Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 6



Chương 6: Cậu có một cái đầu đẹp, nhưng cái đầu này không dùng để học. 

Rất khó để bắt một đại thiếu gia không vâng lời xem sách, Chu Bùi từ trước đến nay không để ai phải thúc giục bản thân học tập, anh cũng không cảm thấy đọc sách mệt mỏi, nhưng Từ Dư không giống vậy.

Cậu có một cái đầu đẹp, nhưng cái đầu này không dùng để học. 

Đối với chuyện dạy bù cho Từ Dư, anh thật sự để bụng, sau khi trở về còn hỏi các giáo viên khác về thành tích học tập của Từ Dư, sau khi biết được kết quả, anh bắt đầu lên kế hoạch học tập chỉ định cho Từ Dư.

Chu Bùi cũng nói với Từ Dư rằng, nếu cậu vẫn còn ngủ ở trên lớp, giáo viên bộ môn sẽ báo lại cho giáo viên chủ nhiệm, Từ Dư vì để duy trì hình tượng cậu bé ngoan ngoãn, đã không còn ngủ ở trên lớp nữa, cho dù buồn ngủ đến đâu, cậu cũng chỉ là chống cằm, miễn cưỡng ngẩng đầu.

Sau khi tan học, nếu không có việc gì, anh sẽ gọi Từ Dư lên văn phòng, ném cho đại thiếu gia vài đề kiểm tra, đồng thời yêu cầu đại thiếu gia làm thêm gì đó trong giờ nghỉ giải lao. 

Từ Dư xin thề, từ trước đến nay cậu chưa từng mệt như vậy, miễn cưỡng chống đỡ không nằm ngủ, ngồi học được một tiết, chuông vừa reo lên, cậu tưởng có thể nằm nghỉ một lát, Chu Bùi lại gọi cậu lên, cậu chống cằm, hai mắt tối sầm, còn phải làm bài.

Từ Dư cảm thấy, hiện tại đã không còn là cậu đang trêu chọc Chu Bùi, mà là Chu Bùi quàng một chiếc vòng vào cổ cậu, dắt cậu đi về phía trước, giống như dắt chó con đi dạo vậy. 

Lý Nhiên cũng cảm thấy hai ngày nay Từ Dư có gì đó không ổn, hỏi cậu mấy lần, Từ Dư chỉ xụ mặt không nói lời nào, hơn nữa cậu cũng thường xuyên chạy tới văn phòng.

Hắn cảm thấy tò mò, có một lần thừa dịp Từ Dư không chú ý, lén đi theo phía sau cậu.

Lý Nhiên đi đến bên ngoài văn phòng, nhìn thấy Từ Dư đi đến bên cạnh Chu Bùi, con thỏ Chu cười với Từ Dư, lộ ra răng thỏ, nhường lại chỗ ngồi cho Từ Dư, thầy Chu đứng bên cửa sổ uống một ngụm nước, trong khi Từ Dư ngồi vào chỗ đọc đề. 

Lý Nhiên nhìn một lát, cảm thấy thế giới này điên rồi.

Chờ Từ Dư quay trở về, chuông vào lớp vừa vặn vang lên, Lý Nhiên nhìn Từ Dư chậm rì rì trở về chỗ của mình, hắn quay đầu lại, nghẹn họng hỏi: "Dư Dư, có phải trong tay con thỏ Chu đang nắm nhược điểm gì của mày không?"

Từ Dư ngẩng đầu, lông mi rủ xuống run lên một chút, "Làm sao vậy?"

"Vậy tại sao sau mỗi tiết học mày đều đến chỗ ổng làm bài? Tao nghĩ hai ngày này mày đã giảm đi vài cân."

Lý Nhiên nói đến xúc động, Từ Dư nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong lòng nghẹn khuất, ngoài miệng lại nói: "Tao thấy vui."

Chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là cậu nắm được nhược điểm, đáng ra tai thỏ cậu cũng nắm được, nhưng phải làm như thế nào, cậu không xuống tay được, tai thỏ không nắm được, ngược lại bị con thỏ này dắt mũi đi, thật uất ức.

Từ Dư có chút không vui, tiết này cậu phớt lờ lời nói của Chu Bùi, an ổn ngủ bù một giấc. 

Thâm Quyến đã bắt đầu đưa ra cảnh báo về nhiệt độ tăng cao trong hai ngày nay, rõ ràng đã là tháng 9 rồi mà trời vẫn còn nóng như vậy.

Chu Bùi đến căn tin ăn cơm, đi được một lúc, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, anh cố ý đi dưới bóng cây, hoàn toàn không có tác dụng che nắng.

Anh chậm rãi bước đi, đột nhiên sau gáy mát mẻ, Chu Bùi rụt cổ, quay đầu lại liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn cầm trong tay một lon coca ướp lạnh, mỉm cười với anh. 

Từ Dư nhét coca vào tay Chu Bùi, rồi đi lên bên cạnh anh, bóng dáng cao lớn chắn gần hết ánh nắng mặt trời, Chu Bùi tay cầm coca, lòng bàn tay lạnh cóng, cảm thấy rất thoải mái.

Từ Dư hỏi anh, "Thầy, thầy cũng đi ăn sao?"

"Ừ, lon coca này?"

"Cho thầy đó, đi thôi, nhanh chân lên một chút, mau đi đến nhà ăn." Từ Dư nói và kéo cánh tay của Chu Bùi, Chu Bùi thấp hơn cậu một cái đầu, chỉ có thể nhanh chóng chạy theo sau.

Vốn dĩ Chu Bùi phải tốn 10 phút đi bộ, nhưng đi cùng với Từ Dư, chỉ mất 3, 4 phút.

Đến nhà ăn, chỗ ngồi của học sinh phân cách với giáo viên bằng hai cái cửa sổ, Chu Bùi đi lấy cơm, vào ngày hè như thế này, anh không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ, anh gọi một phần gà luộc và hai món chay, món nước là canh thịt bò hầm. 

Chu Bùi đang bưng khay thức ăn đi tìm chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, đã có người đi tới trước mặt anh, anh ngẩng đầu, Từ Dư bưng một bát mì, cười với anh.

Từ Dư rất tự nhiên ngồi đối diện với Chu Bùi, cậu nói với Chu Bùi: "Thầy, nhiều người quá, em ngồi chung với thầy được không?"

Chu Bùi sửng sốt, sau đó nói: "Tất nhiên là được." 

Từ Dư ăn mì thịt bò với cà chua, món thịt bò hầm thật khủng khiếp, nước dùng trông rất đặc, Chu Bùi liếc nhìn bát mì của Từ Dư rồi liếc nhìn mấy món thanh đạm của mình, anh đột nhiên cảm thấy nó nhạt nhẽo quá, nhìn không ngon miệng. 

Chu Bùi gắp một miếng bí đao, nhai ở trong miệng cũng không có mùi vị gì, có chút hối hận, lúc này, một miếng thịt bò được gắp vào bát của anh, Chu Bùi ngẩng đầu lên, Từ Dư nở nụ cười, nói với anh: "Thầy, thầy ăn miếng thịt bò này đi, nhà ăn làm rất ngon, mấy món còn lại hương vị cũng bình thường."

"Hả, à, được."

Ngờ nghệch phát ra ba tiếng, Chu Bùi ngẩng đầu, ăn miếng thịt bò, mùi vị thật sự rất ngon, Chu Bùi nhếch miệng, không nhịn được hồi tưởng. 

"Vẫn còn, cho thầy hết."

Từ Dư nhìn anh, đột nhiên cầm bát lên, múc ba bốn miếng thịt bò đưa hết cho Chu Bùi.

Chu Bùi liền nói: "Không cần đâu, thầy có đồ ăn rồi, em cho thầy rồi thì em ăn cái gì?"

Từ Dư chỉ vào phần gà luộc của Chu Bùi, "Em muốn ăn cái này."

Chu Bùi gắp cho cậu một miếng lớn, Từ Dư cắn một miếng thịt gà, nhếch khóe miệng, xem ra tâm tình rất tốt. 

Lúc vừa mới khai giảng, Chu Bùi nhìn thấy Từ Dư, còn cho rằng sự nghiệp của mình ở trường cấp ba vừa mới bắt đầu liền kết thúc, không ngờ thế mà vẫn còn có thể ngồi xuống và ăn trưa với Từ Dư trong hòa bình.

Anh thở dài một hơi, cảm thấy Từ Dư trong những tiết học gần đây làm bài thật sự rất ngoan, anh thấy được nổ lực của Từ Dư, trong lòng cảm động, nhịn không được nói: "Bài kiểm tra hàng tháng vào tháng mười, nếu Từ Dư em lọt vào top 10 của lớp, thầy sẽ tặng quà cho em, được không?"

Trong học kỳ này lớp của bọn họ đã nghỉ hơn phân nửa, bây giờ tổng cộng có 22 người, trong số hơn 20 người này, điểm số đều ở mức trung bình trở xuống, Chu Bùi cũng không làm khó cậu khi muốn Từ Dư lọt vào top 10.

Từ Dư ngẩng đầu khỏi bát mì, chậm rãi nhai kỹ, nuốt xuống, cậu suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Thầy ơi, em có thể tự mình quyết định món quà là gì không?"

Chu Bùi khẽ nhướng mày, anh nói: "Đương nhiên có thể."

"Được, vậy là tốt rồi."

Từ Dư nói muốn nghiêm túc học hành, chính là thật sự chịu khó. 

Trong lớp không nằm ngủ nữa, tan học liền đi tìm Chu Bùi, trước đây vốn là hư tình giả ý đối phó một chút, nhưng lúc này là tình cảm chân thật muốn vượt qua kỳ thi. 

Chỉ là nền tảng của cậu quá kém, học hành cũng không dễ dàng, Chu Bùi cũng rất kiên nhẫn, Từ Dư có nhiều chỗ không hiểu, anh đều từng chút chỉ bảo cho cậu, học như vậy hơn nửa tháng, người anh em Lý Nhiên của cậu không thể ngồi yên nữa rồi. 

Sau giờ học, Từ Dư ôm sách muốn đến văn phòng của Chu Bùi, Lý Nhiên kéo Từ Dư lại, "Tao hỏi mày, rốt cuộc con thỏ Chu cho mày uống bùa mê thuốc lú gì, người anh em à, mày nhìn xem mày đã trở thành cái dạng gì rồi!"

Lý Nhiên lấy di động ra, mở camera trước lên, nhắm ngay Từ Dư.

Từ Dư rủ mắt, ung dung nhìn chính mình trên màn hình điện thoại, mấy giây sau mới hỏi: "Làm sao vậy, không phải vẫn đẹp trai sao."

Lý Nhiên thu hồi điện thoại, than ngắn thở dài, "Không phải, mày nhìn lại mày đi, dưới mắt có hai quầng đen, tóc loạn như tổ chim, một anh chàng đẹp trai ngời ngời, lại bị việc học làm cho chậm trễ." 

Từ Dư ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ, "Người đẹp trai sẽ không bị chậm trễ, hiểu không, đừng làm phiền tao, tao vẫn còn mấy câu muốn hỏi Chu Bùi nữa." 

Từ Dư đẩy tay Lý Nhiên ra, Lý Nhiên ngồi vào chỗ, nhìn cậu cứ như vậy mà đi, hắn ngẩn ngơ, qua nửa ngày, mới chậm rãi thở dài.

Trước lễ Quốc Khánh, nhà trường tổ chức kỳ thi hàng tháng, lần này Từ Dư không nộp bài trước, yên ổn làm bài xong, còn kiểm tra lại một lần, cuối cùng nằm lên bàn ngủ một giấc, chờ tới cuối giờ mới nộp bài.

Mỗi môn cậu đều làm kiểm tra như vậy, Lý Nhiên hoài nghi Chu Bùi thật sự đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú. 

Sau khi kiểm tra xong, lại là một kỳ nghỉ dài nữa, trường cấp ba cũng không tổ chức cho học sinh đến trường học bù, học sinh đều rất nhẹ nhõm, bước vào lớp học, Chu Bùi đứng trên bục giảng nói những việc cần lưu ý trong kỳ nghỉ tới, Từ Dư dựa vào trong góc, đôi mắt khép hờ.

Sau khi Chu Bùi nói xong, cả lớp bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, có chút ồn ào, Từ Dư nhíu mày, mở mắt ra, liền nhìn thấy Chu Bùi đứng ở trước mặt mình.

Cậu dụi mắt một cái, sau đó đứng lên, cười nói: "Thầy, em cảm thấy là em có thể đứng nhất lớp."

"Nếu vậy thì rất tốt, tầm ngày mai là thầy sẽ biết điểm của em, khi nào về thì thầy sẽ xem giúp em."

"Vâng ạ." 

"Đúng rồi, em muốn được tặng quà gì, đã nghĩ ra chưa?"

Từ Dư nhìn Chu Bùi, ánh mắt như muốn mài nhẵn ngũ quan của anh, ở trên lông mày của anh, đuôi mắt, chóp mũi, còn có đôi môi, biểu tình Chu Bùi đơn thuần đến dễ bị bắt nạt, rõ ràng người cũng đã lớn như vậy, tại sao vẫn còn tin tưởng người khác vô điều kiện, người này thật sự không biết Từ Dư cậu là thứ gì sao?

Tính xấu của cậu đã vùi trong xương cốt, lúc vui vẻ thì nói dối lừa bịp người khác, lúc không vui thì xấu tính vô cùng, nhưng Chu Bùi lại không biết, anh ngây ngốc nhìn cậu học sinh trước mặt, thật sự cho rằng cậu là một đứa bé ngoan.

Tác giả có lời muốn nói: Từ Dư nói, thầy chính là món quà tuyệt vời nhất.