Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 77



Một chiều mùa xuân, Lục Chính ôm Lục Chu ngâm nga vài câu hát dỗ cậu nhóc.

Chu Hành đặt cuốn sách trong tay xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Em nhớ là, có một lần em bắt gặp Vi Trạch bước xuống từ một chiếc siêu xe ở cổng Bắc của trường, chuyện này có nằm trong kế hoạch của anh hay không? Nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế được?"

Lục Chính ngẩng đầu nhìn anh, cũng không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: "Đưa tôi một miếng tã đi, nhóc con lại sắp khóc đến nơi rồi."

Chu Hành đưa tã cho hắn, từ thái độ này anh cũng hiểu ý của Lục Chính rồi — đáp án cho vấn đề này là gì không quan trọng, nó cũng chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.

Cho dù trong quá khứ Lục Chính có bao nhiêu mưu mô, thì đến chỗ Chu Hành, anh đều có thể nhẹ nhàng vạch trần chúng.

Chu Hành có chút tức giận, đang định đánh cho Lục Chính vài cái, nhưng khi anh ngước mắt lên lại thấy Lục Chính đang tập trung vào việc thay tã, nên anh cũng không xuống tay được nữa.

"...... Bệnh sạch sẽ của anh khỏi rồi hả?" Chu Hành giờ mới nhận ra, muộn màng hỏi một câu.

"Chưa khỏi," Lục Chính cầm khăn ấm lau hạ thân cho nhóc con, "Nhưng đối với em và con, tôi không có chướng ngại gì với cái bệnh sạch sẽ đó cả."

"Đó là bởi vì, bọn em là vật thuộc quyền sở hữu của anh sao?" Quen nhau lâu như vậy rồi, Chu Hành cũng coi như là hiểu được mạch não của Lục Chính.

"Ừ." Lục Chính quấn tã lại, đặt nhóc con vào trong chiếc nôi Sara vừa đẩy lại đây, khe khẽ ngâm nga một bài hát ru.

Chu Hành nhìn bộ dạng người cha tốt của Lục Chính, hoàn toàn không tức giận nổi, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: "Thật sự không cần em đứng ra giải thích với truyền thông chút sao?"

"Không cần thiết."

"Nhưng mà em thấy mức độ ủng hộ của anh giảm rồi."

"Sao vậy, sợ tôi thua à?"

"Có một chút."

"Không cần lo lắng thế đâu," Lục Chính dịch dịch góc chăn cho nhóc con Lục Chu, cúi người ngồi đung đưa nôi ru nhóc ngủ, "Đại cục đã định."

- -

"Tình hình hiện tại hoàn toàn có lợi cho chúng ta, rốt cuộc ông còn lo lắng cái gì nữa?"

Uông Lâm nằm trên giường Cao Tư hút xì gà, hưởng thụ niềm vui sau khi xong việc.

Cao Tư dùng tay gãi gãi đầu, ông ta vẫn luôn thấy thấp thỏm lo âu, cảm giác này càng ngày càng nghiêm trọng. Một lúc lâu sau, ông ta nói ra một đề nghị điên rồ: "Đi phái người giết Lục Chính đi."

"Ông điên rồi." Ngón tay Uông Lâm vì kinh hãi mà run lên, "Nếu bây giờ Lục Chính xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều có thể đoán được là do tôi làm."

"Việc đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc bầu cử của cậu mà, cách biệt số phiếu giữa cậu và hai ứng cử viên còn lại cũng đủ xa rồi."

"Ông muốn tôi trở thành vị Chủ tịch quốc hội đầu tiên không được lòng dân chúng sao? Nếu như vậy thì tôi rất khó có cơ hội tái đắc cử, chỉ có thể làm Chủ tịch quốc hội một nhiệm kỳ 4 năm."

"Bốn năm còn chưa đủ sao?"

"Đương nhiên không đủ." Trong mắt Uông Lâm tràn ngập dã tâm cùng dục vọng, "Tôi cũng muốn giống như lão Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm, tái đắc cử 10 lần, thẳng cho đến khi tuổi già sức yếu rồi mới lựa chọn thoái vị."

Biểu cảm của Cao Tư hoàn toàn thay đổi, ông ta lạnh lùng nhắc nhở: "Uông Lâm, là ta lựa chọn thoái vị thì mới có ngươi thượng vị thành công."

"Nhưng mà không phải ông chán ghét vị trí này sao?"

Cao Tư không đáp lại Uông Lâm, mặc quần áo rời khỏi phòng.

Ông ta cũng đã từng khát khao vị trí ấy như vậy, khao khát thứ gọi là quyền lực tối cao.

Nhưng cho đến khi có tất cả mọi thứ trong tay, ông ta lại bắt đầu sợ hãi như một tên hề nhảy nhót. Ông ta tự biết rõ rằng năng lực của mình hoàn toàn không phù hợp với vị trí này, ông ta lên được đến đây, hoàn toàn đều là nhờ những giao dịch bất chính đầy tội lỗi.

Ông ta cũng không cảm thấy hối hận về những việc đã làm năm đó, nhưng mỗi đêm chìm vào giấc mộng, ông ta vẫn sẽ chìm trong máu tươi vô tận.

Ông ta hút nửa điếu thuốc, lại uống nửa chai rượu, cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội lại lời hứa với lão Chủ tịch quốc hội năm đó, hạ lệnh ám sát Lục Chính.

Cùng lúc đó, Lục Chính đang ngồi đưa nôi. Hắn đứng thẳng người, hỏi người hắn yêu: "Chúng ta sang Lục trạch chơi mấy hôm nhé?"

"Sao tự dưng anh lại muốn sang đó?"

"Vì muốn vẽ cho em và Lục Chu mấy bức tranh."

"Được."

Chu Hành vui vẻ đồng ý, dưới sự trợ giúp của Sara mà mau chóng thu dọn đồ đạc.

Lần này hai người họ không đi bằng ô tô, mà là dùng phi cơ trực thăng Quán Quân đã lặng yên bấy lâu nay.

Lục Chính đặt Lục Chu vào khoang em bé có thể tự động cung cấp oxy, rồi hai tay ôm khoang tự mình mang lên trực thăng.

Một tiếng sau, hai người đến sân sau của Lục trạch.

Mà đồng thời, sát thủ do Cao Tư phái đi phát nổ một quả bom, san phẳng nhà nghị sĩ Lục, lan rộng ngọn lửa đến các tòa nhà xung quanh.

Dân chúng và các phóng viên nhanh chóng đến hiện trường, các dư luận khác nhau bắt đầu lan truyền trên Internet.

Tuy nhiên, việc này không liên quan gì đến một nhà ba người Lục Chính.

Dân chúng cùng phóng viên nhanh chóng chạy tới hiện trường, các loại dư luận bắt đầu ở trên mạng lên men lan tràn.

Lục Chính cùng Chu Hành ngồi cạnh nhau, dựng hai tấm bản vẽ, hết sức chuyên chú vẽ tranh cho con.

Chu Hành vẽ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn tranh của Lục Chính, nhịn không được mà cười: "Không phải là bảo vẽ Lục Chu sao? Sao anh lại vẽ em?"

Lục Chính chậm rì rì mà đáp: "Phải có em rồi mới có Lục Chu được."

"Vậy anh thích em hơn, hay thích Lục Chu hơn?"

Những lời này Chu Hành chỉ là thuận miệng hỏi. Anh còn tưởng Lục Chính sẽ không trả lời, hoặc sẽ trả lời là "thích hết". Lại không ngờ rằng, Lục Chính chỉ kỳ quái nhìn anh một cái rồi nói: "Đương nhiên là tôi thích em hơn rồi."

"Con là để kéo dài cuộc sống, mà em, là người bạn sóng vai cả đời."

Chu Hành đỏ mặt. Đôi khi anh cũng có trách Lục Chính chẳng nói mấy lời âu yếm, nhưng đến khi Lục Chính nói thật, lại khiến anh ngượng chín mặt.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới nói một câu: "Em cũng thích anh nhất."

"Bạn nhỏ Lục Chu thật đáng thương." Lục Chính dịch băng ghế và giá vẽ về phía Chu Hành, như rất hài lòng mà nói: "Hai ông bố chỉ mải yêu đương, chả quan tâm gì đến bạn."

"... Lo vẽ tranh của anh đi."

Chu Hành nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lục Chính cánh tay, một lần nữa cầm cây cọ lên.

Lục Chính lại nhìn chằm chằm anh một lúc, mà bên tai hắn, Sara đang tỉ mỉ báo cáo tiến triển mới nhất của vụ nổ.

Mọi thứ đều được diễn ra đúng như lúc diễn tập.

Dư luận ồ lên, Uông Lâm phủ nhận, chứng cứ công khai, sự kiện xoay ngược lại......

Lục Chính đi nhà vệ sinh ít phút, gửi lời báo bình an đến với dân chúng.

Ngay sau đó, tỉ lệ ủng hộ của hắn tăng mạnh, cuối cùng dừng lại ở mức không phân cao thấp với Uông Lâm.

Lục Chính "bình an vô sự" lúc này đã dỗ Chu Hành và Lục Chu ngủ. Hắn đứng một mình trước cửa sổ sàn khổng lồ mà ngắm nhìn bầu trời đêm chân thực. "Không có chứng cứ chứng minh Uông Lâm có liên quan đến vụ nổ lần này. Gã cũng đúng là vô tội."

"Ngài có muốn hướng manh mối về phía Chủ tịch Cao Tư không ạ?"

"Không cần thiết." Lục Chính nâng ngón tay, viết lên mặt kính một từ không để lại dấu vết 'Champion', "Đại cục đã định rồi, chúng ta tạm thời không cần phải làm việc dư thừa."

"Vâng, thưa tiên sinh."