Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 23



"Ngài muốn dọn phòng nào, tiên sinh?"

"Phòng ngủ của ta."

"Chu tiên sinh thích màu lam, màu vàng, màu đỏ, màu xám......"

"Màu đỏ."

"Mời ngài chọn lựa chất liệu."

Lục Chính dùng ngón tay vuốt hình chiếu, cuối cùng chọn một bộ, nói: "Trên giường đổi lụa tơ tằm, chuẩn bị một cái bịt mắt kim sắc nữa."

"Hình như ngài học được cái gì hơi sai sai từ video hướng dẫn thì phải."

"Đây là giáo trình ngươi tự mình sàng lọc và đề xuất."

Lục Chính chậm rãi tắm rửa, cúi người định ôm lấy thanh niên đang say ngủ kia. Hắn cố hết sức nhưng cũng không bế nổi.

Hắn còn tưởng Sara sẽ cười nhạo hắn, nhưng đối phương chỉ là im lặng cách một lớp đệm ôm lấy Chu Hành bằng cánh tay máy.

Lục Chính sửng sốt một hồi. Hắn nghĩ đến một số tình huống lẽ ra hắn không nên nghĩ tới. Nhưng rất nhanh, hắn quay đầu lại, đẩy cửa phòng khách ra, một đường đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính đã được trang trí thành một màu đỏ. Lục Chính đón Chu Hành từ tay Sara, đặt anh lên chiếc giường mềm mại.

"Tiếp theo là khoảng thời gian riêng tư của hai ta. Ngươi đi bận việc khác đi."

"Chúc hai ngài có một đêm tình nồng."

Sara nói xong những lời này, vòng tay sáng lên lại tối, không còn lên tiếng nữa.

Lục Chính tùy tiện ném chiếc khăn tắm xuống đất. Hắn dùng miếng vải kim sắc quấn quanh mắt Chu Hành, bắt đầu cố gắng biến lý thuyết thành thực tế.

- -

"Cậu ấy còn đang ngủ ngài đã làm rồi?"

"Trước khi làm bước cuối cùng, ta tiêm cho em ấy một liều thức tỉnh."

"Cho nên cậu ấy vừa tỉnh đã bị ngài chiếm hữu?"

"Đúng vậy."

"Cậu ấy kháng cự chứ?"

"Ban đầu còn giãy giụa, nhận ra là ta rồi thì em ấy thật ngoan."

"Tôi không hiểu. Ngài rõ ràng có thể chờ cậu ấy tỉnh lại?"

"Làm việc này cũng phải ngụy trang thì cũng chẳng có gì thú vị cả."

"Vậy nên ngài mới cố tình thô bạo là vì muốn nhìn Chu tiên sinh chật vật và nước mắt của cậu ấy?"

"Ta còn chưa có biến thái tới vậy. Đây chỉ là trừng phạt thôi." . Truyện Cung Đấu

"Vì tội gì?"

"Tội trong lòng có người khác."

Sara ngừng viết. Nó cất những gì vừa ghi được lại vào phần đánh giá tâm lý. Chẳng mấy chốc đã có kết quả.

"Mức độ ô nhiễm tinh thần của ngài vừa tăng lên một chút."

"Ngươi cũng có thể nói ta một bước gần hơn tới bệnh tâm thần."

"Tôi còn tưởng ngài rất thích Chu Hành tiên sinh."

"Ta đương nhiên rất thích em ấy."

Đứng bên cửa sổ kiểu Pháp, Lục Chính vươn vai. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình không che được thân hình gầy gò của hắn, cũng không che được những vết máu do Chu Hành vùng vẫy để lại.

"Nhưng ta lại thích chính mình hơn."

"Mạng sống và cảm xúc của ta là thứ quý giá nhất. Ta chỉ cần sống vui vẻ. Không cần để ý đến người khác."

Sara trong lòng đồng ý với câu nói này, nhưng nó khôn ngoan không nói gì, chỉ nhắc nhở: "Cháo của ngài sắp chín rồi."

"Ồ ——" Lục Chính vội vàng tắt lửa, bưng bát cháo đủ loại nguyên liệu phong phú đang muốn đi ra ngoài, may mà có Sara nhắc nhở, thế là hắn lại vòng lại để đeo khẩu trang.

- -

"Dậy rồi à?" Lục Chính đẩy cửa vào, nhìn thấy Chu Hành chống người cố rời giường.

"Vâng."

Chu Hành có chút khó xử. Anh muốn chất vấn Lục Chính tại sao lại nhân lúc anh ngủ bịt kín mắt anh, lại đối xử thô bạo với anh như vậy. Nhưng suy đi ngẫm lại, cũng là do anh nói không muốn thấy mặt Lục Chính. Cũng là do anh lúc đầu không nhận ra người ta mà điên cuồng giãy giụa đánh đối phương.

"Tôi vừa nấu cháo. Em có muốn ăn một chút không?"

"Muốn."

Lục Chính đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Hành, đưa cháo và thìa cho anh.

Chu Hành bưng bát, ăn một thìa cháo xong lại ngẩng đầu hỏi: "Anh ăn chưa?"

"Chưa ăn."

"Chỉ có bát cháo này thôi à?"

"Không, dưới nhà vẫn còn. Tôi muốn nhìn em ăn thôi."

"Anh nhìn em làm gì." Chu Hành bất giác đỏ mặt. Anh cắm đầu ăn cháo, trong não lại không ngừng lặp lại tình cảnh hôm qua. Lúc vừa bắt đầu thật sự rất tuyệt vọng, thật sự rất đau đớn. Nhưng sau đó lại thật thoải mái.

Chuyện này thật sự rất thoải mái. Cho dù đối tượng cũng không phải người anh yêu.

"Tôi có thể ăn thử cháo của em không?"

Chu Hành đưa bát cháo qua, lại nhìn Lục Chính một lúc, nói: "Anh là đang muốn em đút cho anh."

Lục Chính không chút ngại ngùng gật đầu.

"Anh thật là......"

Chu Hành múc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi thổi, chờ nhiệt độ thích hợp mới đưa đến bên môi Lục Chính.

Lục Chính kéo khẩu trang lên, vội vàng húp một ngụm cháo, sau đó lại kéo khẩu trang xuống, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nói: "Ngon lắm."

"Muốn em đút tiếp không?"

"Không cần. Em đang đói mà."

Chu Hành rút tay về, múc một thìa cháo. Vừa mới đút vào miệng, anh chợt phát hiện Lục Chính cũng vừa ngậm thìa. Đây là cái gì? Hôn gián tiếp sao?

Nhưng hôm qua hai người từ trong ra ngoài cũng đã hôn rất nhiều rồi. Riêng hôn lưỡi thôi cũng đã không đếm được. Vậy nên một nụ hôn gián tiếp này cũng không có gì đáng để quan ngại cho lắm.

Anh nhanh chóng ăn hết cháo rồi đưa chiếc bát rỗng cho Lục Chính. Chu Hành cố gắng cử động cơ thể —— Dưới eo và bụng vẫn còn đau nhức, như thể nó không còn là của anh nữa.

"Chắc em phải nằm lại nhà anh một ngày rồi." Chu Hành hào phóng nói.

"Thực xin lỗi em. Hôm qua tôi có hơi thô lỗ." Lục Chính cụp mắt xuống, nét mặt có chút lo lắng, "Hôm qua là lần đầu tôi làm chuyện này. Xem phim rồi nhưng cũng chưa quen tay lắm."

"Lần đầu tiên?" Chu Hành vô cùng ngạc nhiên.

"Ừm......" Lục Chính quay đầu sang một bên, tựa hồ không dám nhìn anh.

"Đây cũng là lần đầu của em......" Chu Hành thấp giọng nói.

Thế là hai người lại xấu hổ đỏ mặt.

"Lần sau, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn." Lục Chính ngập ngừng nói.

Nhưng chúng ta chỉ là một đêm tình, cũng không có lần sau.

—— Chu Hành nhịn, không nói những lời này. Lúc biết được đây là lần đầu của Lục Chính, anh có chút mừng thầm, cũng có chút áy náy. Anh cảm giác mình đã quá mức tự cao tự đại rồi. Vậy mà lại đi cướp một vật quan trọng của Lục Chính như vậy.

"Thật ra," Chu Hành cắn môi dưới, nhắm mắt lại nói, "Anh rất có tài. Lúc sau em thấy rất thoải mái."

"Thật sự?" Lục Chính tựa hồ không giấu được vui mừng.

"Thật sự. Rất lớn. Rất thích."

Vừa dứt lời, Chu Hành đã cảm giác có gì đó thật mềm mại phủ lên môi mình. Anh mở mắt ra, chỉ thấy ánh mắt xinh đẹp của Lục Chính đang ghé sát lại gần. Một chiếc khẩu trang mỏng che đi mặt người nọ. Chu Hành thế nhưng lại bỗng dưng muốn xé nó ra, để nhìn rõ người đàn ông đã lấy đi đêm đầu tiên này của anh. Tay anh hơi nâng lên, rồi lại suy sụp mà rơi xuống.

Chu Hành nhìn chiếc khẩu trang này mà như nhìn thấy chiếc mặt nạ của Vua Lan Lăng trong truyền thuyết cổ xưa. Anh sợ một khi đã bỏ nó ra rồi, anh sẽ không thể khống chế trái tim mình được nữa, sẽ làm những chuyện không nên làm vào những lúc không thích hợp.

Lục Chính hôn anh một lúc rồi chống nửa người trên, nhìn chằm chằm vào Chu Hành.

Ánh mắt Lục Chính như biết nói. Nó tràn đầy tình cảm. Như thể giây tiếp theo hắn sẽ nói lời yêu thương vậy.

Chu Hành siết tay, tàn nhẫn hạ quyết tâm.

Anh nói: "Em sẽ lập tức phải đi cải tạo cơ thể. Sẽ lên giường với một người đàn ông khác. Sẽ sinh con cho anh ta."

"Tối qua chúng ta chỉ là tình một đêm. Cũng chỉ có thể là tình một đêm mà thôi."

"Thực xin lỗi, Lục Chính ca ca."