chính mình, ai cũng không cần vì ai mà hạ thủ lưu tình." Đường Diệu cũng từ từ đứng dậy, bầu không khí bên trong càng thêm đặc sệt, trong giọng nói của anh ta mang theo u ám: "Anh, thật ngại quá, em thắng rồi. À, nói mới nhớ, căn nhà Dĩ Ninh thuê thật quá nhỏ, không đặt nổi một chiếc giường lớn, hai người ngủ......"

Một chữ "ngủ" kia vừa thoát ra khỏi miệng, nắm đấm của Đường Kỳ Sâm đã xé gió vút tới.

Đường Diệu cũng đã bị trúng quyền, chỉ là vẫn theo bản năng phản ứng lại. Anh ta bắt lấy cổ tay của Đường Kỳ Sâm, chặn lại lần bạo hỏa thứ hai của anh. Thật ra Đường Kỳ Sâm đã buông lỏng tay, nắm đấm cũng trở về hư không, nhưng bị Đường Diệu túm lại như vậy lại thành ra không thể rút về.

Đúng lúc này ------- "Đường tổng."

Cửa phòng làm việc mở ra, Kha Lễ đang muốn đi vào, vừa ngẩng đầu lên liền trong nhất thời sửng sốt. Đường Kỳ Sâm nghe thấy tiếng động nhìn sang, cái nhìn này cũng trong phút chốc hàm chứa sững sờ.

Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh Kha Lễ, trong mắt có sợ hãi và không thể tin nổi.

Ngay trong cái nháy mắt này, Đường Diệu thuận thế ngã xuống, lảo đảo ngồi phịch xuống mặt đất, ôm bụng lăn lộn.

Ôn Dĩ Ninh nhìn Đường Kỳ Sâm, theo bản năng lùi về sau một bước. Ánh mắt thẳng tắp mà lạnh lùng đem khoảng cách giữa hai người cắt ra ngàn vạn cái vách núi. Mà kẻ ở đối diện, chính là một khuôn mặt ác ma ghê tởm.

***

Bát Bát: Hố mới siêu mị từ CP88 đã ra lò, nhanh nhanh để lại dấu chân nào mọi người kkk

Giang Nam Lão - Mặc Bảo Phi Bảo