Bọn tôi tìm mãi,tìm từng túp lều một,tìm từng gốc cây một nhưng không thấy.Dù cho có sợ trợ giúp của anh Hải và cả giáo viên nhưng cũng không thấy Nguyên.Nguyên đâu rồi…Mỗi khi lo lắng thì tôi lại nắm chắc mặt dây chuyền hắn tặng tôi,làm như vậy tôi cảm thấy như bớt lo hơn…Nhưng tôi lại không thấy nó đâu nữa,khều hoài,mò hoài nhưng không thấy.Sao hai thứ quan trọng nhất của tôi lại đi đâu hết rồi?Chắc cái dây chuyền rơi lúc đi lên đỉnh Hàm Lợn.Tôi lấy cái đèn pin từ ba lô và bắt đầu đi lên đỉnh để tìm cả Nguyên lẫn cái dây chuyền.Tôi cứ soi rồi đi,soi rồi đi và đến khi bất giác quay lại,tôi đã nhìn thấy ngọn lửa trại ở tít đằng xa phía thấp rồi.Đi xa như vậy rồi mà không thấy đâu,Nguyên làm gì có gan đi vào đây.Tôi quay người lại,chiếc đèn pin quay theo người tôi và thoáng chiếu sáng lên một thân cây.Tôi chợt nhìn thấy và nhớ ra những cái hình mà Nguyên đã khắc lúc đi lên đỉnh núi.Tôi đâm ra nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đi theo những vết khắc đó.Cuối cùng,tôi đã nhìn thấy bóng một người đang ngồi dưới gốc thân cây và bên cạnh cũng có một cái đèn.Có nên soi vào không..nhỡ đâu là ma rồi nó hù mình thì sao?Ahuhu Ộ^Ộ…Thôi thì đành liều…đã đi đến đây rồi mà…Tôi nhắm tịt mắt lại và soi vào bóng người đó,rồi cố mở lại đôi mắt.Một người tóc đen đang nhìn về phía đằng xa…là Nguyên,là Nguyên đấy.Tôi chạy tới và ôm chầm lấy cô bạn thân đang khiến tôi lo lắng.
“Tưởng Nguyên lạc mất đâu rồi chứ!! >^v
Tối đi ngủ,Nguyên nằm cạnh tôi ngủ say,trông khuôn mặt dễ thương không thể ta.Nhưng cứ nghĩ đến lúc Nguyên khóc,tôi thấy lo lắng rồi không ngủ được.Tôi ra khỏi lều đi đến lửa trại.Ngọn lửa vẫn cháy và có ba người ngồi đó.Tôi lại gần,ba người đó quay ra.Hình như là…tên Thiện Ân,anh Hải và thầy Long.
“Ah!Quán quân dậy rồi!!”
“Thầy với hai người họ đang làm gì thế?”
“Bọn anh đang nướng kẹo dẻo…ăn không?”
“OK!OK”
Tôi nhảy vào ngồi cùng họ.Sở thích của tôi là ăn đêm mà!!Ahaha!!
“Anh với Thiện Ân đang canh gác cho Nguyên đấy à?”
“Ừ!”
“Tụi con gái được Thiện Ân hotboy canh cho thì ngủ ngon quá còn gì!!”
“Em chỉ canh cho một người thôi!!”
Tôi vừa nhấm nháp cục kẹo dẻo,vừa lắng nghe họ nói chuyện.Thầy Long cũng teen quá chứ nhỉ,biết rõ được tình cảm của tụi con gái cơ đấy.Thầy như để ý từng lời nói của tôi.
“Nguyên mà Tú vừa nói à?”
Hắn ngại ngùng gãi đầu.Thầy Long thì tủm tỉm cười rồi ngước lên bầu trời đầy sao kia.Tôi cũng nhìn theo.Sao?Sao?Ôi sợi dây chuyền của mình…Ahuhu T^T.Mải khóc thầm nên tôi gặm luôn phải cây đũa.
Thầy Long giơ lên cái dây chuyền có mặt dây hình ngôi sao.Tôi hét toáng lên và lao tới,mặc kệ đống lửa đang ở trước mặt.
“Ah!Đúng rồi thầy ơi!!”
“Ê!Cẩn thận!!”
Hắn kéo tôi lại.Tôi cũng bình tĩnh chút nên đi vòng qua đống lửa để đến chỗ thầy,Vừa cầm được sợi dây thì tôi ôm chầm lấy nó,nhảy múa tưng bừng.
“Em cảm ơn thầy!!”
“Em thích nó lắm à?”
“Vâng!”
“Đồ rẻ tiền mà cũng thích.”
“Kệ tôi!!”
Chính hắn mua cho tôi lại còn chê nữa.Mà thấy hắn hình như đang giận tôi hay sao đấy…Hmm…không chấp,tôi mặc kệ.Tôi chỉ mẩn mê cầm chắc sợi dây,bỗng nghe tiếng bước chân,tiếng rắc rắc từ mấy hòn đá đang cọ vào vật gì đó.Một bóng người tóc dài đang tiến dần về phía tôi và gọi tên tôi.
“..Tú..”
Tôi giật mình,sợ hãi chạy bén ra sau lưng anh họ tôi.Ánh sáng từ ngọn lửa dần soi lên bóng người đó.Trời ơi là cô giáo,mém rơi tim ra ngoài…
“Tú!Nam Hải!Thiện Ân,đi ngủ cho cô!!”
“Xu bình tĩnh…”
“Trẻ con phải ngủ sớm!!”
“Vâng…”
Tôi lóc cóc đi vào nhưng ba người họ vẫn ngồi đó.
“Cô mặc kệ em!!”
“Không được!!”
Hắn nhìn cô chằm chằm.Tôi thấy sợ cái ánh mắt đó.Tôi còn nhìn thấy rõ ngọn lửa từ ngoài phản chiếu vào mắt hắn.Cậu ta đến người lớn mà cũng không tha,cô giáo mỏng manh dễ vỡ vậy mà.Cái tính hay bắt nạt người khác của cậu ta nổi lên rồi.Tôi ghét nên kệ,có thầy Long rồi mà.Tôi từ từ bước vào trong.Nguyên vẫn đang ngủ ngon lắm.Tôi nhẹ nhàng đặt người xuống.
“Cảm ơn Tú…”
Bỗng Nguyên cất tiếng lên làm tôi giật mình.Nguyên đang ngủ mà,hay là nói mơ?Nàng thiên thần đang cười,vẻ mặt trông rất hạnh phúc.Cảm ơn tôi hả…tôi có làm được gì đâu.Mà thôi kệ,Nguyên đang cười mà…^v^.