Thời gian cùng thế gian đều đóng băng mất vài giây.
Tô Trầm nhìn sang mọi người như để lấp liếm, gấp thiệp mời lại hít thở thật sâu, một lúc lâu sau mới cười nói: "Không phải chứ ạ?"
Tưởng Lộc xem xong thiệp của mình, cầm lấy tờ của Tô Trầm rất tự nhiên, xác nhận hộ bé cực kì chắc chắn: "Ừm, là nhóc đấy."
Kể từ khi Tô Trầm được chọn làm vai chính, phương hướng phát triển của cuộc đời bé đã vượt hoàn toàn khỏi phạm vi nhận biết của ba mẹ.
Ban đầu còn quan tâm được vài câu, tiếp xúc với các tiền bối có hòa hợp không, đóng phim có mệt không, sau ấy gọi điện hay gặp mặt lần nữa thì chủ yếu chỉ có thể dặn chịu khó uống nước ấm nhiều vào, nhớ phải chống nắng giữ ấm.
Các việc khác họ đều không am hiểu, cũng không thể tham gia, còn can dự được tới bước nào nữa đây?
Nay thiệp mời đề cử Hình đế đã đưa tới trước mặt, tất thảy đều chấn động tới mức làm người ta câm nín.
Tô Trầm vừa muốn cười vừa muốn lắc đầu, mở tờ giấy mỏng ra lần nữa, đọc thật kĩ lại từng chữ một trong đó.
Tên của bé được viết ngay cạnh dòng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Chu Kim Linh phát hiện ra một số học sinh đang tò mò ngó sang bên này, bèn bảo mọi người tìm bóng cây nào vắng người rồi nói kĩ hơn.
Có vài việc chị phải giải thích rõ ràng cho cả nhà, đây là những việc cực kì quan trọng.
Hiện giờ "Đêm Trùng Quang" đã phát sóng 4 bộ, hơn nữa bộ thứ 5 sắp sửa lên sóng trước dự kiến luôn.
Tiến độ tăng nhanh dồn dập, có liên quan mật thiết đến việc đạo diễn quá cố đột ngột qua đời.
Bặc Nguyện còn sống thì bộ phim này có thể mài giũa từ tốn, tất cả các mối quan hệ hay lập trường đầu tư phức tạp đều sẽ do ông kiểm soát linh hoạt, không lo sai sót.
Nhưng giờ đây Bặc Nguyện không còn nữa.
Ông ra đi, tất thảy đều bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ, bởi càng kéo dài thời gian sẽ càng có nhiều biến số.
Một năm sau khi bộ đầu tiên phát sóng, Tô Trầm được đề cử rồi giành giải Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc và giải Diễn viên được yêu thích nhất của Liên hoan Điện ảnh sinh viên Thời Đô.
Bộ thứ hai và bộ thứ ba của "Đêm Trùng Quang" vẫn lần lượt giành nhiều nội dung như Quay phim xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, nhưng do cân nhắc đến việc tôi luyện của diễn viên chưa đủ cùng với ảnh hưởng tới dư luận trong ngành khi đạt giải quá sớm, nên Tưởng Lộc lẫn Tô Trầm đều không được đề cử tương ứng.
Ban giám khảo cũng nhất trí cho rằng vẫn còn nhiều không gian phát triển hơn nữa, ngoài mức "chuyên nghiệp" ra cả hai vẫn còn khả năng thể hiện ra những tinh túy hơn nữa.
Ba năm nay, với tư cách vai chính, cả hai luôn xuất hiện ổn định ở các lễ trao giải, phối hợp hoàn mỹ với các bên hợp tác lớn.
Mãi cho đến năm 2009, cũng chính là đợt Tết năm nay, Bặc Nguyện qua đời.
Sau khi bàn bạc nhiều bên, bộ thứ tư của "Đêm Trùng Quang" nhờ Giang Chuẩn nhận kết thúc hộ, không chỉ lùi lịch phát sóng mà cuối cùng còn không gửi đi tranh giải.
Đồng thời với đó, hai vai chính đều không xuất hiện ở lễ trao giải mùa hè năm nay.
Lời giải thích chính thức về việc vắng mặt là hai diễn viên bận rộn công việc, lịch trình không khớp.
Ngoài ra buổi lễ trao giải cũng dành riêng một phần để tưởng niệm cố đạo diễn, bày tỏ sự tôn trọng lớn lao.
Trước việc này người trong ngành đều ngầm hiểu rõ, đúng là bên đầu tư chủ động từ bỏ việc nộp hồ sơ xét giải, đúng là vai chính chưa vực dậy khỏi đau thương, không thể lộ diện chỉnh tề ở thời khắc này được.
"—— Cứ hễ có gì bất thường là tin tức giải trí sẽ phóng đại lên gấp mấy lần."
Chu Kim Linh lấy sổ ghi chép trong túi ra, cho mọi người xem nội dung báo chí mình tự cắt dán.
"Nên là một năm nay hai đứa ở ẩn tập trung đóng phim, cuộc chiến dư luận của Minh Hoàng vẫn rất gian khổ."
"Cuộc chiến dư luận?"
Tô Trầm nhìn sang ba mẹ, đối phương khẽ gật đầu, cực kì rõ ràng về tất cả mọi chuyện.
"Thực ra sau khi đạo diễn Bặc mất, trong ngành tranh luận rất kinh khủng."
Người đại diện nhắc đến những việc này là để giúp cả hai hiểu được sức nặng của giải thưởng năm nay.
"Theo quy trình cũ thì thường tháng 12 mình sẽ gửi phim mẫu đi tham dự, tháng 2 đề cử, tháng 4 hoặc tháng 5 trao giải."
"Nhưng lần này thực sự áp lực dư luận quá lớn, mọi thứ đều biến động theo."
Cả năm nay gần như Tô Trầm chẳng lên mạng mấy, ở lại đoàn phim khép kín dồn sức đóng phim, hoàn toàn không hay biết gì về những hỗn loạn bên ngoài.
Hiện giờ bé đang đứng ở đoạn kết của tranh đấu khói lửa, tìm hiểu lại từ đầu những rung chấn hoang mang của cả một năm nay nhờ những nội dung người đại diện đã lưu trữ.
—— Sau khi đạo diễn già lìa đời, hai diễn viên chính vắng mặt trong lễ trao giải Bạch Ngọc đồng thời "Đêm Trùng Quang" không được đề cử, việc này khiến dư luận bùng nổ như một trận tuyết lở liên hoàn.
"Trân trọng mùa 4 đi thôi, nghe nói đoàn phim sắp giải tán rồi! Không có bộ 5 nữa đâu!"
"Không phải giải tán mà là thay hết cả loạt đạo diễn diễn viên, nghĩ mà xem, hội Tô Trầm Tưởng Lộc đều là người của đạo diễn cũ, đạo diễn mới chịu dùng chắc? Biết đâu có khi còn quay lại hết cả ấy!"
"Không phải chứ, đến lễ trao giải cũng không lộ diện, phim của mình đi đời rồi ư?"
Trước bộ thứ năm giấu kín toàn bộ thông tin, phải đến quá nửa số khán giả đều giữ thái độ không mấy lạc quan.
Đạo diễn cũ không còn, cũng chẳng rõ đội hình có thay đổi không, ai mà biết được liệu sẽ thế nào?
Hơn nữa cái tình thế hiện giờ quá là tan đàn xẻ nghé, nát bươm ra đấy xong còn ai thu dọn đâu!
Trong sổ được in dán rất nhiều ảnh cắt, đọc mà lạnh toát sống lưng.
Tô Trầm tỉnh hồn lại khỏi sự bình yên chìm sâu bên trong đoàn phim, mới nhận ra họ đã đi qua chặng đường nguy hiểm nhường nào.
"Liệu có phải là, ngoài cư dân mạng nghĩ thế ra thì rất nhiều lãnh đạo công ty, rồi cả bên đầu tư, cũng nhận định vậy không ạ?"
Biểu cảm của chị Linh rất nghiêm trọng, chị gật đầu nói: "Vì không ai biết việc lựa chọn Nhan Điện làm tổng đạo diễn là cược đúng hay cược sai."
Chỉ trời mới rõ bộ phim đã được cứu sống hay là đang một đi không trở lại trên lộ trình phim rác.
Suốt một năm trời, từ nhà đầu tư cho đến tổng đạo diễn không ai là không suy ngẫm trằn trọc giữa cơn nung nấu, dốc hết sức mình nhằm né tránh kết cục tồi tệ nhất.
"Mọi người che chở hai đứa rất tốt."
Người đại diện dụi mắt, lúc lên tiếng giọng hơi nghèn nghẹn.
Mấy tháng nay chị lo quan hệ công chúng cũng sắp sửa sụp đổ, may là đã khống chế được hết các dự đoán tiêu cực u ám, không để hai đứa nhỏ bắt gặp một tí nào.
"Chị luôn nhờ ba mẹ các em là đừng nói cho các em bất kì tin tức nào bên ngoài."
"Bình thường cũng cố gắng để hai đứa đóng phim học hành, mặc kệ áp lực mạng mẽo dư luận."
"Hai đứa xem, kết quả cuối cùng tốt lắm mà, đúng không?"
Giải thưởng này đủ để cuốn bay nỗi sợ của rất nhiều người.
Trong ấy có vẻ bi quan lẫn đau buồn của khán giả sau biến cố lớn, có sự chùn bước ngần ngại của nhà đầu tư, rồi cả của các đạo diễn diễn viên đang phấn khởi tiếp tục đàm phán hợp tác.
"Chị từng nói với em là hồi ấy bộ thứ tư đột ngột gặp sự cố, rất nhiều đạo diễn hoàn toàn không dám nhận." Nhắc lại việc này mà Chu Kim Linh vẫn còn thấy sợ: "Tại vì dễ be bét quá. Hơn nữa chỉ cần thất bại cái là lời mắng chửi sẽ nhấn chìm họ như tuyết lở ngay."
"Trầm Trầm, Tiểu Lộc, bất luận lần này hai đứa có được giải hay không thì nhất định cũng phải cảm ơn đạo diễn Nhan của các em cho đàng hoàng."
"Nếu không nhờ chị ấy đứng ra chống chọi áp lực quay hết bộ phim, rồi còn dẫn dắt hai đứa làm tốt thế này, thì thực sự chị cũng không biết hiện giờ mọi việc sẽ ra sao nữa."
Tưởng Lộc nghe hết những gì chị nói, hồi tưởng lại nụ cười cố tỏ ra tỉnh bơ cùng trạng thái tùy tiện thoải mái của Nhan Điện trong đoàn phim mấy tháng vừa rồi, đã hiểu ra tất cả.
"Bộ thứ năm tăng tốc quay hết, rồi còn đẩy nhanh chiếu ngay tháng sau, cũng không chỉ để tranh giải phải không."
Theo như tốc độ hồi xưa thì 3 4 tháng cơ bản không kịp sản xuất thực hiện lượng nội dung khổng lồ đến thế.
Lần này mời cả các studio kĩ xảo trong ngoài nước làm việc hết công suất, đổ tiền tăng ca xử lý xuyên ngày đêm, cứ thế gồng mình hoàn thành được hơn nửa hậu kì biên tập ngay trong quá trình quay chụp.
Đầu tháng 9 quay xong, cuối tháng 11 lên sóng, thực sự nghe không khác gì kể chuyện viển vông.
"Mấy ngày tới tin tức sẽ được công bố, sau đó phỏng vấn cũng sẽ không ngừng tăng thêm."
Người đại diện cầm lấy tay hai đứa, rồi siết chặt thiếp mời trong tay cả hai.
"Hai đứa đều không phải trẻ con nữa rồi, hiểu không."
"Hai đứa không thể làm trẻ con nữa."
Chị nhìn vào mắt cả hai, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Tất cả đều liên kết nối tiếp nhau, bây giờ cuối cùng cờ đã tới tay hai đứa, nhất định phải giữ cho thật chắc."
Phát biểu phỏng vấn của hai đứa, tất cả những gì hai đứa thể hiện trong phim, đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đội ngũ sản xuất mấy trăm người.
Hai đứa và Nhan Điện cùng nhau cứu lấy bộ thứ năm, cũng là đang kéo "Đêm Trùng Quang" suýt rơi xuống vực lên.
Từ tháng 2 đạo diễn già qua đời cho tới hôm nay, từng bước đi đều gian nan vô vàn. Nhưng mọi người vẫn luôn giữ kín bí mật với hai đứa, vì mong hai đứa có thể cống hiến trạng thái lý tưởng nhất cho tác phẩm.
Bây giờ hai đứa phải hiểu, có lẽ hai đứa sẽ là diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng lần này, cũng có thể không.
Nhưng bất luận ra sao thì sự che chở cho hai em nhỏ chỉ có thể đến đây mà thôi.
Hai đứa phải đứng vào vị trí của mình, chung tay gánh vác tất thảy cùng với mọi người.
Vừa nãy Tô Trầm còn đang cười, giây phút này cầm lại tờ giấy mỏng manh mà cảm giác không thể thở nổi.
"Thế nếu, em chỉ được đề cử, mà không đạt giải thì sao ạ?"
"Tỉ suất người xem sẽ là ranh giới cuối cùng."
Chu Kim Linh vỗ vai hai em trai, đúng lúc điện thoại công của công ty vang lên, chị chào hỏi rồi rảo bước đi mất.
Tô Trầm đưa mắt nhìn theo chị rời đi trên đôi guốc cao gót, rồi lại nhìn sang khung cảnh chung quanh mình.
Họ đang đứng giữa sân trường cấp 3, loa phát ra tiếng cổ vũ cố lên thật lớn tràn đầy sức sống, ai nấy đều đang sải bước như bay trên đường chạy.
Bóng bay đung đưa, tiếng cười miên man, mọi thứ đều rời rạc tới độ vô thực.
Thậm chí bé còn đang mặc đồng phục, nhưng lại cầm một tấm thiệp mời đáng ra sẽ không xuất hiện ở trường học.
Lương Cốc Vân thấy một góc thiệp mời đã bị bóp siết nhăn nhúm, trông mà xót xa.
"Nào, đưa mẹ cất hộ cho, hai đứa nghỉ ngơi một lúc đi đã."
Cô lại gần cất kĩ thiệp mời đi giúp cả hai, ôm lấy hai đứa nhỏ thật chặt.
Suốt một năm nay cả hai đứa đều đã rất gian nan.
Cái tuổi mới mười mấy, đầu tiên là ân sư và người thân nhắm mắt xuôi tay, rồi lại phải gồng gánh đau thương lẫn áp lực diễn hết kịch bản, làm được điều này thôi đã khó khăn lắm rồi.
Bầu không khí đang đông đặc thì có bạn học sinh chạy tới trước mặt, lễ phép chào hỏi ba mẹ nhà Tô rồi cười gọi Tô Trầm.
"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu, chốc nữa là bắt đầu chạy 2000 m rồi đấy, cậu có tham gia được không?"
"Nếu thấy không được khỏe thì để bọn tớ báo với cô thể dục một tiếng cho!"
Tưởng Lộc nhìn sang Tô Trầm, nói rất tự nhiên: "Vừa nãy em ấy hơi dị ứng một tí, giờ thì khỏi rồi."
"Không sao đâu," Tô Trầm cởi áo khoác ra đưa cho Tưởng Lộc, đi dần ra xa với lớp phó thể dục: "đi thôi, 2000 m."
Hiện giờ bé cần làm gì đó để thoát khỏi những thứ này.
Lúc này ánh nắng đang chói chang, rọi vào trán nóng bỏng.
Học sinh xếp thành hàng theo đường chạy vào tư thế xuất phát, giáo viên thể dục giơ súng hiệu lệnh lên, dặn dò đi dặn dò lại.
"Giữ sức vừa phải, đừng có đua tốc độ với các bạn vận động viên, an toàn là số 1 nhớ chưa?"
Mọi người cười ha hả, vâng dạ loạn xạ.
Tiếng súng bật ra tạch một cái, tất cả mọi người lao đi.
Đường chạy dài 400 m, phải chạy tổng cộng 5 vòng.
Khoảnh khắc lao vụt ra, Tô Trầm cảm giác suy nghĩ đang dần dà tách khỏi cơ thể mình.
Vòng thứ nhất.
Bé chạy rất nhanh, hệt những lần quay cảnh ám sát, dốc hết sức bình sinh chống chọi một loại nguy hiểm như thể sẽ bị hủy diệt.
Chân bé nhấc rất cao, bước chạy vừa nhanh vừa vững, hơi thở ổn định tới mức khó tin.
Mọi tiếng hò hét lẫn hoan hô đều đang ù đi, cảnh vật trước mắt không còn tiêu cự nữa.
Dường như chỉ thoáng cái đã dứt mình ra khỏi những trách nhiệm, rồi lại lần nữa chìm vào trong đó không khác gì đuối nước.
"Em không thể nào làm trẻ con được nữa."
Chẳng lẽ mình hợp tác đến vậy vẫn chưa đủ sao?
Mình là vai chính, mọi sống chết của đoàn phim đều trói buộc theo mình ư?
Nếu tỉ suất người xem không được lý tưởng thì sao? Nếu cuối cùng không đạt giải thì sao đây?
Nhưng tại sao mình lại không thể tiếp tục làm trẻ con nữa?
Vòng thứ hai.
Bé dồn hết sức lực chạy đã đời, gần như từng lỗ chân lông đều đang mở toang, phế quản hoạt động tới độ bỏng cháy.
Có lẽ bé đã bị người ta vượt qua, cũng có thể bé đang dẫn đầu rất xa, việc này chẳng còn quan trọng nữa.
Mồ hôi chảy từ trên trán xuống lông mi, bị Tô Trầm bực bội hất hết lượt ra sau cùng chỗ tóc mái, bé không muốn bận tâm bất cứ thứ gì hết.
Chạy đi, chạy về phía trước vô tận vô biên, tốc độ nhanh hơn nữa, kể cả có không thở ra hơi.
Chẳng qua là nỗi hoang mang trong ngoài đoàn phim mà thôi.
Sự hoang mang này cứ như dịch bệnh, lan tràn trên báo chí, trong tin tức, giữa những ánh mắt mọi người với nhau kể từ khi đạo diễn quá cố qua đời.
Tại sao bé không ngửi thấy nhỉ?
Vòng thứ ba.
Tô Trầm hít thở sâu thật mạnh, mặc cho cơ bắp và thần kinh tiến vào mức thiêu đốt.
Tầm nhìn của bé rõ rệt trở lại, trông thấy được cờ quạt rợp trời của trường, rồi rất nhiều người đang vẫy tay hò reo nữa.
Bỗng bé rơi vào một dạng trạng thái tỉnh táo tột độ.
Tứ chi đang phản kháng cơn đau nhức mỏi, mỗi nhịp hít thở đều bỏng rát.
Nhưng còn xa mới bằng được giây phút cực khổ của bé trong đoàn phim.
Cảm giác thiếu dưỡng khí khi trèo lên đồng tuyết núi cao, cái ngạt thở vô vọng khi rơi vào nước sâu hết lần này tới lần khác.
Nỗi sợ hãi khi dây cáp đứt phựt rơi thẳng xuống dưới, khoảnh khắc cả người lạnh lẽo giữa mưa thu sương sớm ngước lên gặp rồng.
Bé vẫn đang không ngừng lao về phía trước.
Đáp án đã rõ ràng lắm rồi, không phải sao?
Thực ra, chưa chắc đã là nhờ chị Linh xóa bài nhanh bao nhiêu, tốc độ quan hệ công chúng tốt đến mức nào.
Mà là do suốt cái năm vừa đau khổ vừa mỏi mệt đến cực điểm này, bé đã phải lòng Tưởng Lộc.
Tình cảm yêu thích mà ngay bản thân người trong cuộc cũng hiểu rất rõ là cấm kị tuyệt đối.
Vì một sai lầm không muốn bị mọi người biết được, bé đã trốn tránh cả một trận tuyết lở khiến tập thể sợ hãi.
Trong cái gọi là "Đào hoa nguyên", bé chỉ cần làm đúng hai việc.
Đóng phim thật tốt, và tư lự xem Tưởng Lộc có thích mình không.
—— Mãi cho đến khi bị chị Linh cảnh tỉnh đánh thức.
Cái thức giấc này như thể đúng vào lúc nếm được vị ngọt của ánh vàng rực sáng, mới trông thấy vực sâu vạn trượng dưới chân mình.
Chạy đến hết vòng thứ năm, bỗng nhiên Tô Trầm nhớ đến nụ cười của Nhan Điện.
Trong cả đoàn phim, trông Nhan Điện sống có vẻ giống trẻ con nhất.
Đêm hôm khuya khoắt ngồi chơi game, dẫn cả đoàn ra ngoài ăn buffet hát karaoke, ngày nào cũng cười ha hả ha hả.
Nhưng rất ít người biết, chị mới là người gánh vác nhiều nhất.
Mà bé còn từng ngây thơ nghĩ là, sao chị Nhan không ở lại quay tiếp bộ thứ sáu được cơ chứ.
Khoảnh khắc dải băng rôn đỏ bị lao vào giật tung ra, các học sinh hai bên hét lên hoan hô.
"Thứ nhất!!"
"Aaaaa Tô Trầm đỉnh quá!!"
"Mau mau mau mau đỡ bạn ý đi bộ đi, không được dừng lại ngay đâu ——"
"Hôm nay nóng dã man, đừng để bị say nắng nha, tớ lo quá đi thôi!"
Các bạn nam bạn nữ nhào vào dìu Tô Trầm đi bộ tiếp, thầy thể dục đứng một bên xem xong thắc mắc.
"Ế? Bạn này chạy được ghê á? Lớp 10A mấy đó?"
Thể lực tốt thế kia, không chèo kéo đi huấn luyện thì đáng tiếc quá.
Dĩ nhiên có người sửng sốt: "Thầy ơi thầy không biết bạn ý ạ??"
"Bạn ý? Bạn này là học sinh xuất sắc hay là hotboy của mấy đứa trường mình hả?"
"Thầy ơi!! Bạn ý là vai chính của "Đêm Trùng Quang" ý ạ!! Nam chính số 1 luôn!"
"Đêm Trùng Quang...? Phim chiếu rạp hay phim truyền hình thế?"
Mặt mọi người kiểu có phải thầy không lên mạng bao giờ không ạ, vừa ngó theo xem Tô Trầm đi đâu vừa bổ túc khẩn cấp cho thầy giáo, lải nhải liên hồi là phim này hay đến mức nào.
Tô Trầm đi hết một vòng, cuối cùng máu cũng từ từ tuần hoàn lại, gương mặt đỏ gay.
Rất đông bạn nữ vây quanh không muốn rời đi, cầm các thể loại trà lạnh nước nóng đi theo suốt dọc đường.
Tưởng Lộc đút tay trong túi xuất hiện, cười nói: "Hay chia cho tôi một bình với?"
Các bạn nữ vừa ngẩng đầu đã đỏ bừng mặt vì đẹp trai quá, lúc này mới cười đùa chạy đi mất, không dám nán lại lâu trước mặt anh đẹp trai.
Một tay Tưởng Lộc bị dúi cho bảy tám những bình nước cam trà lạnh nước khoáng, một tay thì ôm vòng lấy Tô Trầm, cả hai bước dần về, cậu giải thích là ba mẹ bé phải về trước để hỗ trợ xét duyệt hợp đồng.
Tô Trầm ừm một tiếng, kệ cho cậu gác tay lên người mình, cả hai đi xuyên qua đám đông chật chội huyên náo, bước về góc khuất yên tĩnh của trường.
"Nãy chạy nhanh thế, đang nghĩ gì đó?"
"Nghĩ là, cảm ơn anh đã cho em tí mầm mống yêu sớm."
Tưởng Lộc cười ồ một tiếng, không bình luận, chỉ vòng lấy vai bé, đỡ bé đi tiếp.
Tô Trầm quá mệt, không buồn giải thích ý tứ câu mình vừa nói.
Tưởng Lộc cũng không biết định đi đâu, chỉ dẫn bé lượn lờ nghỉ ngơi.
Khi lên tiếng vẫn cứ lẫn theo nụ cười thờ ơ lơ đãng.
"Nhóc có phát hiện ra là, mình vừa không thuộc về trường học vừa không thuộc về đoàn phim không?"
"Sao lại nói thế?"
"Đoàn phim luôn không ngừng thay đổi thành viên."
"Thực ra diễn viên bình thường sẽ không bị khóa cứng nhiều năm đến thế ở một đoàn phim đâu."
Cách cậu trần thuật những điều này cứ như một tù nhân đang kể cho một tù nhân khác về thế giới bên ngoài.
"Đất diễn của nhóm như chị Văn Phong có nhiều nữa, thì cũng sẽ qua lại thay đổi mấy đoàn phim liền trong một năm, sẽ không chìm mãi ở một câu chuyện chẳng thoát ra được."
Tô Trầm dừng chân, đứng lại cùng cậu dưới tán cây ngô đồng, mở miệng hỏi ngược.
"Thế mình thì sao?"
"Mình á?"
Tưởng Lộc khẽ thở dài: "Thích trường lớp, thích đoàn phim, nhưng cả hai bên đều không thể là chốn về cuối cùng."
"Đêm Trùng Quang có tốt đẹp nữa thì cũng sẽ có ngày phải giải tán."
"Sống trong cái dạng bong bóng thế này, rồi còn phải gánh vác trách nhiệm nọ kia, xong việc thì bị người đại diện cảnh báo một câu, không được làm trẻ con nữa đâu nhé."
Mình thì lại rất muốn được làm trẻ con thêm lát nữa.
Ngay từ khoảnh khắc bắt đầu có kí ức đã luôn muốn vậy rồi.