Đầu xuân năm sau, Bắc Cảnh lại trải qua mấy trận chiến.
Mỗi lần thắng trận trở về, tiểu Bộ tướng quân phong quang vô hạn, đều bị công chúa kéo vào buồng trong, cởi s@ch đồ kiểm tra.
Bộ Khê Khách dở khóc dở cười: “Thật sự không có!”
Tình Lan vỗ cái bụng nhô cao, tức giận: “Lần trước cũng nói không có, kết quả thì sao? Vết thương kết thành hoa mà còn nói không có, lời nói bậy của chàng đều treo bên miệng, phí hết tâm tư để lừa gạt ta!”
Bộ Khê Khách có ý đồ dùng nụ cười của mình để l@m Tình Lan nguôi giận. Nhưng mà Tình Lan: “Còn có! Không cho phép mắng Kiểu Kiểu! Ta biết trong lòng chàng đang suy nghĩ muốn trừng phạt Kiểu Kiểu! Kiểu Kiểu là đứa trẻ tốt biết bao, chàng làm ca ca thế mà lại muốn dạy dỗ muội ấy!”
Bộ Khê Khách oan uổng: “Ta thật sự không nghĩ thế đâu!”
Tình Lan: “Chàng nghĩ hay không ta liếc một cái là biết!”
Bộ Khê Khách ủy khuất ghi nợ lên người con trai hắn, từ khi Tình Lan có hài tử cảm xúc bắt đầu không ổn định, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cuối cùng người gánh chịu vẫn là hắn.
Vì vậy mấy ngày nay Kiểu Kiểu cảm thấy lão đại nhà mình giống như đổi tính, đối xử với cô bé tốt vô cùng, thường xuyên cười nói chuyện với cô bé, còn chủ động hỏi cô bé có muốn ăn đường cao* không.
(*) Đường cao là một món ăn nhẹ truyền thống của TQ làm từ bột mì, đường và đường nâu.
Kiểu Kiểu trượng nghĩa: “Lão đại, huynh nói đi, có phải lại làm chuyện xấu rồi không, muốn muội giữ bí mật thay huynh?”
Bộ Khê Khách ăn nói nhỏ nhẹ, ôn nhu cười: “Làm gì có… Huynh chỉ muốn quan tâm muội một chút, nếu không công chúa lại nghĩ quan hệ giữa hai huynh muội chúng ta như nước với lửa.”
Kiểu Kiểu chỉ nghe được nửa đoạn sau, dùng đầu óc nhi đồng sáu tuổi phân tích xong, quyết định nói: “Vậy muội là nước! Huynh là lửa! Muội nhất định sẽ thật lợi hại, dập tắt huynh!”
Bộ Khê Khách mỉm cười, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi muội là dầu đi!”
Công phu đổ thêm dầu vào lửa của muội muội luyện thật tốt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đêm nay, Bộ Khê Khách đang ngủ bỗng nhiên bị Tình Lan lay tỉnh, thần sắc nàng hốt hoảng, nắm tay đấm vào hắn, kêu lên: “Còn có chỗ nào bị thương, cho ta xem!”
Bộ Khê Khách đang ngủ ngon bị đập dậy: “Nằm mơ ư?”
Hắn đứng dậy châm đèn, thấy vẻ mặt Tình Lan ngây ngốc. Nàng sững sờ một hồi, giống như phát điên xông tới, lột áo trong của hắn ra xem, thấy phò mã trắng nõn sạch sẽ, ngực cũng không có lỗ thủng, chậm rãi thở hắt ra, tặng Bộ Khê Khách một quyền: “Ghét chết được! Ngủ cũng không buông tha ta!”
Bộ Khê Khách: “…”
Là ai không buông tha ai?
Nhưng mà tiểu cô nương đêm nằm mơ ác mộng quả thật làm cho người ta đau lòng. Bộ Khê Khách ôm Tình Lan vào trong ngực ấm, nhẹ nhàng vỗ về nàng nói: “Không sao, ta vẫn khỏe, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, trong thời gian ngắn sẽ không có chiến sự…”
Lời của Bộ Khê Khách cũng không phải nói dối.
Không Tàng Hạo ba lần đánh sâu vào Tiểu Lâu Lan, đều bị phụ tử Bộ gia đánh lui lại, tổn thương nguyên khí. Không Tàng Hạo lại cố chấp, chưa ngồi vững trên ngai vàng đã rao riết xâm chiếm bộ lạc của huynh đệ, khiến tranh đấu nội bộ nổi lên không ngừng. Đầu mùa xuân năm nay, Không Tàng Hạo lấy cớ báo thù cho muội muội ruột bị Bộ Khê Khách gi ết chết, muốn dời đi mâu thuẫn, đem chiến hỏa dẫn đến phía nam nhưng không thành công, dẫn tới nội bộ Nguyệt Ngạn tộc bất mãn, nghi ngờ nổi lên khắp nơi, không cho phép dẫn thủ binh rời khỏi đại bản doanh Nguyệt Ngạn tộc, chuẩn bị làm việc khác.
Tình Lan: “Ta vừa nhắm mắt sẽ nằm mơ thấy chàng chết trên chiến trường.”
“Không thể nào.” Bộ Khê Khách nói, “Đời này có chết ta cũng phải chết trong ôn nhu hương của nàng, sao có thể chết trên chiến trường.”
Hậu quả là lại bị Tình Lan tặng một quyền.
Bộ Khê Khách xoa ngực cười nói: “Xem ra hài tử trong bụng phu nhân là một đứa trẻ bá đạo, mình mơ ác mộng lại muốn đánh ta.”
Tình Lan dừng lại, thấy đúng là mình bá đạo vô lý, lập tức mềm nhũn mấy phần, ngã vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Không cho phép chàng bị thương, trong mộng cũng không được.”
“Được, ta sẽ tận lực!” Bộ Khê Khách xoa đầu Tình Lan, cười nói, “Nhưng mà, ta vẫn rất vui, trong mộng của công chúa có ta.”
Tình Lan ngáp một cái, bẹp bẹp miệng, nói: “Không mơ thấy chàng, còn mơ thấy ai?”
Sau khi thời tiết ấm áp hơn, Tình Lan phát hiện, Bộ Khê Khách giống như một vị công tử lười biếng, nhàn rỗi ở nhà, ngày ngày nghĩ biện pháp chơi với nàng.
Có lần, Tình Lan không nhịn được hỏi: “Nguyệt Ngạn tộc sẽ không quay lại ư?”
Rõ ràng tháng trước mới kết thúc một đợt chiến sự, nàng cho rằng Không Tàng Hạo mỗi tháng sẽ tiến đánh một lần, không ngờ tháng này lại gió êm sóng lặng, hơn nữa Bộ Khê Khách cũng không hề thay quân luyện binh.
“Ừ… Ta nói rồi, trước sau khi Hồ Cầu ra đời, hắn sẽ không tới. Nói cách khác, năm nay, người Nguyệt Ngạn sẽ không quay lại.”
Tình Lan không tin, nghẹn thật lâu, nói với hắn: “Bộ Khê Khách, có phải chàng làm sai chuyện gì, bị Đại tướng quân cách chức không?”
Bộ Khê Khách cười ha ha.
Tình Lan tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc tại sao lại không đánh?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không đánh, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
“Là chuyện tốt… Nhưng mà tháng trước còn quần thảo túi bụi, ta thấy binh lính trở về rất nhiều người bị thương, một đám người, giống như đều muốn cùng Nguyệt Ngạn quyết tử đánh một trận… Nhưng phảng phất trong một đêm, tất cả mọi người đều trở nên nhàn rỗi.”
Bộ Khê Khách rốt cuộc cũng nói thật: “Có rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên… Hoàng thượng hạ ý chỉ, bởi vì chuyện cuối năm gài giết quý tộc Bắc Địch khiến triều đình thất tín, không cách nào lập tin với những tộc man di khác, mất phong độ đại quốc, vì vậy ta tạm thời đình chiến.”
Tình Lan hơi sửng sốt.
Bộ Khê Khách chớp mắt nói: “Dĩ nhiên, trước khi ý chỉ trong triều được đưa đến Yến Xuyên, ta đã nắm chắc cơ hội xử lý mối họa Bắc Địch lưu lại.”
Tình Lan nói: “Là ý tứ của hoàng huynh?”
“Vốn phò mã không nên quá mức… nổi bật.” Bộ Khê Khách nói, “Không sao, hoàng thượng vẫn biết Bắc Cảnh khổ cực, hắn chỉ muốn mình ta dừng chiến, cũng không động đến quân vụ Yến Xuyên, chẳng qua là làm bộ một chút thôi.”
Tình Lan thở dài nói: “Ta ở Yến Xuyên mà giống như kẻ ngốc vậy, không biết trong thiên hạ đã xảy ra những chuyện gì.”
“Ta nói cho nàng nghe là được.” Bộ Khê Khách nói, “Ngoài ra… nếu có chiến sự, ta nhất định sẽ không nhịn được mà ra chiến trường. Cho nên, ta đình chiến, Nguyệt Ngạn tộc nhất định cũng phải đình chiến.”
“Quân* lại làm càn, chàng đình chiến, Nguyệt Ngạn tộc vui mừng còn không kịp, làm sao có thể đình chiến theo chàng được?”
(*) chỉ hoàng đế
“Nàng biết phương bắc trừ Nguyệt Ngạn còn có bao nhiêu nước nhỏ không?”
“… Không biết.”
“Hơn hai mươi nước nhỏ, đều nằm ở phía bắc Yến Sơn, bên kia sa mạc.” Bộ Khê Khách lấy giấy bút, vẽ xuống, “Nơi nhỏ bé như vậy, một ốc đảo sống, tụ tập hai mươi bảy nước nhỏ.”
Tình Lan giống như học sinh, nghiêm túc nói: “Hóa ra có nhiều nước nhỏ như vậy. Bá tánh ở đây nhất định rất vất vả…”
“Nguyệt Ngạn là bộ tộc du mục.” Bộ Khê Khách nói, “Tộc chúng ta luôn luôn sinh sống ở Yến Xuyên. Trên thực tế, bọn họ tới từ phía tây, trong những nước nhỏ này có một tộc vì muốn mở rộng thổ địa của mình, xuyên qua sa mạc, tìm được Yến Xuyên của chúng ta, thấy nơi này đất đai phì nhiêu, liền muốn chiếm làm của riêng.”
“Hiểu rồi.” Tình Lan đè bản đồ lại, ngẩng đầu hỏi Bộ Khê Khách, “Cho nên, chàng dùng cách gì khiến cho bọn họ đình chiến?”
“Cũng không cần ta phải làm gì.” Bộ Khê Khách nói, “Cố hương của bọn họ ở ốc đảo trên sa mạc kia, bọn họ dốc toàn lực nhiều năm qua chiếm cứ ở Yến Xuyên, sào huyệt của mình chắc chắn bị những người khác chiếm mất. Sau đầu mùa xuân, bọn họ xâm chiếm Tiểu Lâu Lan nhiều lần chưa thành công, bị chúng ta đuổi đến cùng đường, muốn trở về nhà nghỉ ngơi lấy sức. Nhưng nhà của bọn họ đã sớm đổi chủ, làm sao có thể cam tâm để bọn họ trở về nữa? Cho nên, ta liền đưa chút tiếng gió Nguyệt Ngạn tộc sắp trở về, hơn hai mươi nước liền liên hợp lại, ra tay trước, công kích phía sau Nguyệt Ngạn.”
Tình Lan: “Ta hiểu rồi! Cho nên hiện tại Nguyệt Ngạn đang đánh nhau với những người này?”
“Không sai.” Bộ Khê Khách nói, “Phía sau đại bản doanh của bọn họ bị các nước liên thủ tập kích, bây giờ không rảnh để ý đến Yến Xuyên, đương nhiên chúng ta bên này không có chiến sự.”
Tình Lan trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên kéo tay áo Bộ Khê Khách, muốn hắn tiến tới gần chút, giống kẻ gian nhỏ giọng nói: “Ta có ý tưởng này, chàng… không cho chàng nói ta xảo trá.”
“Nàng nói đi.”
“Hãy… thừa dịp bọn họ đánh giặc, chúng ta, chúng ta nhân cơ hội ở bên này đánh cho bọn họ một kích thật mạnh!”
Bộ Khê Khách nghe xong, ngẩng đầu lên, ngồi đàng hoàng.
Tình Lan: “Ấy, ta biết cách này quả thật có chút độc ác, chàng đừng cười nhạo ta.”
Bộ Khê Khách nói: “Điều công chúa nghĩ chính là kế hoạch của chúng ta.”
Tình Lan: “Ách?! Ta đoán trúng rồi?!”
Bộ Khê Khách cười nói: “Chỉ là chưa đến lúc, chờ thời tiết nóng hơn một chút, lúc đó bọn họ cũng mệt mỏi cạn lực, ta ra tay sẽ có thể làm Nguyệt Ngạn thương tổn nặng.”
Tình Lan hưng phấn nói: “Ta cũng hiểu binh pháp!”
Bộ Khê Khách gật đầu nói: “Vâng, công chúa thanh khiết thông minh, có cái gì mà không hiểu chứ?”
Tình Lan bỗng nhiên thu lại nụ cười: “Vừa nghe giọng chàng, ta liền biết chàng qua loa lấy lệ với ta, chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy!”
“Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều có thể nghĩ đến việc này, nhưng muốn làm thì chắc chắn không đơn giản như vậy.” Bộ Khê Khách cười rộ lên, “Giao cho ta, công chúa không nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết năm nay ta sẽ một mực ở cùng với nàng là tốt rồi.”
Tình Lan hừ một tiếng: “Ai cần!”
Dĩ nhiên, Tình Lan vẫn cần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Loại người như Bộ Khê Khách, quả thực không gì không làm được.
Sau khi Oanh Ca qua đời, Tình Lan không để cho người hầu động vào búp bê hồ ly vải nữa, nhưng búp bê cho hài tử chơi đùa lại không thể không làm, vì thế Tình Lan tự cầm kim chỉ may búp bê. Kết quả bởi vì đau lòng, chậm chạp mãi chưa làm xong.
Bộ Khê Khách thật sự không nhìn nổi nàng khổ sở, chờ khi nàng ngủ, len lén đứng dậy, suốt đêm khâu xong một con búp bê hồ ly oai phong, đặt bên gối của nàng.
Ngày thứ hai, Tình Lan mở mắt ra thấy được, hỏi hắn đồ từ đâu ra, Bộ Khê Khách nói: “Có thể là Hồ Tiên làm trong lúc nàng ngủ.”
“Hồ Tiên?”
“Ừ, chắc là Oanh Ca đã chỉ cho Hồ Tiên làm.” Bộ Khê Khách nói như không có chuyện gì, “Ở Yến Xuyên này, chuyện như vậy rất bình thường. Hồ Tiên sẽ giúp làm các loại việc, gặp nhiều đã thành quen.”
Tình Lan ôm lấy con búp bê hồ ly bải, vui vẻ khóc.
Sau đó nàng phát hiện, “Hồ Tiên” giúp mình quá nhiều việc.
Tỷ như, ban ngày nàng nói muốn sửa vườn hoa một chút, trồng mẫu đơn, chờ khi tỉnh ngủ tới xem, vườn hoa đã được làm đất tốt, hạt giống cũng đã được gieo, bên cạnh còn cắm một tấm bảng gỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ tròn vo: “Không cần cảm ơn —— Hồ Tiên.”
Lại tỷ như, nàng có suy nghĩ viển vông, muốn ăn một loại trái cây đông lạnh chua chua ngọt ngọt trên Vô Danh Sơn, ngày thứ hai thức dậy, bên gối đã thấy mấy quả mọng trong veo như nước.
Tuy nói mang thai ngốc ba năm, nhưng trong chuyện này Tình Lan căn bản không ngốc, ma ma đã trộm nói với nàng từ trước, “Hồ Tiên” này chính là Bộ Khê Khách. Nhưng mà mỗi lần nàng hỏi tới, Bộ Khê Khách lại làm bộ không biết, thề thốt phủ nhận.
Hắn phủ nhận nhiều lần, Tình Lan chợt nổi tính muốn trêu đùa.
Có lần, ngay trước mặt Bộ Khê Khách, nàng hướng về phía núi Tê Sơn bái lạy, chắp hai tay, nói: “Bổn cung còn có một nguyện vọng, muốn Hồ Tiên thay ta thực hiện.”
Bộ Khê Khách dựng lỗ tai lên.
Chỉ nghe Tình Lan nói: “Nghe nói lúc sinh đẻ rất đau đớn, ta rất sợ, cho nên muốn Hồ Tiên đại nhân pháp lực vô biên thi triển tiên pháp, thay ta sinh Hồ Cầu ra.”
Bộ Khê Khách choáng váng.
Tác giả có lời muốn nói: Bộ Khê Khách: Nguyện vọng này, làm thế nào thực hiện được! Nàng muốn hồ tiên hói đầu sao.