Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 124



Về cơ bản thì câu này vẽ đường cho hươu chạy tít luôn rồi.

Tưởng Lộc lén liếc Tô Trầm một cái qua khóe mắt, đối phương đang nghe với vẻ khá hâm mộ, kiểu cảm khái trước chuyện tình của bố mẹ cậu, lát sau tiếp tục quay về giải đề.

Ánh mắt Tưởng Tòng Thủy viết rõ "Mẹ dạy được đến thế thôi", đi vào thay quần áo để rời nhà, dặn dò hai đứa tự giải quyết bữa tối.



Tô Trầm không nghĩ gì nhiều, đơn thuần là bởi hào quang học tập đã tạm thời đè bẹp mọi thứ, khiến hiện giờ bé không tư lự gì các việc khác.

Với cả lại còn dựa quá sát vào Tưởng Lộc ngay trước mặt cô Tưởng, bản thân bé cũng xấu hổ, sẽ vô thức tránh xa một tí.

Nhưng có khi... suy nghĩ trong sáng quá cũng không phải chuyện tốt.



Ban ngày đắm chìm trong học thêm làm đề, buổi tối còn phải thống kê lỗi sai ôn tập lại, vài tâm trạng bất hảo rục rịch sẽ chỉ ấp ủ tạo phản ứng vào đêm hôm khuya khoắt.

Biến thành một nụ hôn chạm lướt rồi tách, thành vòng tay ấm áp thư thái, cùng với tất thảy mọi thứ không trông thấy rõ nhưng xúc cảm lại rất chân thật trong giấc mơ.

Lúc choàng tỉnh thức giấc bé suýt giật mình kêu thành tiếng.

Duỗi tay sờ thử, ga giường lành lạnh.

Màn sương hãy còn mịt mờ trong mắt Tô Trầm, giây trước vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, giây sau chợt nhận ra tình hình không ổn.

Bây giờ bé không ở khách sạn mà đang ở ngay cạnh phòng Tưởng Lộc, hơn nữa còn đang dùng chăn ga gối đệm của Tưởng Lộc.

...Chết xừ!! Làm bẩn rồi!!



Tô Trầm như bị giật điện, ngay lập tức trở mình xuống giường đi thay quần lót mới, với xem xem chăn có bị dính không.

May là mới chỉ bị một mảng nho nhỏ ở ga, nhưng cũng nguy hiểm lắm rồi ấy...

Hiện giờ là 6 giờ 50 phút sáng, bé nghe thấy có tiếng đi lại ở phía phòng bếp, hình như buổi sáng nay cô Tưởng có tiết dạy.

Thiếu niên mặt mũi quẫn bách, thay bộ đồ ngủ mới rồi chui tọt vào nhà tắm, định nhanh chóng giặt sạch vết tích trên ga.

Đúng lúc Tưởng Lộc đi tập thể dục buổi sáng về, thấy cửa khép hờ định mở cửa vào tắm, nhìn cái thấy ngay Tô Trầm đang làm gì.

"Nhóc ——"

Tô Trầm nhanh tay nhanh mắt lôi Tưởng Lộc vào trong đóng cửa: "Suỵt!"

Tưởng Lộc nhướng mày lên, huýt sáo một tiếng.

"Tô Trầm, đây là ga trải giường của anh đó nha."

"Nên em sẽ giặt sạch mà," Tô Trầm vùi đầu vò tay, đã ngại đến nỗi không ngẩng lên nhìn cậu được nữa: "...mà thôi, để em đền cho anh thêm bộ mới."

"Cũng không cần đâu." Tưởng Lộc sáp lại gần bé, hỏi thêm một câu: "Anh thơm không?"

Anh biến thái đấy à!

Tô Trầm đỏ bừng từ má đến tai, giơ tay vỗ bọt vào mặt cậu.

"Cấm nói linh tinh! Còn lâu em mới thế!"

"Thế nào cơ á." Tưởng Lộc cà lơ phất phơ: "Bình thường nhóc không tự làm à?"

Rõ ràng cái đề tài này sắp sửa vọt lên quá mốc xấu hổ của Tô Trầm rồi, khiến cho cả cổ bé cũng ửng đỏ theo.

"Anh Lộc, anh đang giở trò lưu manh đấy nhé."

"Thế hả?"

Tưởng Lộc tựa vào máy giặt, vỗ lên cái nắp.

"Quẳng vào đây này, cứ bảo là chảy máu mũi bị dây."

Tô Trầm thoắt cái như được giải thoát, muộn màng nhớ ra mình hoàn toàn có thể nói dối.

Bé chưa kịp vớt cái ga giường ướt đầy bọt lên, Tưởng Tòng Thủy đã gõ cửa bên ngoài: "Sủi cảo được rồi này —— hai đứa trốn vào đấy làm gì thế?"

Tô Trầm giật thót cả người, cảm giác căng thẳng kiểu bị phụ huynh bắt tại trận, nhất thời không biết phải lấy cớ gì nữa.

Tưởng Lộc nhìn bé cười nhếch môi sâu xa, như thể đang chờ bé mở miệng nhờ giúp.

Tô Trầm siêu siêu ngượng, vội vàng duỗi tay giật tay áo cậu.

"Đang thơm nhau dở, mẹ tin không."

Ngoài cửa phì cười một tiếng, xong cứ thế quay vào luôn.

Tô Trầm: "...??"

Lúc này bé mới thò đầu ra bổ sung gấp: "Cô ơi, không phải như anh ý nói đâu, cháu giặt quần áo thôi ạ..."

Tưởng Tòng Thủy chậm rãi thở dài, rồi ừm một tiếng.

"Hai đứa ăn xong tự sắp xếp thời gian nhé, cô đi dạy đây."

"Vâng ạ, cháu chào cô ạ."



Đợi nghe thấy tiếng đóng cửa nhà xong Tô Trầm mới đẩy mở cửa quay vào đánh Tưởng Lộc, dựng lông đấm mấy cái rõ mạnh.

"Nãy anh nói cái gì đấy!"

Tưởng Lộc giơ hai tay lên đầy vô tội, chỉ thấy buồn cười: "Đùa tí thôi mà, sao trông nhóc chột dạ thế kia."

Tô Trầm điên hết cả người, vặc lại.

"...Chưa biết ai chột dạ hơn ai đâu nhé!"

Tưởng Lộc không hề giải thích những câu trước đó mẹ ruột đã hỏi mình, cậu chỉ cảm thấy thời điểm vẫn chưa đúng, còn lâu lắm mới đến lúc.

Khoảng cách hiện tại chẳng gần chẳng xa, vậy là đủ.



Giờ đã ở được gần nửa tháng, hôm đếm ngược 5 ngày đến ngày thi, Tưởng Tòng Thủy lại ra một bộ đề in ấn hẳn hoi phát cho cả hai làm.

Bộ đề tổng hợp theo độ khó đề thi đại học 3 năm gần đây của Thời Đô, là đề mô phỏng cô thiết kế dựa theo hướng tư duy của cá nhân cô khi đặt mình vào vị trí thí sinh.

Điểm số ra lò, Tô Trầm 543, Tưởng Lộc 614.

Tuy điểm Tô Trầm thấp hơn nhiều nhưng dẫu sao bé còn đang học dở lớp 10, thi được tới mốc này nửa là nhờ gia sư hàng đầu kèm riêng sát sao lâu dài, hai là nhờ cách dạy tóm tắt trải rộng nhiều phạm vi của Tưởng Tòng Thủy, vậy đã là tốt lắm rồi.



Tưởng Tòng Thủy kiểm tra bài thi của con trai, tràn ngập âu lo.

"Vẫn không đủ đỗ trường bọn mẹ."

Còn chẳng mò được tới cửa khoa chuyên môn của cô nữa... tầm này dạy vẫn quá muộn.

"Mẹ." Tưởng Lộc phải nhấn mạnh lần nữa: "Trường con cần học là Sân khấu Thời Đô, mẹ hiểu chứ ạ."

Với cả ở đơn vị bình thường thì cái điểm của con trai mẹ đủ cho người ta ngẩng đầu lắm rồi, mẹ có thể trưng ra biểu cảm nhẹ nhõm tí được không!

Tưởng Tòng Thủy lần đầu làm mẹ, khó lòng tránh khỏi vấn đề cố hữu của các bậc phụ huynh.

"Con gái giáo sư Trần ở đơn vị mẹ... học lớp 7 làm đề đã được bằng ấy điểm rồi."

"Như này ấy, thường thì trước kì thi đại học, phong cách giáo dục đều nghiêng về hướng khích lệ là chính."

Tưởng Tòng Thủy thức tỉnh, vỗ vai Tưởng Lộc mấy cái an ủi.

"Mẹ động viên con cố gắng lên ha. Lộc Lộc, chắc chắn con có thể đỗ vào Sân khấu Thời Đô."

"...Vầng cảm ơn mẹ nhiều."



Ngày 7/6, quanh các địa điểm thi toàn một biển người.

Không riêng nhà Tô Trầm sang đưa đi thi mà cả Kiều Hải Hạ cũng dành thời gian ghé tham gia.

Sau lần đi ăn chung mối quan hệ bố con đã tích cực hơn, dần dà trò chuyện mấy câu qua Weixin hoặc là ấn thích các bài đăng của nhau.

Lúc Kiều Hải Hạ xuất hiện với vest và giày da đóng bộ nụ cười của Tưởng Lộc đông cứng mất vài giây, ngẫm nghĩ không hiểu có phải bố mình mặc như cái con công màu đen cho mẹ mình ngắm không nữa.

"Cố gắng thi nha! Thi xong tôi mời mọi người một bữa!" Nụ cười của bố ruột rất phóng khoáng: "Chúc con câu không biết cũng biết hết, đề danh bảng vàng!"

"Bình thường Lộc Lộc học hành chăm chỉ thế cơ mà, chắc chắn sẽ làm được thôi," Lương Cốc Vân xem Tưởng Lộc đúng như con trai ruột nhà mình: "cháu giỏi nhất đó, câu nào không biết cứ bỏ qua, phát huy đúng khả năng bình thường là đủ điểm cao rồi!"

"Tưởng Lộc cố gắng nhé, thi xong chú Tô sẽ thưởng cho cháu bao lì xì khủng luôn!"

Đến lượt Tưởng Tòng Thủy, mẹ chỉ đưa tay vỗ vai cậu.

"Mẹ chỉ giúp con được đến vậy thôi, con cố gắng nhé."

Tưởng Lộc nhìn cả nhà xung quanh, cảm giác người mình ấm sực.

Ít nhất thì rất nhiều năm trước cậu không thể ngờ sẽ có đông người chờ ở đây, đồng hành với cậu bước về phía trước như thế.

Tô Trầm liếc xem đồng hồ rồi vẫy tay với mọi người, đưa Tưởng Lộc vào đến cửa trường thi.

Bãi để xe hơi xa, ven đường toàn các phụ huynh đưa con đi thi, tiếng người khắp bốn phía như thủy triều đang sục sôi.

Lúc này cả hai đều không đeo khẩu trang, nhưng cũng chẳng có mấy ánh nhìn nấn ná.

Việc chìm nghỉm vào giữa dòng người bỗng trở nên thật dễ dàng.

Hiện giờ, từng bạn đồng trang lứa đều đang chờ đợi cơ hội lần đầu vượt vũ môn trong đời cá chép, cũng là niềm hi vọng cho mỗi gia đình đổi vận bay cao.



Đến chỗ còn cách một đoạn, Tô Trầm dừng chân, quan sát một vòng.

Biển người đông kín tới độ chen chúc sát vai, hai bên đoạn đường dài lối vào điểm thi cứ như ga tàu, các bậc cha mẹ đang chân thành động viên, các học sinh cũng cười khích lệ lẫn nhau.

Nắng sớm hôm nay thật đẹp, nắng chiếu lên người tựa như dát vàng.

Bé nhìn Tưởng Lộc, cười nói thẳng thắn vô tư: "Muốn ôm một cái không?"

Tưởng Lộc gật đầu, giang hai tay ra ôm bé.

Cả hai siết chặt nhau trong một khoảnh khắc, khi lòng bàn tay tiếp xúc thì cũng âm thầm ăn ý nắm lấy nhau.

"Anh Lộc, em phải tặng anh hết mọi may mắn."

"Phải là cho anh mượn tạm." Tưởng Lộc khẽ chạm vào gương mặt bé: "Thi xong sẽ trả nhóc."

"Ừm!"



Kì thi kéo dài hai ngày liên tục, cảm giác vừa nháy mắt cái đã kết thúc chóng vánh luôn rồi.

Khả năng đoán đề của Tưởng Tòng Thủy siêu phàm tới mức kì diệu, đến độ như thể có thành viên nội bộ trong tổ tiết lộ đề trước ấy.

Đóng vai trò mẹ của thí sinh thi đại học tương lai, Lương Cốc Vân còn đặc biệt mượn bộ đề của Tưởng Tòng Thủy về nghiên cứu dạng bài, đối chiếu với đề đại học năm nay xong thì sốc tới mức không thốt nên lời.

Trong bữa ăn, Tưởng Tòng Thủy uống nhiều hơn bình thường mấy chén, thản nhiên nói: "Công việc của nhà vật lí học là nghiên cứu quy luật thế giới mà."

...Tạm thời gác thế giới sang bên một lúc, nghiên cứu quy luật đề thi đại học hộ con trai cũng có sao đâu.

Trong khi cô nói chuyện thì Kiều Hải Hạ cầm ly rượu bằng một tay, cười rõ là chiều chuộng.



Tháng 7 của năm 2010 như dấu mốc chấm dứt hết mọi trắc trở.

Đồng thời với đợt công bố điểm thi đại học, cuối cùng bộ thứ sáu của "Đêm Trùng Quang" cũng hạ màn kết thúc.

Cuối cùng thì —— cuối cùng thì cũng quay xong bộ này rồi.



Tuy thời gian hoàn thiện của nó tương tự mấy bộ trước, không hề kéo dài vượt mức, nhưng đối với rất nhiều người thì toàn bộ quá trình quay đều quá đỗi giày vò.

Cũng chỉ riêng bộ này đã chèn ép đồng thời hai diễn viên chủ chốt, khiến cả hai phải sụp đổ tới mức muốn tháo chạy.

Thực ra xét về độ trải rộng và sức căng sức bật của tình tiết, nó hoàn toàn có thể trở thành bộ đột phá nhất trong số cả 6 mùa, thậm chí dựng nên một tầm cao mới.

Câu chuyện bắt đầu từ màn đổi hồn đột ngột chỉ sau một đêm, bộc lộ ra nét văn hóa đặc trưng khác biệt giữa tuyến nước Hán và nước Hải, cùng với những chuyện lễ tế ma mị.

Hiện tượng đêm Trùng Quang ở những nền văn hóa khác nhau cũng được suy xét tìm tòi lần nữa, từng bước lần ra thêm nhiều manh mối hơn.

Điểm đặc sắc của bộ này gồm có Lam Tử Chân đội lốt Nguyên Cẩm hạ độc giết hoàng hậu tướng lĩnh, hay Nguyên Cẩm thật đào ngục chặt xích trốn khỏi nước lạ, rồi cả cảnh quy mô hoành tráng lễ tế thiêu thành.

Tòa thành đầu tiên bị đốt là thành tử tù nước Hải, tòa thứ hai bị đốt là thành hoàng đình nước Hán, một là quần thể rừng tháp ngục tù bị bao phủ bởi bóng đen cái chết, một thì đã là khung cảnh kinh điển từ tận các mùa trước của Đêm Trùng Quang.

Không chỉ vậy, tình huống Nguyên Cẩm núp mình trong Thái miếu chủ trì dời đô, chọn cắt khung hình ngàn vạn người ngựa dời đô xuống vùng Đông Nam là cũng sẽ được cảnh cực kì tráng lệ.

Nhưng hình như câu chuyện nổi bật thế này rơi vào tay Thiệu Hải Duyên xong thành phẩm làm ra cứ bình bình nhạt nhòa.

Giống với việc đứng trước một núi đá quý rực rỡ, Bặc Nguyện sẽ dùng lưới sợi nhỏ, Nhan Điện móc ra một cái túi miệng rộng, còn gã này chọn cách lấy tay vốc bừa một vốc, mặc cho chúng lọt qua kẽ tay rơi lả tả hỗn độn.



Ngày đóng máy cuối cùng, cảnh cuối cùng là đoạn vu nữ tự sát của Văn Phong.

Cô hoàn thành rất gãy gọn dứt khoát, sau đó lần lượt tạm biệt tất cả mọi người trong đoàn phim giữa nghi thức tặng hoa tràn ngập người xem và tiếng vỗ tay.

Là một nhân vật thường trú của "Đêm Trùng Quang", cuối cùng cô cũng đóng máy triệt để, về sau sẽ không còn xuất hiện ở căn cứ bí mật mà khép kín này nữa rồi.



Tô Trầm tặng cô một bó hướng dương to đùng, nhiều hoa đến nỗi hai tay bé ôm còn khó, như muốn tặng hết toàn bộ hướng dương xán lạn cho cô giáo tâm huyết trọn vẹn.

"Chị Văn, thật sự không muốn thấy chị rời đoàn đâu ạ."

Bé ôm chặt Văn Phong, vừa lưu luyến vừa mừng thay cho cô.

"Năm nay lúc nào phim của chị ra rạp nhất định em sẽ đi xem."

Văn Phong hôn lên tóc bé rất nhẹ nhàng như với em trai ruột của mình.

"Các em vẫn còn phải leo lên ngọn núi rất cao nữa, cố lên, bọn chị sẽ chờ trên đỉnh núi."



Vẫn hệt ngày xưa, các vị khách thường trú ở khách sạn lục tục dọn đồ trả phòng.

Có người kéo vali rời đi đầu không ngoảnh lại, bước đi rốt ráo tựa lời tuyên bố mãi mãi sẽ không quay trở về.

Cũng có người chần chừ nấn ná, vẫn còn đang chờ những người khách mới đến khác nữa.



Tô Trầm đã bắt đầu chọn diều cho năm nay từ trước, ngó tới ngó lui vẫn chưa tìm ra cái nào vừa ý.

5 năm vừa rồi, mỗi lần đóng máy bé sẽ tặng một con diều, con nào cũng phải mang màu đỏ tươi đẹp.

Ban đầu là én đuôi dài má đỏ, sau ấy là cá vàng mắt đỏ.

Bộ thứ ba là diều con lợn hồng thắng được ở lễ hội trường, bộ thứ tư là rồng vàng đuôi đỏ, bộ thứ năm là diều đồng xu đỏ lụa vàng kim bé tự tay làm.

Thực ra nghĩ thì thấy màu đỏ cũng hơi quê quê.

Nhưng màu này trừ tà may mắn, hình như mỗi năm tự tay tặng Tưởng Lộc một lần thì bé sẽ yên tâm hơn phần nào.



Năm nay ghé qua gõ cửa, bé vẫn ôm con diều dài gấp gọn đúng như lệ, quen cửa quen nẻo ấn mật mã.

Sau lần luộc bánh trôi, cả hai đều chưa hề đổi mã phòng.

Nhưng mà... rốt cuộc thì 6365 là cái gì?

Tô Trầm còn cầm điện thoại ấn thử mấy lần liền, bàn phím nhập liệu cứ như cái đầu gỗ ngớ ngẩn, không chịu nhả bí mật ra.

Lúc nhấn số bé lại lẩm nhẩm trong đầu lần nữa.

...Nhân Dân Online?? Thật hay đùa đấy??

Tưởng Lộc đang ép nước hoa quả ở bếp, trông thấy Tô Trầm thay giày ở huyền quan, cười tủm tỉm im ỉm.

Tô Trầm giơ con diều trong tay lắc lư, cậu vẫn cứ cười không nói gì.

"Có điểm thi rồi à?"

"Ừm."

Thảo nào, trông cái mặt hơn hớn đắc ý của anh kìa.

Tô Trầm ngồi vào ghế chân cao ở quầy bar, dõi theo đường nét chuyển động của khớp ngón tay cậu khi cắt táo.

"Thế là thi được bao nhiêu?"

Tưởng Lộc đang ở trạng thái kiểm soát bản thân mức thấp rất hiếm gặp, xáp lại gần đút miếng táo cho Tô Trầm.

"Nhóc thơm anh một cái."

Tô Trầm ngậm táo xong đồng thời đầu óc cũng hơi đơ, lặp lại: "Thơm anh... ở đâu cơ."

"Đương nhiên là vào má anh trai." Tưởng Lộc buồn cười: "Không thì sao? Nhóc còn muốn thơm vào đâu nữa?"

Tô Trầm chống cằm nhìn cậu.

"Hôm nay anh đắc ý không phải mức vừa đâu ấy..."

"Đúng thật." Tưởng Lộc dứt khoát chìa mặt lại gần đòi một cái thơm: "Có không nào."

Tô Trầm chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kiểu này, bỗng chốc hơi hơi hồi hộp.

Thường ngày cái tên này chỉ thiếu mỗi nước kê ngang cái thước đo cự ly vào giữa thôi, tự dưng dí vào gần thế, nhịp tim bé bắt đầu tăng tốc.

Dù bây giờ trong bếp chỉ có mỗi hai người họ, sẽ không một ai biết được việc này, nhưng bé vẫn cảm giác như đang làm điều gì cấm kị lắm.

Song thiếu niên hãy cứ khẽ chống người dậy, kề sát lại thăm dò rồi thơm một cái nhè nhẹ lên má Tưởng Lộc.

Có mùi thơm thoảng qua của nước dưỡng da sau cạo râu, gương mặt rất mềm mại.

Tâm trạng Tưởng Lộc cực tốt, được thơm xong tiếp tục quay sang cắt lê, để kệ Tô Trầm ôm mặt xấu hổ không ngẩng lên nữa.

"626."

"Thật á?!"

"Thủ khoa song song điểm văn hóa và điểm năng khiếu, đỗ chắc rồi."

Tô Trầm hoan hô một tiếng, chạy lại ôm lấy cậu.

"Anh giỏi quá đi!! Sao lại thi được điểm cao thế này!!"

"Hai năm nữa là đến lượt nhóc rồi đấy, đừng mừng vội," Tưởng Lộc tùy cho bé ôm vòng lưng mình, cười nói: "tức là... 2012 nhỉ? Chắc tầm đang quay bộ thứ tám."

"Đúng thật... sắp quay xong đến nơi rồi." Tô Trầm vùi mặt vào lưng cậu, hít sâu một hơi: "Đến lúc ấy anh là đạo diễn Tưởng rồi, đến lúc ấy, anh có đưa em đi thi nữa không."

"Dĩ nhiên chứ." Tưởng Lộc nghĩ ngợi, đúng là không biết hai năm sau hai người sẽ thế nào: "Chỉ mong lúc đấy nhóc đừng đông fan quá, bị tia ra là mình mất thôi."

Bé cảm giác thời gian ôm bắt đầu hơi bị dài quá, bèn quay người đi lấy diều, dường như khoảng cách lại lơ đãng kéo giãn lần nữa.

"Lần này tặng gì đó?"

"Anh giở ra xem xem."

Tưởng Lộc rửa tay sạch sẽ trước rồi mới cẩn trọng tỉ mẩn giở con diều ra.

Mỗi lần bóc quà của Tô Trầm cậu đều như đang nâng một sợi tơ thủy tinh, động tác hơi mạnh tay tí thôi món quà sẽ đứt đoạn mất.

Con diều dần được trải rộng, ấy là một chú ngựa pony cầu vồng phong cách punk nhuộm lông đỏ.

Tô Trầm rất đắc ý: "Thẩm mỹ của em được chứ hả."

"Năm nay anh nhóc trong mắt nhóc là như này á hả?"

"Ai bảo là kiểu đấy," Tô Trầm mở phần đuôi dài uốn lượn của diều, nghiêm túc nói: "mỗi con diều đều là linh vật may mắn em phái sang, tặng đủ 9 con, không có thêm đâu."

Tưởng Lộc ngắm rất chăm chú, duỗi tay kéo thử phần lông xoăn đỏ của chú ngựa đeo kính râm.

"Trông như kiểu đặt làm nhỉ?"

"Đương nhiên. Em thuê họa sĩ vẽ rồi mới tìm hàng đặt riêng đó."

"Anh Lộc, anh nói thế xong tự nhiên em thấy... có những lúc đóng phim em cũng giống con diều ấy."

Những tình tiết khác nhau như những địa điểm khác nhau, lên xuống cao thấp khác nhau, hoặc mênh mông hoặc chật hẹp.

Tâm trạng cảm xúc của các nhân vật chính là gió, có khi thình lình cao vọt, có khi sẽ đè ép mình rớt xuống chốn sâu hơn nữa.

Rất nhiều lần, trước khi vào cảnh quay cụ thể, không ai có thể biết cuối cùng cánh diều sẽ phải bay về nơi nào.



Tưởng Lộc lắng nghe Tô Trầm chia sẻ, thầm nghĩ mình đã chọn đúng lựa chọn cuộc đời.

Cậu sẽ nắm lấy sợi dây neo cánh diều, trở thành đạo diễn xuất sắc nhất.



Tô Trầm cúi đầu nhìn món quà, bỗng chốc thấy thật may mắn.

"Cũng may em tặng cho anh, chúng nó đều giữ lại được, không cần phải đốt."

Tưởng Lộc nhớ đến những gì bác gửi gắm, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, gật đầu.

"Sau này, lúc phim kết thúc hết, chỗ đồ nhóc phải đốt có nhiều không."

"Nhiều chứ, còn chả biết phải dùng súng phun lửa hay là kiếm mấy cái thùng kéo ra ngoại ô đốt đây."

Cứ nhắc đến việc này là Tô Trầm lại thấy hậm hực ấm ức.

"Hồi đấy em có 11 tuổi vẫn còn bé quá, không thì chắc chắn em sẽ không chịu nhận lời ông..."



Khi đạo diễn Bặc giao hẹn những việc này với bé lúc ban đầu, đoàn phim còn chưa quay xong bộ thứ nhất nữa.

Giờ đây 6 năm trôi qua, chỉ riêng tất cả mọi  phiên bản kịch bản các đời xếp chồng lên nhau đã đủ chất cao tận trần nhà, đừng nói gì đến sổ ghi chép diễn xuất bé tự viết và đồ lưu niệm ngập tràn trong phòng.

Hồi xưa giao hẹn với đạo diễn, đầu óc Tô Trầm mường tượng ra hình ảnh đại khái kiểu bé cầm một cái chậu, trong ấy đựng mấy thứ giấy tờ dạng kịch bản các thứ, sau đó bé quẹt que diêm nhìn theo đống giấy bốc cháy, lẳng lặng buồn bã một thời gian... xong là hết thôi.

Tưởng Lộc đã trông thấy gian phòng sưu tầm của Tô Trầm vô số lần, bây giờ suy tính đến việc này thật mới thấy đúng là hơi khó.

"Có lẽ bác anh cũng không ngờ là lại nhiều đồ thế."

"Xét nghiêm ra thì... phải đốt hết toàn bộ thật đấy, khả năng phải tốn cả ngày trời, rồi còn phải tính đến địa điểm vật liệu, với cả..."

"Ngưng!"

Tô Trầm như bị giẫm phải đuôi, giơ tay tỏ ý kết thúc đề tài, không chịu nói tiếp nữa.

Ít nhất cũng vẫn còn 3 năm, còn lâu bé mới đi nghĩ ngợi cái chuyện không vui sau này làm gì.



Thời điểm kết thúc bộ thứ sáu, các diễn viên nhất trí yêu cầu nghỉ ngơi dài hạn.

Không riêng diễn viên mà Văn Trường Cầm cũng sắp ói mửa vì viết rồi, quyết liệt đòi quãng thời gian ít nhất nửa năm để cân bằng.

Phía công ty cũng phải cân nhắc đến lịch trình của các diễn viên khác nhau, sau cùng ba bên thương lượng xếp thời gian quay bộ thứ bảy xuống qua Tết năm 2011.

Nghỉ ngơi từ tháng 9 cho đến cuối tháng 2, đúng là hơn nửa năm.

Trong suốt giai đoạn nghỉ, tất cả mọi người đều có thể thả lỏng triệt để, bù đắp lại tinh thần sức lực đã kiệt quệ.



Rất nhanh sau đó, khi kì nghỉ hè ùa về, mọi người ngập tràn mong ngóng ngồi trước màn hình tivi, chờ đợi sự trở lại vĩ đại của bộ phim.

Người hâm mộ phim đã bị chi tiết bỏ ngỏ dở dang to đùng hành hạ suốt cả năm ròng, sách tập mới lại cứ phải phát hành đồng bộ chặt chẽ với phim mới, làm người ta muốn thôi cũng không thôi nổi.

Ngay từ khi công bố đội ngũ cho bộ thứ sáu, nhóm tinh mắt đã đi moi móc một lượt gốc gác và tác phẩm của đạo diễn mới, kĩ lưỡng như kiểu HR chuyên nghiệp đi điều tra lí lịch.

Số đông hơn bày tỏ chỉ cần giữ nguyên hàng ngũ diễn viên và nhân viên hậu kì cũ thì đạo diễn là ai cũng được không quan trọng, lâu nay mình xem phim có để ý đạo diễn đâu.

Giữa sự oanh tạc điên cuồng của các bên quảng cáo, bộ thứ sáu lên sàn đúng lịch, bắt đầu lên sóng vào khung giờ phim mùa hè.

Điểm của bộ thứ năm lên tới 9,1 mà bộ thứ sáu thì mở màn ở mức 9,2, rất đông khán giả vừa xem tập đầu tiên đã bừng bừng hứng thú tràn sang đánh giá, mong hợp lực đưa bộ phim lên mốc cao hơn nữa.

Sau đó, khi các tập tiếp theo của phim lần lượt được chiếu thì con số này bắt đầu lao dốc không phanh.

9,0, rồi 8,7, thậm chí rớt xuống đến 8,1.

Fan phim sốt ruột lắm, bảo là do nick ảo bên đối thủ mua để bôi xấu tác phẩm, chưa xem đã bình luận vớ vẩn.

Nhưng số lượt đánh giá ít ỏi, kém xa các năm trước, một số ông bà cô bác chỉ xem bộ phim như nhạc đệm làn nền, bật đấy cho có tiếng, còn chẳng buồn quan tâm nội dung là gì như ngày xưa nữa.                                                                        

Mọi người buộc phải chấp nhận một sự thật.

Bộ năm nay kém hơn năm ngoái, thậm chí không sánh bằng bất cứ một mùa nào trước đây.

Mãi đến khi phim chiếu hết, cuối cùng đà giảm của điểm số phim mới chịu phanh theo, dừng ở con số "7,9" mà người trong ngành rất hâm mộ, người mình thì lại lắc đầu ngao ngán.



Tiêu Apple ☆☆☆☆★: Nói trước luôn clone làm chó. T xem suốt từ bộ đầu tiên cho đến giờ, mùa này diễn viên kĩ xảo đều không vấn đề gì cả, nhịp điệu quay của đạo diễn bị dở hơi đấy à, thoắt lên thoắt xuống thoắt nhanh thoắt chậm, nếu bảo có thể bộ này là phim chính kịch hay phim xàm xí, thế đạo diễn sẽ đóng vai người kể chuyện, nhảy cóc qua hết một lượt những chỗ người ta muốn xem xong chỗ không muốn xem thì đi đặc tả, thế còn ai nuốt nổi nữa? Tô Trầm diễn tốt mấy t cũng thấy như đang chà đạp diễn viên, thật sự, fan chân chính như t chỉ có hai chữ —— bức bối.

Năm nay Móng Vuốt phải lên bờ ☆☆★★★: 3 sao, 1 sao cho Trầm Trầm, 1 sao cho Lộc nhà mình, sao cuối cùng cho bối cảnh và phục trang, không nhiều nữa được đâu. Thực ra bao nhiêu năm nay từ hồi mình học tiểu học đến tận giờ lên cấp 3, xem Đêm Trùng Quang đã trở thành một phần cuộc sống gia đình nhà mình rồi.

Hồi xưa cả nhà ai xem cũng hiểu, mê mẩn luôn, mọi người luôn có đề tài chung tám mãi không hết chuyện, vui lắm ý. Nhưng bộ năm nay đa số mọi người ở nhà xem được mấy tập xong toàn chê nhạt rồi bỏ ngang luôn. Mình vẫn kiên trì xem hết, nhưng nhiều đoạn cứ ra vẻ bí hiểm rồi lửng lơ ỡm ờ mãi gây khó chịu, tối nghĩa kiểu gì ấy, haiz, chắc đúng là thế thật.

Hoa bách hợp có nở không ☆★★★★: Nghĩ ngợi mãi xong vẫn cho thêm 1 sao, mị không muốn trông thấy điểm phim này thấp đến thế, mị nhìn cũng buồn theo. Có lẽ với các phim trong nước thì lên hơn điểm 7 đã đủ tạ ơn trời đất, rất nhiều người cũng bảo công chúng khắt khe với bộ phim này quá, thành ra phản tác dụng.

Nhưng mị cảm thấy... mị đọc nguyên tác rồi, thực sự tập 6 vô cùng ngoạn mục, mị ngồi đọc mà bứt rứt gặm tay suốt cả quyển luôn, thâu đêm đến lúc nào hết rồi mới thôi, năng lực tác giả chỉ tăng không giảm, không vấn đề gì cả.

Diễn biến y hệt thế trao vào tay đạo diễn làm phim, thề kể cả quay nguyên xi như nhịp điệu trong nguyên tác thì đã làm sao nào? Rốt cuộc cái ông đạo diễn này đang quay gì thế??



Đánh giá của khán giả cắm đầu đi thẳng xuống đất, khiến cho số liệu quảng cáo cũng kém hơn hẳn các năm trước.

Mặt mũi nhà đầu tư đều không mấy đẹp đẽ, Khương Huyền cũng buộc phải đứng ra xin lỗi công khai trong cuộc họp hội đồng quản trị, nhận trách nhiệm về quyết định chọn dùng Thiệu Hải Duyên của mình.

Dù rằng trước đây ngoài Thiệu Hải Duyên ra, Khương Huyền căn bản không còn phương án nào khác nữa.



Một bộ phim mấy năm đầu mạnh mẽ vang dội, rất dễ lọt vào phạm vi quan tâm của mọi lĩnh vực.

Không riêng mỗi tin tức giải trí lấy các đề tài kiểu "Đêm Trùng Quang dường như đã gục ngã triệt để, tỉ suất người xem giảm mạnh" ra cười đùa, mà các tạp chí dạng đầu tư tài chính cũng tới tấp lên bài phân tích dự đoán, từ đó dao động giá cổ phiếu của Giải trí Minh Hoàng.

[ Không nên khớp lệnh bừa theo hạng mục phim ảnh dài hạn / Nhìn từ ví dụ danh tiếng sa sút của Đêm Trùng Quang ]

[ Hồi kết cho tuần trăng mật nhiệt liệt của đầu tư phim ảnh / Nhà đầu tư cân nhắc cắt giảm hạn mức đầu tư ]

...

Các kiểu tương tự, nhiều không đếm xuể.



Phong trào thảo luận trên mạng rất sôi nổi nhưng phần lớn không liên quan đến cốt truyện, mà chủ yếu nhắm vào cục diện bi quan tụt giảm song song danh tiếng rating của bộ phim.

Kẻ thì phê bình các vai chính diễn chán, người thì tố cáo có phải đổi biên kịch không, sao viết lách vòng vo thế, xem hai lần rồi vẫn chả hiểu nổi gì.

Nay đã 7 năm trôi qua, thời điểm bộ thứ 6 lên sóng, trong nước đã có một lượng rất lớn các phim tiên hiệp và cổ trang đang cạnh tranh lẫn nhau.

Ngay cả lãnh đạo cấp cao trong nội bộ Giải trí Minh Hoàng cũng đang chia ra đặt cược, hướng tầm mắt sang mảng phim giật gân bí ẩn và phim học đường thanh thiếu niên, không còn tràn trề mong đợi về "Đêm Trùng Quang" nữa.

Hạng mục đầu tư dài kì làm sao mà ở trạng thái đỉnh cao mãi được? Rớt giá ngắc ngoải là chuyện sớm muộn thôi.



Lắm nhân viên công tác trong đoàn còn không dám lên Weibo, không dám xem xem fan các phim khác đang chửi mình như nào.

Tuy đều là người làm công ăn lương mắc vạ nhưng thực ra họ cũng chân thành yêu quý bộ phim. Khi cả fan phim fan truyện thất vọng phẫn nộ thì bản thân họ còn buồn hơn ấy.

Vào thời điểm này thì Tô Trầm lại rất bình tĩnh, như một con ve đang náu mình.

Bé đang chờ rất nhiều điều.

Sau cái hôm tan vỡ tâm trạng trong lối đi thoát hiểm, một câu nói của Tưởng Lộc đã đánh thức bé.

Kể từ khi Bặc Nguyện ra đi, bé buộc phải xem sự lên voi xuống chó của bộ phim là trạng thái bình thường.

Đúng là câu anh Lộc nói... đã đâm trúng tim đen của bé.



Bao nhiêu lâu nay Tô Trầm đã xem bộ phim là niềm kiêu hãnh của mình.

Càng chung vinh quang với nó thì càng không chấp nhận được việc người ngoài tùy ý chi phối ô uế nó, càng không chịu đựng nổi sự nhúng tay của hạng khốn nạn như Thiệu Hải Duyên.

Bé nhìn nó bằng sự thần thánh hóa và thuần khiết hóa, vậy nên mới đau khổ vì nó, tuyệt vọng vì nó, rơi vào nỗi khủng hoảng nặng nề hơn khi ảo tưởng vỡ vụn.



Giờ đây tình yêu sâu sắc ấy không hề biến chất, mà được chôn xa hơn nữa vào tận đáy lòng.

Vận mệnh đã sắp đặt cho "Đêm Trùng Quang" trở thành một phần không thể dập tắt trong 10 năm cuộc đời bé.

Bé đã sẵn sàng, chung đỉnh cao, cũng theo cùng đáy vực.

Mặc tán thưởng hay chê bai, bé vẫn sẽ lặng lẽ tiếp tục đồng hành cùng nó, sẽ không nói những lời giận dỗi trẻ con ấy nữa.

Ý thức sâu đậm yên ả như bộ rễ của thực vật đã bén chặt vào đất, đem lại sự ủng hộ và niềm tin lớn hơn cho Tô Trầm.

Bé có thể đợi tiếp, đợi mãi.



Năm 2011 trôi qua rất nhanh, đạo diễn của bộ thứ bảy là Đỗ Ân, một đạo diễn phim thương mại lão làng.

Toàn bộ mùa 7 được quay từ tháng 2 năm 2011 đến tháng 8 năm 2011, chỉn chu ngay ngắn.

Ở bộ thứ bảy, Cơ Linh phai mờ khỏi tầm mắt mọi người, sau khi trọng thương hắn không thể cử động mà phải ngồi lên xe lăn, tựa như số mệnh luân chuyển.

Cơ Linh được bí mật đưa tới nơi an toàn dể dưỡng thương trị bệnh, không tham gia nhiều diễn biến nữa.

Nguyên Cẩm đánh mất dị năng, không còn nằm mơ trông thấy bất cứ sự việc gì xảy ra đúng thời gian thực, cũng không thể nương theo hồn phách bồng bềnh bay về phía ngoài thế giới mênh mông, quay trở về làm người phàm do truyền mạng giải độc.

Song câu chuyện bắt đầu chính ở đây.

Y không cam lòng chỉ dừng ở đó mà muốn tìm ra bí mật sâu thẳm nhất về đêm Trùng Quang.

Y vẫn nhớ vị trí cánh cửa ở tuyết vực, muốn đích thân dùng chính đôi tay mình mở cánh cửa nối đến dị giới trong mơ một lần nữa.



Đặt ở bối cảnh cổ đại thì đây là chuyện hoàn toàn bất khả thi.

Nhưng với thế giới quan của bộ sách này thì chỗ nào cũng đầy rẫy kì ảo.

Một loạt các nhân vật mới lục tục lên sàn, thay thế tạm vị trí của Cơ Linh. đồng thời liên tục hỗ trợ Nguyên Cẩm tìm kiếm người có thể giúp y bay lên một lần nữa.

Trong số đó gồm cả sứ giả điều khiển loài chim bị phong ấn mắc kẹt dưới hồ băng vạn trượng —— Hoa Thịnh.

Cuối cùng nhóm người nghĩ cách hòa tan hồ băng bị nguyền rủa, cứu Hoa Thịnh bị lưu đày từ mấy trăm năm trước về với trần gian.

Tất thảy của tất thảy đều nhằm chờ người này kêu gọi bầy chim, đưa Nguyên Cẩm trở lại đỉnh núi tuyết.



Đoạn kết của bộ thứ bảy là giây phút Nguyên Cẩm duỗi tay mở cánh cửa hổ phách máu, cùng lúc đó Cơ Linh đang ngồi trên xe lăn tái xuất giữa khung hình.

Khoảnh khắc cửa mở, Trùng Quang giáng lâm.

Nhưng lần này người được phúc trời bao phủ lại là Cơ Linh ốm yếu tái nhợt.



Lần đầu tiên Tô Trầm ở lại một mình trong đoàn phim suốt nửa năm liền.

Giai đoạn nghỉ ngơi dài đằng đẵng, cậu đã một mình hoàn thành hết cả học kì, quen được rất nhiều bạn mới.

Sau đó lại về đoàn phim diễn trọn cả bộ, trong thời gian đó hiếm khi gặp được Tưởng Lộc lần nào.

Một năm nay, càng ngày cậu càng đến gần hơn với tuổi mười bảy, càng lúc càng cách xa Tưởng Lộc thêm.



Đại khái chắc vì cuộc sống đại học tuyệt vời quá, tuyệt vời tới nỗi tên khốn kia còn chẳng mấy khi trả lời tin nhắn.

Tần suất liên lạc của hai người thưa thớt tới nỗi gần như bằng không, khiến cả sự rung động thảng thốt thời niên thiếu cũng trở nên nhòe mờ hư ảo.



Thi thoảng Tô Trầm ở khu căn cứ một mình ngắm nhìn đường nét bầu trời vẹn nguyên như xưa, nhớ đến cái tên ấy, lại hồi tưởng về rất nhiều chuyện quá khứ.

Cả hai đều đã rất kìm nén, chưa từng gây ra bất kì sai lầm nào.

Kể cả tâm trạng lên mức tốt nhất Tưởng Lộc cũng chỉ đòi hỏi vẻn vẹn một cái thơm má lịch sự, hình như nó chẳng hề đại diện bất cứ điều gì.

Ôn Tri Vinh đã đóng máy hết hẳn từ bộ trước, Ôn Tri Hạnh đảm nhận một số đoạn diễn người điên tiên tri ở bộ này, nhưng thời gian ghé đoàn phim vẫn rất ít.

Lâm Cửu Quang nhận mấy bộ phim cùng lúc, chỉ xuất hiện vào đúng lịch quay.

Một mình cậu trông nom toàn bộ căn cứ, tĩnh mịch mà yên ắng.



Có lúc Chu Kim Linh phải dẫn riêng cậu về Thời Đô lượn lờ, vào trường mẫu giáo thăm em trai, hoặc là rủ cả hai dùng thẻ VIP đi chơi Disneyland.

Chị sợ em nhỏ lủi thủi một mình lâu quá sẽ gây ra vấn đề tâm lí, không dám yêu cầu gì nhiều hơn.

Rồi lại quay về căn cứ quay chụp, nơi này vẫn giản dị im lìm, không còn bóng dáng thân thuộc dậy sớm tập thể dục.

Tô Trầm đã quen với việc ăn ngủ sinh hoạt một mình, dần dà cũng chẳng nhắn tin cho Tưởng Lộc nữa.

Từ tháng 2 hết Tết cho đến tháng 8 chuẩn bị đóng máy, thời gian trở nên chậm rãi không màu, ngay việc quay phim cũng hệt như đi làm bình thường hàng ngày.



Lúc chuẩn bị con diều tiếp theo để chúc mừng Tưởng Lộc đóng máy, cậu ôm cánh diều đứng một mình trên sân thượng thật lâu.

Cậu chọn một con diều bướm phượng hoàng, vẫn cố chấp phải phối màu đỏ với vàng ánh kim.

Có lẽ tình cảm sẽ bị thời gian kéo giãn, dần dà phai nhòa.

Như tuyết đọng bị ánh nắng hòa tan, như cục kẹo đánh rơi giữa lòng sông.

Thiếu niên ôm con diều, cúi đầu vùi mặt mình vào nó như đang ôm một chiếc ô.

Anh Lộc, chắc hẳn cuộc sống đại học vui vẻ lắm nhỉ.

Anh không nhớ em một lúc nào thật ư.

Chỉ một xíu xiu thôi mà.



Có lẽ do đứng giữa bóng đêm lâu quá, lúc định nhấc bước đi về Tô Trầm hơi hơi loạng choạng, trùng hợp tự dưng chú ý đến ánh đèn sáng phía xa.

Cậu ngớ người, nghĩ bụng giờ này làm gì có cảnh nào đâu.

Mà không, hướng đó và độ cao đó, cơ bản còn chẳng phải khu vực dựng cảnh.

Ấy là —— kho hàng to bằng viện bảo tàng?



Ý nghĩ này khiến sống lưng Tô Trầm lành lạnh, cậu vội khoác cái áo khoác vào đi xuống sảnh khách sạn đối chiếu thử với bản đồ tổng quan khu căn cứ, lúc quay về phòng phía đó vẫn sáng đèn.

Giờ đang là 2 rưỡi sáng, dựa theo kí ức của các năm trước thì chỗ đó tuyệt đối không thể có người vào giờ này được.

Bảo vệ trực cửa đều đang nghỉ ngơi ở sảnh trong tầng 1, tại sao tầng trên lại bật đèn?

Chẳng lẽ là —— trộm? Tay trong? Hay chuyện mờ ám bí mật gì khác?



Hàng loạt suy đoán đáng sợ dâng trào trong lòng, cậu xem bản đồ xác định vị trí lần nữa, cũng đã trông thấy rõ đường ranh kia chính là tòa kho, không thể là chỗ nào khác bật đèn được.

Rất ít khi có người lên tận tầng đó, mà chắc chắn cũng không phải do quên tắt đèn —— nhà kho có chế độ quy định nghiêm ngặt, sẽ không để xảy ra sơ sót thế này.

Nhà kho cao 6 tầng, chỗ đang bật đèn chắc khoảng tầng 5 hoặc 6.

Tô Trầm không dám chần chừ nữa, gọi điện thoại ngay yêu cầu 5 bảo vệ.



Cậu đâu có ngu, sẽ không vớ đèn pin chạy sang một mình như kiểu vai chính tiểu thuyết thám hiểm đâu.

Với vai trò diễn viên chính, cậu vẫn có thể điều động một số người nhất định ở căn cứ để thực hiện công tác bảo vệ cần thiết.



Lúc có mặt các bảo vệ đều rất căng thẳng, chỉ lo Tô Trầm gặp sự cố gì.

"Hồi trước các anh đi tuần tra có thấy bên kho sáng đèn bao giờ không ạ?"

Mọi người nghĩ ngợi rồi đều đáp là không có ấn tượng gì, thường ngày không quan sát kĩ lắm.

Tô Trầm suy ngẫm, mình cũng thế, đợt này không hề để ý đến, cũng chẳng biết nhóm người này đang làm gì đã ở lại trong kho bao lâu.

Kho là nơi lưu trữ vô số đạo cụ dùng trong dàn cảnh, ví dụ trang phục phim mà chuyên viên tự tay khâu từng đường kim mũi chỉ, mỗi bộ đều là một phần linh hồn của cả phim.

Lòng cậu chợt trĩu nặng, cậu yêu cầu các bảo vệ cùng sang kiểm tra với mình.

"Hay để bọn tôi đi cho, cậu ở lại phòng chờ tin tức là được."

"Không, mang cả dùi điện theo đi ạ, em cũng phải đi xem."



Tưởng Lộc không ở đoàn phim, cậu không dám hời hợt cho qua bất cứ việc gì.

Kể cả nếu đây là việc nhỏ nhầm lẫn tẽn tò, thực ra ai đó quên chưa tắt đèn chẳng hạn.

Nhóm người đi xe xuyên màn đêm, nhanh chóng đến được phía dưới nhà kho.

Bảo vệ già ở tầng 1 đang ngủ ngáy ngon lành, lúc thấy gõ cửa sổ giật hết cả mình, nghe xong tiền căn hậu quả đáp buổi tối chẳng bao giờ có ai ra vào cả, với cả mọi người cũng thấy đấy cửa đóng then cài vẫn khóa kín, không hề có dấu vết phá hoại.

Tô Trầm nhíu mày, gọi mọi người theo mình vào thang máy.

Cậu phải tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.



Bảo vệ dẫn Tô Trầm qua phòng may vá và phòng trang trí ở tầng 1, cùng bước vào thang máy.

"Ấy, lạ ghê, nút bấm tầng 5 tầng 6 của thang đều hỏng hết rồi, không đi lên được."

"Trước đó các anh có kiểm tra không?"

"Không ạ, thường thì bảo vệ bọn tôi không đến mấy khu này đâu, nhưng kiểu tổ đạo cụ thì sẽ ra vào thường xuyên nè, phải đăng kí danh sách nữa."

"Mình đi cầu thang thoát hiểm xem."

Thang máy dừng ở tầng 4, nhóm chuyển hướng sang cầu thang bộ, tiếp tục tiến lên.

Nhưng tầng 5 khóa kín cửa, còn thấy cả ánh sáng đang lọt qua kẽ hở.

Lắng tai nghe kĩ, hình như có rất đông người đang bàn bạc thảo luận, có cả tiếng bước chân đi qua đi lại.

Giờ này, chỗ này, rốt cuộc thứ gì sẽ xuất hiện chứ?



Tô Trầm lạnh mặt không nói gì, các bảo vệ đều tự giác thấy mình không làm tròn nhiệm vụ, đập cửa thật mạnh.

"Ai đang trong đấy?"

"Mở cửa! Bảo vệ đây!"

"Đừng tốn công nữa." Tô Trầm dứt khoát nói: "Đạp cửa luôn đi, nhỡ hỏng em chịu trách nhiệm."

Các bảo vệ không dám lừng khừng, lùi ra sau mấy bước chuẩn bị lao sầm vào bằng hết sức bình sinh.

Vừa có một cậu xông lên thì cửa sắt dày nặng đã bật mở kêu tạch, cậu ta suýt thì ngã lăn vào trong mất.



Tưởng Lộc ngậm kẹo cà phê, đỡ bảo vệ xui xẻo đứng dậy rồi phủi bụi hộ mấy cái an ủi.

"Vất vả quá, không sao đâu, là tôi đây."

Tô Trầm ngây người tại chỗ, phản ứng nhanh hơn:

"Anh đừng có bảo em là cả năm nay anh đều ở đây nhé."

"Nhóc đoán trúng mất rồi." Tưởng Lộc đáp tỉnh bơ: "Trên thực tế là anh nghỉ học rồi."