Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 111



Lúc được nghỉ ta cứ khao khát thời gian trôi từ từ thôi.

Tuy trên thực tế đoàn phim chỉ nghỉ Tết đúng 3 hôm, cả nhà ba người vẫn dẫn Tưởng Lộc sang thành phố gần đó chơi một lượt, thời gian khớp chằn chặn luôn.

Kết thúc kì nghỉ Tết, hai vợ chồng lại phải tạm biệt hai đứa trẻ ở ga tàu, trông thấy tàu hỏa tôn xanh đang kéo hồi còi thật dài rồi, Lương Cốc Vân vươn tay vén gọn tóc con cho Tô Trầm, nhìn bé đầy lưu luyến.

"Mẹ cứ nhớ bé suốt, sợ bé bị lạnh, xong lại sợ bé chỉ lo đóng phim nhịn ăn qua bữa." Lương Cốc Vân lùi lại một bước, nhìn Tưởng Lộc cùng Tô Trầm lại thấy an tâm hẳn: "May là hai đứa còn chăm nom được cho nhau như anh em ruột, thực sự mẹ rất mừng thay hai đứa."

Tô Trầm cười cười, không nhìn biểu cảm lúc này của Tưởng Lộc.



Hai vợ chồng cần kiệm thành quen, lâu nay giữ kĩ thù lao của Tô Trầm không hề động vào, đến đi đều chọn vé nằm cứng.

Tô Tuấn Phong xách vali rỗng không sau khi tặng hết đặc sản, tay kia thì ôm con búp bê tổ đạo cụ tặng cho Ổn Ổn, nụ cười đầy ấm áp.

"Trời vẫn lạnh lắm, hai đứa đi quay nhớ phải giữ ấm, đừng để bị nẻ hay gì đấy."

"Lần sau gặp lại ha, trên đường về nhớ cẩn thận nhé."



Sau khi tạm biệt, Tô Trầm và Tưởng Lộc lại ngồi lên xe quay về căn cứ phim trường.

Suốt dọc đường vẫn cứ là cảnh trí đặc trưng của Chử Thiên, những kiến trúc cao thấp mang phong cách huyện lỵ vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ xe, tất cả vừa cũ kĩ lại vừa phần nào xa lạ.

Địa phương còn chưa xây dựng được nét đặc sắc du lịch, trong thành phố chỉ có vài ba khách sạn hẳn hoi ra dáng, số còn lại đều là nhà khách.

Các quán ăn đều có phần nhếch nhác, các biển hiệu cứ na ná giống nhau, in ấn nụ cười cứng nhắc của minh tinh đại diện thương hiệu hoặc chỉ là dòng chữ cách điệu đơn giản.

Khi ngồi trên xe đi ngang qua thành phố, cả hai đã nhớ rõ được đến từng ngã tư trên đường từ ga tàu vào tới phim trường.

Số lần tiễn đưa mọi người các ngả quá nhiều, dường như cả quá trình đi lướt qua những biển quảng cáo những quán xá nhỏ này cũng đã trở thành một phần của lời tạm biệt.



Tưởng Lộc thấy bé trầm lặng suốt buổi, thận trọng tránh phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

"Em không thích tháng 2." Thiếu niên khẽ khàng nói: "Có 27 ngày thôi mà các cảnh đáng ghét toàn xếp hết vào cái tháng này."

Một cảnh chứng kiến Tưởng Lộc diễn cái chết thể xác, một cảnh chứng kiến chị Văn diễn tuyệt vọng trong lòng.

Mà bé thì phải đóng vai phản diện thay nhân vật Lam Tử Chân, phải đè nén tâm trạng vẫy vùng ở nội tâm, đắm mình triệt để vào niềm hân hoan ác độc.

Tưởng Lộc không an ủi bé ngay, mà nghĩ xem cảnh này phải diễn mấy lần thì đạo diễn mới hài lòng.

Cậu lo việc này hơn nhiều ——

Đạo diễn chưa thỏa mãn với kịch bản, thấy khắc họa nhân vật vẫn chưa đủ tỉ mỉ.

Nhưng bất cứ đội ngũ nào cũng không có chỗ cho biên kịch sửa kịch bản ngày này qua ngày khác kéo dài lê thê không điểm dừng, lịch trình các cảnh đều đã sắp xếp xong xuôi hết.



Mùng 7 tháng 2, bấm máy cảnh rượu độc.

Thời gian là vào buổi tối, phải mượn ánh nến để chiếu hắt thân hình ngả nghiêng, liên tục tăng sức ép khiến bầu không khí rồi cả ánh sáng tối tăm u ám hẳn đi.

"Ready? Action!"



Lúc Cơ Linh cất bước tiến vào, vũ nữ đội nhạc dàn hàng hai bên, lư đậy nắp hình đầu thú bát bảo đang đốt trầm hương, khói mù bay lên vấn vít.

"Nguyên Cẩm" ngồi ở trên cao, nhìn thấy rõ danh tính người tới xong thì rũ mắt cười mỉm, hất tay áo một cái, lập tức có thái giám bưng khay tiệc ban thưởng nhanh chóng bước ra.

Y thay đổi quá nhiều.

Trước kia thì như khước từ người ta từ xa ngàn dặm, nét mặt khó lường, khí thế cương quyết.

Không biết từ bao giờ đã biến đổi trong cách đối nhân xử thế, ăn mặc cũng lộng lẫy diêm dúa hơn.



Ở trong cung Cơ Linh luôn hành xử thận trọng, tuy đã là bạn bè sống chết cùng y nhưng vẫn thực hiện trọn vẹn lễ nghi phép tắc, nghe thấy hai chữ ban ngồi thì mới ngồi xuống theo.

Bản năng mách bảo hắn có gì đó không ổn.



Nguyên Cẩm nghịch cốc thủy tinh lưu ly trước mặt, ngắm nghía hoa văn nhỏ xíu trên nó, thờ ơ nói: "Mấy hôm trước nhà họ Cơ lại có quý tử, đứa con trai trước vừa tròn 2 tuổi rồi nhỉ?"

"Vâng, bệ hạ."

"Người đâu, ban rượu." Thiên tử vỗ tay gọi một câu, tiếp tục có cung nữ bưng hoa rượu bước ra để hai người cùng thưởng thức làm vui.

Hồi trước khi trộm cừu về cho Nguyên Cẩm, hắn cũng từng kể chuyện này với y.

Nước Hải nằm ở khu vực ẩm ướt nóng nực, cỏ cây muông thú đều sinh sôi nảy nở, địa phương thường lấy trân châu vỏ sò trang trí ngoài nhà, nội thất bên trong thì điểm xuyết hoa lá khắp nơi.

Hoa vân hoan chi chít đầy cành được hái làm thành cốc đựng để uống rượu.

Kẹp đóa hoa màu trắng ngà giữa hai đầu ngón tay, không chỉ góp phần tôn lên vẻ nhã nhặn của người uống mà bản thân mật hoa cũng sẽ tăng thêm vị ngọt cho rượu rất vừa vặn.

Về sau loài hoa này cũng được các thương nhân của chợ Vạn Phong mang về trồng ở nước mình, thi thoảng sẽ có văn nhân nhã sĩ học theo vui thú.



Nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy bông hoa này xuất hiện trong cung đình của Nguyên Cẩm.

Vào thời khắc một sớm một chiều hai nước chuẩn bị khai chiến, sau khi y nữ tháo chạy về nước Hải.



Nguyên Cẩm thoáng nhướng mày, không vui trước vẻ do dự của hắn.

"Làm sao?"

Cơ Linh không bình phẩm nhiều, giơ tay nhận lấy hoa rượu lóng lánh ánh nước.

Một đóa hoa không đựng được bao nhiêu chất lỏng, nhưng cũng vừa đủ để thử nếm rượu ngon.

"Tạ bệ hạ ban ân."

Hắn từng được ban tiệc ban rượu suốt nhiều năm, giờ phút này không hề chần chừ, nâng hoa định uống.



Nguyên Cẩm khẽ mím môi, nói: "Ngươi không nghi ngờ ta à?"

Cơ Linh đã sắp chạm môi vào đóa hoa, trực giác bất an trong bụng lại càng sâu xa hơn.

"Ý bệ hạ là?"

"Sao ngươi xác định được trong ấy có độc hay không?"

Lam Tử Chân ham mê ngắm nghía bộ dạng người khác bị đau đớn giày vò, hiện giờ ở trong lốt Nguyên Cẩm lại càng phấn khích muốn thấy anh em tương tàn.

"Mối quan hệ giữa ta ngươi sâu nặng, tặng ngươi một chén rượu độc mới đủ chân thành chứ."

Bàn tay cầm đóa hoa của Cơ Linh bỗng chốc khựng lại, nét mặt liên tục biến đổi.

Bỗng nhiên hắn xác định được, đây vốn không phải trò đùa.



Người trước mắt hoàn toàn không giống Nguyên Cẩm hồi xưa.

Nếu là Nguyên Cẩm ngày xưa, nếu y đang dồn nén phẫn nộ gì đó thật thì chắc chắn trước tiên phải mượn cớ các loại chính sự mắng mỏ một trận, nửa để dằn mặt nửa để bóng gió, sửng cồ lên đấu khẩu với hắn hẳn vài lần rồi mới thôi.

Tuy cái mặt sẽ khó ở đến độ không thể ngửi nổi, nhưng sẽ khác hẳn với kẻ trước mắt đây.

Trông thì thân mật hiền hòa, thực ra tràn đầy rắp tâm.



"Không nói gì nữa à?"

Nguyên Cẩm chống cằm, quẳng hoa vân hoan trong tay mình sang một bên.

"Trông ngươi có vẻ định làm trái thánh ý nhỉ."

Đột nhiên giọng điệu y trở nên nguy hiểm, gãy gọn mà lạnh nhạt.

"Trả lời."



"Thần đang nghĩ, thánh ý yêu cầu thần uống rượu, hay muốn thấy thần bị hạ độc chết đây."

Cơ Linh vẫn đang suy ngẫm mọi việc trước sau bằng tốc độ nhanh nhất có thể, không nghĩ ra được là sao tự dưng Nguyên Cẩm lại muốn giết mình.

Nếu là trò đùa tùy hứng nhất thời thì chắc chắn sẽ không dùng thái độ thế này.

"Đương nhiên là muốn xem ngươi uống rượu xong chết đau chết đớn chứ còn gì."

Nguyên Cẩm thở hắt một hơi, vỗ tay,

"Thôi vậy, người đâu."

Có nữ hầu bị thị vệ áp giải ra trước mặt Cơ Linh, lúc trông thấy thiên tử hai chân đã run lẩy bẩy khó lòng đứng thẳng, hình như muốn mở miệng xin tha nhưng cằm đã bị ghì giữ thật chặt, không tài nào phát ra âm thanh.

Cận vệ cầm đao kéo lê thị nữ bước mấy bước đã tới chỗ Cơ Linh, chưa cần chỉ thị gì mà một tay giật luôn hoa rượu Cơ Linh đang cầm, nâng lên đổ sạch vào miệng thị nữ.

Giữa tiếng nghẹn ngào thảm thiết, Nguyên Cẩm cười tươi rói: "Đây là cung nữ chăm nom hoa cỏ trong cung Vĩnh Khánh, hôm nay ta bảo nó tỉa lông cho con hoàng yến của ta, nó làm con hoàng yến bị đau."

"Ngươi nói xem có đáng phạt không?"

Khoảnh khắc rượu độc vào tới dạ dày, cơn đau khủng khiếp xuyên thủng từ trên xuống dưới toàn thân, cung nữ rít lên một tiếng khóc than, cả người bắt đầu co giật mất kiểm soát.

Cơ Linh đã quen với xương trắng sa trường nhưng mới lần đầu chứng kiến một người gần như bị tra tấn bạo ngược ngay trước mắt mình, phản xạ muốn đè giữ cô lại tránh sự cố.

"Rốt cuộc là vì việc gì?" Hắn giận dữ nói: "Ngươi không cần hà khắc với người khác, có gì thì nói thẳng với ta!"

Thiếu niên khẽ nhếch khóe môi.

"Muộn rồi."

"Hoa rượu này không có thuốc giải đâu."



Cung nữ đã đau đến mức mất ý thức, ngửa đầu lên ho ộc ra rất nhiều máu đen, chảy tràn hết ra váy áo lẫn hai tay cô.

Giờ phút này cô hèn mọn như loài chim thú, như một đống thịt co quắp không có bất cứ họ tên linh hồn.

Mới đầu thị vệ còn phải gồng mình đè lại, sau đó cô đau tới mức lăn lộn bật ngửa, dần dà cạn sạch sức lực.

Máu độc ào ra từ thất khiếu, đôi mắt vẫn trợn to, cuối cùng hơi thở tàn lụi.



Nguyên Cẩm xem hết mới nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho thuộc hạ lôi thi thể ra ngoài, mặc kệ vết máu lê lết be bét thành những vệt dài ngoẵng dưới sàn.

Từ đầu đến cuối tiếng nhạc vẫn cứ réo rắt liên tục, không dám đứt đoạn dù chỉ một giây.



Cơ Linh quan sát tất thảy, hiểu rõ vừa nãy mình mà uống chén rượu trong tay thì cũng sẽ có kết cục tương tự.

Giây phút này hắn hoàn toàn không nhận ra được Nguyên Cẩm trước mắt nữa.

Dường như đứa nhóc ngày xưa phải đóng giả gãy chân ngượng nghịu mất tự nhiên bắt hắn cõng và thiếu niên chờ đợi hắn ở thảo nguyên ngoại ô kinh thành ấy đều là một người khác.

Không, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó.

Hắn suy tính lối thoát theo bản năng, đầu óc lùng sục các loại truyền thuyết liên quan đến khống chế thao túng lòng người, cố gắng tìm ra một lời giải thích cho những gì đang diễn ra.

Nguyên Cẩm tuyệt đối sẽ không làm ra cái việc như thế.

Chỉ thoáng ngoái đầu lại, thiết vệ đằng sau đã cầm khiên tiến lên, như chuẩn bị sẵn cho một trận huyết chiến.

Tất thảy biểu cảm của Cơ Linh đều phai nhạt dần, hắn nhìn về phía Nguyên Cẩm với gương mặt tái nhợt.



"Ban rượu."

Cung nữ lúc nãy lại bưng hoa rượu ra.

Vẫn thấm sương sớm, vẫn sóng sánh loáng nước.

Cơ Linh lùi lại một bước, dù có thế nào cũng không thể ngờ nổi hôm nay vào cung lại là bước vào tử địa.

"Nguyên Cẩm," Lúc lên tiếng giọng hắn đã hơi run run: "ngươi nhất định phải giết ta?"

"Không phải." Nguyên Cẩm nói, mặt mũi sáng bừng: "Mà là muốn xem ngươi chết."

"Nhưng ngươi chớ băn khoăn quá làm gì."

Nguyên Cẩm thong thả đứng dậy, chậm rãi bước vòng qua đồ vật bày trí trong điện, tiến lại gần hơn trong sự bảo hộ của binh thiết giáp.

"Hoàng hậu, bà lão Xương Rắn, mấy lão thần, rồi ngươi, với vài tên tướng quân khác nữa, vấn đề chỉ là thứ tự thôi."

—— Ngươi định giết hết những người chí thân của ngươi?!

Ánh mắt Cơ Linh trở nên ác liệt, giọng nói nặng nề hơn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta còn là ai được nữa?" Nguyên Cẩm thờ ơ nói: "Ai ai cũng từng gặp ông bố điên của ta, ta không được thuộc cùng một giuộc à?"

Chỉ riêng câu này thôi, trái tim Cơ Linh đã đột ngột chấn động, biết ngay người đứng trước mặt không phải y.

Nỗi niềm khốn khổ bí mật nhất của Nguyên Cẩm, lời cuối cùng cha ruột để lại gửi gắm y, tất cả đều đã được Nguyên Cẩm đích thân kể cho Cơ Linh nghe với sự tin tưởng trọn vẹn.

Từng hình ảnh một vụt hiện lên về với hàng mấy năm trước, Nguyên Cẩm khi còn là phế thái tử, Nguyên Cẩm tuyệt vọng gào khóc khi mới lên ngôi biết được chân tướng.

Từng dáng hình đều quá chân thực, khác biệt trời vực với kẻ phía trước.

"...Ngươi không phải y."

Nguyên Cẩm quay người lại rất chậm, ngước nhìn lên phía trên cao sơn son thếp vàng, khẽ nói: "Ta có thể là."

Giây tiếp theo, Cơ Linh bị tóm ghì lấy hai vai thật mạnh, hoa rượu trút xuống đổ ập vào mặt!

Nguyên Cẩm đang định đưa mắt về xem tiếp cảnh tượng sắp tới, bỗng tiếng loa đằng xa rè rè vang lên: "CUT!"



"Không được ổn lắm." Đạo diễn Hải chà xát tay nói: "Tưởng Lộc diễn tạm được đâu vào đấy, sao Tô Trầm lại suy sụp thế kia?"

Thị nữ vừa nãy bị lôi ra đã thay quần áo mới, lau sạch vết máu trên tay trên mặt, chuẩn bị phối hợp diễn lại lần nữa trạng thái tử vong gớm ghiếc.

Đợi chốc xong Tưởng Lộc còn phải diễn tình trạng mất kiểm soát hơn cả cô, càng thể hiện rõ vẻ thê thảm mới càng dễ khiến kẻ đứng trên điện kia tin tưởng, cảm thấy Cơ Linh chết thật rồi.



Mới diễn mỗi đoạn này thôi mà Tô Trầm đã thấy lòng mình uất nghẹn muốn chết.

Trước nay bé đều diễn các cảm xúc nhờ năng lực đồng cảm, giờ phút này tâm trạng chân chính của Nguyên Cẩm đã chiếm thế thượng phong, khiến bé không thể nào thả mình vào vai Lam Tử Chân nữa.

—— Thực sự quá khó chịu.

Bé không tài nào tưởng tượng nổi chốc nữa Cơ Linh sẽ chết trước mặt mình thảm thương giống thế, không thể điều động dây thần kinh trên mặt nặn ra nụ cười.

Sao Nguyên Cẩm có thể làm một việc như thế này được.

Cơ Linh từng cứu mạng y biết bao nhiêu lần, cuối cùng cả hai cũng thành thật với nhau, không có chuyện lẫn lộn bất cứ hoài nghi nào nữa.

Nhưng bây giờ bé lại phải mượn vai trò Nguyên Cẩm, khiến cho Cơ Linh chảy máu thất khiếu chết ngay trước mắt.



Đúng là Tưởng Lộc vẫn chưa diễn hết sức, còn chưa phô ra biểu cảm tuyệt vọng nhất.

Nhưng bây giờ lồng ngực bé đã nghẹn ứ, căng tức đến độ hít thở cũng có phần khó khăn.



Đạo diễn Hải rời khỏi màn hình giám sát, bước vào ống kính hỗ trợ giảng giải.

"Hai cậu phải chú ý nắm bắt cái mức emotion đấy, ví dụ ở đây nhé, Lam Tử Chân muốn Cơ Linh chết nó phải như trẻ con muốn ăn kẹo ấy, ngập tràn mong đợi thậm chí còn ngóng chờ kết quả kiểu rất ngây thơ."

"Tô Trầm, trong lúc diễn cậu có thể thử thì thầm bằng giọng hơi mà phản diện kiểu phim Mỹ hay dùng xem."

Thiệu Hải Duyên ở cạnh nhìn lướt kịch bản rồi mô phỏng theo một đoạn giống y xì đúc, nghe cũng tàm tạm.

Tuy Tô Trầm có tâm lí kháng cự với người trước mắt nhưng cũng biết đạo diễn đang nói đúng.

Bé đè thấp giọng mình, lặp lại một lần rất khẽ.

Âm thanh cất lên nhẹ đến mức như đang nỉ non.



Đạo diễn Hải gật gù tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục chỉ đạo cảnh quay: "Đoạn ở đầu cần phải buông thả nữa, hiểu chứ?"

"Nhiều người diễn phản diện rất là enjoy, vì các vai này có thể khiêu chiến bản thân, có sức hút rất khác biệt, đúng không?"

Đạo diễn để ý thấy biểu cảm của Tô Trầm hơi đờ đẫn nhưng tạm thời không rõ tình hình lắm, quay sang hướng dẫn Tưởng Lộc thêm mấy câu.

"Again, Action!"



Đúng là mấy trang đầu tiên diễn suôn sẻ hơn hẳn.

Mãi cho đến khi Cơ Linh vùng vẫy không cam tâm bị đổ chén rượu vào miệng.

Chất lỏng ộc ra ngập ngụa tràn cả lên gương mặt hắn, cảm giác đau đớn đồng thời lan đi theo nỗi sợ bị kích thích triệt để.

Ruột gan tim phổi đều rạn nứt lở loét, cơ thể không thể nào gắng gượng nổi trước cơn đau kịch liệt khủng khiếp.

Hắn là tướng quân đáng ra phải hy sinh ngoài chiến trường, xương cốt hắn cứng cỏi tới mức ba người đè giữ cũng không chịu quỳ gối.

Nhưng giờ đây đau đớn bùng nổ chỉ trong nháy mắt, một ngụm máu độc phun ra tung tóe.



"Cut!" Đạo diễn hô lên tương đối sốt ruột: "Sao hoàng đế lại chảy nước mắt thế kia, Tô Trầm, cậu chú ý cảm xúc vào chứ!"

Bản thân Tô Trầm còn không ý thức được, bị nhắc nhở mới nhận ra mặt mình lành lạnh.

Đạo diễn Hải cầm loa phóng thanh kêu to trước mặt mọi người: "Cảm giác vui sướng, hớn hở mừng rỡ, hiểu chứ!"

"Tôi bảo cậu này, cậu không phải xót Tưởng Lộc đâu, toàn là diễn thôi mà!"

Bé đâu có xót cho Tưởng Lộc đâu.

Giờ bé đang là Nguyên Cẩm mà.



Tô Trầm không giải thích gì cả, tâm trạng chẳng thể diễn tả cứ liên tục âm ỉ tràn lan nơi lồng ngực.

Chưa chờ đạo diễn hét thêm, Tưởng Lộc đã đứng dậy nói: "Đạo diễn, để em thảo luận riêng với em ấy một lát, cho bọn em 20 phút."

Đúng lúc Thiệu Hải Duyên cũng khát, bèn hất tay tỏ ý tùy hai người rồi gọi trợ lý bưng cà phê ra cho mình.

Thành phố nhỏ lấy đâu ra Starbucks, Thiệu Hải Duyên phải mang hạt cà phê từ nước ngoài về tìm trợ lý nước ngoài biết rang xay để pha uống tại chỗ.



Giữa mùi thơm cà phê nồng nàn, Tưởng Lộc vẫn đang mặc áo bào của Cơ Linh vội dẫn Tô Trầm vào một góc không người.

"Nhóc muốn khóc thì khóc đi." Cậu đã đoán trước sẽ có thời khắc thế này, đã hiểu ra ngay từ lúc ngồi trên xe quay về.

Trước tiên phải giải tỏa hết những tình cảm thuộc về Nguyên Cẩm, rồi mới nghĩ đến góc độ của Lam Tử Chân.

Vừa nãy trước mặt người khác Tô Trầm đã sắp sửa không gượng nổi nữa, giờ đây được Tưởng Lộc dẫn ra ngoài vừa đúng thời điểm, chưa nói gì mà nước mắt ào ạt trào ra trước.

Bé đón nhận phần bí mật nhất nằm sâu trong nội tâm Nguyên Cẩm, không phải đóng vai y, mà chứa đựng tất thảy thuộc về Nguyên Cẩm như một người lắng nghe, một nơi gửi gắm.



Sáu năm, bé và Nguyên Cẩm đã hòa vào nhau những sáu năm.

Chỉ cần ở giữa phim trường này là bé sẽ dễ dàng chuyển đổi sang linh hồn của một người khác, cảm thụ hỉ nộ ai lạc bằng tính tình phẩm chất của một người khác.

Sự gắn bó này quá sâu sắc, dẫn đến việc trong những tình tiết quá kích động thì linh hồn của Nguyên Cẩm sẽ chèn ép, vượt lên sự đồng cảm tạm thời với Lam Tử Chân.

Sao Nguyên Cẩm nỡ ép người cuối cùng còn lại trên đời hiểu y phải chết một cách đau đớn như thế chứ.



Tô Trầm không nói được bất cứ câu nào, lúc này ánh mắt chỉ trống rỗng, chảy nước mắt không ngừng.

Bé chỉ đang được Nguyên Cẩm nhờ tạm thân xác một hồi để giải tỏa hết đau khổ kháng cự bằng một cách duy nhất thôi.



Tưởng Lộc hiểu rõ hiện giờ không cần nói bất kì lời an ủi gì, ngồi cạnh Tô Trầm giơ khăn giấy ra.

Hai người mà chuyển đổi nhân vật thì e là cũng thế cả thôi.

Với góc nhìn của Tưởng Lộc lẫn góc nhìn của Cơ Linh mà chứng kiến Nguyên Cẩm uống rượu độc đau đớn đến mức ánh mắt mịt mờ, đến mức lăn lộn cào cấu dưới đất không còn tự tôn, thì cũng buộc phải nghiến chặt hàm răng cố kiềm chế bản năng chỉ muốn lao ra chấm dứt mọi việc.



Mãi đến khi 5 phút có thể gọi là đằng đẵng qua đi, cuối cùng Tô Trầm mới dừng lại, hít thở sâu để xoa dịu cơn đau đầu do thiếu dưỡng khí.

Tưởng Lộc tiếp tục kiên nhẫn chờ thêm nửa phút, rồi mới nối lại cuộc trò chuyện với bé.

"Đỡ hơn chưa?"

"Anh diễn thật quá đi mất," Tô Trầm muốn giải thích: "anh Lộc, anh biết những việc này đều do Lam Tử Chân làm cả..."

Cho dù biết rằng hai bên đều nắm rõ kịch bản thì bé vẫn vô thức muốn giải thích tất cả thay Nguyên Cẩm.

Từ đầu đến cuối, bản thân Tô Trầm đều chỉ là kẻ quan sát bên ngoài, nhưng trong khi để Nguyên Cẩm mượn tạm thân xác thì đồng thời bé cũng bị ảnh hưởng do đồng cảm quá mạnh.

"Em biết đấy đều là giả, nhưng trông anh đau lắm."

"Vừa nãy em đã cố kiềm chế bản thân lắm rồi, không được lao xuống..."

Hình như Tô Trầm đã phải đóng vai trưởng thành chững chạc rất lâu, giờ đây ở giữa căn phòng nhỏ mờ tối mới tan vỡ, vùi mình vào lòng Tưởng Lộc, vừa đau đầu vừa nhức mắt.

"Sợ phải chứng kiến cái cảnh lúc nãy của anh lắm," Bé lẩm nhẩm: "thà là em chịu khổ như thế còn hơn."

Tưởng Lộc nghe mà trái tim nóng bừng, nhấc tay khẽ vuốt chỗ tóc con của bé.

Cậu nghe thấy được những điều nằm sâu kín hơn nữa của bé.

Dường như có sợi dây trói buộc linh hồn với nhau đã quẩn quanh nhiều năm, tất cả đều rất rành rọt.



Tô Trầm nhắm mắt nghỉ ngơi tầm năm sáu phút, mãi đến khi hơi thở ổn định lại mới kết thúc trạng thái mong manh bất lực, chậm rãi rời khỏi vòng tay Tưởng Lộc.

Tưởng Lộc để tùy bé lấy mình làm trạm sạc, hỏi: "Sẵn sàng diễn tiếp chưa?"

Tô Trầm vốn định gật đầu, xong lại ngừng thật lâu: "Không nỡ đối xử với anh như thế."

Nghe xong Tưởng Lộc phải thở dài: "Có những lúc nhóc nói chuyện thẳng thắn quá đáng."

Sao mà lúc riêng tư nói gì cũng trực tiếp thế này, không hề giấu giếm che đậy tình cảm một tí nào, nóng tới mức bỏng rát.

Tô Trầm mặc kệ tiếng kêu ca thỏ thẻ của cậu, lại lộ ra vẻ não nề.

"Chốc nữa em sẽ cố tranh thủ một lần đạt luôn, nhưng chắc chắn sẽ phải diễn rất ác."

"Anh Lộc... Anh biết mà, em không muốn làm thế với anh đâu."

Bé cứ không nhịn được muốn giải thích thôi.

Bé chỉ muốn giải thích cho cậu nghe.

Chính miệng nói với cậu, em không muốn nặng lời với anh một câu nào hết, mãi mãi không bao giờ muốn.

Cử chỉ trẻ con ấu trĩ cứ như một dạng chấp niệm trước cái thích thuần túy, không cho phép nó bị hiểu nhầm dù chỉ xíu xiu.



Tưởng Lộc mím môi, gương mặt nóng bừng cả lên vì những lời quá thẳng thừng.

Cậu không kìm được nghĩ, sao lại có người bận tâm về cậu đến vậy, quan tâm đến mức ngoan cố, phải giải thích hết lần này đến lần khác.

Cậu chưa bao giờ mơ tưởng rằng mình sẽ được yêu theo cách như thế.