Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 57



Cả trường đều là người hâm mộ phim, vào căng tin cũng còn được cho thêm miếng thịt viên.

—— Mà tình hình này là đầu bếp đã kiềm chế lắm rồi đấy nhé.

Mới ban đầu quay về trường học, Tô Trầm còn chưa kịp quẹt thẻ thì đã có bạn làm giúp mời cơm nhanh như điện xẹt, quay đầu lại chạy theo cũng không đuổi kịp, thậm chí không nhìn rõ là nam hay nữ.

Hộp cơm cũng được các cô các bác đầu bếp nén cho đầy ú ụ, tặng kèm thêm một quả trứng kho nữa.



Tô Trầm ăn hết được một góc nhỏ của hộp cơm 4 tầng siêu sang thôi đã là giỏi lắm, dĩ nhiên rất hào phóng chia sẻ với các bạn bên cạnh.

Ăn được một nửa xong lại bới ra thêm được một quả trứng kho phía dưới lớp cơm cao dày, không kìm được mỉm cười.

Vô vàn chiều chuộng cho một người, ngàn vạn trứng kho vào một hộp, ừm, không sao hết.



Sức ăn bé có hạn, nhưng ăn cơm vẫn tràn đầy niềm vui như chơi đi tìm kho báu, dứt khoát tập trung đọ sức với số trứng kho vô tận.

Mãi đến khi căng tin học sinh trước nay ồn ào nhốn nháo đột nhiên im ắng hẳn, các học sinh vừa nãy đang cao giọng nói cười tự dưng còn chẳng thở mạnh, Tô Trầm mới ngẩng đầu lên.

Tưởng Lộc đang bưng bát mì bước lại gần đầy nổi bật nghênh ngang.

Trước sau trái phải Tô Trầm đã đầy kín người ngồi, cơ mà thấy Tưởng Lộc có mặt cái là mọi người nhồi nhét chen chúc dành ra ngay một vị trí đẹp tương đối rộng rãi ngay đối diện bé.

Đúng lúc Tô Trầm nghẹn lòng đỏ trứng: "..."

Ai đó rất huênh hoang ngồi xuống, tách đũa ra, thong thả ăn mì.



Tiếng xì xào hít thở mạnh vang quanh phòng ăn, hình như có người còn lén móc điện thoại ra chụp ảnh, mãi đến lúc ánh mắt dao găm của giáo viên xẹt qua mới rối rít giấu đi.

Tô Trầm chú ý hình tượng húp từng ngụm canh nhỏ, bạn học hiểu ý vỗ lưng, chưa vỗ được mấy đã bị Tưởng Lộc nhìn sang một cái, lặng lẽ rút tay về.

"Anh hưởng thụ ghê ha." Bé nhìn Tưởng Lộc, giọng nói có cái vẻ nuông chiều vô thức: "Về sau dăm ba hôm lại sang gặp em, không sợ em thấy phiền hà hả?"

"Thế phóng viên giải trí tha hồ có đất phát huy." Tưởng Lộc gắp một gắp mì, cười lên trông rất vô lại: "Ăn xong đi với anh, chốc mình luyện hát."

Tô Trầm nín thở mấy giây.

Các bạn học ngồi ăn bên cạnh rất hiếm khi ngồi chung với các anh chị lớn, huống chi là đàn anh mang sức nặng như thế này. Vốn dĩ còn đang hốt hoảng giật mình, ăn uống cũng cẩn trọng dè dặt, nghe đến đây thì đồng loạt ngẩng đầu lên.

"Luyện hát ạ?"

"Tiết mục... hôm 1/6 sao ạ?"

"Đúng rồi." Tưởng Lộc vô tư mời: "Hôm liên hoan văn nghệ hoan nghênh đến xem."

"Sắp sửa, sắp sửa thi chuyển cấp rồi!" Có bạn nữ gom góp dũng khí lên tiếng: "Xin hỏi đàn anh có cân nhắc học cấp 3 ở đây không ạ!"

"Cấp 3 trường mình cũng thuộc tốp đầu Thời Đô, nghe nói thành tích của đàn anh đặc biệt tốt, đảm bảo lên cấp thẳng không vấn đề gì ạ!"

Tưởng Lộc chờ mì nguội bớt mới chậm rãi cho vào miệng, nghe thấy có tiếng nói thì đưa mắt nhìn qua, giọng nói còn thấp thoáng nụ cười.

"Vậy hả."

"Nhóc nghĩ sao?"

Tô Trầm liếc sang, gạt đũa trong hộp cơm, lại moi ra thêm một quả trứng kho nữa.

...Rốt cuộc có bao nhiêu quả trứng kho thế này!

"Đương nhiên phải ở lại chứ ạ."

Bé nói rất là chắc nịch nghiễm nhiên, mọi người bên cạnh nghe xong đều thoáng kinh ngạc.

Tưởng Lộc vốn tưởng Tô Trầm vẫn cứ bình bình lơ đãng như mọi khi, lúc này động tác hơi khựng lại.

"Xưa nay anh Lộc quan tâm đàn em, lúc ở đoàn phim đều chăm lo ăn uống ngủ nghỉ cho em."

"Với cả," Bé nói đùa: "nhỡ mà em yêu đương ở trường thì phải nhờ anh Lộc để ý hộ nữa cơ."

Mọi người hiểu ý bật cười ồ lên theo.

Tưởng Lộc khịt mũi khinh bỉ: "Anh bận bị người ta theo đuổi rồi, còn lâu mới lo được đến nhóc."

"Ái chà, thật hả?" Đúng lúc chiến hữu của Tưởng Lộc xáp lại gần, hùa theo đùa: "Thế tao theo đuổi Trầm Trầm đó nha?"

"Mày cmn không phải con trai à?"

"Con trai thì không được chắc? Thế kỉ mới rồi đừng có thành kiến thế nữa được không?"

Lúc đào ra được quả trứng kho thứ tư trong hộp cơm, Tô Trầm đã hoàn toàn cạn lời.

Bé ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua Tưởng Lộc nhìn về phía quầy bếp đằng sau, đúng lúc trông thấy đầu bếp căng tin đội mũ trắng cao bên trong quầy.

Bác đầu bếp cười lên đầy phúc hậu, vẫy cái xẻng cơm một cái.



Tô Trầm gật đầu theo phản xạ, cười đáp lại.

Vẻ ngoài bé sạch sẽ trong trẻo, dù chỉ cười lễ phép thôi cũng rất đáng yêu đơn thuần.

Tưởng Lộc vừa ngẩng lên phát hiện ra ngay nụ cười này của bé không phải cho mình, ngoái đầu nhìn thử lại chẳng trông thấy vừa nãy có ai đằng sau.

Quay đầu trở về, Tô Trầm đã đứng dậy chuẩn bị đi trả bát đũa: "Em lấy cho anh bát canh nhé?"

"Không cần, đi thôi." Tưởng Lộc đứng dậy bưng khay ăn, đi cùng với bé.

Đi được vài bước xong lại ngoái đầu nhìn thêm cái nữa.

Tự dưng cứ nhấm nhẳng vô cớ.



Các khóa huấn luyện trước đây của cả hai đa số tập trung vào giọng nói hình thể biểu đạt chứ ít khi biểu diễn hát chung.

Có cô giáo dạy nhạc nghe tin xung phong, hẹn cả hai chiều hàng ngày cùng đến phòng học nhạc số 1 để tập dượt.

Tô Trầm hát cực mượt, nghe một lần là rõ giai điệu, thể hiện năng khiếu rất ổn.

Tuy Tưởng Lộc lệch tông nhè nhẹ nhưng ưu điểm nằm ở âm sắc khàn trầm thấp, hát đúng nốt là sẽ rất mê hoặc.

Cô giáo vui vẻ tươi tắn đánh đàn đệm cho học sinh, hai người đứng cạnh nhau cùng ngâm nga hát theo, các bạn khác chen chúc ngoài cửa sổ theo dõi, từ lần này sang lần khác mà không hề chán ngán.



Tô Trầm hát xong khát nước, cầm bình nước uống tọc tọc tọc, trò chuyện lặt vặt vài câu với cô giáo.

"Lần này lớp em làm mấy gian hàng đó."

"Hình như là 4 ạ, có cả tiết mục nhảy đường phố nữa." Bé nghĩ ngợi rồi nói: "Có gian mực nướng, gian viết chữ vẽ tranh nhanh, hôm đó cô có đến chơi không ạ?"

"Nhất định phải ghé chứ, ở sân thể dục phía đông hay phía tây nè?"

Tưởng Lộc không xen vào cuộc đối thoại, giở bản nhạc trong tay ra đọc tiếp.

"Lần này cả hai bên sân đều tổ chức các loại hoạt động luôn, tuy trường bảo cho nửa ngày nhưng thực ra sáng cũng có tiết gì đâu, từ 10 giờ đã bắt đầu luôn rồi."

Bản thân cô dạy nhạc cũng là cựu học sinh của Trung học số 4, nhắc đến chủ đề này là cực kì phấn chấn: "Mà tất cả mọi thứ đều không mua được bằng tiền mặt đâu nhé, phải tham gia các hoạt động lấy tem để đổi – hồi đấy cô thi đọc Bách gia tính tại chỗ, đứng nhất thắng hẳn 10 tấm đó!"

"Học thuộc lòng!" Mắt Tô Trầm sáng lên: "Cái này em chơi được!"

"Bình thường đều làm nhóm 2 người, bổ trợ bù đắp lẫn nhau, đi dạo chung với nhau cũng vui lắm." Giáo viên dạy nhạc thuận miệng nói: "Hai đứa một đội hả?"

Tưởng Lộc đang im lặng, Tô Trầm đã cười toe gật đầu.

"Em muốn thế lắm ạ." Bé quay sang nhìn Tưởng Lộc, lay lay tay áo đối phương: "Anh Lộc, được không ạ?"

Tưởng Lộc chớp mắt một cái rất chậm, yên lặng đồng ý.



Bỗng dưng thiếu niên nhận ra, ở đoàn phim với ở trường học hình như tính cách hai người đối lập khác hẳn.

Đoàn phim tràn đầy hơi thở đường phố, toàn là người trưởng thành trêu chọc đùa bỡn nhau, cậu hòa trộn với đó không hề bó buộc, còn có thể trông nom Tô Trầm mấy bận.

Đổi sang về trường thì trái lại cậu bộc lộ ra vài phần khép kín thận trọng, thực ra xét về mặt xây dựng quan hệ thì kém xa Tô Trầm.



Tưởng Lộc lờ mở cảm giác được rằng Tô Trầm đồng ý nhanh thế phần nào là để âm thầm săn sóc mình.

Với cái tính ngúng nguẩy thì cậu sẽ không đặc biệt rủ ai chơi chung, hôm ấy cùng lắm chỉ hai tay đút túi đi xem khu hoạt động một vòng rồi về, không tham gia gì cả.

Bản thân cậu cũng biết, cái gọi là ngầu có khi chỉ là một dạng tự vệ.

Có Tô Trầm ở đây thì cậu lại có thể mượn cái cớ rởm đời "đi theo nhóc con" để loanh quanh hí hoáy gì cũng được, không cần câu nệ.

...Tết Thiếu nhi, xí.



Sau khi tập luyện xong xuôi, cả hai cất gọn bản nhạc cảm ơn cô giáo rồi nối nhau ra ngoài hành lang, thành thạo kí tên lên mười mấy tấm các loại giấy note postcard đủ kiểu.

Tô Trầm cất bút lông mềm luôn mang theo mình đi, lấy ra một tập photo, trịnh trọng đặt vào tay cậu.

"Đây là danh sách phần thưởng đặc biệt của trường hôm ấy, cái cao nhất phải đủ 88 phiếu mới đổi được."

"Ai đưa nhóc thế?"

"Đàn chị ạ," Tô Trầm cười nói: "chị ý bảo là các mức khác đều chuẩn bị mấy cái, nhưng phần tưởng cao nhất thì chỉ có đúng 1 cái thôi —— mình thử xem sao được không?"

Lúc này Tưởng Lộc mới cầm lấy danh sách, đọc lướt từng dòng.

Trước nay trường rất tích cực khuyến khích các học sinh mở rộng giao lưu làm quen, phát triển toàn diện, lần này cũng đầu tư một khoản kinh phí ra trò để chuẩn bị quà tặng.

Quà nhỏ có móc treo sinh nhật, gối ôm Totoro, các loại túi giữ nhiệt hoặc chụp mắt lạnh.

Quà đắt thì có gấu bông to bằng người, máy nghe nhạc bỏ túi, thậm chí có cả một bộ đĩa "Đêm Trùng Quang" phần 1 toàn tập bản giới hạn có chữ kí, cứ như kiểu bí mật bất ngờ chưa.

Hồi đầu cả hai bị công ty quẳng vào phòng họp kí tên đến mấy ngàn tờ bao bì suýt ngất, hóa ra một trong số đó đã được Trung học số 4 mua mất, bây giờ còn xuất hiện trước mặt cả hai, như thể cuộc sống cũng nảy ra quả trứng kho đặc biệt ấy.

Đọc qua hết "Giải tham dự" "Giải khích lệ", mãi đến dưới cùng thì "Giải đặc biệt cao nhất" mới xuất hiện.

Máy chiếu sao 2K serie H520, nhập khẩu nước ngoài, bao gồm 12 chòm sao cùng với mưa sao băng, thậm chí ban ngày ở nhà cũng có thể chiếu lên xem sao.

Giá gốc 15200 tệ, còn là dòng mạnh nhất.



Tưởng Lộc gấp danh sách vào, nhìn sang Tô Trầm.

"Nhóc cũng biết vốn dĩ mình đã nổi bật lắm rồi đúng không."

"Chủ yếu là anh tương đối vênh thôi." Tô Trầm thành thật đáp: "Em đã cố gắng tem tém lắm rồi."

"Nếu thắng cái này đầy người sẽ chửi mình dấm dúi với cả đi cửa sau đấy." Bản thân Tưởng Lộc cũng không quan tâm lắm, nhưng vẫn nhắc nhở trước: "Khả năng tiếp nhận tâm lý của nhóc ổn chứ?"

"Thì sao ạ?" Tô Trầm đáp tùy tiện: "Trên mạng có người còn bảo em là con riêng của biên kịch Văn kìa, xong còn bảo chị Văn Phong cả em đang yêu nhau."

Tưởng Lộc đang uống nước dở, nghe đến đây sốc quá sặc luôn, duỗi tay lau bớt nước trên mặt.

"Đù, mấy người này bịa khiếp thế, nhóc còn vị thành niên mà."

"Nên là á ——" Tô Trầm lại lay lay tay áo cậu: "có được không nào."

"Được, đến hôm ấy rồi xem xem có hoạt động gì."

Tưởng Lộc đã quen tới đâu tính tới đó, đang định lau mặt xong đi tiếp nhưng rồi từ hiểu biết về Tô Trầm, cậu ngửi được có gì sai sai ở biểu cảm của bé.

"Có ai lộ đề cho nhóc à?"

"Đâu, đấy là gian lận phạm quy." Tô Trầm nghiêm túc nói: "Còn lâu em mới làm vậy nha."

"Chẳng là trong tiết hóa của bọn em giáo viên lỡ miệng nói nhỡ."



—— Trong dịp liên hoan thanh xuân lần này, không chỉ có hội học sinh tổ chức các nội dung thi đua cạnh tranh mà thầy cô giáo các tổ cũng phá lệ ra tay đông đủ luôn.

Vật lí hóa học lịch sử địa lí, các nội dung so tài miên man vô tận trải từ cấp 2 lên đến cấp 3.

Xét về lực lượng giáo viên cùng với mật độ học sinh giỏi ở Trung học số 4 thì có khi Tết Thiếu nhi 1/6 hôm ấy sẽ thành một trận quyết chiến sống mái.



Nghe xong Tưởng Lộc thảng thốt, không ngờ cả trường từ trên xuống dưới lại chơi ghê thế, tự dưng nhớ ra gì đó.

"Từ từ."

"Anh quên điện thoại ở phòng dạy nhạc hả?"

"Không phải," Cậu chộp lấy vai Tô Trầm, bỗng chốc kí ức lóe lên: "tức là hôm ấy anh tình cờ bắt gặp thầy thể dục đang vận chuyển giá dụng cụ leo núi ngoài trời, cũng là cho cái vụ này hả?"

Nụ cười của Tô Trầm đông cứng: "Leo... núi?"

"Thảo nào cho cả lớp 9 lớp 12 chơi," Tưởng Lộc lẩm bẩm: "này là kiểm tra kiểu tất cả xông lên đấy à."



Có khi anh giai phải lên núi đao xuống biển lửa vì cái máy chiếu sao này của nhóc mất.







💬 Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay nghe được một bài hát rất hay!! "Bảo vật", Châu Kiệt Luân sáng tác từ lâu lắm rồi, bản Viên Vịnh Lâm/Anh em Lãng Hoa hát, lời Phương Văn Sơn.

Đang repeat rồi nè hahahaha



Nói chứ viết bối cảnh trường học vui vẻ quá đi, thực sự rất thích được xem hai người tiếp xúc với nhau.

Đoàn phim với trường học đúng là phong cách khác hoàn toàn luôn ấy