Quá Khứ: Cuộc Chiến Chống Lại Kẻ Thù Đảo Lộn Trật Tự Thời Gian Và Kí Ức Con Người
Minh Nguyệt Tâm và Yến Hạo Minh đứng trên một đỉnh núi nhìn ra chiến trường hoang tàn. Không khí ngột ngạt bởi mùi của đất cháy và máu tanh. Bầu trời trên cao xám xịt, mây đen cuồn cuộn như phản chiếu sự hỗn loạn của trận chiến vừa qua.
Kẻ thù mà họ đối mặt không phải là một kẻ thù bình thường. Đối thủ, được biết đến với tên gọi Chúa Tể Vô Tận, là một thế lực tà ác có khả năng phá vỡ cấu trúc thời gian, đánh cắp toàn bộ kí ức của con người. Tham vọng của hắn là ăn cắp ký ức của con người, biến họ thành những nô lệ vô hồn, không còn quá khứ và danh tính. Vô Tận là một nhân vật cao lớn, khoác trên mình chiếc áo choàng bóng tối, đôi mắt hắn rực sáng với ánh đỏ kỳ quái. Sự hiện diện của hắn tỏa ra một khí chất lạnh lẽo, làm không khí xung quanh nứt nẻ với năng lượng đen tối.
Cuộc chiến đã rất gian truân và khốc liệt. Nguyệt Tâm và Hạo Minh, cùng với các đồng đội, đã chiến đấu dũng cảm chống lại đội quân biến chất của Vô Tận. Những tay sai này, từng là con người bình thường, giờ đây hành động như những binh lính trung thành, đôi mắt trống rỗng và vô hồn.
Khi trận chiến diễn ra, Hạo Minh sử dụng thanh kiếm của mình, viên ngọc xanh trên kiếm sáng rực khi anh triển khai các kỹ thuật từ kiếp trước. Mỗi nhát chém của anh để lại một vệt sáng xanh, chém qua làn sóng kẻ thù đang tấn công họ. Các động tác của anh chính xác và chết chóc, chứng minh cho sự rèn luyện khắt khe và kỹ năng thiên bẩm.
Nguyệt Tâm, mặt khác, sử dụng khả năng điều khiển thời gian của mình đến mức tối đa. Cô tạo ra các rào cản thời gian để bảo vệ lực lượng của họ và làm chậm lại các động tác của kẻ thù, mang lại lợi thế quan trọng cho đồng đội. Chiếc vòng cổ của cô phát sáng mãnh liệt, tăng cường sức mạnh và cho phép cô điều khiển thời gian với độ chính xác cao hơn.
Dù đã cố gắng hết sức, Vô Tận vẫn chứng tỏ là một đối thủ đáng gờm. Khả năng điều khiển thời gian của hắn không thua kém gì Nguyệt Tâm, và ma thuật đen của hắn đủ mạnh để sánh ngang với sức mạnh của Hạo Minh. Mỗi lần đối đầu giữa họ tạo ra các sóng xung kích lan tỏa khắp chiến trường, tạo ra các hố sâu và xé nát mặt đất.
Trong một nỗ lực tuyệt vọng để giành lợi thế, Nguyệt Tâm và Hạo Minh kết hợp sức mạnh của mình. Nguyệt Tâm làm chậm thời gian xung quanh Vô Tận, trong khi Hạo Minh tung ra một loạt các đòn tấn công nhanh chóng và tàn khốc. Có lúc, tưởng chừng như họ có thể áp đảo được hắn, nhưng Vô Tận bùng nổ một luồng năng lượng đen, buộc họ phải lùi bước.
“Chúng ta cần tìm điểm yếu của hắn,” Hạo Minh hét lên, giọng anh gần như bị tiếng ồn lấn át.
Nguyệt Tâm gật đầu, tâm trí cô hoạt động nhanh chóng. Cô nhớ lại cuốn sách cổ mà họ đã tìm thấy trước đó, nó gợi ý về điểm yếu của Vô Tận: một mảnh sức mạnh của hắn, ẩn giấu trong một di vật gọi là Tinh Thạch Thời Gian.
“Giữ hắn lại!” cô thúc giục Hạo Minh, đào sâu vào ký ức để tìm tinh thạch.
Khi Hạo Minh đối đầu với Vô Tận trong một trận đấu dữ dội, Nguyệt Tâm tập trung vào khả năng điều khiển thời gian của mình. Cô thâm nhập vào dòng chảy thời gian, tìm kiếm khoảnh khắc khi Tinh Thạch Thời Gian được tạo ra. Đó là một quá trình tinh tế, đòi hỏi sự tập trung cao độ và chính xác. Thế giới xung quanh cô mờ đi khi cô lặn sâu hơn vào dòng thời gian.
Cuối cùng, cô tìm thấy nó. Tinh Thạch Thời Gian hiện ra trong tâm trí cô, phát sáng rực rỡ. Với một quyết tâm mãnh liệt, Nguyệt Tâm điều khiển thời gian để đưa tinh thạch về hiện tại.
“Bây giờ!” cô hét lên, ném tinh thạch về phía Vô Tận.
Tinh thạch va chạm vào ngực Vô Tận, và một luồng sáng chói lòa bùng lên từ điểm va chạm. Vô Tận gầm thét, hình dáng hắn vặn vẹo trong đau đớn khi sức mạnh của tinh thạch làm hắn mất ổn định. Năng lượng đen xung quanh hắn tan biến, và quyền kiểm soát thời gian của hắn bắt đầu sụp đổ.
Ngay lúc đó, hai thuộc hạ đắc lực nhất của Vô Tận, Ma Nhiên và Lôi Ảnh, xuất hiện. Ma Nhiên có khả năng điều khiển bóng tối và Lôi Ảnh có sức mạnh của sấm sét. Cả hai nhanh chóng khoá Vô Tận lại trong phong ấn trước khi hắn tan biến hoàn toàn.
Chớp thời cơ, Nguyệt Tâm và Hạo Minh ra đòn quyết định. Hạo Minh dùng hết sức mạnh của mình để tấn công, trong khi Nguyệt Tâm dồn toàn bộ năng lượng vào việc tạo ra một phong ấn cuối cùng để giam cầm Vô Tận.
Tuy nhiên, họ đã sử dụng sức mạnh đến cực hạn, không còn đủ năng lượng để phòng thủ trước đòn tấn công từ Ma Nhiên và Lôi Ảnh. Ma Nhiên bao phủ họ trong màn bóng tối, làm suy yếu và vô hiệu hóa khả năng phản kháng của họ, trong khi Lôi Ảnh tạo ra một đòn sét mạnh mẽ khiến cả hai ngã gục.
Thấy tình thế nguy cấp, Hạo Minh và Nguyệt Tâm không còn cách nào khác ngoài việc hợp sức để phong ấn Vô Tận cùng toàn bộ sức mạnh của mình. Họ dồn toàn bộ năng lượng còn lại vào một đòn phong ấn cuối cùng, giam cầm Vô Tận và khiến hắn không thể gây hại thêm.
Ngay lúc đó, Ma Nhiên và Lôi Ảnh dùng chút sức lực cuối cùng của mình để yểm lời nguyền lên Nguyệt Tâm và Hạo Minh. Lời nguyền khiến họ trở thành người thường, mất đi toàn bộ ký ức và trải qua vài kiếp người. Nếu không gặp phải lời nguyền đó, Nguyệt Tâm và Hạo Minh sẽ sống dưới hình hài con người nhưng mãi không già và sẽ không bao giờ lấy lại sức mạnh.
Trận chiến kết thúc, phong ấn Vô Tận được thiết lập, nhưng với cái giá rất đắt. Nguyệt Tâm và Hạo Minh, dù đã chiến thắng, phải chịu đựng sự mất mát to lớn, mất đi ký ức và sức mạnh của mình.
Bây giờ, khi họ thức tỉnh toàn bộ ký ức và lấy lại sức mạnh, cũng là lúc phong ấn của Vô Tận bị phá vỡ. Họ hiểu rằng sứ mệnh của mình vẫn chưa kết thúc và phải chuẩn bị cho cuộc chiến mới, đối mặt với những hiểm nguy đang chờ đợi phía trước.