Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 118





2 giờ chiều hôm sau, Thiệu Hải Duyên gọi tất cả mọi người vào phòng họp.

Gã không chỉ triệu tập diễn viên chính mà còn dựng cả đường truyền kết nối từ xa, kéo cả các quản lý cấp cao hơn vào họp cùng.

Chủ đề buổi họp là, lịch trình quay chụp cần rút ngắn ít nhất 2 tháng, tất cả tiến độ đều bắt buộc đề cao năng suất, đồng thời vẫn phải đảm bảo chất lượng.

"Nói cách khác, số lượng cảnh cần hoàn thành hàng ngày và giới hạn số lần NG đều sẽ có phạm vi rõ ràng."

Trợ lý bật máy tính chiếu bản PPT vừa phải làm xuyên đêm, quầng thâm mắt đen xì.

Thiệu Hải Duyên hoàn toàn không buồn nhìn các con số bôi đỏ gạch chân trên màn hình, phát biểu bằng giọng khách sáo tới mức bình tĩnh quá độ.

"Về vấn đề hiện nay rất nhiều diễn viên muốn điều chỉnh kịch bản, tôi hoàn toàn thấu hiểu và thông cảm."

"Có khao khát sáng tạo là việc tốt, muốn nâng cao chất lượng tác phẩm, tăng cường thể hiện các khía cạnh cá nhân, những điều này đều rất hợp lí."

"Nhưng vì tiến độ quay phim, bắt đầu từ hôm nay, nếu có bất cứ nhu cầu nào liên quan đến biên soạn hoặc sửa đổi kịch bản nữa thì mình đều sẽ phải làm theo thủ tục."

Slide chuyển đổi theo, xuất hiện bức ảnh minh họa quy trình phê duyệt thường gặp trong doanh nghiệp, tách biệt cực kì rạch ròi các quan hệ thứ bậc.

Muốn sửa đổi bất kì phần nào trong kịch bản thì đầu tiên phải viết một tờ đơn xin tương ứng, sau đó giao cho đạo diễn Cát để duyệt lần 1, tổng đạo diễn sẽ duyệt lần 2, tổ biên kịch họp duyệt lần 3 xong mới ra quyết định.

Hơn nữa thay đổi bất cứ chỗ nào đều bắt buộc phải nộp đơn trước đó ít nhất 2 tuần, không cho phép các hành vi "rời rạc" như kiểu vừa quay vừa sửa nữa.

Thủ, tục.

Tưởng Lộc xoay bút máy, nghe chỉ thấy nực cười.

Tất cả những người khác đều im bặt không muốn nói gì nữa, thậm chí còn không nhìn vào Thiệu Hải Duyên đang thao thao bất tuyệt.

Sự chú ý của Tô Trầm vẫn còn đang dừng ở đoạn lịch quay, mãi cho đến khi đạo diễn Hải trình bày xong hết bảo ai có câu hỏi gì không, cuối cùng bé mới giơ tay lên.



"Ý đạo diễn Hải là nếu một ngày chưa quay hết số cảnh quy định thì sẽ không kéo dài tiếp, cũng không mài giũa sâu thêm nữa ạ?"

"Câu hỏi rất tốt," Thiệu Hải Duyên chậm rãi nói: "diễn viên có thực lực chân chính cũng sẽ không lần lữa cứng nhắc khó vào trạng thái, lãng phí thời gian của toàn bộ đoàn phim."

Gã nâng tay diễn tả một độ cao rồi nở nụ cười ngạo mạn.

"Tô Trầm, cậu thấy có đúng không?"



Trước khi Tô Trầm mở miệng thì Chu Kim Linh đã ý kiến trước.

"Giám đốc Khương có biết việc này không?"

"Chắc là giám đốc Khương không can dự được đâu." Thiệu Hải Duyên đáp tỉnh như ruồi: "Đây là ý của các sếp bên trên."

Chu Kim Linh cau mày không nói nữa, kéo Tô Trầm đứng dậy đi thẳng ra ngoài gọi điện.

Chị sẽ không để cho nghệ sĩ của mình phát biểu trong một cuộc họp dị hợm thế này.

Có vấn đề, những thứ này đều không ổn.

Còn lại 3 tháng nữa, phải quay xong hết toàn bộ nội dung —— thế chất lượng thì làm sao đây? Ai sẽ muốn mua cao ốc giấy dán bằng hồ chứ?



Lúc bị chị dắt ra khỏi phòng Tô Trầm hãy còn câu hỏi chưa hỏi hết, nhưng người đại diện nhanh chóng làm động tác tay giữ im lặng, quay sang trao đổi với Khương Huyền.

Mãi lâu sau điện thoại mới bắt sóng, lại thêm vài phút mới kết thúc nhạc nền.

Chu Kim Linh đã nhẩm sắp xếp lại các ý trong đầu, thuật lại việc Thiệu Hải Duyên mở cuộc họp bằng hai ba câu.

"Tôi biết." Khương Huyền không phản ứng quá lớn: "Đúng là thời gian Nhan Điện quay rất ngắn, Thiệu Hải Duyên nhất quyết làm thế, đấy là vấn đề của cậu ta."

"Nhưng chắc chắn gã sẽ rước họa cho vai chính của mình —— rồi cả chất lượng bộ phim nữa phải làm sao đây ạ?"

"Chu Kim Linh, cô cảm thấy cô có khống chế được việc này không?"

Người đại diện ngây ngẩn, bỗng dưng tỉnh táo lại.

"Đừng nói là Tô Trầm, càng khỏi bàn đến cô hay tôi," Khương Huyền đã quen biết Chu Kim Linh hàng chục năm, mới nhắc nhở câu này: "dù là "Đêm Trùng Quang" hay bất cứ đoàn phim nào cũng thế, có bao giờ quyết định được sống chết chỉ dựa vào mỗi một người đâu?"

Chu Kim Linh đứng cách Tô Trầm khá xa, Tô Trầm không nghe được câu trả lời trong điện thoại nhưng trông thấy nét mặt người đại diện chuyển từ phẫn nộ sang mịt mờ, bèn quay người đi rót cốc nước cho chị.

Cúp điện thoại xong, Chu Kim Linh cúi đầu uống nước, nói một tiếng cảm ơn em.

Tô Trầm đang nhìn chị, khiến chị cảm giác nói ra cái câu thẳng thừng này thôi cũng thật tàn nhẫn.

"Giám đốc Khương bảo... dù là lúc nào, một người đều không thể quyết định được sống chết của đoàn phim."

Chị cố gắng nặn ra nụ cười, cố gắng giải thích câu này theo hướng tích cực hơn.

"Chắc có thể ý sếp là, một bộ phim mấy trăm người tham gia sản xuất, hạng mục mười mấy bên đầu tư chung, sẽ không vì một người mà nổi danh toàn cầu, cũng không vì một người mà bị chê bai khắp phố đâu á."

Thực ra khi rót nước cho chị Tô Trầm cũng đã có dự định trong lòng.

"Nhưng em không nghĩ thế đâu ạ."

Người đại diện ngẩn ra, cảm giác không ổn.

"Có lẽ nhà sản xuất Khương sẽ nói thế," Tô Trầm nhìn mặt nước đang dập dềnh trong tay chị: "nhưng đó là kết quả chú ấy chọn sau khi cân bằng lợi ích các bên."

"Tưởng Lộc sẽ liều mạng giữ gìn cả bộ phim, em cũng thế."

Đối với mọi người, đây là một công việc, là vụ làm ăn.

Nhưng đối với hai người thì đây là cái mệnh.

Mệnh của số mệnh, mệnh của sinh mệnh.

Mấy năm nay Chu Kim Linh đã được trải nghiệm sâu sắc là hai đứa nhỏ này cố chấp lên sẽ bướng đến mức nào, chị duỗi tay bấu ngay lấy vai Tô Trầm, giọng đầy bất an: "Em còn nhỏ, em không cần phải một mình gánh vác nhiều thế ——"

Tô Trầm nhìn vào mắt chị, cười lắc đầu.

Như thể đã vạch ra sẵn con đường phải đi.



Trong đoàn phim truyền hình, báo cáo tài vụ có thể kê khai theo quy trình, bố trí gia tăng máy móc có thể cần xin theo quy trình, nhưng sửa kịch bản mà phải làm thủ tục thế này thì đúng là bị điên chứ còn gì nữa.

Như kiểu bắt một nghệ sĩ âm nhạc phải viết bài dàn ý sắp xếp tư duy trước khi chơi violon, hay bắt một đầu bếp đọc thuộc lòng một lượt công thức xào rau cho dầu thế nào trước.

Một đạo diễn học hành chuyên ngành đặt ra cái quy định như thế, ai có mắt cũng nhìn ra là tệ hại lắm lắm rồi.



Nhưng sau khi cái yêu cầu dở hơi được tổng đạo diễn chốt làm quy định thì Tô Trầm chấp hành rất nghiêm chỉnh, không bỏ qua một bước nào cả.

Bé không còn thời gian nữa, bé buộc phải làm được.



Tưởng Lộc thì đang trông nom ngày đem kiêm cả dọn dẹp lẫn giữ gìn các đồ vật đa dạng quý báu bày khắp cung điện, từ chiếc đèn trên mái hiên cho đến con hạc đồng ở hành lang, trước khi lửa cháy thiêu rụi chúng.

Từ kệ trưng bày làm bằng gỗ hoa lê, cho đến giường kiểu cổ khảm ngà voi giả.

Cậu trở thành chủ nhân của toàn bộ nhà kho, bắt đầu canh giữ từng mảnh lẻ tẻ lặt vặt thuộc về căn cứ, kiểm tra kĩ lưỡng cả clip ở camera giám sát quá trình vận chuyển, xác nhận không có xe nào đi đường vòng, bí mật đầu cơ bán lại các đồ vật nhỏ dễ bị đánh mất trong hoàn cảnh rối loạn.



Tô Trầm thì viết từng trang một những tờ đơn xin hoang đường tới độ tột cùng, rồi cầm chỗ đơn này đi họp với từng người ở từng đầu mối.

Hôm ấy trên tầng thượng cao vót Lâm Cửu Quang từng chỉ cho bé bí quyết tuyệt hảo về cách khiến người khác tức chết.

Nếu làm đúng theo ý tưởng ấy thật thì có lẽ hiệu quả xả giận sẽ tốt lắm.

Nhưng hai người không còn thời gian nữa, cái cả hai muốn không phải là hả giận, không phải là thấy Thiệu Hải Duyên chịu thua thảm bại, hai người chỉ muốn "Đêm Trùng Quang" sống tiếp thật lành lặn.



Chu Kim Linh phải chăm nom đồng thời cả hai đứa, có những hôm một ngày mà chạy qua chạy lại giữa Tổ A Tổ B đến mười mấy lần.

Lúc nhìn thấy mỗi lần Tô Trầm có thể nộp được hẳn một hai chục tờ đơn yêu cầu, chị không thể nào tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc em đã đọc từ đầu đến cuối kịch bản mấy lần rồi thế? Sao chưa diễn mà em đã biết chỗ nào cần sửa?

Lần này Tô Trầm cũng chỉ cười cười xong lắc đầu, không giải thích thêm.



Chị cảm thấy tình trạng này không ổn, bèn đi hỏi đạo diễn Cát xem rốt cuộc chuyện ra làm sao.

Tuy nhát gan thật thà nhưng thực ra đạo diễn Cát quan sát rất thấu suốt, biết là đứa nhỏ này đã quyết đánh cược.

"Kim Linh, em nghĩ mà xem, có ai chưa diễn thử mà đã biết kịch bản cần sửa ở đâu đâu?"

"Kịch bản viết có xuôi đến đâu đi nữa thì cũng phải chạy thử một lượt mới tìm ra được vấn đề thực tế."

Chị nghe xong vẫn ù ù cạc cạc: "Anh lặp lại câu hỏi của em, làm sao mà em hiểu được ạ."

"Không có đường tắt, em hiểu không?" Đạo diễn Cát trầm ngâm hút thuốc: "Không có đường tắt."



Lúc này Chu Kim Linh mới phản ứng lại được.

Thiệu Hải Duyên tăng tốc quá gấp, mấy đứa nhỏ này buộc phải tự diễn thử riêng hàng ngày, rồi tìm gặp tất cả các diễn viên có cảnh chung để tập dượt.

Chúng tự nguyện dành thời gian nghỉ ngơi của bản thân ra để diễn chung duyệt cảnh trước, sau đó mới viết lại tất cả các nội dung cần sửa để Tô Trầm tổng kết sắp xếp điền vào đơn đi nộp.

Người lớn chỉ thấy đây là một hạng mục phiền toái, thời gian gấp rút có thể gây hao hụt mức chuyển hóa lợi ích.

Các thuật ngữ đầu tư nối nhau, "Đêm Trùng Quang" cũng tương tự như bất cứ dự án phim ảnh nào khác.

Nhưng mấy đứa bé này vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.

Cũng chỉ mỗi Tô Trầm mới tạo ảnh hưởng được tới từng cá nhân, thúc đẩy mọi người giành giật những thứ nằm ngoài tiền bạc ấy.



Đạo diễn Cát từng nghe diễn viên vai bà lão Xương Rắn kể về việc này, bây giờ nhắc lại vẫn thấy lạ lẫm tới độ như thể không phù hợp với quy luật thế giới tí nào.

"Các bạn nhỏ làm việc kiểu gì cũng luôn có đôi phần ngây thơ."

Chú búng tàn thuốc, chợt xúc động không đâu.

"Em không biết Tô Trầm tích cóp được bao nhiêu tờ đơn ở chỗ anh rồi đâu."

Mỗi tuần nộp một lần, một tháng đã phải tầm 40 đến 60 lá đơn.



Nếu chỉ muốn kiếm tiền thuần túy thì hàng ngày đóng phim xong đứa nhỏ đi về nghỉ ngơi vui chơi thỏa thích là được, cần gì phải bận tâm những thứ này nữa.

Nhưng mỗi lần Tô Trầm cầm theo chồng đơn sang làm theo đúng thủ tục, ánh mắt bé đều đang nói rõ một câu.

Cháu bận tâm.

Cháu cực kì bận tâm.



Nghe xong Chu Kim Linh rất bức bối, đạo diễn Cát vỗ vỗ lên mu bàn tay chị an ủi.

"Đừng làm gà mẹ mãi, rồi cũng đến lúc đám trẻ phải học cách đối diện hết thôi."

"Gà mẹ ấy ạ?"

"Gà mái mẹ giang cánh lúc diều hâu định bắt gà con ý." Đạo diễn Cát trông ra cụm mây chầm chậm trôi xa giữa đêm khuya, nói tiếp: "Sớm muộn mấy đứa nó cũng phải lớn."



Giữa hàng tá công việc bận bịu, Tưởng Lộc vẫn nhớ đến kế hoạch bí mật cậu từng nhắc với Tô Trầm từ rất lâu về trước.

Trò chuyện với bố ruột cậu.

Năm nay Kiều Hải Hạ 39 tuổi, li dị không con, sở hữu tập đoàn nước khoáng nổi tiếng, đã sớm xuất hiện ở top đầu bảng xếp hạng Forbes.



Tuy lần trước ở đoàn phim thái độ của cậu với người ta không tốt lắm nhưng trời xui đất khiến cầm danh thiếp về, sau đó cũng không liên lạc gì.

Song kết hợp với các tư liệu có sẵn trên mạng, Tưởng Lộc ghép lại thấy cứ sai sai.

Cậu gần 19 tuổi, mẹ ruột 47 tuổi, nhưng bố ruột thì... 39 tuổi?

Có nghĩa lúc hơn 20 tuổi đã tòi ra thêm đứa con trai, bản thân lại còn không hề hay biết?



Tưởng Lộc tính toán tuổi tác nhận ra tình hình thật là tế nhị, suýt phải bấm máy gọi cho mẹ ruột hỏi xem hồi ấy mẹ nghĩ gì thế.

Tình chị em? Xong kém tận 8 tuổi?...Năm đó hai người như nào vậy ạ?

Rõ ràng là phải đặc sắc lắm đây.

Cậu biết thừa nếu hỏi mẹ thế đảm bảo sẽ bị dập máy ngay giây sau, lưỡng lự tái hồi xong giở danh thiếp ra gọi vào số điện thoại.



Cuộc gọi kết nối, thư kí hỏi rõ nguyên do, nghe thấy hai chữ Tưởng Lộc cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ nhẹ nhàng oh một tiếng, đáp sẽ chuyển cuộc gọi nhanh nhất có thể.

Tưởng Lộc chờ một lát, rồi nghe thấy giọng Kiều Hải Hạ.

"Bố đây, gặp vấn đề gì khó nhằn hả?"

"Không vấn đề gì cả." Tưởng Lộc nói thẳng: "Tôi gọi điện cho chú... chủ yếu là vì, muốn tìm hiểu về thân thế."

Kiều Hải Hạ ngớ ra, phát giác được gì đó.

"Ầy, có phải con cảm giác bố đang lừa con không?"

"Cũng có khả năng, nhưng tôi hỏi mẹ rồi, mẹ không phủ nhận."

"Để bố nghĩ xem nào..." Kiều Hải Hạ hồi tưởng: "Thực ra bố cũng mù tịt mãi, bác con mang giấy khai sinh đến gặp trò chuyện với bố bố mới được biết việc này đấy."

Hai người nói năng rất khách sáo, tóm lại không giống bố con.

"Cơ mà con không thấy ngăn cách với bố như trước nữa, bố rất vui, hay là xem lúc nào rảnh đi ăn một bữa, mình trò chuyện thêm."

Rất nhiều ý nghĩ chống đối lại trào lên trong lòng Tưởng Lộc, nhưng cậu vẫn đồng ý.



Kiều Hải Hạ bảo xem lúc nào rảnh có nghĩa là hôm đấy dành thời gian đi máy bay sang gặp ăn chung với Tưởng Lộc thật luôn.

Cứ như kiểu gọi cái xe taxi ở Thời Đô đi hai ba tiếng là đến được Chử Thiên, còn đặt cả quán Nhật cao cấp duy nhất ở đây nữa.

Trong phòng riêng nước chảy róc rách, các cô gái mặc kimono phục vụ bưng món rót trà, đi lại bằng guốc gỗ không hề phát ra âm thanh.

Tưởng Lộc ngồi trước mặt bố, cuối cùng cũng chịu quan sát trực diện bố ruột mình.

Kiều Hải Hạ giữ gìn chăm sóc rất tốt, bảo là vừa tròn 30 cũng có người tin.

Tưởng Tòng Thủy là dạng khuôn mặt học giả điển hình, vẻ ngoài thiên về lạnh nhạt sáng sủa, tuy không phải kiểu mỹ miều nhưng phong thái thì tuyệt đối không chê được.

Nhìn kĩ thì trái lại cậu giống bố hơn, ngũ quan đều sắc nét, đôi mắt gần như y hệt.



Tưởng Lộc đoán được đại khái chắc là bác xét nghiệm ra ung thư xong mới hỏi thăm thông tin đến gặp Kiều Hải Hạ, đều để tìm chỗ dựa tương lai cho mình.

Tính tình cậu có phần kiêu ngạo thật nhưng cũng biết đúng sai tốt xấu, sẽ không làm ăn kiểu tùy hứng liều lĩnh như hồi trước nữa.

Hai thằng đàn ông con trai ngồi lù lù giữa chiếu tatami trong phòng riêng, cứ bị ngại ngại không biết bắt chuyện kiểu gì.



"Thực ra bố cũng thảng thốt lắm." Kiều Hải Hạ xắn tay áo lên bắt đầu ăn sushi, chấm mù tạt xong cay đến nỗi nhăn nhúm lông mày: "Hồi trước bố còn xem phim con đóng rồi cơ, không thể ngờ lại có ngày hôm nay."

Người bình thường đột ngột hay tin mình có đứa con trai thì cũng khó mà chấp nhận hiện thực ngay lập tức.

Nhưng bố chú đã qua đời rất lâu, có thêm một người thân trên cõi đời này là việc rất đáng mừng.



Tưởng Lộc cầm đũa gẩy hạt cơm trên miếng sushi, nghĩ ngợi mãi lâu mới đặt câu hỏi đầu tiên.

"Chú với mẹ quen nhau như nào thế?"

Kiều Hải Hạ đã đoán sẵn từ trước, nhưng muốn nói ra được vẫn cần kha khá dũng khí.

Chú cúi đầu xuống như đang hồi tưởng quá khứ, hình như không kìm được khẽ bật cười xong lại hơi ủ rũ.

"Cô ấy là gia sư cấp 2 của bố, cũng là gia sư cấp 3 của bố nữa."

Tưởng Lộc nín bặt.

Mẹ, mẹ...

Mẹ bị vẻ ngoài của người ta mê hoặc ạ, hay là...



Trông cái vẻ mặt lúc này của Tưởng Lộc tự dưng Kiều Hải Hạ thấy buồn cười lắm luôn.

"Chỉ riêng việc của bố với mẹ con thì không ai nợ ai cả, không vấn đề gì."

"Nhưng bao nhiêu năm nay cô ấy nuôi nấng con trưởng thành chắc chắn là phải vất vả lắm."

"Cũng không hẳn." Tưởng Lộc phủ nhận: "Trước nay mẹ ít khi phải lo cho tôi lắm, cơ bản toàn là bác trông nom tôi."

Lúc nhìn cậu, ánh mắt Kiều Hải Hạ luôn rất êm dịu.

"Nói thật lòng, bây giờ bố mà tự dưng đòi nhận con làm con trai thì nghe chối tỉ thật."

Mấy năm trước Tưởng Lộc còn nhỏ tuổi, chú hãy còn dám nhận làm người lớn chỉ bảo.

Bây giờ thằng bé này vừa cao vừa đẹp trai, nhất quyết đòi nhảy ra làm bố người ta, mình tự nghĩ cũng thấy bất ổn nữa là.



Tưởng Lộc nghĩ bụng tính ông bố này giống mình thế nhỉ, xong lại cảm giác câu này sai sai, cứ lật qua lật lại đâm chọc miếng sushi kia nãy giờ.

Kiều Hải Hạ thăm dò hỏi: "Thế mình add Weixin?"

"Được."

Thêm bạn bè Weixin xong hai người một tiếp tục ăn sashimi, một xì xụp mì ramen, đều đang kéo xem trang cá nhân của đối phương.

Nội dung trang cá nhân của Tưởng Lộc rất đơn giản, ngẫu nhiên chụp mấy bức ảnh phong cảnh đoàn phim, có khi chia sẻ một bài hát, khoảng cách giữa các bài đăng rất dài.

Trang cá nhân của Kiều Hải Hạ rất hiếm các tin tức nhạt nhẽo kiểu lãnh đạo XX đến thăm tập đoàn, mà thường đăng ảnh cặp vẹt mình nuôi với cỏ cây hoa lá ở nhà.

Hai người làm quen dần với nhau xong đều cảm thấy đối phương không đáng ghét, đây đã xem như một bước tiến triển khá khẩm rồi.



Lúc ra về Kiều Hải Hạ xách cặp đứng dậy, Tưởng Lộc mới trông thấy con vịt Psyduck treo bên cạnh chiếc cặp tài liệu doanh nhân.

"Chú cũng trẻ trung ghê chứ," Tưởng Lộc nhìn nó rất thoải mái: "cô bạn gái nào tặng à?"

"Bố độc thân." Kiều Hải Hạ lắc đầu: "Đây là bố ăn KFC được tặng kèm đấy."

"Đúng rồi, dạo này mẹ con thế nào?"

Tưởng Lộc đang định đi về rồi, nghe thấy câu hỏi này bèn quan sát Kiều Hải Hạ một lượt từ trên xuống dưới.

Câu này kìm nén suốt cả buổi rồi chưa dám hỏi, hay chỉ là quan tâm hỏi thăm theo phép lịch sự bình thường?

"Chú có thể tự tìm hiểu." Tưởng Lộc quyết định không can thiệp: "Có số Weixin của mẹ không?"

Kiều Hải Hạ suy ngẫm ý nghĩa câu này của cậu, mãi lâu sau đáp: "Chưa thêm, nhưng có biết."

"Được, thế tôi về đây."



Mãi đến khi ngồi lên xe của đoàn phim, thấy những khung cảnh quen thuộc lùi dần ra sau, Tưởng Lộc vẫn đang sờ bụng rơi vào trầm tư.

Ý nghĩ đầu tiên là món Nhật khó ăn thế, thành phố Chử Thiên không có cái quán nào ra hồn được à.

Ý nghĩ thứ hai là, đù, mình có một ông bố thật rồi này.



- 2-



Đoàn phim hớt hải bù đầu cày cuốc suốt nửa tháng, đến cuối tháng 3 gộp lại kiểm tra, tốc độ vẫn chưa có thay đổi gì quá lớn.

Dẫu sao suy cho cùng thì dự toán kinh phí và thời gian về cơ bản vẫn chỉ là dự toán mà thôi.

Giáo viên giao bài tập cho học sinh theo mốc thời gian là 30 ngày, học sinh thông minh sẽ như Nhan Điện, dự tính cần 7 ngày, thực tế chỉ 4 ngày đã làm xong, thêm một hôm soát lỗi, nộp bài cái điểm tối đa luôn.

Học sinh lù đù thì giống Thiệu Hải Duyên, dự tính cần 8 ngày, cuối cùng bắt tay vào làm phát hiện ra 10 ngày cũng chẳng đủ, xong hất luôn hộp mực xuống sàn, chỉ muốn phát rồ lên.



Trước kia gã đều làm đạo diễn điều hành, là một trong số đông đảo phó đạo diễn ở Mỹ, lần này làm tổng đạo diễn của "Đêm Trùng Quang" là lần đầu tiên.

Tổng đạo diễn đóng vai trò như nhạc trưởng của dàn nhạc, phải điều tiết sự phối hợp toàn diện từ mười mấy bộ phận, không có năng khiếu đảm bảo tan tành.

Chỉ riêng đúng một cảnh lửa cháy thiêu cung đã phải chuẩn bị mất tổng cộng 4 tháng, đắp nặn từ đông sang đến xuân, chần chừ mãi vẫn chưa đốt.

Nếu Bặc Nguyện ở đây thì có khi tranh thủ một trận tuyết lớn là đã quay xong được rồi.

Thiệu Hải Duyên tuyệt vọng phát hiện ra, gã không có khả năng này thật.



Gã cố cầm cự lấp liếm chưa để lộ, nhanh chóng tìm được một lối thoát để giải tỏa —— chửi mắng.

Mắng đội mỹ thuật toàn bọn bất tài vô dụng, chửi chuyên viên quay đếch biết chỉnh góc còn bắt mình phải cầm tay chỉ việc.

Gào thét kêu thư kí trường quay không nắm rõ bố trí đạo cụ, quay lần nào lộ lần ấy, hôm qua đang 3 quả táo hôm nay đã biến thành 4 quả.

Ngọn lửa chiến tranh lan đi khắp chốn, không tốn quá nhiều thời gian để bén đến chỗ các diễn viên.



Người ăn chửi đầu tiên là Tưởng Lộc.

Cậu thức khuya lâu quá, đến muộn cảnh quay buổi chiều.

"Tố chất nghề nghiệp cơ bản nhất của cậu ở đâu? Hôm nay muộn 15 phút có phải mai định bùng ca bỏ đi luôn không?"

"Đừng có nói với tôi là nhiều việc quá, không ai xin xỏ cậu làm phó đạo diễn hết nhé!"



Sau đấy đến Ôn Tri Hạnh, trong lúc đóng phim bị mắng là ẻo lả đồng bóng, diễn hoàng đế mà cứ như nữ quỷ.

"Đánh mắt đậm thế kia đứa nào làm đấy?!"

"Bảo cậu diễn Nguyên Cẩm vượt ngục chứ bảo cậu diễn bé gái trèo tường à, cậu làm bộ làm tịch cho ai xem kia?!"



Tiếp đó là Ôn Tri Vinh, diễn viên già diễn viên trẻ của đoàn phim, rồi Lâm Cửu Quang.

Cơn giận của gã luôn đến bất thình lình, quay phim càng gấp thì nói năng càng tục.

Nhưng mọi người đều không ý kiến gì cả, như kiểu ngầm chấp nhận, đặc quyền của đạo diễn chính là được chửi bới.

Thực ra trong thế giới của người trưởng thành thì việc này cũng không quá to tát.

Cấp trên mắng cấp dưới, ông già chửi cháu nhỏ, chỗ nào càng tiệm cận luật rừng thì cái chuyện này càng phổ biến thành quen.

Các diễn viên cứ bị bắc loa mắng mỏ, có khi vội vã cắm đầu diễn xong mà còn chẳng biết tâm trạng đã đạt chưa nữa.



Nhanh thôi, cuối cùng cũng đến lượt Tô Trầm.



Nhưng Tô Trầm diễn tốt, việc này mọi người trong đoàn đều biết.

Đợt trước bé diễn Nguyên Cẩm giả bị giam trong mật thất, đoạn bị nhóc ăn mày quan sát tuổi thọ thì suốt cảnh đều không có lời thoại gì.

Nhưng không cần lời thoại, toàn bộ quá trình chỉ đơn giản ngẩng đầu lên liếc nhìn nhóc ăn mày một cái đã đủ khiến mọi người phải căng thẳng nín thở.

——  Bé thể hiện ra được ánh mắt tràn ngập sát ý trong trạng thái tê liệt, chỉ cần một giây thôi đã bộc lộ đủ mọi câu chuyện ẩn giấu.

Cơ thể phải lỏng lẻo hoàn toàn, mềm oặt tự nhiên vì bị dây trói khống chế.

Khi máy quay thình lình áp sát mới thấy ánh mắt ấy ác liệt mà tanh máu, sức ảnh hưởng lan tràn gấp bội, thực sự chấn động lòng người.



Hiện giờ đã sang tháng 4, kịch bản mấy trăm ngàn chữ được bóc tách ghi nhớ đầy đủ, sau khi đoạt giải Hình đế năng lực vẫn cứ đột phá mạnh mẽ, hoàn toàn không moi móc được sai sót nào.

Mỗi lần xem Tô Trầm diễn Thiệu Hải Duyên đều mặt mũi dữ tợn muốn mắng mỏ mấy câu, quẳng hết áp lực sang cho đối phương.

Thiếu niên kín tiếng hơn hẳn trước kia, không hoạt bát hay cười như ngày xưa nữa, ánh mắt nhìn đạo diễn luôn lạnh nhạt như thể chẳng buồn để ý bất cứ điều gì.



Bé đến đúng giờ về đúng giờ, tập dượt trước hẳn hai tuần với tất cả mọi người, tuân thủ từng yêu cầu một trong quy trình thủ tục.

Thiệu Hải Duyên stress quá mắt đã đỏ quạch, thấy tổ lại quay xong thêm một cảnh nữa sắp sửa thu dọn ra về, đột nhiên gọi giật bé lại.

"Mày đứng lại."

Ngày nào gã cũng bị deadline dồn ép phát khùng, không thể nào chịu nổi việc thằng bé này hoàn thành mọi việc một cách đơn giản nhẹ nhàng như thế.

"Tô Trầm, tao bảo mày đứng lại."

Chu Kim Linh đang đi ở xa đằng trước sửng sốt quay đầu lại, tay còn đang cầm túi xách và ô.



"Mày thấy mày diễn hay lắm phải không?"

Thiệu Hải Duyên áp sát lại gần Tô Trầm, cắn răng nghiến lợi: "Mày có biết cái giải Hình đế của mày ở đâu ra không?"

Gã đã bất chấp coi thường tất thảy, ngay trước mặt tất cả mọi người trong đoàn phim, giọng khàn đặc ra: "Mẹ nó độc toàn mua giải, toàn quan hệ!"

Tô Trầm khẽ chớp mắt một cái.

"Mày là cái đồ rác rưởi, đồ rác rưởi tự cao tự đại!"

"Mày cứ diễn những cái gì ấy? Mày tưởng tao mà làm hẳn hoi thì cho mày đạt được chắc?!"

"Đọc thoại vớ va vớ vẩn, tâm trạng tình cảm lại càng be bét nhoe nhoét, tao mà không phải chạy deadline á thì làm gì có chuyện hàng ngày tao cho mày tan làm sớm thế?!"



Mọi người trong đoàn phim vốn đã nghe chửi tới độ đờ đẫn miễn nhiễm, tự dưng thấy Thiệu Hải Duyên nâng cấp lên thành công kích cá nhân, thấy người này điên quá lắm rồi, vội chạy ra ngăn.

"Đạo diễn Hải chắc anh mệt rồi đấy ạ, thôi anh đi nghỉ ngơi..."

"Ấy ấy, mình đừng tức tối quá làm gì ạ, mọi người đều áp lực mình thông cảm cho nhau!"



Nhưng Tô Trầm lại ra hiệu mọi người đừng cản, đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe.

"Anh nói tiếp đi ạ."

"Tao cứ phải nói tiếp đấy!"

Thiệu Hải Duyên cứ như một con chó dại, giờ gặp ai là cắn người nấy, sao lo được đến logic với chả lí lẽ nữa.

Deadline sắp ép chết gã đến nơi, giờ gã sắp đi đời gã chỉ muốn lôi thêm người theo cùng mình, không có nhu cầu ngọt nhạt với đám người trong cái đoàn này từ lâu lắm rồi!



Cái van giải tỏa vặn mở, tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều im bặt lặng thinh, xem Thiệu Hải Duyên gào rống trút giận.

Gã chửi Tô Trầm không có gia thế quan hệ đúng là cái loại chó má tạp chủng đòi trèo cành cao, chửi những cảnh Tô Trầm diễn chả đáng một xu rập khuôn quanh đi quẩn lại vẫn bằng ấy trò.

Chửi cái giải Hình đế là bên nào đứng sau đổ tiền mạ vàng cho Tô Trầm, chửi mấy chục trang đơn xin sửa kịch bản của Tô Trầm đúng là bệnh tâm thần nổi cơn.



Cứ ròng rã thế suốt 16 phút, mọi người cũng yên lặng nghe hết 16 phút.

Trong lúc ấy Tô Trầm không phản bác một câu, cũng chẳng thấy tổn thương khổ sở gì, chỉ hợp tác đứng đấy thế thôi.

Chửi bới mãi đến cuối xong Thiệu Hải Duyên đã cạn kiệt thể lực, phải vịn vào lan can thở hồng hộc như một con chó già lê lết cùng cực.

Chờ một lát xác nhận không còn lời nào khác nữa, thiếu niên mới chậm rãi cúi người chào gã rồi quay lưng đi mất.

"Mọi người giải tán đi."

Đám đông xem kịch thoáng cái tản đi, chẳng thèm quan tâm tình hình gã đạo diễn của nợ kia nữa.



Đi ra ngoài được tầm 20 m, thiếu niên mới chạy lên bắt kịp người đại diện, nhận lấy cái ô đen trong tay chị.

"Quay cả rồi ạ?"

"Ừa, chị quay một bản, không yên tâm nên bảo Tùy Hồng quay cùng một bản nữa." Chu Kim Linh đã làm những việc tương tự rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này: "Quay hết toàn bộ quá trình rồi, về chị sẽ sao lưu ra ngay."

Tô Trầm khẽ ừm một tiếng, cất ô đi, lúc này mới cười thở hắt ra.

Ngày nào cũng cầm theo cái ô để yểm hộ, chờ mười mấy ngày trời mới chộp được đoạn clip này, đúng là kì công thật.

"Chị Linh, chị đã đồng ý với em là phải đợi bao giờ em bảo đăng mới đăng clip này lên."

"Được, chắc chắn rồi," Chu Kim Linh cẩn thận dè dặt cất máy quay siêu nhỏ đi, xác nhận xung quanh không ai trông thấy rồi mới nhỏ giọng nói: "có phải em định chờ phim tan nát mới lấy cái này lật ngược tình thế làm rõ trách nhiệm không?"

Không hổ là Trầm Trầm mà chị dẫn dắt, chiêu này được đấy!

Ngoài đoạn ghi hình, chị còn giữ cả tài liệu về số đơn xin hoang đường kinh khủng khiếp kia nữa, tờ nào chị cũng photo lại.

Mấy chục tờ đơn vai chính phải viết, rồi đoạn clip hiện trường lên cơn tại chỗ này, cho cái nào lên mạng cũng đủ khiến Thiệu Hải Duyên cuốn gói!

Đến lúc ấy đừng nói là bạo lực mạng, thằng cháu này mà lên cầu để lại đôi dép chị cũng phải góp thêm bãi nước bọt khen nhảy đẹp quá ấy chứ!



Vốn dĩ quay phim xong đã nhọc lắm rồi, lại còn phải đứng làm bia ngắm ăn chửi rõ lâu, Tô Trầm lên xe ăn chè ngân nhĩ nóng, mãi một hồi sau mới trả lời người đại diện.

"Em cảm giác phim không nát được đâu ạ."

Chu Kim Linh ơ một tiếng, thoáng ngạc nhiên.

Tô Trầm vẫn còn đang hồi tưởng xong tổng hợp lại một lượt, khẽ lắc đầu.

"Ừm, không thể nát được."



Diễn viên, biên tập, mỹ thuật, quay chụp, tất cả các bộ phận vẫn đang thực hiện đúng chức trách của mình rất cần cù, rồi ngồi nhìn tổng đạo diễn nổi khùng.

Ở trạng thái mọi người đều đang làm việc bạt mạng, dù tiến độ hơi gấp gáp thì cũng chỉ tụt từ trọn vẹn 100% xuống tầm 85 thôi, vẫn vào mức đạt yêu cầu.

Bé dốc sức đảm bảo toàn bộ đội ngũ diễn viên, Tưởng Lộc làm phó đạo diễn và quay phim chính chắc chắn cũng sẽ tận tụy tuyệt đối, cả hai đều sẽ không để hỏng việc.



Chu Kim Linh ngộ ra, lại thấy hơi đáng tiếc.

Mùa này mà tốt xong mọi người đổ đi khen đạo diễn, thề chị sẽ buồn nôn như kiểu nuốt phải con ruồi mất!



"Em muốn giữ đoạn clip hôm nay đến rất lâu sau nữa hẵng dùng."

Giọng Tô Trầm lúc nói câu này giống Nguyên Cẩm một cách kì lạ.

Bé điềm tĩnh sắc sảo, dần dà hiển lộ vẻ công kích.

"Đòn phản kích như thế... nhất định phải chờ tới thời điểm xấu nhất."



Người đại diện nhanh nhảu tán thành, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.

Chẳng lẽ... bây giờ vẫn chưa phải thời điểm xấu nhất ư.



Bước ngoặt nhanh chóng xuất hiện.

Sau hôm mất kiểm soát triệt để, dù tin tức thu âm quay hình đều không hề lộ ra ngoài nhưng Thiệu Hải Duyên vẫn như quả bóng bị xì hơi, một đêm già đi chục tuổi.

Quá trình gã chuyển biến từ tự phụ thành chần chừ, từ chần chừ sang khùng điên, cuối cùng từ khùng điên xẹp lại còn ủ ê, mất tổng cộng 4 tháng.

Kể từ lúc Tô Trầm đứng yên ung dung lạnh nhạt nghe hết trận chửi bới 16 phút, cảm giác gã đàn ông trung niên đã bị hút hết toàn bộ sức lực và ý chí, buông xuôi triệt để.

Gã đã tiêu sạch số tiền trả trước cho đạo diễn, sếp sòng ở đài truyền hình còn đang gây sức ép, gã vẫn cứ phải run rẩy lẩy bẩy đi quay phim.

Mỗi tội... cứ như người đã ngoẻo, ngày ngày làm việc không khác cái xác chết biết đi, xẹp quắt queo luôn rồi.



Thậm chí có lần đêm hôm khuya khoắt Lâm Cửu Quang bắt gặp người này ngủ ngay chính giữa đường lớn, nằm lăn ra đất ngắm sao.

"Đúng là thỉnh thoảng trong các đoàn phim cũng có vài người gặp vấn đề tâm lí... nhưng tổng đạo diễn bị điên thì em mới chứng kiến lần đầu."

Bố mẹ cậu bé quen đạo diễn này, thực ra cũng không phải thân thiết gì lắm, gặp phải tình huống như hiện tại có gửi ít đồ bổ tượng trưng.

Bạn nhỏ làm việc tương đối là ngoa, tặng thực phẩm chức năng toàn tặng Lão Bạch Kim.

(*có lẽ lái từ "Não Bạch Kim", một hiện tượng tầm đầu những năm 2000 ở TQ; là thương hiệu thực phẩm chức năng được quảng cáo "nổ", thổi phồng như thần dược + đánh mạnh vào giai đoạn Tết, cứ đến Tết là tặng Não Bạch Kim khiến doanh số tăng vọt, về sau vỡ lở là thực ra chỉ toàn melatonin, một chất hỗ trợ điều trị mất ngủ; tham khảo Baike Baidu)



Đạo diễn không rồ lên là tốt rồi, kể cả tổng đạo diễn biểu cảm trống rỗng như xác ướp hàng ngày dựng ra đó trang trí thôi cũng được.

Bao năm nay mọi người trong đoàn đã chứng kiến các thể loại vấn đề, trước sau vẫn duy trì nhịp điệu làm việc, chẳng bị ảnh hưởng mấy.

Cuối cùng mãi mới đến cảnh quay tráng lệ lửa to thiêu rụi cung thành thì người kia lại xin nghỉ ổm, đẩy hết mọi trách nhiệm cho phó đạo diễn.

Khung cảnh lớn lao lộng lẫy gã canh cánh mong mỏi ngóng chờ suốt nhiều tháng, giờ đây hoàn toàn chẳng còn quan trọng nữa.



Đạo diễn Cát làm sao nỡ đốt cung thành, sợ mình làm hỏng cảnh quay chỉ có một cơ hội duy nhất này, lăn tăn lòng vòng không dám chỉ huy.

Cuối cùng Tưởng Lộc bắc loa hò hét đích thân giám sát kích hoạt thuốc nổ, lửa bắn tung tóe, chỉ đạo xong hết cả đoạn Tô Trầm ở giữa biển lửa.

Toàn bộ quá trình trôi chảy nhẹ nhàng, quay khá là ổn.



Mọi người xong việc, ai ai cũng kêu ca đòi nhậu nhẹt ăn mừng, khách sạn rất hợp tác làm luôn một bữa to, bố trí cả dàn karaoke ra cho mọi người thỏa thích.

Tưởng Lộc uống một chén rồi lẳng lặng rời bàn, không nhún nhảy ca hát với mọi người mà định một mình trở ra trường quay đi lấy quyển sổ bỏ quên trên bàn.

Dạo này tối nào cậu cũng sẽ xem ít phim điện ảnh, ghi chép lại các ý tưởng cảm nhận lẻ tẻ vụn vặt về mặt đạo diễn.

Giữa bóng đêm, cậu bước đi rất từ tốn, nghe thấy được tiếng bước chân Tô Trầm phía sau.

Trong tiếng bước chân của tất cả mọi người, cậu chỉ phân biệt ra được của mình Tô Trầm thôi.



Tưởng Lộc đứng lại, quay người nhìn sang.

"Nhóc không ở lại hát với mọi người à?"

"Trong đấy bí quá." Thiếu niên cười nói: "Em đi dạo với anh."

"Được."



Cả hai sóng vai cạnh nhau, quay lại phim trường vắng lặng.

Cung thành đã bị hỏa hoạn thiêu đốt, một nửa nguyên vẹn như cũ, nửa thì hoang tàn trơ trọi, như hai thời đại chia tách triệt để.

Gió đêm thoáng ấm áp, hình như cuối cùng mùa xuân cũng sắp trở lại, sắp đem về những dấu hiệu tốt lành hơn.



Lúc này đây tâm trạng Tưởng Lộc khoan khoái hơn hẳn, còn ngâm nga khẽ hát, cảm giác sau cùng cũng được thả lỏng hít thở giữa cuộc chiến dài đằng đẵng.

Tô Trầm nghe mà buồn cười, lấy điện thoại ra chụp chung một tấm với cậu làm kỉ niệm.

Hai người cứ bước đi mãi đến trước cửa phòng để sổ, Tưởng Lộc trông thấy tấm bảng Tổ B, tự dưng nhớ ra cái gì.

"Từ từ, anh còn chưa trả máy quay cho dì Đông, nhóc ở ngoài chờ anh tí nhé."

"Có người định trộm thiết bị bỏ trốn đấy à." Tô Trầm chống nạnh trêu cậu: "Cái cục cả mấy triệu, anh to gan ra phết!"



Tưởng Lộc nhanh chóng lấy thiết bị mình mượn đi sang văn phòng tổ quay phim mà dì Đông thường có mặt, đặt máy quay ở chỗ nổi bật dễ thấy nhất.

Mẫu AR-V5 này cực kì đắt đỏ, sở hữu cùng lúc rất nhiều ưu điểm như dễ khiêng vai di chuyển rồi ống kính tiêu cự rộng, là hàng tốt nhập khẩu từ nước ngoài.

Chưa nói đến đánh mất mà chỉ cần làm xước ống kính tí thôi là đã đủ khiến cậu bị dì Đông đạp cho một phát, chuyên viên quay phim đều xem nó như báu vật.



Lúc để đồ vào phòng cậu không bật đèn, bất cẩn đá phải cái thùng các tông dưới gầm bàn, có tiếng loảng xoảng vang lên bên trong như vật gì va đập.

Tưởng Lộc lấy điện thoại ra soi đèn pin, sợ mình làm hỏng thứ gì đắt tiền, thở nhẹ rón rén xem xem rốt cuộc cái gì trong thùng bị đổ.

Mở thùng ra, là hai máy AR-V5 đã báo hỏng.

Như thể đánh vỡ xong tiện tay bỏ đi, chẳng khác gì một cái lõi táo.



Cậu ngây người tại chỗ, thoáng chốc tất cả máu đã vọt thẳng lên não.

Tô Trầm chờ ở ngoài lâu quá, gọi với từ xa: "Anh ở đâu đấy ——"

"Đợi anh xíu, sắp rồi!"



Giờ phút này huyệt thái dương của Tưởng Lộc cũng đang đập giật liên tục, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rất nhiều việc đều quá bất thường.

Tỉ lệ hỏng hóc, đúng, tỉ lệ hỏng hóc ——

Mấy năm nay tốc độ tăng cường thay mới máy móc của tổ quay phim nhanh đến mức cứ như một quý bà nhà giàu thay váy vóc quần áo mới.

Một chiếc máy quay các đoàn phim khác dùng được đến 3 4 năm thậm chí còn lâu hơn, một số thiết bị các đoàn phim khác chỉ đi thuê, đoàn Đêm Trùng Quang thì cơ bản cứ mỗi năm thay một lần.

Không chỉ có tổ quay thôi đâu, đúng như bắt gián ấy, trông thấy một con là sẽ tóm được cả ổ.



Ý nghĩ thình lình nảy ra khiến sống lưng cậu lạnh toát, cậu quan sát một vòng xác nhận không có camera giám sát rồi mới mở tủ văn phòng dì Đông ra, tìm đơn xin phê duyệt và các biên lai hóa đơn khác của tổ quay phim bảo quản cố định ở đây.

Sổ sách cũ của rất nhiều năm cũng đặt trong này, tuy các ngăn tủ đều đã khóa nhưng xét cho cùng là ruột khóa loại cũ, đơn giản chỉ cần kim băng vặn cái là mở được ngay.

Trong lúc phá khóa, hình như từng đoạn mạch máu thần kinh của Tưởng Lộc đều đang đông lại thành băng, lồng ngực cậu đau nhức, đúng một suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu, dì Đông là sư phụ của cậu.

Dì Đông là sư phụ của cậu mà.

Khóa tủ kêu cách một cái mở ra, phần lớn các tài liệu quan trọng đều ở cả đây.

Cậu chỉ còn cách chân tướng đúng một bước nữa.



Tưởng Lộc cầm điện thoại soi đèn giở các chứng từ cũ kĩ ra, đọc từng dòng số liệu ghi chép trên đó.

Làm phim truyền hình và làm phim điện ảnh đều đốt tiền như nhau.

Có loại đèn chụp studio, một cái bóng đèn đã 4000 tệ.

Có những thiết bị cơ bản không thể mua nổi, chỉ có thể thuê, chi phí một ngày 1000 USD, thanh toán bằng ngoại tệ.



Chỉ người trong ngành am hiểu mới biết cách lấy cớ khéo léo, bóc tách khoản chi, khiến từng mục hao hụt đều trở nên cực kì chân thật.

Dì Đông có thể báo hỏng hóc bất ngờ một thiết bị mới hoàn toàn, mượn lí do để mua lại lần nữa.

Dì có thể gia tăng tốc độ khấu hao, cũng có thể đề xuất nâng cấp thiết bị.

Dì là người kí tên cuối cùng của mọi thủ tục đưa đơn đặt hàng, cũng là quản lý tổng mà các đạo diễn đều đã tin tưởng suốt 6 năm.

Ngay đến chồng dì Đông về sau cũng nhảy việc từ cục thuế sang đoàn phim, làm việc ở bộ phận khác.



Một cái tủ con con, chỉ mới chứa một nhúm của vô vàn manh mối.

Như thể núi băng đã hé lộ cái góc nhỏ nhất không đáng kể ra lên phía trên mặt biển.



Tưởng Lộc cất từng xấp chứng từ đã đọc vào tủ, cầm kim băng xoay lõi khóa về lại chỗ cũ nguyên xi trọn vẹn.

Khi hô hấp lại, thần kinh cũng đau rát cháy bỏng.

Cái đau giống một dạng tra tấn, khiến mỗi hơi thở hít vào đều biến thành những con số nhảy múa cùng với xấp hóa đơn máy móc dày cộp cứ xuất hiện rồi lại tan biến trong đầu.



Thực ra những gì cậu mong gìn giữ nhất... đã bị moi móc rỗng tuếch từ lâu.

Chưa bao giờ níu lại được gì cả.