Kì nghỉ hè đã kết thúc,chúng tôi lại phải cắp sách đến trường.Tôi đã trở thành đàn chị trong trường – lớp 12.Cuối cấp thì phải học mệt lắm đây,phải cố gắng nào Tinh Tú.Một ngày mà tôi tràn đầy nhiệt huyết,từ giờ đi học sẽ suôn sẻ hơn trước đây.Khi vừa bước vào lớp,tôi đã nghe thấy tiếng cười đùa của lũ bạn.Quẩy nhanh trước khi phải cắm đầu vào mà học…hiuhiu.Tôi lại gần chỗ ngồi của tôi,thấy hắn đã ngồi úp mặt xuống bàn rồi.Tôi còn nghe thấy hắn ngáy,ngủ thật ý hả.Không biết dạo này hắn sống ra sao mà trông dặt dẹo thế này.Chắc hắn lại thức khuya xem tivi,chơi điện tử đây mà.Nguyên nhìn hắn mặt có vẻ lo lắng.Thấy vậy tôi mới ghẹo chút chơi.
“Nguyên làm gì mà để cậu ta ra nông nỗi này…??”
“Ng..Nguyên có làm gì đâu ≥^≤”
“Hí hí!!”
Mặt Nguyên đỏ lên,dễ thương thấy mồ (nvn).Khi vào lớp,cả lớp chúng tôi ngạc nhiên và reo hò vì cô giáo chủ nhiệm trước chủ nhiệm tiếp.Không vui thì sao,cô ấy đã gắn bó với chúng tôi 2 năm rồi mà.Cô vui vẻ nói chuyện với cả lớp một lúc rồi kết thúc cuộc trò chuyện bằng một cái chống tay lên bàn.Cô phát biểu.
“Thôi cô không thể để em ấy đợi nữa đâu.Chúng ta sẽ có học sinh mới!!”
Cô vừa dứt lời thì cả lớp nhốn nháo lên.Học sinh mới hả,mệt đây,nghe đã biết là ai rồi.Anh tôi bước đến trước cửa,tay bỏ túi và đeo cặp vắt chéo.Anh ta đã khoác trên người bộ đồng phục của trường,một chiếc áo trắng tinh.Tính làm ngầu để lấy lòng bạn cùng lớp đây mà.Nguyên bất ngờ rồi quay xuống chỗ tôi tỏ ý muốn hỏi tại sao.Tôi chỉ thở dài một cái,chỉ vì cái chuyện này mà hai bác của tôi chạy lung tung cả đây.Thật tình chỉ biết làm khổ người khác.Anh ta đứng lên trên bục giảng,nở một nụ cười.
“Em giới thiệu về mình đi!!”
“Chào cả lớp,tôi tên Hoàng Nam Hải,mới chuyển đến đây không được lâu nên xin mọi người giúp đỡ.”
Một tràng pháo tay từ cả lớp vang lên và kèm theo nhiều tiếng rì rầm bàn tán.Không lâu hả…ở đây nguyên một tháng còn gì nữa.Càng suy nghĩ đến mấy ngày sau là càng thấy nản.Tinh thần nhiệt huyết hồi sáng bay đi đâu hết rồi.Tôi quay sang chỗ hắn,hắn vẫn nằm gục ở đấy không động tĩnh gì.Hừ,thế này thì làm sao mà đấu với anh họ tôi được.Cũng may là anh ta được cô phân ngồi bàn trên cùng,không thì học không yên với anh ta.Hắn ngủ nguyên cả một tiết học,Nguyên ngồi trên cứ phải che cho hắn.Thật là…Đến tận lúc ra chơi hắn mới mơ màng tỉnh dậy.Khi mà nhìn thấy mặt hắn tôi với Nguyên giật mình.Trông hắn dẹo khiếp @@.Mắt hắn thâm thì,đầu tóc bù xù,quần áo xộc xệch.Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ,tên vô dụng.Anh họ tôi đang tiến về phía chúng tôi.Để anh ta nhìn thấy hắn như thế này thì nguy to.Tôi vội vàng kéo hắn chạy xuống phòng vệ sinh.Lấy khăn tay lau mặt rồi chải lại tóc cho hắn.Hắn cứ chằm chằm nhìn tôi cằn nhằn.
“Tên ngốc,biết hôm nay quan trọng thế nào không hả??”
“Quan trọng gì…Oáp….”
Hắn nói với tôi bằng cái giọng ngái ngủ,còn ngáp nữa chứ.Tôi cũng không trả lời hắn mà chỉ cố chỉnh lại mái tóc vàng của hắn.Sau khi thấy hắn đã ổn,tôi đập một cái lên vai hắn.
“Cố lên!!”
“Hửm….Cố gì?”
“Lên lớp biết…”
Tôi cầm tay hắn định kéo đi thì nhìn thấy một đứa con trai đang úp mặt vô tường.Chợt nhận ra…Ô^Ô