Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 91: Cuộc Hẹn



Cứ như vậy Chung Linh ôm lấy anh rất lâu, sau đó cô không chịu nổi đã bật khóc ở trong lòng anh.

Tiếng khóc nức nở của cô càng khiến anh đau lòng hơn bao giờ hết, anh siết chặt cô dùng hơi ấm của mình để bảo vệ người con gái này.

"Đừng khóc nữa....Anh xin lỗi! Anh không nên nói những lời đó với em.

"A..." Chung Linh bỗng hét lên một tiếng,sau đó đưa tay lên che lấy vai của mình,vẻ mặt có chút ủy khuất.

Tịch Duy An thấy vậy càng sinh nghi,anh vội kéo tay cô ra, nhìn thẳng vào chỗ mà cô đang che giấu.

"Chuyện gì đã xảy ra...?"

Anh thật không thể tin nổi, hình ảnh đập vào mắt anh lúc này chính là một vết bẩm tím có in thẳng năm giấu tay nằm trên bả vai cô.Nó giống như có ai đó đã bạo hành cô bằng cách bóp chặt lấy vai cô.

Anh hiểu cơ thể của cô,da thịt và thậm chí cả xương của cô luôn rất mỏng manh, người con gái này thật sự không giống như những người con gái khác.Mặc dù cô đã sinh con, nhưng bẫm sinh cô có thân hình gầy gò đến nỗi chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn bay.

Chung Linh đẩy anh ra, cô không trả lời câu hỏi của anh.Mà thẳng thắn hỏi anh về cuộc điện thoại khi nãy.

"Có phải người lúc nãy là mẹ của Tiểu Dịch Thần không...? Anh đã ở cùng với cô ấy sao?"

Cô không muốn anh phải nói dối cô, nếu như anh nói những ngày qua anh ở cùng với người phụ nữ đó.Cô sẽ không suy nghĩ gì nữa, lập tức rời khỏi anh.Xem như anh và cô đã có một đoạn ký ức vui vẻ bên nhau, cô sẽ không làm phiền đến anh nữa.

"Anh hỏi em... Là ai đã em bị thương?" Tịch Duy An không quan tâm chuyện cô hỏi.Anh nhìn thẳng vào mắt cô,gắn giọng hỏi.Thái độ hoàn toàn trở nên giận dữ.

Một giây sau, anh lấy tấm chăn đắp lên người cô, tâm trạng có phần kích động.

"Tịch Đình Kiên..! Hắn ta dám đánh em sao?"

Tại sao khi nãy anh lại không nhìn thấy vết thương này của cô, lại còn đẩy cô mạnh như thế.Chắc chắn người con gái này lúc đó đã đau đớn rất nhiều, nhưng cô lại không hề phản ứng hay chửi mắng anh một câu.Vậy mà đến lúc anh nhìn thấy, lại tiếp tục che giấu với anh.

Cô.... tại sao lại ngốc như thế?

Còn anh, tại sao lại đối xưa cô như vậy? Chẳng phải anh đưa cô về đây, mục đích là muốn bảo vệ và cho cô một cuộc sống hạnh phúc hơn sao... Thế mà,anh lại bỏ đi, bỏ rơi cô ở đây một mình. Anh từng rời bỏ cô một lần, nhưng tại sao anh lại không rút kinh nghiệm.

Anh quên rằng năm đó khi anh đi rồi, cô đã bị bố mình đối xử như thế nào sao?

Chung Linh ngạc nhiên câu nói của anh. Không lẽ người đàn ông này đang nghi ngờ Tịch Đình Kiên chính là người làm cô bị thương.

Đúng là cô bị người khác làm bị thương, nhưng đâu phải là anh ta.

"Duy An...! Không phải như anh nghĩ đâu"

"Đến giờ em còn bao che cho hắn ta sao....Anh sẽ đi lấy lại công bằng cho em, hãy ở yên ở đây".

Dứt lời,anh định rời khỏi cô.Nhưng Chung Linh như biến thành một chú mèo con, nhanh chóng bám chặt lấy anh.

"Anh đừng đi mà.... Thật sự em không sao mà...!"

"Chung Linh...!"

"Tịch Duy An! Anh đừng có hồng đánh trống lảng....Anh nói đi, có phải những ngày qua anh ở bên cạnh mẹ của

Tiểu Dịch Thần không?" Cô vẫn quyết tâm tra hỏi anh chuyện này, nếu cô không hỏi rõ, đêm nay chắc cô sẽ không ngủ được.

Tịch Duy An nhìn cô một lúc lâu, rồi bỗng nhếch môi cười khẩy.Bàn tay nhịn không được lại tiếp tục luồn vào trong chăn vuốt ve giữa đùi cô.

"Ghen sao...?"

"Tôi không hề.." Cô mạnh miệng, nhưng gương mặt lại phản bội cô vào lúc này.

Tịch Duy An không trả lời,ánh mắt chứa đựng rất nhiều tình cảm,sau đó anh chủ động cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Chung Linh lần này không từ chối, cô hé miệng nghênh đón nụ hôn anh.Hai tay ôm chầm lấy anh.

Chả biết cô có phải là đã dành quá nhiều tình cảm cho người đàn ông này không? Nhưng cô thật sự rất sợ... Sợ anh sẽ trả lời rằng :"Người đó thật sự là mẹ của thằng bé,anh và cô ấy đã bên nhau"

Cô không biết khi mình nghe xong, cô sẽ phản ứng như thể nào?

Cô có sợ anh sẽ tuyên bố kết hôn với người phụ nữ đó không? Cô sẽ ra sao, nếu như anh không còn ở bên cạn-h.Mục đích cô về đây là vì anh, nếu như không có anh thì cô còn ở lại đây làm gì?

Tịch Duy An vuốt ve mái tóc cô, khẽ hỏi.

"Em có nhớ anh không?"

Anh thừa nhận,anh yêu người con gái này mất rồi.Cảm giác không có cô bên cạnh, mọi thứ gần như hoàn toàn trở nên sụp đồ.Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại vô dụng đến mức, sống không nổi khi thiếu vắng hơi thở của cô.Trước khi gặp cô,anh không thích mình bị ai đó điều khiền và xen vào cuộc sống của anh.Nhưng kể từ khi gặp cô,anh lại muốn mình đi vào

******

Chapter 92: Cuộc Hẹn Hai Hôm Trước



Sáu giờ sáng hôm sau.

Tịch Duy An thức dậy từ rất sớm.Sau khi vệ sinh cá nhân xong,anh định sẽ đi ra ngoài tập thể dục một lát.

Vừa mở cửa phòng tắm ra, dưới ánh mắt của anh chính là một thân hình bé nhỏ của một cô gái đang nằm trên giường, gương mặt vẫn còn trông rất là mệt mỏi.Có lẽ vì đêm qua, cô có bao nhiêu sức lực cũng đều bị anh hút hết,cho nên mới ngủ say như vậy.

Ngay sau đó,anh lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vén nhẹ lớp mái tóc dài, rồi cúi đầu xuống khẽ hôn lên má của cô.

"Đồ ngốc này...! Em nghĩ rằng, anh không biết kế hoạch của em sao?"

Tịch Duy An liếc mắt nhìn chiếc điện thoại của cô đang nằm trên đầu giường.Nụ cười càng lúc càng đậm.

Tịch Duy An vừa bước xuống lầu, thì anh đã kịp thời nhìn thấy Thầm Tư Niệm cũng đang định xuống lầu.

Nhưng bộ dạng của cô ta lúc này làm cho anh có chút hiếu kỳ liền gọi tên cô ta.

"Tư Niệm!"

Thẩm Tư Niệm giựt mình, nghe thấy giọng của anh liền vội lấy tóc che đi một bên má của mình.

"Anh mới về sao?" Khi cô nói, cũng không dám quay đầu lại nhìn anh.

Tịch Duy An cảm thấy cô hôm nay có chút kỳ lạ,bèn bước đến trước mặt cô,cúi người thấp xuống nhìn cô.Vậy mà

Thầm Tư Niệm lại lập tức trốn tránh.

"Em ....Em đi về phòng đây" Cô lắp bắp, cả người chợt run rẩy.

Nói rồi, cô định quay đầu đi.Nhưng Tịch Duy An đã kịp thời kéo cô lại, sức kéo khá mạnh khiến cho cô trở tay không kịp Một giây sau, cô liền ngã vào lòng anh.

Tịch Duy An đỡ lấy cô ta, ánh mắt có ba phần dịu dàng. Cũng vì dáng vẻ của anh lúc này lại không ngờ khiến cho trái tim của Thẩm Tư Niệm bất chợt đập bắn loạn lên.

Cô nhìn anh đến mất hồn mấy giây cho đến khi nghe anh gọi.

"Tư Niệm! Em sao vậy?"

Tịch Duy An đưa tay lền vén nhẹ mái tóc của cô ra.Nhìn vào bờ má bên phải của cô,anh có chút giựt mình.

"Sao má của em bị sưng rồi?"

Giờ đây trên gương mặt của Thẩm Tư Niệm cũng xuất hiện một vết đỏ ửng giống như trên vai của Chung Linh mà anh thấy đềm hồm qua. Chẳng lẽ chuyện này là cả hai có liên quan sao....?

Sau khi Tịch Duy An hỏi xong, Thẩm Tư Niệm mới có thể hoàng hồn trở lại.Cô đẩy anh ra, nhưng trái tim cô không biết vì sao mà nó cứ đập nhanh liên tục như thế.

Cô thầm chửi mắng mình trong lòng.Là không được rung động người đàn ông này.Anh ta không xứng đáng, nhận tình yêu của cô.Người cô yêu là Tịch Đình Kiên, không phải là Tịch Duy An.

Thật lòng cô thẩm ước bây giờ, người đứng trước mặt cô chính là Tịch Đình Kiên.Thì cô nhất định sẽ không suy nghĩ gì, mà nhào vào ôm lấy anh.

Tịch Duy An nhìn thấy cô gái này không muốn nói chuyện với mình,cho nên anh cũng chẳng muốn hỏi nữa.

Anh khẽ thở dài, rồi đưa tay chạm vào má của cô ta, dịu dàng nói

"Em xuống dưới lấy đá chườm vào cho đỡ sưng đi... Nếu không, nhìn em sẽ không được xinh đẹp nữa đâu".

Dứt lời, anh nở nụ cười với cô rồi đi xuống dưới.

Nghe xong, Thẩm Tư Niệm đứng thất thần nhìn bóng lưng của anh.Cô không biết có phải mình đang nằm mơ không?

Hôm nay mình sao vậy? Người đàn ông này nữa, tại sao lại có thể ngọt ngào đến mức như thế.....

Anh nói như vậy, có nghĩa đang lo lẳng cho cô đúng không?

Nhưng cô đâu phải là người anh yêu, người anh yêu là Dịch Chung Linh mà.

Hay là sau khi Chung Linh tuyên bố kết hôn với Tịch Đình Kiên, Tịch Duy An đã bắt đầu quay ra muốn nối lại tình xưa với cô.

Anh bắt đầu quan tâm cô rồi sao?

Tịch Duy An bước xuống nhà, một tay đút vào túi quần, anh quay đầu nhìn lên lầu, chợt cười lạnh.

"Nếu để tôi biết,cô chính là người gây ra vết bẩm trên vai của cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô..."

Sau khi Tịch Duy An đi chưa được bao lâu, Chung Linh cũng đã giật mình thức giấc.

Cô không quá ngạc nhiên khi tỉnh dậy không thấy anh, vì trước đây mỗi lần ngủ với anh xong, cô cũng đều tỉnh dậy khi anh đã rời khỏi.Chỉ trừ một lần cô say xỉn ở chung với anh trong khách sạn, thì lúc sáng tỉnh dậy thì mới thấy anh bên cạnh.

Nhưng hôm nay là chủ nhật, anh cũng đi làm sao?Hơn nữa là ngày mai sẽ diễn ra lễ kết hôn của cô và Tịch Đình Kiên,anh không quan tâm gì luôn sao?

Người đàn ông gì mà vô tâm như thế, anh không lo lắng cho cô sao?



Cho dù cô biết ngày mai mình sẽ làm gì, nhưng cô thật sự rất ghét dáng vẻ của anh lúc này.Anh không hề hỏi cô lý do vì sao quyết định như vậy, không hỏi cô có yêu anh không... Thậm chí đềm hồm qua,khi anh và cô đang làm chuyện đó, cái tên khốn đó cứ luôn miệng gọi cô là thím.

Anh là đang giỡn mặt với cô đúng không?

Chung Linh càng nghĩ càng cảm thấy mình như bị anh xúc phạm. Cô ngồi dậy nhanh chóng bước xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Trong phòng tắm, thân hình Chung Linh được chiếu thẳng vào gương.Ngoài những vết hôn mà anh đã để lại ra, thì vết bẩm tím trên vai cô lại là một trong số khiến cô chua xót nhất.

"Tu Niem! Chi muon dua toi di dau?"

Hai hôm trước Thẩm Tư Niệm không biết lên cơn gì đã đưa cô đến một đến mà cô nghĩ sẽ không một lần nào được đến đó.

Đó chính là nhà của cô ta.Biệt thự nhà họ Thẩm.

Hôm đó Thẩm Tư Niệm đã lên kế hoạch khi không có Thẩm Nhạc Khâm và Thẩm Tuấn ở nhà và chỉ còn một mình

Tôn Hạ. Cô ta liền đưa cô đến đó.

Ban đầu Tôn Hạ nhìn thấy Chung Linh cũng rất bất ngờ.

"Tư Niệm! Sao con đưa Chung Linh về đây làm gì?" Giọng điệu bà run rẩy, ánh mắt có phần tránh né Chung Linh.

Thẩm Tư Niệm nghiến răng nghiến lợi.

"Về đây để gặp mẹ còn gì nữa, chẳng phải mẹ nhớ con nhỏ này lắm mà".

Chung Linh với vẻ mặt ngơ ngác nhìn mẹ của mình rất lâu, rồi sau đó mới quay lại nhìn Thẩm Tư Niệm, cô hất mạnh tay cô ta ra.Ngữ khí có phần tức giận.

"Cô đưa tôi đến đây để gặp bà ta thôi sao.... Hay là còn có mục đích gì khác?"

Nghe xong câu nói của Chung Linh, Thẩm Tư Niệm phá lên cười lớn.

"Quả nhiên cô có cái đầu rất thông minh".

"Có gì thì mau nói nhanh, tôi không có thời gian để tiếp chuyện với hai mẹ con hai người" Chung Linh khẽ cười nhìn mẹ của mình.

Giờ đây khi không còn một ai, sắc mặt Tôn Hạ càng trở nên lo lắng khi nhìn thấy đứa con gái mà bà luôn ngày nhớ đêm mong.

Một giây sau,bà từng bước đến trước mặt cô, cất giọng run rẩy gọi tên cô.

"Chung Linh!"

Bà còn đang định đưa tay lên chạm mặt cô.Nhưng ngay lập tức Chung Linh vô thức lùi lại, gương mặt tỏ vẻ khó

chiu.

"Xin lỗi bà Thẩm,đừng gọi tôi thân mật như thế.Con gái của bà sẽ không vui đâu".

Thầm Tư Niệm liếc mắt nhìn cô, rồi sau đó cất bước đến chiếc ghế sofa, ngồi xuống vắt chéo chân.Thái độ cợt nhã.

"Đừng đóng kịch nữa trước mặt của tôi.Quan hệ của hai người, Thẩm Tư Niệm này đã biết từ lâu rồi...."

"Phải đó con gái, con đừng lo lắng..."Tôn Hạ bắt lấy tay Chung Linh, ánh mắt chứa đựng rất nhiều tình cảm dành cho cô.

Chung Linh giựt mình, cô cảm thấy đầu óc mình phải chăng đang choáng váng, tai bị ù và ánh nhìn trước mắt có phải đang mờ ảo không? Hay là cô đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cô thấy mẹ mình đang nói chuyện với cô giống như một người mẹ thật sự biết quan tâm cô, không còn những lời cay độc nguyền rủa cô như trước nữa.

Từ nhỏ cô luôn thầm ao ước mình sẽ được cảm nhận được một chút tình cảm của mẹ dành cho đứa con gái này.Nhưng cô chờ mãi, chờ cho đến khi gặp lại.Ước mơ đó đến giờ vẫn chưa trở thành sự thành và cô nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm nhận thứ tình cảm đó.

Chung Linh đưa mắt nhìn bà, nở một nụ cười mang đầy sự mỉa mai.

"Con gái...? Bà là đang gọi tôi sao?"

"Phải đó, mẹ là gọi con....Con gái của mẹ..." Tôn Hạ giơ tay lên vuốt nhẹ gương mặt của cô.Lúc này đây, bà thật sự rất muốn ôm cô con gái này vào lòng.

Nhưng khi bà đang làm hành động này, Chung Linh lại một lần nữa lùi lại.Sắc mặt càng tỏ ra chán ghét mẹ của mình.

"Đừng có chạm vào tôi.... Tôi không có mẹ, nên xin bà đừng vơ đại như thế có được không?"

"Kia kìa ...Chung Linh, tại sao cô lại đối xử với mẹ mình như vậy? Cái đó là tội bất hiếu đó có biết không?" Thẩm Tư Niệm một bên thấy vậy cũng đành phải cất giọng lên, nhưng nghe qua ai cũng hiểu sự mỉa mai của cô ta.

Chung Linh nghe xong, chợt cười khẩy.

"Mẹ saao....Bà ấy chỉ là mẹ của chị, không phải là của tôi."

"Nói nhanh đi, cô đưa tôi đến đây là có việc gì.? Đừng nói cô muốn tôi hủy bỏ lễ kết hôn với Tịch Đình Kiên

"Chung Linh không đợi liền đi thẳng vấn đề.