Một giây trước khi ống kính chĩa tới, có chú chim hoang giương cánh bay ngang trời, cất tiếng kêu dằng dặc.
Cơ Linh ngửa đầu trông theo, chưa bao giờ thư thái như lúc này.
Mấy năm vừa rồi thần kinh hắn quá căng thẳng, dốc lòng lo toan giữa ám toán sống chết, cực kì hiếm lúc được thanh thản thế.
Có những khi tướng quân còn chẳng bằng một kẻ chăn cừu.
Quay lại nhìn về đằng trước, thấy có bóng người xuất hiện phía xa xa.
Cơ Linh huýt một tiếng sáo dài giục đoàn cừu tiếp tục tiến lên, tầm nhìn rõ rệt dần theo khoảng cách lần lượt rút ngắn.
Mới đầu hắn tưởng ấy là sứ quan tới đón tiếp, nhưng càng nhìn kĩ thì càng trùng khớp vào với bóng dáng quá khứ trong kí ức.
Nguyên Cẩm đứng cạnh một chú ngựa khỏe, đứng giữa đồng cỏ gió lớn vùn vụt lướt qua, dõi theo hắn cùng đàn cừu liên tục tới gần.
Cuối cùng đàn cừu lặn lội đường xa ven đô cũng phát hiện ra trước mặt là một khoảnh hoa bồ công anh dại mênh mông, chúng lập tức tăng tốc bước chân chạy lại, chen lấn xô đẩy há miệng gặm cho thật đẫm.
Màu trắng ngà trước đó túm tụm vào nhau giờ tản ra túa đi như thác đổ, lòng vòng tới lui xung quanh y và hắn, không khác gì những đám mây khó lòng xua tan.
Cơ Linh cúi người nhặt một đóa bồ công anh lên tùy ý thổi phù, đưa mắt trông những sợi tuyết nhỏ xíu bay tứ tán ra chân trời.
Không có đội ngũ tùy tùng, cũng không có sự hiện diện của bất cứ người ngoài nào khác.
Giờ đây đưa mắt nhìn nhau, họ là vua tôi hay là bạn bè?
Nên nói một câu, bệ hạ đích thân đón chào, thần hoảng sợ khôn cùng.
Hay là cười te tởn, nói ngươi cũng chịu ra gặp ta đấy à?
Hắn đang phỏng đoán ý định của người trước mắt thì Nguyên Cẩm cười nhẹ, hỏi ngược lại: "Phải nghĩ lâu thế cơ à?"
"Sai có rơi đầu không?"
"Chắc là có." Nguyên Cẩm dựa vào con ngựa khoanh tay nhìn Cơ Linh, nhất thời có quá nhiều điều muốn nói nhưng vẫn cứ lặng im, muốn quan sát phản ứng của hắn.
"Gọi bệ hạ quen rồi, đột ngột phải đổi, bản thân ta cũng thấy quái quái."
Cơ Linh nói tiếp: "Hành trình lần này của ta không suôn sẻ mấy, may là cuối cùng cũng đến nơi."
"Ta thấy rồi."
Dù cho ngươi ở xa tận thủ đô Hải Phưởng hay cật lực lèo lái giữa gió bão sóng cả, ta đều có thể tận mắt chứng kiến trong giấc mơ.
Ngươi trung thành, chính trực, chưa từng bao giờ mảy may nghĩ đến việc phản bội ta.
Cũng chính vì thế nên ngươi mới là người duy nhất ta sẽ đích thân rời cung chào đón.
Nguyên Cẩm cúi mình ngắt một đóa bồ công anh, vân vê trong lòng bàn tay, sẽ trông thấy quả bóng nhung vỡ vụn thành tơ mảnh, phất phơ theo gió.
Y lấy ngón tay hất nốt những mảng còn chưa bị thổi đi, tâm trạng lộ tẩy chân thực đúng một khoảnh khắc, bị Cơ Linh trông thấy tất thảy.
Ấy là áy náy.
Vốn dĩ Cơ Linh còn đang cười toe, giờ đây mới khẽ nghiêng đầu, giọng nói khàn hơi nghẹn.
"Ngươi nghi ngờ ta?"
Hắn bước lên một bước, sự phẫn nộ trong giọng nói sâu thêm.
"Nguyên Cẩm, ngươi nghi ngờ ta?"
Nguyên Cẩm đè nén cảm xúc nhìn hắn chăm chú, trái lại chỉ khiến đối phương kích động hơn.
"Ngay từ ban đầu ngươi bắt ta giao lại quân quyền, một mình thâm nhập nước Hải chính là để thử ta?"
"Mấy năm rồi, ta hỏi ngươi, mấy năm rồi?"
"Không quan trọng." Nguyên Cẩm lạnh lùng nói: "Ta thử ngươi, là để cho ngươi nhiều hơn."
"Nhiều hơn?" Cơ Linh như kiểu vừa nghe thấy trò đùa nào khủng khiếp lắm, giờ phút này trái tim hắn hoàn toàn nguội lạnh, giận quá thành cười: "Ngươi cảm thấy ta quan tâm việc ngươi sẽ cho ta cái gì à?"
"Tước vị? Binh quyền mạnh hơn? Hay là bằng nào đất phong?"
Hắn áp sát lại gần, túm lấy cổ áo y cắn răng nói: "Nếu nhăm nhe thứ gì thì ngay từ đầu ta đã chẳng liều mạng cứu ngươi."
"Ta muốn ngươi sống, mong ngươi đoạt lại được tất cả những gì ngươi nên có chỉ vì ngươi là Nguyên Cẩm, chứ không phải là tên hoàng đế kia, ngươi hiểu không?"
Cơ Linh hất tay ra thật mạnh, thấy Nguyên Cẩm nhìn mình đăm đăm, chỉ cảm giác tất cả đều hoang đường tới mức nực cười.
Nguyên Cẩm cười lên: "Giận thế cơ à."
"Ngươi muốn thế nào nữa?" Cơ Linh hỏi vặn: "Muốn ta quỳ xuống hô vang vạn tuế hay là muốn ta dập đầu tạ ơn?"
Kể cả lúc bị siết cổ áo biểu cảm của Nguyên Cẩm vẫn cứ nhạt nhòa, sẽ không dao động vì bất cứ điều gì.
Y đã ngồi quá lâu trên ngôi cao lạnh giá, chỉ cảm nhận được cô độc.
Giờ phút này đây, có thể nói được mấy câu thật lòng với người quen thân thôi, trái lại đã quá mừng rỡ mà xa xỉ.
"Cơ Linh."
"Đối với ta... ngươi rất quan trọng."
Nguyên Cẩm không thành thạo lắm, nói vừa chậm chạp vừa chần chờ.
Như thể đây là lần đầu tiên y học cách bày tỏ những điều này, cho nên khó mà tìm được từ ngữ sao cho phù hợp.
"Vào cung rồi, tất cả đều phải làm theo quy tắc, dù sau này cũng thế."
"Nhưng trước đó ta ra ngoài một mình gặp ngươi chốc lát, cũng chỉ vì muốn né tránh chúng thôi."
Thiếu niên rũ mắt, tóc bạc rủ bên gương mặt.
"Đúng là ta từng nghi kị ngươi rất nhiều lần."
"Cho ta xin lỗi."
Khoảnh khắc này, y trở nên mềm mại đầy hiếm có.
Như đang tạm thời cởi lớp vỏ ngoài cứng chắc lại còn có gai độc ra, quay về với đúng lứa tuổi mình.
Cơ Linh nhíu mày nhìn y, mím môi giây lát rồi mới đáp: "Tự dưng ngươi không đanh đá với ta, ta lại thấy là lạ."
"Ta..." Một câu nói nghẹn mất cả buổi, vẫn cứ không thốt lên được.
"Vừa nãy ta nói cũng hơi nặng lời."
Hắn rất ít khi tiếp xúc với Nguyên Cẩm kiểu này, dường như chạm vào được khoảnh khắc nóng ấm quý hiếm của đối phương.
Tất thảy thành ra rõ là ngượng nghịu lóng ngóng, vừa bứt rứt vừa rõ sốt ruột.
Tướng quân thở dài một tiếng, quay đầu sang phía khác.
"Chẳng thà tẩn nhau một trận."
Tiểu hoàng đế hứng gió, mãi lâu sau nói: "Cừu của ngươi chạy rồi kìa."
"Cừu trộm về cho nhà ngươi chứ còn gì nữa!! —— Quay lại đây!!"
Ống kính lùi dần ra xa, đạo diễn hô cut.
"Tạm được, đoạn trước chưa đủ nồng nặc khói súng, cảm xúc ở sau vẫn chưa đầy lắm, nghỉ một lát quay lại lần nữa."
Tô Trầm bị chiếu sáng ướt đẫm cả lưng, trốn vào lều hong trang phục trước điều hòa.
Cừu ở trường quay cũng sợ nóng, có tận mấy con phát hiện ra trong lều mát mẻ nên cứ be be ầm ĩ cố chui vào.
Tưởng Lộc cầm hai chai nước đá lạnh, nhấc cặp chân dài vượt qua đám cừu, ngồi xuống cạnh Tô Trầm đưa một chai cho bé.
"Hình như nhóc quay thêm mấy hôm nữa là sắp đóng máy rồi nhỉ?"
"Ừm, cuối tháng 9, sớm hơn dự kiến 2 tháng."
"Anh có một tin tốt một tin xấu."
"Nghe tin xấu trước."
"Tin xấu là..." Tưởng Lộc chườm đá lên một bên mặt, chậm rãi nói: "Năm nay mình đều không được về nhà đón Tết."
"Chờ qua Tết dương sẽ bắt đầu quay bộ thứ sáu luôn, còn chưa gặp đạo diễn mới, chỉ biết là nam."
Tô Trầm cau mày nói: "Bộ thứ năm đã đẩy lịch lên trước, giờ bộ thứ sáu cũng đẩy nốt?"
"Nhà đầu tư với cấp trên đều rất lo, không dám lần lữa thời gian."
Bản thân Tưởng Lộc cũng không tán thành cách làm này.
Hồi trước bác còn sống, một năm chỉ quay một bộ, mỗi lần dành trọn vẹn thời gian nửa năm cho tất cả nghỉ ngơi điều chỉnh, đồng thời sử dụng nửa năm này để mài giũa kịch bản đạo cụ thật kĩ lưỡng.
Hiện giờ bác cậu ra đi đột ngột, tốc độ bắt đầu trở nên dồn dập, hơn nữa còn đổi đạo diễn liên tục.
Một khi chất lượng đi xuống, thứ bị hủy hoại sẽ là tiếng tăm của toàn bộ loạt phim.
Trước đó "Đêm Trùng Quang" đã được thai nghén rất lâu, đầu voi đuôi chuột mới thật sự đáng tiếc.
Cho dù thế nào thì ít nhất vai chính đều là người nhà, có vấn đề gì cũng có thể bàn bạc hẳn hoi, cố gắng hết sức níu lại những thứ đi chệch khỏi quỹ đạo.
Tô Trầm nhắm mắt hưởng thụ gió quạt, hỏi tiếp: "Thế tin tốt thì sao?"
"Tin tốt là, anh chuẩn bị làm phó đạo diễn bộ tiếp theo."
Tưởng Lộc bày ra tư thế cầm máy quay, nói đùa: "Bây giờ tử tế với anh vào, cho nhóc thêm mấy khung hình há."
Nói kiểu EQ cao thì vai trò này là phó đạo diễn.
Nói kiểu EQ thấp thì thực ra là chạy việc.
Tổng đạo diễn đặt ra một đống khung yêu cầu, phó đạo diễn phải chấp hành giám sát theo.
Những cảnh đơn giản thì phải bám sát xuyên suốt, các cảnh phức tạp có khi còn bị bếch ra chịu trận.
Không chỉ có vậy, rất nhiều đợt sàng lọc tuyển vai phụ thậm chí cả diễn viên quần chúng, phó đạo diễn đều phải sát sao toàn bộ quá trình, rồi việc quản lý một loạt các khâu phức tạp như điều tiết trường quay, bố trí đạo cụ, âm thanh ánh sáng vân vân đều quy hết vào tay phó đạo diễn.
Lương thấp việc lắm rủi ro lớn, không còn mối làm ăn nào lỗ hơn thế nữa.
Nghe xong Tô Trầm chỉ thấy lo, bất an hỏi: "Liệu có hợp thật không?"
"Anh cân nhắc rồi," Tưởng Lộc cất nụ cười cà lơ phất phơ đi, suy tư nói: "muốn làm đạo diễn chính thức, đằng nào cũng không thể đi đường tắt được."
"Cho dù về sau "Đêm Trùng Quang" có còn thay đạo diễn nữa hay không thì anh cũng muốn giữ gìn ranh giới của bác."
"Nhưng tháng 12 năm nay anh phải thi năng khiếu rồi," Tô Trầm còn tư lự hơn: "tháng 6 sang năm còn thi đại học."
"Trên tất cả anh còn phải làm diễn viên, tuần nào cũng có cảnh cần đóng, anh có ôm đồm được hết không?"
Tưởng Lộc gõ bàn, không kìm được nụ cười.
"Nhớ rõ thế à, thích anh trai ghê ha?"
Tô Trầm đạp cho cậu một phát: "Nhảm nhí là giỏi!"
"Vâng vâng vâng, anh phải thi năng khiếu, phải thi đại học," Tưởng Lộc giơ hai tay lên đầu hàng: "nên là á ——"
Nên là dài giọng ra cả buổi không chịu nói tiếp, chả hiểu lại đang mưu mô hư đốn gì nữa.
Tô Trầm nhất quyết không chịu hùa theo cậu, đứng dậy định bỏ đi.
"Em đi duyệt với đạo diễn Nhan đây."
"Nên là á ——" Tưởng Lộc uốn éo cái mình vặn người như sợi mì chặn bé lại ngay cửa lều: "muốn đi thi năng khiếu cùng anh không? Hửm?"
Tô Trầm nhìn cậu cười, giọng hơi cao lên: "Xin xỏ em xem."
Đã nói đến đây, thiếu gia Tưởng phải nghiền ngẫm xem có nên xin xỏ không.
Làm anh mà hở ra tí lại bị em trai bắt chẹt, sau này có mà tan tác cái oai.
Không xin xỏ thì phải bơ vơ đi thi một mình, chán chết được ấy.
Trùng hợp đúng lúc này thì Nhan Điện vén cửa đi vào.
"Xe kem đến rồi kìa, hai đứa có ăn không?"
Chị nhận ra Tưởng Lộc đang chắn cửa bèn duỗi tay chọc cho cái: "Bắt nạt em trai đấy à?"
Tô Trầm ra cái vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, tố cáo tại chỗ: "Anh ý không cho em ra ngoài."
Tưởng Lộc: "...?"
Thực ra nhóc mới là sói đột lốt cừu ý?
Nhan Điện lập tức cho Tưởng Lộc một tràng, giục hai đứa mau ra ăn kem xong còn quay thêm mấy lượt, cấp cho thêm 10 phút nghỉ ngơi.
Đạo diễn vừa đi cái là Tô Trầm lại cười híp mắt nhìn cậu.
"Có xin không nào?"
"Không xin." Tưởng Lộc nói chậm rì rì: "Cuối năm nhóc tận hưởng đời học sinh của nhóc cho đàng hoàng đi, anh trai sẽ tự đi thi, không quấy rầy nhóc nghỉ ngơi."
Vốn dĩ Tô Trầm muốn thấy cái tên này chịu thua nhưng tốc độ nhảy số không nhanh bằng cậu, nhất thời không nghĩ ra câu gì để đốp chát.
Vẻ ngoài bé trông hiền lành dễ chịu chứ thực ra vẫn đang tính cách chiếu lại một nước.
Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cũng bắt chước lấy lui làm tiến.
"Đành vậy." Thiếu niên rũ mắt, khẽ khàng nói: "Anh trai quyết đi, thế nào cũng được."
Giọng bé vừa mềm vừa nhẹ, dù biết thừa trong ấy có lẫn sự vờ vịt thì vẫn cứ khiến trái tim râm ran như bị cào một cái.
Tưởng Lộc nghe mà tim suýt trật nhịp, vẫn đứng chắn cửa, nói tiếp: "Nhóc gọi thêm câu nữa?"
Vừa nãy hãy còn đang vô tâm vô tư đùa cợt nhau, lúc này bầu không khí bỗng thành ra quá mập mờ.
Cả hai nhìn đối phương, hiểu rằng thế này là biết thừa còn cố.
Thực ra đâu khác gì đùa với lửa.
Tô Trầm nhìn cậu cười lên, không do dự mấy, gọi thêm một tiếng anh ơi.
Tưởng Lộc im lặng giây lát, kéo người đi ra ngoài.