Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 53: Điều Tra



Từ khi Tịch Duy An mang Tịch Dịch Thần về nhà, mọi người trong nhà ai nấy đều rất cưng chiều cậu bé như một bảo bối quý giá.Tiểu Dịch Thần muốn gì cũng đều có được.Ban đầu mọi người còn ra sức ép với Tịch Duy An, là để Tiểu Dịch Thần ở lại nhà họ Tịch để mọi người có thể thay phiên nhau chăm sóc.Nhưng khi đó chẳng hiểu sao anh lại không muốn,anh nói hiện tại muốn cho Tiểu Dịch Thần làm quen với cuộc sống nơi đây trước rồi chuyện về nhà họ Tịch ở, thì anh từ từ mới suy nghĩ đến.

Bà nội và Triệu Duy Ngọc đều bán tính bán nghi.Hai người luôn có chung suy nghĩ là rất có thể Tịch Duy An vẫn còn đang có một bí mật nào đó, luôn muốn che giấu mọi người.Cho nên vào ngày hôm đó ở bệnh viện, có lẽ Tịch Bách Nghiêm đã trao đổi gì với anh, nên chuyện kết hôn của Tịch Đình Kiên và Chung Linh…Thay gì phản đối,anh lại đồng ý một cách nhanh chóng.

Có thể trong chuyện này, có điều gì đó rất kỳ lạ mà hai người không thể hiểu được.

Nhân tiện hôm nay là chủ nhật,bà nội cùng với Triệu Duy Ngọc đến toà chung cư của Tịch Duy An để thăm Tiểu Dịch Thần một chút.

Khi Bà nội cùng với Triệu Duy Ngọc đang đứng trước cửa toà chung cư, thì ngay lúc này có một cô bé với giao diện xinh xắn, đặc biệt sở hữu hai má hồng hào đang từng bước đến gần.

Cô bé không hề tỏ vẻ ra sợ hãi trước người lạ,nhẹ nhàng đưa tay kéo lấy áo của bà nội.

Ngay lập tức bà nội liền đưa mắt nhìn xuống.

Cô bé nở một nụ cười thật tươi, khẽ nói.

“Bà ơi! Có phải bà có bánh đậu đỏ không ạ?”

Trái tim bà nội bất chợt đập lên một tiếng.

Bé gái này tại sao vừa mới gặp lần đầu, lại khiến bà có cảm giác thân thuộc như thế này.Mái tóc dài vừa xoăn nhẹ của cô bé làm cho bà nhớ đến đứa cháu gái Khả Hinh của bà lúc nhỏ, cũng từng có mái tóc xoăn như thế này.

Cô bé là con của ai vậy…?

Bà nội bất chợt đưa tay chạm vào gương mặt cô bé,bèn hỏi.

“Cháu tên gì? Tại sao cháu biết bà có bánh đậu đỏ”.

Đúng là sáng nay bà có chuẩn bị một ít bánh đậu đỏ mang đến đây cho Tiểu Dịch Thần.

Cô bé hào hứng vỗ tay,ngoan ngoãn đáp lại.

“Cháu đã đoán đúng rồi ạ… Cháu có chiếc mũi rất thính, từ xa cháu đã nghe được mùi của bánh đậu đỏ mà cháu thích ăn nhất”

Nghe xong,bà nội nở một nụ cười phúc hậu, nhìn vào cái tên được khắc trên áo của cô bé.

“Cháu tên là Giai Ý sao?”

“Giai Ý… Nhóc con đến tìm anh sao?”

Lúc này cánh cửa nhà của Tịch Duy An cuối cùng cũng mở ra.Người mở cửa lại là Tiểu Dịch Thần.Vậy mà người khiến cậu bé chú ý lại là Giai Ý, không phải hai người đang đứng trước mặt cậu bé.

Tiểu Dịch Thần hí hửng vui mừng chạy ra nắm lấy tay Giai Ý, cậu bé không hề quan tâm đến nét mặt hiếu kỳ của bà cố và bà nội của mình.

“Ai đưa em đến đây tìm anh vậy?”

“Hức…” Giai Ý tỏ vẻ không vui,hai tay chống nạnh,giậm chân nói " Này… Có lớn hơn người ta đâu mà xưng anh với tớ chứ.Nhà tớ cũng ở đây mà…"

Nói rồi, cô bé chỉ tay về căn hộ của mình đang nằm đối diện.

Bà nội thấy hai đứa trẻ đáng yêu như thế, bèn hỏi.

“Vậy là hai đứa là bạn học lại là hàng xóm với nhau nữa sao?”

Lúc này Triệu Duy Ngọc mỉm cười,bà ngồi xổm xuống nhìn Giai Ý rất lâu, rồi sau đó hỏi.

“Cháu sống cùng bố mẹ sao?”

Nghe xong câu hỏi của bà, Giai Ý đưa ánh mắt buồn bã có phần ủ rũ cúi đầu xuống.Được một lúc thì ngẩng đầu lên nhìn bà trả lời.

“Cháu chỉ sống với mẹ…Bố cháu đã có một gia đình mới rồi…!”

Thì ra là vậy,thật là cô bé đáng thương.

Triệu Duy Ngọc tội nghiệp cho cô bé,thậm chí bà cũng giống như mẹ chồng của mình rất mến cô bé này.

Khi hai người định qua nhà xin phép mẹ Giai Ý để con bé qua đây chơi.Thì Giai Ý đột nhiên ngăn cản.Bà nội ngay lập tức hỏi tại sao.

Giai Ý lém lỉnh lập tức trả lời.

“Mẹ cháu từ hôm qua đã không về nhà rồi… Chắc mẹ đang đi chơi rồi đấy ạ…” Giai Ý nói rất ngây thơ, đâu biết rằng câu nói mà mình nói ra,đã khiến hai người lớn này có những suy nghĩ không tốt về mẹ của mình.

Tiểu Dịch Thần bên này cũng tỏ vẻ buồn bã, nhìn Triệu Duy Ngọc bĩu môi hỏi.

“Bố cháu cũng không về nhà… Bà ơi! Có phải bố đang ở cạnh với người phụ nữ đó không?”

Gương mặt bà nội trở nên biến sắc.

“Cháu nói sao? Bố vẫn chưa về…”

“Dạ…! Con điện thoại bố cũng chẳng nghe máy…”

Bà nội và cả Triệu Duy Ngọc lần này nghe xong đã hoàn toàn giận dữ.

Biết rằng Duy An đã thay bố mình gánh vác sự nghiệp của Tịch Thị.Nhưng cũng không thể bỏ con cái như vậy được.Đã vậy đêm hôm qua cũng không phải là chuyện của công ty.Hôm qua Chung Linh vừa đi một chút, thì Duy An cũng đã rời khỏi nhà.Khi đó mọi người còn tưởng anh là đang lo lắng cho Tiểu Dịch Thần.Vậy mà giờ này đã hơn mười giờ rồi, vẫn chưa chịu về đây chăm sóc cho đứa con trai của mình.

Rốt cuộc Duy An từ hôm qua đến giờ đã đi đâu?

Ngay sau đó bà nội và Triệu Duy Ngọc dẫn Tiểu Dịch Thần và Giai Ý vào nhà, liền lấy bánh đậu đỏ cho cả hai ăn.Điều đặc biệt khiến hai người kinh ngạc đó là cả hai đứa trẻ đều có sở thích giống nhau,cử chỉ đôi khi cũng rất giống.

Giai Ý không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngồi vào lòng của Triệu Duy Ngọc.Cô bé cũng cho bà một cảm giác có chút quen thuộc, gần gũi.Bà cũng chẳng biểu vì sao, nhưng bà nghĩ có lẽ mình thật sự thích cô bé này.

…. Ngôn Tình Tổng Tài

Mục đích của bà nội và Triệu Duy Ngọc đến đây còn là vì một chuyện rất quan trọng.

Thật ra hai người luôn muốn biết mẹ của Tiểu Dịch Thần là ai? Tại sao lại có thể sinh ra thằng bé, nhưng lại trốn tránh?

Nếu như trước đây với những cô bạn gái khác của Tịch Duy An, thì họ tin chắc anh sẽ bị cô ta bắt chịu trách nhiệm.Nhưng người phụ nữ này quả thật rất bí ẩn,mọi người càng muốn tìm thì lại giống như mò kim đáy bể.

Đã có hai giả định mà hai người đặc ra.Là rất có thể Tiểu Dịch Thần là con của Mộ Vân và giả định thứ hai chính là thằng bé là con của Chung Linh.Vì ngay tại thời điểm đó, Tịch Duy An chỉ qua lại ba cô gái, là Chung Linh,Mộ Vân và Thẩm Tư Niệm.

Thẩm Tư Niệm đã sinh ra Mẫn Nhi thì không thể nào ngay tại thời điểm đó lại sinh ra Tiểu Dịch Thần.Còn về Chung Linh,theo như bà nội từng chứng kiến cuộc hôn nhân của hai người thì bà có thể nói rằng cả hai chưa từng ngủ chung giường với nhau,vả lại hôm trước Chung Linh cũng đã phủ nhận.Bà biết tính tình của cô,Chung Linh không phải là loại phụ nữ, đã sinh ra mà đành lòng từ bỏ đứa con của mình.

Cho nên lúc này cả hai đã nghiên về phía Mộ Vân.Năm đó nếu tính theo mốc thời gian, thì Mộ Vân có quan hệ thân mật với Duy An nhiều nhất.Cô ta lại là loại người tham danh vọng, rất có thể Duy An đã trao đổi gì đó nên mới có thể lấy được Tiểu Dịch Thần về đây.

Ngoài Tiểu Dịch Thần ra, thì trong nhà vẫn có cô giúp việc.Cô ấy làm việc rất chăm chỉ,nghe nói hai người vừa đến là mẹ và bà nội của anh, thì cô chu đáo liền ra ngoài mua vài một số thứ về nấu vài món ngon để đãi hai người.

Cũng chính vì cô giúp việc đã ra ngoài,cho nên Triệu Duy Ngọc mới thuận lợi điều tra.Bà nội thì đổ đầy đồ chơi, chơi cùng với Tiểu Dịch Thần và Giai Ý.Triệu Duy Ngọc thì nhanh chóng đi vào phòng của Tịch Duy An.

Cứ như thế Triệu Duy Ngọc ở trong phòng anh gần hơn nữa tiếng đồng hồ cũng không tìm được manh mối nào cả.Cho đến một lúc,bà nghe được tiếng nói phụ nữ bên ngoài.Hình như là có ai đó tìm Giai Ý.

Bà liền lập tức đi ra.Nhưng khi mới đi vài bước, thì ánh mắt của bà bỗng dưng thấy một chiếc tủ khá nhỏ nằm sâu góc giường nằm của Tịch Duy An.

Giác quan của bà trước giờ cũng khá nhạy bén.Bà bèn nhanh chóng bước đến mở hộp tủ đó ra.Một phút sau,ánh mắt vui mừng liền hiện lên.

Đúng như trong lòng bà dự đoán, những thứ liên quan đến Tiểu Dịch Thần đều nằm ở đây tất cả.

Lúc này bà định mở ra xem, thì lại một lần nữa tiếng nói bên ngoài vang lớn với sự căng thẳng và lần này là âm thanh của mẹ chồng, cũng như đang báo hiệu với bà điều bất ổn đang xảy ra bên ngoài m

“Duy An! Cháu về rồi sao…? Tiểu Ngọc…! Duy An đã về nhà rồi…!”

Gương mặt Triệu Duy Ngọc hốt hoảng,vội lấy đi một bìa hồ sơ màu trắng bỏ vào túi xách, còn số còn lại thì để lại vị trí cũ.

Khi bà vừa làm xong,cánh cửa phòng cũng đã bị ai đó mở ra.

“Mẹ…! Mẹ đang làm gì vậy?”

Triệu Duy Ngọc giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Trước giờ bà cũng thường xuyên giấu cảm xúc vào bên trong, cho nên những tình huống như thế này, ai để ý kỹ mới nhìn ra được vẻ mặt sợ hãi của bà.

Bà quay đầu nhìn anh, mỉm cười.

“Không… Mẹ chỉ vào phòng,xem con trai của mẹ sống như thế nào?”

Nói rồi,bà bước tới vội đưa tay chỉnh cố áo của anh lại.

“Đàn ông mà có vợ bên cạnh,, không ai chăm sóc,sẽ ăn mặc luộm thuộm như thế này…?”

Lúc này Tịch Duy An bất chợt quên đi chuyện khi nãy, liền né tránh bà.Anh đưa tay kéo cổ áo lên cao một chút.

“Mẹ…! Con tự biết chăm sóc bản thân mình”. Anh chỉ sợ bà sẽ thấy được những dấu tích ân ái của anh vào ngày hôm qua.

Nhìn biểu hiện căng thẳng của anh,trong lòng Triệu Duy Ngọc dấy lên sự nghi ngờ.

“Hôm qua con đi đâu, tại sao để Tiểu Dịch Thần ở nhà một mình?”

Tịch Duy An mím môi cười khẽ.Anh cũng chẳng giấu giếm.

“Có một người bạn hôm qua đã uống say,con chỉ đến đó giúp đỡ một chút”.

“Hức…” Triệu Duy Ngọc lườm liếc anh " Con trai của mẹ tốt đến vậy sao?Bỏ con trai ở nhà một mình, để đến bên cạnh người đó … Thiết nghĩ người đó rất quan trọng với con".

Tịch Duy An nghe xong liền gật đầu với dáng vẻ xem như bà đã nói đúng.

"Người đó quan trọng với con lắm…! Một ngày nào đó con sẽ đưa người đó về nhà gặp mẹ ".

“Con…” Triệu Duy Ngọc trợn mắt nhìn anh.Trong lòng bà bất chợt hiện lên sự bất an, không biết người đó có phải là người phụ nữ đã sinh ra Tiểu Dịch Thần không?