Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 30: Chương 30:



Edit: Annie
 
Những ngày qua Tình Lan và Bộ Khê Khách nghỉ ngơi ở Quỳnh Lâm Viện. Bộ Khê Khách không giống những quý công tử Hoàng Đô, ra vào đều có người hầu hạ. Hắn đã quen độc lai độc vãng, khâu vá lại miếng vải quần rách đều tự thân làm. Ngay cả uống trà cũng tự tay pha, chỉ cần bên cạnh có người hầu hạ, cả người hắn liền không được tự nhiên.
 
Ngày trôi qua lâu, Tình Lan cũng cảm thấy phiền với cuộc sống vừa mở mắt đã có một đoàn người vây quanh. Cho nên sau khi Bộ Khê Khách nói ngủ lại Quỳnh Lâm Viện, Tình Lan lập tức gật đầu đáp ứng.

 
Dù sao hai phu thê ríu rít với nhau trong tiểu viện càng tự tại hơn.
 
Sáng sớm hôm đó, Tình Lan thức dậy, bên người trống không. Hắn để lại bánh ngọt và trà trên bàn, Tình Lan sờ qua, những thứ này đều còn ấm.
 
Bộ Khê Khách có thói quen dậy sớm luyện tập, nàng cũng không để ý, tự mình chải tóc đơn giản, mặc y phục tử tế. Sau khi ăn chút trà bánh, nàng ra khỏi tiểu viện, định đến sân bắn tên nhìn hắn luyện binh.
 
Lúc này mới là giờ mão hai khắc mà đã có rất nhiều binh sĩ đứng huấn luyện. Khi Tình Lan đến sân tập bắn, những binh sĩ này đang ồn ào muốn tỷ thí công phu với nhau.
 
Tình Lan cẩn thận nhìn qua, hộ vệ mình mang từ Hoàng Đô tới cũng ở đây.
 
“Hóa ra là muốn tỷ thí với họ.” Tình Lan hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhìn khắp nơi tìm Bộ Khê Khách.
 
Vương đô úy thấy Tình Lan tới, đi lên vấn an. Đám binh sĩ Yến Xuyên cũng xông tới tham gia náo nhiệt: “Công chúa phu nhân làm chứng!! Ai thua, mùa đông này phải đi theo đội thắng để huấn luyện, không được phép không phục!”
 

Vương đô úy mắng: “Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì!”
 
Tình Lan cười trộm, nàng phát hiện, người nàng mang từ Hoàng Đô tới, dường như đều thích nói bốn chữ còn thể thống gì.
 
Nàng nói: "Được, vậy ta liền tới làm nhân chứng cho các ngươi, nhưng mà các ngươi phải nói cho ta trước, Phiêu Kỵ tướng quân đi đâu rồi? Hôm nay sao không thấy chàng tới?"
 
Có một tướng sĩ gầy gò cao lêu khêu, biểu tình nghiêm túc tiến lên hành lễ nói: “Tướng quân đi tuần tra trạm dịch, sẽ trở về trước buổi trưa, hôm nay mạt tướng đốc thúc bọn họ huấn luyện."
 
Tình Lan cảm thấy hắn quen mắt, hỏi: "Không biết vị tướng quân này, xưng hô như thế nào?"
 
"Không dám." Người nọ trả lời, "Tiểu đệ họ Giang, là tả kỳ phó tướng dưới quyền Phiêu Kỵ tướng quân."
 
Tình Lan gật đầu một cái, nói: "Vậy. . . Vậy liền bắt đầu đi."
 
Được cho phép, Vương đô úy nhéo nhéo ngón tay, đe dọa nói: "Giang phó tướng có lẽ nên cẩn thận, chúng ta cũng không ăn chay."
 
Giang phó tướng nói: "Nếu đã đại diện cho mặt mũi của công chúa, xin Vương đô úy đừng để chúng ta thất vọng."
 

Có một tiểu tướng Yến Xuyên ha ha nói: "Xin lỗi Vương đô úy, các ngươi đại diện mặt mũi của công chúa, chúng ta đây, đại diện mặt mũi của thiếu tướng quân phu nhân, cho nên, chúng ta cũng sẽ không nhận thua dễ dàng."
 
Tình Lan ngồi một bên, nhỏ giọng nói: "Không phải đều giống nhau sao?"
 
Nói xong liền bắt đầu, hai đội ngũ tỷ thí một lần từ đấu vật đến thương pháp, thắng bại đều có, ồn ào ầm ĩ. Sau nửa giờ tỷ thí, Tình Lan thấy Kim Thu cao lớn ra sân, hắn cầm trường thương hét lớn một tiếng: “Mai Quả Nhi! Ta nhất định thắng cho nàng xem!”
 
Nhóm tiểu tức phụ đang lật thảo dược bên cạnh cười ồ lên, đẩy một cô nương trẻ tuổi ra, cười mắng hắn ta, nói: “Ngươi bớt khi dễ tiểu ca trẻ tuổi không có nương tử đi, lo tỷ thí của ngươi đi.”
 
Hai người này ngươi một câu ta một câu, tình ý dạt dào như làn thu thủy, quả thực có lực sát thương mười phần. Tên hộ vệ tỷ thí cùng hắn hâm mộ không thôi, so khí thế đã thua hắn rồi.
 
Tình Lan không nhịn được cười khanh khách, vừa quay đầu lại liền thấy Kiểu Kiểu đứng cạnh nàng, họa vô đơn chí* nói: “Cưới thê tốt là chuyện trọng đại! Sau này muội cũng phải cưới!”
 
(*) Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí là câu tục ngữ Hán Việt ý nói Sự may mắn (phúc) thì không xảy ra đến hai lần (chỉ có một lần, ít ỏi), còn điều xui xẻo (họa, tai họa) thì đến bất ngờ, không chỉ một lần (tức là nhiều lần gặp họa), ý nói họa nhiều hơn phúc.
 
Tình Lan cười nói: "Muội lại nói nhăng cuội gì đó, mau im miệng, đừng để cho ca ca muội nghe được."
 
Giang Tiểu Thất đi theo sau Kiểu Kiểu tiến vào, liếc Kiểu Kiểu một cái, biểu tình rất là hận thiết bất thành cương*.
 
(*) Hận thiết bất thành cương: Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
 
Tình Lan a một tiếng, hỏi: “Đệ là tiểu thiếu niên mấy ngày trước chơi cùng với Kiểu Kiểu phải không? Lớn lên thật tuấn tú!”
 
Lỗ tai Giang Tiểu Thất bỗng đỏ lên, hắn xoa cái mũi thẳng tắp, nheo mắt, mím chặt môi gật đầu một cái.
 
Da mặt Kiểu Kiểu di truyền từ ca ca, căn bản không hiểu tại sao thiếu niên được khen lại ngượng ngùng, chỉ vào hắn nói: “Đây là người hầu của muội, Giang Tiểu Thất.”
 
Tình Lan tỉnh ngộ, nói: “A, đệ là người nhà Giang phó tướng.”
 
Giang Tiểu Thất lại gật đầu một cái, vẫn không nói lời nào.
 
Tình Lan kỳ quái nói: " Bị… khó nói sao?"
 
Kiểu Kiểu lanh lợi vạch trần hắn: “Hắn thiếu răng, sợ gió lùa nên giả làm người câm.”
 
Cả khuôn mặt Giang Tiểu Thất đều đỏ ửng, lúng túng gãi đầu, dứt khoát ôm quyền hành lễ với Tình Lan, cúi đầu, tận lực khống chế miệng, nhỏ giọng nói: "Giang Lâu, khấu kiến công chúa điện hạ."
 
“Miễn lễ miễn lễ." Tình Lan che miệng cười nói, "Thật là thú vị, thẹn thùng cái gì, ai rồi cũng sẽ thay răng. Đệ mà tự nhiên được bằng nửa Kiểu Kiểu thì tốt.”
 
Kiểu Kiểu: “Hà hà, hắn cứ như tiểu tức phụ ấy.”

 
Giang Tiểu Thất giận dữ trừng Kiểu Kiểu, đáng tiếc không có nửa điểm uy hiếp với Kiểu Kiểu.
 
Kiểu kiểu đang đắc ý, chợt một tiếng chuông thanh thúy chậm rãi vang lên, càng ngày càng gần, nàng ngẩn ra, liền kéo Giang Tiểu Thất chạy.
 
Tình Lan không hiểu, nhìn ra phía ngoài, thấy một nam nhân mặc áo tím thong rong đi tới, dáng dấp bên ngoài vô cùng mỹ lệ, da trắng mắt nhỏ, cười như hồ ly.
 
Tình Lan sửng sốt hai lần.
 
Lần thứ nhất là bởi vì nàng nhận ra người này chính là Tô Đông Ly tháng trước đã gặp. Lần thứ hai là do con rùa dùng mực vẽ trên trán hắn, nguệch ngoạc xiêu vẹo, vô cùng khôi hài.
 
Theo lễ phép, Tình Lan nín cười, đứng lên chào hỏi.
 
Tô Đông Ly đến gần, thở hổn hển mấy cái, nói: "Ầy, lại để thiếu tộc trưởng trốn thoát."
 
Ông ta sửa sang lại y phục, tác phong nhanh nhẹn khom người, trời rất lạnh mà tay còn cầm quạt xếp, chắp tay thi lễ, nói: "Khấu kiến điện hạ, điện hạ đại an."
 
"Tiên sinh... Không cần đa lễ." Tình Lan hít sâu một cái, nhịn cười muốn nghẹn, hỏi, "Tiên sinh vừa đến?"
 
Tô Đông Ly gật đầu: "Đúng thế đúng thế."
 
“Đến tìm Kiểu Kiểu?”
 
Tô Đông Ly lại liên tục thở dài nói: “Tộc trưởng giao trách nhiệm nặng nề dạy dỗ thiếu tộc trưởng cho Tô mỗ, Tô mỗ dĩ nhiên là phải phụ trách... Mới vừa dạy không tới một ngày, lại để nàng trốn thoát. Sáng nay ngủ dậy, thấy nàng không có ở bổn tông, liền đến Quỳnh Lâm Viện bắt nàng..."
 
“Ừm… Vậy, sau khi bắt được sẽ mang muội ấy về đọc sách sao?”
 
“Ở đây cũng tốt.” Tô Đông Ly nói, “Năm trước Quỳnh Lâm Viện mở trường tư thục, trẻ nhỏ trong tộc cũng học ở nơi này. Năm nay, mấy vị tây tịch (đại biểu) đều bị tộc trưởng đưa đi Trung Nguyên học, vẫn chưa tìm được tây tịch thích hợp, trước mắt chỉ có thể để bọn nhỏ chơi đùa một thời gian.”
 
Tô Đông Ly biểu tình yêu nước thương dân, nhíu chặt mi, đôi mắt của con rùa trên trán cũng giãy dụa. Tình Lan không nhịn được nữa, phì cười một tiếng, lại vội vàng cắn tay áo, cúi đầu hít sâu.
 
Tô Đông Ly cũng cười ha ha, nói: “Lần đầu tiên ta thấy công chúa, cảm thấy công chúa thân thiết, không giống như người ngoài, ngược lại giống như người bản xứ.”
 
Tình Lan cười nói: “Tiên sinh cũng vậy, ta vừa thấy tiên sinh, liền muốn cười..."
 
Tô Đông Ly: "Ha ha ha ha, vậy hả, mọi người đều nói mặt ta cười giống như hồ ly, ha ha ha ha..."
 

"Tình Lan ——" Bộ Khê Khách ở xa xa gọi tên nàng.
 
Tình Lan nghe thấy, lập tức quăng Tô tiên sinh vừa thấy liền cười lại, xách váy chạy ra ngoài.
 
Bộ Khê Khách cởi nhuyễn giáp (giáp mềm), xoa xoa tay, đẩy cửa Quỳnh Lâm Viện, mở lồ ng ngực ra, ôm lấy Tình Lan đang chạy như bay đến: “A! Chính là cảm giác này, thật an tâm…”
 
Bởi vì là ban ngày, Tình Lan ôm một cái lập tức tách ra, hỏi hắn: “Nghe những binh sĩ kia nói chàng đi tuần tra hả?”
 
Bộ Khê Khách nói: “Không sai.”
 
“Trở về nhanh vậy.”
 
“Sau khi núi đóng băng cũng không cần nhiều người tuần tra trạm gác. Chẳng qua hôm nay ta đến trạm dịch nhìn xem có phong thư nào không.”
 
“Thư ư?” Tình Lan hơi sửng sốt.
 
Trên mặt Bộ Khê Khách treo nụ cười, giơ ngón trỏ đặt lên miệng khẽ thở dài một tiếng, thần bí nói: “Tối hôm qua, có Hồ Tiên nhi nói ở bên tai ta, hôm nay sẽ có thứ tốt đưa tới, vì vậy sáng nay ta liền đi tuần tra, nàng đoán xem, ta lấy được cái gì?"
 
“Mau nói!” Tình Lan nóng nảy, "Có thư của ta sao?"
 
Bộ Khê Khách lấy ra một phong thư từ trong ngực: “Nàng nhìn đây là cái gì —— "
 
Tình Lan kinh ngạc kêu thành tiếng: "Thư của ta!"
 
Lá thư này vẽ mẫu đơn mạ vàng, tuyệt đối là từ Hoàng Đô tới.
 
“Là ai? Là hoàng huynh hay là mẫu hậu viết cho ta?!” Tình Lan nhảy, “Mau đưa ta!”
 
Bộ Khê Khách giơ cao tay, trốn tránh nàng một vòng, cười ha ha ra tiếng: "Tiểu cô nương đừng gấp, trời lạnh như thế này, sáng sớm ta thức dậy đi lấy thư cho nàng, nàng không đau lòng ta à?"
 
Tình Lan giậm chân: "Ta thích chàng nhất, mau đưa đây!”
 
“Qua loa lấy lệ." Bộ Khê Khách giấu thư sau lưng, cúi người nói: "Hôn ta."
 
Tình Lan lập tức hôn trên mặt hắn một chút, đoạt được lá thư, ôm vào trong ngực chạy.
 
Bộ Khê Khách nói: "A... Thật đau lòng."
 
Tình Lan dừng chân lại, hừ một tiếng, lại quay trở về, kéo tay hắn, mềm giọng nói: "Cám ơn phò mã."
 
Bộ Khê Khách nghiêng đầu nhìn nàng, càng nhìn càng thấy đáng yêu, không kiềm được hôn gò má ửng đỏ của nàng.
 
Tô Đông Ly ho nhẹ một tiếng, đi qua.
 
Bộ Khê Khách vốn muốn nói chào tiên sinh, kết quả liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng cong lên, nụ cười càng ngày càng rõ ràng.

 
Tô Đông Ly hỏi: "Chào thiếu tướng quân, trở lại từ dịch trạm à?"
 
Bộ Khê Khách hơi nhíu mày, nhịn cười nói: "Chào Tô tiên sinh, dậy sớm không rửa mặt đã tới rồi, bắt Kiểu Kiểu à?"
 
Tô Đông Ly: "Ha ha ha ha ha... Khụ khụ, ngươi cho ta chút mặt mũi đi."
 
Bộ Khê Khách nói: "Tiên sinh nhanh đi rửa mặt, thậm chí Kiểu Kiểu..."
 
Tô Đông Ly: "?" Hình như có điểm không đúng.
 
Bộ Khê Khách dồn khí đan điền, hô: “Mặc Kỳ Bạch Lộ! Mau ra nói xin lỗi Tô tiên sinh!”
 
Chỉ nghe trong sân tập bắn có một tiếng bịch, “khỉ nhây” nhảy cửa sổ chạy thục mạng.
 
Sắc mặt Tô Đông Ly đại biến, sờ trán: "Có phải con bé lại vẽ cái gì đó lên mặt ta hay không?! Ta biết ngay!! Ta đã nghĩ sao mực trong nghiên lại khô mất!”
 
Cuối cùng Tình Lan cũng cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”
 
Bên trong sân tập bắn truyền tới một trận hò reo.
 
Kim Thu kích động chạy đến kêu to: "Thiếu tướng quân!! Đội phu nhân chúng ta thắng rồi!! Sau này đám người Hoàng Đô sẽ phải đi theo chúng ta huấn luyện!”
 
Bộ Khê Khách hừ nói: "Mau im miệng, nói lại cho đúng!"
 
Ai cho ngươi kêu phu nhân chúng ta!
 
Một đám binh lính vội vàng lao ra thay hắn chỉnh đốn Kim Thu: "Phi phi, là tướng quân phu nhân, không phải phu nhân chúng ta, Kim Thu ngươi mau tỉnh táo lại!"
 
"Phu nhân ngươi đang nhìn đấy! Kim Thu, tối nay ngươi muốn đông lạnh ở bên ngoài sao?!"
 
Bộ Khê Khách chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, Tình Lan hỏi: "Chàng muốn bắt đầu luyện binh bây giờ sao?"
 
Bộ Khê Khách chậm chạp lắc đầu, lại xách trường thương dùng trong huấn luyện lên, thử tay một chút.
 
"Vậy chàng làm gì?"
 
Bộ Khê Khách cười lạnh một tiếng, nheo lại mắt, nói: "Bắt Kiểu Kiểu."
 
Tô Đông Ly dùng tuyết chà con rùa trên trán, lải nhải nói: “Trước giờ không quản được… trước giờ không quản được, đây là lần thứ mấy con bé vẽ rùa lên đầu ta rồi… Không có nửa phần tôn sư trọng đạo."
 
Tình Lan kéo ống tay áo Bộ Khê Khách một cái, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Nhưng ta cảm thấy, con rùa này Kiểu Kiểu vẽ… rất là sống động.”
 
Lông mày Bộ Khê Khách nhướn đến mức sắp bay lên: “Nàng là tẩu tử, không nên quá nuông chiều nó. Chẳng lẽ còn muốn khen nó vẽ rất đẹp? Coi chừng cái đuôi của nó dựng thẳng tới trời!"