Hạo Minh ngồi đối diện Minh Nguyệt Tâm, vẻ mặt đầy căng thẳng. "Nguyệt Tâm, có một điều anh cần nói với em," anh bắt đầu, giọng nói run rẩy.
Nguyệt Tâm ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. "Anh nói đi, Hạo Minh," cô khẽ đáp.
Hạo Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng gom đủ can đảm để thổ lộ tất cả. "Sau khi em... rời đi, anh đã gặp một hệ thống AI. Hệ thống này đã giúp anh..."
Nhưng trước khi anh có thể nói hết câu, một tiếng gió lớn nổi lên, cuồn cuộn quanh họ. Nguyệt Tâm cố lắng nghe, nhưng âm thanh gió quá to khiến lời nói của Hạo Minh trở nên mơ hồ.
"Hạo Minh, anh nói gì cơ? Em không nghe thấy!" Nguyệt Tâm hét lên, cố gắng vượt qua âm thanh của gió.
Bất ngờ, một cơn lốc xoáy đen tối xuất hiện, nuốt chửng cả hai người. Thế giới xung quanh họ biến thành một khu rừng âm u, đầy những cây cối rậm rạp và bóng tối đáng sợ.
Cả hai ngã nhào xuống đất, cảm giác choáng váng và mệt mỏi lan tỏa. Nguyệt Tâm nhìn quanh, cố gắng nhận ra bất cứ điều gì quen thuộc. "Chúng ta đang ở đâu thế này?" cô hỏi, giọng đầy sợ hãi.
Hạo Minh đứng dậy, cố gắng tìm hướng. "Anh không biết, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Khu rừng này có vẻ rất nguy hiểm."
Họ đi liền mấy ngày trời, luôn cảm thấy như đang đi vòng quanh một chỗ. Nhờ có sự chỉ dẫn của Cục Than về các loại cây cỏ ăn được và cây cỏ có độc, họ mới có thể kiên trì được vài ngày.
Tuy nhiên, sau một thời gian dài di chuyển, cơ thể Minh Nguyệt Tâm vượt quá mức chịu đựng. Cô ngã quỵ xuống, ngất lịm đi. Trong giấc mơ, cô lại gặp bản thân mình của kiếp trước, thiếu nữ mặc trang phục cổ xưa giống hệt cô.
"Ngươi... tại sao ngươi vẫn ở đây? Ngươi lẽ ra đã phải biến mất hoàn toàn," Nguyệt Tâm ngạc nhiên hỏi.
Thiếu nữ giải thích, "Ta chỉ là một tàn hồn nhỏ được khóa trong hệ thống gắn với linh hồn của ngươi. Khi ngươi bước vào khu rừng này, tàn hồn của ta được mở khóa. Ta ở đây để giúp ngươi một lần nữa."
Nguyệt Tâm cảm thấy một niềm hy vọng le lói. "Vậy ta phải làm gì để thoát khỏi nơi này và bảo vệ Hạo Minh?"
Thiếu nữ mỉm cười dịu dàng. "Ngươi cần phải tin tưởng vào bản thân và vào người bên cạnh ngươi. Chỉ khi ngươi đối diện và vượt qua mọi thử thách, ngươi mới có thể thoát khỏi khu rừng này."
"Nơi này chứa đựng một phần của câu trả lời mà cô và Hạo Minh đang cần. Lý do vì sao cô lại có thể quay về kiếp trước và lý do vì sao Hiên Viên Mặc có thể tìm tới thế giới này, trở thành Yến Hạo Minh và tìm thấy cô". Nghe tới đây, Nguyệt Tâm mới ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.
"Yến Hạo Minh là Hiên Viên Mặc sao? Và hắn đến đây tìm ta sao? Chuyện gì vậy chứ?" Nguyệt Tâm hỏi, giọng đầy kinh ngạc và hoang mang.
"Ta nghĩ vấn đề này ngươi nên tự hỏi tên đó đi, có vẻ hắn định nói sự thật gì đó với cô nhưng bị ta phá hoại mất rồi, thật ra ta không cố ý nhưng vì đây là thời hạn được đặt ra từ trước nên cũng chả làm gì được" thiếu nữ nhìn cô xoè tay lắc đầu.
Thiếu nữ lại tiếp tục quay sang nhìn cô mỉm cười dịu dàng, vẻ bí ẩn. "Nơi này còn nhiều bí ẩn giải đáp thắc mắc của cô lắm nên hãy cùng hắn đi tìm hiểu rõ đi. Bởi bí ẩn đó cũng chỉ có ngươi và hắn mới có thể tìm ra thôi. Ta cũng nhắc nhở cô trước, nơi này cạm bẫy rất nhiều nên phải hết sức cẩn thận. À mà hẳn mấy ngày này cô cũng trải rồi mà phải không? Thôi thì ta chúc cô và hắn ta vạn sự may mắn nhé!"
Nói xong, hình ảnh của thiếu nữ dần mờ nhạt rồi biến mất trước mắt Nguyệt Tâm. Cô dần tỉnh lại, đầu óc vẫn còn đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời giải. Nhìn thấy Hạo Minh đứng đó, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh, cô càng bối rối gấp vạn lần trước đây. Nhưng khi nhớ lại lúc hắn phản bội mình ở kiếp trước, Nguyệt Tâm càng hoang mang hơn. Tại sao hắn lại bỏ mặc thanh mai trúc mã để tới đây tìm cô chứ?
Hạo Minh nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt Nguyệt Tâm, anh cúi người xuống bên cạnh cô. "Nguyệt Tâm, em sao rồi? Em cảm thấy thế nào?"
Nguyệt Tâm nhìn anh, cảm giác lẫn lộn trong lòng. "Anh... Anh có điều gì chưa nói với em phải không, Hạo Minh?" cô hỏi, giọng run rẩy.
Hạo Minh nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Nguyệt Tâm, có rất nhiều điều anh muốn giải thích với em. Anh là Hiên Viên Mặc, và anh đã đến đây để tìm em. Anh biết em có nhiều câu hỏi, và anh hứa sẽ trả lời tất cả. Nhưng bây giờ, chúng ta cần phải tìm cách ra khỏi khu rừng này trước đã."
Nguyệt Tâm nhìn sâu vào mắt anh, vẫn còn nhiều điều chưa thể tin tưởng. Nhưng cô biết, trong lúc này, cô cần phải tập trung vào việc sống sót và tìm đường thoát khỏi khu rừng âm u này. "Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục đi. Em sẽ lắng nghe mọi điều anh muốn nói sau khi chúng ta an toàn," cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hai người lại tiếp tục cuộc hành trình, nhưng lần này, với sự quyết tâm và hợp tác nhiều hơn. Nguyệt Tâm biết rằng câu trả lời cho mọi bí ẩn đang chờ đợi họ ở đâu đó trong khu rừng này. Và cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra sự thật.