Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 40: Chương 39





Editor: Các bạn thấy mình sai lỗi chính tả chỗ nào thì khoanh vùng nhắc mình nha, thank mọi người nhiều ^^
-----------------------------------///--------------
Hồ Lệ Khanh kinh ngạc nói: Các ngươi...!
Ngươi...!Đám tiểu yêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng nói, từ trong xương dâng lên cảm giác rợn tóc gáy.

Hồ Lệ Khanh nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, đám tiểu yêu này khi nãy cũng đã xuất hiện trước mặt mình, quét mắt nhìn thấy số lượng cũng đông đảo, giống như cả đám cùng đi.

Nàng hỏi: Các ngươi đuổi theo ta sao?
Đám tiểu yêu lắc đầu.

Đất ở Tây sơn thay đổi, chúng ta không dám ở nữa liền thu dọn hành lý rời khỏi Tây sơn.

Con khỉ dẫn đầu giải thích.

Hồ Lệ Khanh vội hỏi: Ngươi biết nguyên nhân gì sao?
Hắc Hùng nói: Mấy ngày trước tiên khí trên Tây sơn đều biến mất.

Hơn nữa long mạch dưới đất dường như đã khô kiệt, mấy người chúng ta cũng không thể ở được.

Trư Nhị muội bi thương lau nước mắt nói.

Hồ Lệ Khanh nghĩ, dù sao ta cũng không còn ở Tây sơn nữa, Tây sơn có biến thành gì ta cũng không quan tâm, nhưng vẫn không tránh khỏi tò mò mà hỏi một câu: Lúc đi các ngươi có nhìn thấy lão hổ đi đâu không?
Một đám mặt đầy mờ mịt nói: Hổ đại tiên mấy ngày trước không biết tại sao lại xuất hiện trước mặt chúng ta, bên cạnh còn mang theo một người xấu xí...!
Gò má Hồ Lệ Khanh co lại, dung nhan mỹ lệ cũng trở nên méo mó.

Cái gì xấu xí, cái tên heo nhà ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút chứ, kia rõ ràng là mình xinh đẹp vô song mà!
Được rồi, chuyện này cũng không thể trách bọn họ, gương mặt mình khi đó cũng không phải là không xấu.

Hồ Lệ Khanh quyết định đại nhân đại lượng tha thứ cho đám yêu tinh không có mắt thấy núi thái sơn này.


Một đám tiểu yêu ở chỗ không biết tên vô tình lại gặp được cừu nhân cũ là Hồ Lệ Khanh, cũng không nghĩ tới ngồi chung một chỗ với nàng nói chuyện phiếm, mấy tên nhát gan không dám tin còn ngất liền tại chỗ.

Hồ Lệ Khanh cúi đầu trầm tư, sau đó nói: Các ngươi định đi đâu?
Đương nhiên là tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện.

Dù sao mấy người chúng ta cũng chỉ có trăm năm, rời đi che chở của Tây sơn, tìm một chỗ khác không thích hợp, rất nhanh sẽ bị kẻ khác tóm gọn.

Thế giới này chính là mạnh hiếp yếu, chưa thành tinh thì mọi lúc đều phải đề phòng kẻ mạnh hơn mình công kích, thành yêu cũng không thể ung dung được, mỗi ngày đều phải sống trong phập phồng lo sợ.

Đám yêu cùng nhau thở dài, Hồ Lệ Khanh cũng có trong đó.

Ngươi có gì phải buồn? Con khỉ hỏi.

Hồ Lệ Khanh nói: Nói ta biết đây là chỗ nào vậy?
...!
Ban đêm, trong rừng hiện lên ánh lửa nhỏ cùng khói bếp, Hồ Lệ Khanh đốt thêm củi khô vào, ánh lửa rọi lên má nàng, hiện lên ngũ quan lập thể của nàng, ánh sáng cùng hình ảnh kết hợp khiến cho nàng thêm vài phần thần bí.

Cá đến đây! Thỏ tử ôm một con cá béo mập một đường tưng tưng chạy đến chỗ nàng, con cá kia ước chừng còn lớn hơn người nàng, trên người còn dính nước, nhỏ giọt cả một đường.

Hồ Lệ Khanh kêu bọn họ đi bắt cá làm cơm tối, không nghĩ tới lại là một con cá thật lớn, hơn nữa còn chưa được rửa sạch.

Hồ Lệ Khanh tuyệt đối không làm chuyện rạch bụng rồi moi mấy thứ bên trong máu me cùng những chuyện không có mỹ cảm như vậy, ánh mắt lạnh của nàng quét qua con cá trong ngực thỏ tử nói: Kêu tên gấu đần kia làm sạch sẽ con cá rồi đưa cho ta.

Thỏ tử bĩu môi, từng bước từng bước đi vòng về.

Cái đuôi cá kéo lê trên đất, kéo thành một đường.

Hồ Lệ Khanh nhóm củi khô thành một đống, mùi gỗ cháy thoảng qua mũi.

Chờ sau khi xử lí xong, cá sạch sẽ nằm trước mặt nàng, nàng dùng một cành cây dài xuyên qua mình cá, cầm cá để lên giá gỗ cột sẵn.

Mọi loại thức ăn nàng đều xử lý thuần thục, ở vùng đất hoang vu đơn sơ như vậy, Hồ Lệ Khanh một chút cũng không làm khó mình, còn móc ra một túi bột thần kì từ trong túi, rắc lên mình cá, lửa nướng mình cá khi chạm đến thứ bột này liền phừng lớn lên.

Khiến đám tiểu yêu bên cạnh mở to mắt nhìn bị dọa sợ không dám thở.

Hồ Lệ Khanh kêu gấu đen khỏe nhất di chuyển một thanh gỗ, kêu con khỉ cầm đao khoét thành từng lỗ, còn đám tiểu yêu còn lại thì vây quanh nhìn xem thử.

Bình thường thì bọn họ chưa ăn qua thức ăn chín bao giờ, bởi vì luôn ở trên Tây sơn, hiếm khi xuống núi, cũng chưa thấy ai làm qua cho họ nhìn thử, cho nên mỗi người luôn tràn ngập tò mò.

Đôi mắt sáng rực cùng cái bụng đói, mùi thơm từ cá bay ra, đám tiểu yêu hít hà hương thơm ấy, nước miếng chảy ròng ròng.

Nhìn thấy cảnh này khiến nàng nhớ tới ba vị tiểu đồng của Hỗ Chu Kính, mỗi khi đến lúc nàng làm thức ăn thì bọn họ luôn có phản ứng khả ái như vậy.

Đáng tiếc mấy tiểu hài kia, thật vất vả mới lấy lòng họ được, tính không nhĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, đã nói không còn liên quan gì đến nàng nữa nhưng tại sao cứ phải nhớ đến những chuyện này để hành hạ mình làm gì?
Hồ Lệ Khanh nhìn ánh lửa thất thần.

Thỏ tử ngồi bên trái nàng, vốn cách rất xa, lại bất tri bất giác chạy đến bên cạnh tay nàng.

Hồ Lệ Khanh đưa tay sờ được cái tai của thỏ tử nàng, nàng nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng ôn nhuận.

Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi cũng muốn ăn thịt sao?
Không.

Ta không ăn thịt.

Vậy ngươi ở đây làm gì?
Thỏ tử chớp mắt mấy cái, chỉ biết nhìn nàng không nói gì.


Nguyên lai là sinh hảo cảm với mình, tâm tình Hồ Lệ Khanh đang buồn được nàng cứu vãn.

Cá đã nướng chín, tiểu yêu bên cạnh đói bụng cũng biến thành dã thú, nước miếng chảy xuống miệng thành thác.

Cả đám cùng lau nước miếng liền nói: Được ăn rồi, được ăn rồi, thật là thơm...!
Hồ Lệ Khanh nói: Đến đây.

Lệnh vừa ra, đám tiểu yêu liền chen nhau dành thức ăn, do bụng đói quá lâu lại không để ý tay bị phỏng, cầm cái đuôi cá liền nhét vào trong miệng mình.

Đầu cá đuôi cá đều bị lấy sạch, ít nhiều gì thì mỗi người đều lấy được cho mình.

Không ăn thịt giống như phái tu tiên nhắm mắt dưỡng thần, phong bế tai mũi miệng lại, tránh phải nghe âm thanh cùng mùi bọn họ đang tranh thức ăn.

Quả nhiên là dã thú, cả cách ăn cũng phát huy đủ tác phong, Hồ Lệ Khanh nhìn cũng bật cười.

Ngày thứ hai, Hồ Lệ Khanh cùng bọn họ từ giã, chia ra hai hướng, thỏ tử kéo váy nàng quyến luyến không buông.

Hồ Lệ Khanh sờ tai thỏ của nàng, nàng nheo mắt hưởng thụ không hết.

Hồ Lệ Khanh cột một sợi dây đỏ trên tai nàng, coi như lễ vật cuối cùng.

Chia ra hai hướng, Hồ Lệ Khanh nói bọn họ nếu thật không còn chỗ để đi mang theo đồ của nàng đến đỉnh núi bên cạnh tìm Sơn Đại Vương, không ngoài trăm dặm bên trong sẽ có người tiếp nạp bọn họ.

Đám tiểu yêu có vài phần hoài nghi mấy lời Hồ Lệ Khanh nói, Hồ Lệ Khanh lại cười nói: Trên đời này người không biết ta thì rất ít, các người yên tâm.

Nàng tháo hoa tai xuống, đưa cho bọn họ, sau đó liền theo hướng của mình mà bay đi.

Lần này nàng phải quay về Tây sơn xem một chút, trên Tây sơn rốt cuộc đã thay đổi những gì.

Đám tiểu yêu đưa mắt nhìn nàng rời đi, ở chung cùng nàng một ngày sau đó đưa ra kết luận, thật ra thì nàng không xấu.

Đáng tiếc, đã quá muộn.

Trong lúc đang bay Hồ Lệ Khanh tự nhủ, nguyên lai thi thoảng làm người tốt cũng không phải chuyện thống khổ gì.

Chẳng qua không biết là sau này còn có cơ hội làm ngươi tốt tiếp nữa không, nàng không phải lòng dạ bồ tát, mà thế nhân bọn họ cũng không đáng giá với nàng.

Đến Tây sơn, một bước đáp lên địa giới Tây sơn, cảm giác rõ ràng khí tức nơi này đã thay đổi, lúc mới đến phát hiện linh khí nơi này dư giả, hơn nữa còn có long mạch hộ sơn, là một chỗ tốt cho yêu tu tiên.

Nhưng hiện tại long mạch cũng không tìm được, thậm chí ngay cả linh khí cũng biến mất không thấy.

Hồ Lệ Khanh vội vàng bay lên núi, bay lên trên mới thấy chỗ này vẫn bình thường như mọi khi, tiếng chim hót trong núi không ngừng, mọi loài động vật vẫn bình yên tự đắc, những sinh linh này không cảm giác được trong núi đã thay đổi, chỉ những tiểu yêu kia có cảm giác cho nên mới rời đi.

Trong lòng nàng mang theo thấp thỏm cùng bất an đi đếm chỗ ở của Hỗ Chu Kính, lần tìm khắp nơi cũng không tìm được dấu vết của Hỗ Chu Kính, đến cả miếu tiên nữ khi đó bị phá hỏng cũng không tìm được dấu vết nào.

Thật giống như Hỗ Chu Kính đã rời khỏi Tây sơn này rồi, không tìm kiếm thì cũng sẽ không tìm thấy được sự sống của nàng.

Hồ Lệ Khanh giận đến mức chỉ biết dậm chân, mình đúng là điên thật rồi, mình đã nói là không quay lại, vừa nghĩ tới nàng gặp nguy hiểm vội vội vàng vàng chạy tới, đây là không tự trọng sao.

Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà méo mó, Hồ Lệ Khanh cắn răng, phất tay áo rời đi, đồng thời thề, tuyệt đối không có lần sau.

Hiện tại nàng nên tiêu dao vui sướng, trở về làm Hồ Lệ Khanh vốn có.

Hỗ Chu Kính đi đâu chứ?"
Hỗ Chu Kính lúc này đang đi trên đường của nhân gian, nàng men theo khí tức của Hồ Lệ Khanh mà đi.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: Thân thể này ta mượn vài ngày, đợi ta thấy được nàng thì trả lại cho ngươi."
"Ngươi có muốn đoạt lại cũng phải xem ta có cao hứng không, ta hút hết linh khí Tây sơn, lúc này còn mạnh hơn ngươi, thân thể giữ lại còn hữu dụng, chờ dùng hết rồi trả cho ngươi."

"Ngươi thích tu tiên, ta thích mỹ nhân, hai chúng ta người nào việc đó đi."
"Nàng khiến cho ta thêm khó tìm, đều là ngươi sai, để cho nàng chạy, sớm biết ta trói thêm một lớp nữa cho rồi, đến lúc đó ngươi muốn để nàng đi cũng phải hỏi ý kiến của ta."
"Ta rất nhiều chuyện! Ngươi thử xem đi cả ngàn năm không được nói lời nào cảm giác như thế nào chứ."
"Ngươi là ngốc tử, tuyệt đối là vậy."
"Tiểu hồ ly, ngươi đi đâu rồi?" Ánh mắt đỏ rực của Hồ Chu Kính thoáng qua chút hấp tấp, nàng hút linh khí Tây sơn, nhưng lại không đem linh khí tu luyện, cưỡng ép phá đi phong ấn của mình, chỉ có thể chống đỡ hoạt động một thời gian, không biết khi nào thì phong ấn quay lại.

Núi Thanh Thành vị đồng tử cầm chổi quét lá căn bản cũng không sạch nổi, một cơn gió liền thổi qua mặt hắn, thổi đến nổi bụi mù mịt, đồng tử nheo mắt lại.

Mở mắt ra, thấy một nữ nhân trên mắt là đồng tử màu đỏ đang đứng trước mặt hắn, khóe miệng còn nụ cười, nhẹ giọng hỏi hắn: "Chỗ này có phải có một vị khách vừa tới tên Hồ Lệ Khanh?"
Đồng tử lấy lại tinh thần, lực uy hiếp mà nàng tản ra làm hắn sợ không dám nhúc nhích, lắc đầu lia lịa nói: "Cô...!cô nương...!trước đó có một vị nữ thí chủ tên Hồ Lệ Khanh tới tìm đạo trưởng nhà ta, ngày hôm trước rời đi rồi."
"Hả?" Người kia khép mi, nhẹ giọng hỏi.

Đồng gật đầu liên tục nói: "Tiểu không có gạt cô nương, người tu tiên không nói dối."
"Chỉ là một con chuột yêu cũng dám xưng tiên nhân?" Hỗ Chu Kính cười lạnh một tiếng hóa thành gió rời đi.

Cho dù bị cười nhạo đồng tử cũng không dám khép miệng, lập tức bỏ chổi, liền chạy một mạch leo lên 999 bậc thang tìm lão đại của bọn họ.

Bên cạnh bờ sông, Hỗ Chu Kính thả vào nước một quả cầu sáng, một lát sau cầu trong nước nổ tung, trên mặt nước vung lên một ngọn sóng dài, gợn sóng xô lên bờ, chờ nước dạt ra, để lại vô số tôm cá nhảy trên mặt đất.

Một con rùa đen từ trong sông bò ra ngoài, cực nhọc bò lên bờ, bị Hỗ Chu Kính giẫm lên.

Con rùa đen phát ra âm thanh già nua nói: "Không biết đại tiên đến thăm, tiểu đến nghênh giá chậm đắc tội lớn, mong đại nhân ngài đại lượng, cũng đừng đem tôn tử trong sông ra hả giận."
"Sông sâu không đo được, không làm như vậy sao có thể mời được con rùa đen thừa tướng nhà ngươi ra." Hỗ Chu Kính cười nói.

Lão rùa rút đầu lại nói: "Đại tiên đến thăm có gì cần làm?"
"Hỏi ngươi, Hồ Lệ Khanh có trong Hà long cung không?"
"Hồ Lệ Khanh...!để ta lật ghi chép khách tới thăm một chút."
Hỗ Chu Kính một cước đá nó bay đi, nó lộn trên đất vài vòng, cuối cùng dừng lại, đầu rùa đen rúc vào bên trong, sau đó chui ra ngoài nói: "Đại tiên, có phải ngài muốn tìm trưởng công chúa Hồ sơn?"
"Là nàng."
"Hôm trước nàng có đến Hà long cung, long vương đại nhân thiết yến đãi nàng một ngày một đêm, sau đó nàng rời khỏi long cung, hơn nữa còn lấy đi 10 đấu trân châu của long cung, nếu đại tiên tìm nàng trả thù không cần phải thủ hạ lưu tình."
Trong lòng Hỗ Chu Kính phát ra tiếng thở dài, "Nguyên lại gần nhau nhưng lại bỏ qua."
Hồ Lệ Khanh này đúng là vật nhỏ không an phận mà, cứ ở trước mặt nàng mà chạy đi.

Lão rùa đen chậm rãi bò tới bờ sông nói: "Không biết ánh mắt long vương đại nhân thế nào, lại đi vừa ý một con hồ ly tinh, còn đối với nàng ngàn y trăm thuận, thật là..."
Con rùa đen già chết tiệt, ngay cả ta còn chưa mắng nàng một câu nào, ngươi dựa vào cái gì mà mắng nàng! Hỗ Chu Kính một cước đá bay lão rùa đen, rùa đen bay một vòng cung parapol rồi rớt tỏm xuống nước, mặt nước nhanh trở vể yên tĩnh, ánh mắt đỏ lại tràn đầy tiêc nuối.

Mấy ngày qua Hồ Lệ Khanh thật tốt, nàng đến chỗ nào cũng có người chiêu đãi nàng, đối với nàng tỏ lòng vẫn như cũ, thậm chí còn hứa rất nhiều, chỉ cần nàng ở lại, không cần nói thiên kiếp gì, cho dù chống lại lão Ngọc Đế cũng không sợ.

Hồ Lệ Khanh nghe những lời ngon tiếng ngọt này liền muốn cười, trong cuộc sống thái bình này thì luôn có anh hùng cậy lời mạnh lại thấy vui vẻ, nếu thật sự gặp thiên lôi, kẻ trốn đầu tiên lại là những người này.

Nàng không nghe lời Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính muốn nàng tìm một nơi thật tốt lại không hề xảy ra, nàng lại đi khắp nơi, coi lời nói Hỗ Chu Kính như gió thoảng bên tai.

Nàng cần người khác đến nói với nàng là nàng vẫn là Hồ Lệ Khanh hồ mị vô biên như trước, nàng muốn người khác ngưỡng mộ lấp đi nội tâm trống vắng của nàng.

Hỗ Chu Kính không cho nàng, thì người khác cho nàng, nhưng khi có được lại phát hiện căn bản cũng không dùng tới.

Trong lòng nàng có một cái hố lớn, ai cũng không có cách nào lấp đủ được..