Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 12: Lần đầu gặp lại



Hồng nhi nhìn đại tỷ chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm thân thể của mình mà có chút sốt ruột, đưa tay vỗ vỗ hai má phấn nộn của nàng.

“Đại tỷ, nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới quyến rũ được Y Y?”

“Ực.” Tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một truyền ra từ dưới thân Hồng nhi. Hồng nhi ngẩn người, nhìn khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng của đại tỷ.

“Như vậy á?”

“Cái gì?” Đại tỷ đỏ mặt hỏi lại. Thực dọa người mà, dĩ nhiên thiếu chút nữa bị muội muội của chính mình dụ hoặc.

“Ực.” Hồng nhi học bộ dáng đại tỷ vừa rồi, dùng sức nuốt nước miếng, ngay sau đó cười hì hì hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Đại tỷ, Hồng nhi học đúng không?”

Đại tỷ vẻ mặt hắc tuyến, đưa tay muốn đẩy Hồng nhi ở trên người mình ra, ai ngờ tính tình hồ ly của Hồng nhi nổi lên, như thể bạch tuộc bám chặt lấy người nàng không buông, đẩy như thế nào nàng cũng không chút xê dịch. Đại tỷ xoay người, nàng cũng nhanh nhẹn xoay người theo. Trên người tự dưng rõ ràng nhiều thêm một cái xác rùa to đùng, khiến đại tỷ tức giận đến đầu từng trận choáng váng.

Hồng nhi hoàn toàn không nhìn nàng, vẫn như trước chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn lầm bầm: “Đại tỷ, mau dạy Hồng nhi đi a!”

Thanh âm tiêu hồn, ánh mắt quyến rũ, đại tỷ chột dạ quay đầu đi, mà Hồng nhi người ta còn không chịu buông tha, những ngón tay thon gầy luồn dưới gáy đại tỷ giữ chặt, bắt nàng phải nhìn mình: “Mau dạy đi!”

Đại tỷ mặt đỏ bừng, cắn môi oán hận nhìn tiểu muội, ngươi nha, tuyệt đối là cố ý mà!

Hồng nhi thực sốt ruột, việc đại sự quan hệ đến hạnh phúc tương lai của mình thì sao có thể thỏa hiệp được, mở to hai mắt không phục dùng sức trợn trừng với đại tỷ. Trừng mắt một lát, cổ hơi mỏi, ngại khoảng cách xa quá, đầu liền chậm rãi hạ xuống, hai má dính sát vào cổ đại tỷ cọ qua cọ lại, cầu xin: “Đại tỷ, đại tỷ tốt, người dạy Hồng nhi đi, rốt cuộc câu dẫn Y Y thế nào?”

Hơi thở của hai người dây dưa một chỗ, thân thể đại tỷ bị khiêu khích đến nóng bừng, ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, cửa lại bị người nào đó một cước đá văng ra.

Mỗ mỗ dẫn theo nhị tỷ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vọt vào, vừa vào cửa liền thấy đại tỷ đáng thương bị Hồng nhi áp dưới thân, hai người hơi ngẩn ra, lại lập tức bật cười thành tiếng.

Đại tỷ giận dữ, một cước đá bay Hồng nhi đang nằm úp sấp trên người mình ra, tóm lấy áo ngủ ở bên cạnh chặt quấn người mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn mỗ mỗ: “Mỗ mỗ, người đã sớm biết sẽ như vậy đúng không!”

Mỗ mỗ đầu tiên là gật gật đầu, suy nghĩ một lát lại vội lắc đầu.

“Ta biết phương diện mị công khẳng định Hồng nhi giỏi hơn ngươi, nhưng thế nào cũng không tưởng được một người giàu kinh nghiệm sa trường như ngươi sẽ khinh địch đến mức để thua một tiểu nha đầu miệng còn chưa dứt sữa như vậy.”

Đại tỷ mắt phun lửa nhìn chằm chằm mỗ mỗ, đưa tay tóm lấy Hồng nhi đứng một bên không hiểu gì dùng sức đẩy vào người mỗ mỗ: “Tiểu muội, để mỗ mỗ dạy ngươi đi, nàng là lão hồ li tinh ngàn năm, mị công hẳn là không ai có thể sánh bằng.”

“Thật vậy chăng? Mỗ mỗ~” Hồng nhi cười lớn chồm lên người mỗ mỗ.

Mỗ mỗ lắc người một cái, tránh né nàng như thể trốn tránh một con rệp: “Cái gì nhỉ, Hồng nhi, về phần mị công ấy, về sau ngươi tự nhiên sẽ nắm giữ được, không phải ngươi muốn xuống núi sao? Việc cấp bách vẫn là nên bàn bạc cho kỹ chuyện ngươi xuống núi một chút đi.”

Hồng nhi vừa nghe mỗ mỗ cho phép mình xuống núi, hưng phấn đến hoa chân múa tay vui sướng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất đáng yêu, bước nhanh chạy đến ôm mỗ mỗ cắn một chút.

Nhị tỷ thở dài, tóm Hồng nhi từ trên người mỗ mỗ xuống: “Chúng ta trước hết vẫn nên cho nàng một cái tên đã.”

“Cứ gọi là Hồng nhi không được sao?” Hồng nhi chờ mong nhìn nhị tỷ, cái tên này đã qua nhiều năm nên thành thói quen rồi, vì sao biến thành người lại không được dùng chứ.

Nhị tỷ lắc đầu: “Không phải ngươi muốn giúp Y Lãnh Y sao? Sau khi hạ sơn chúng ta sẽ an bài cho muội dùng thân phận quản lí tổng công ty để tiếp nhận cái công ty rách nát kia của nàng, dùng cái tên thôn cô* ấy mà nói ra thì ai tin được?”

(* cô gái nhà quê)

“Vậy thì gọi là gì?” Tuy không vui, nhưng vì Y Y, Hồng nhi cũng chỉ đành nhịn.

Mắt mỗ mỗ sáng lên, đưa tay lau dấu son môi trên mặt: “Vậy gọi là Hồ Tiểu Tam đi~”

= =! Đại tỷ, nhị tỷ làm bộ như không nghe thấy, lôi kéo Hồng nhi qua một bên nghiên cứu thảo luận. Lòng tự trọng của mỗ mỗ chịu đả kích nặng nề, thấy ba người thương lượng khí thế ngất trời, liền không cam chịu tịch mịch làm ồn lên: “Nếu không thì kêu Hồ Mĩ Lệ cũng được đó!”

“……”

“Được rồi, thôn cô người đừng nói nữa.” Hồng nhi vốn đang sốt ruột liền nhịn không được, đem lời vẫn nghẹn trong lòng nói ra.

Mỗ mỗ yên lặng cúi đầu, trừng mắt liếc tam hồ một cái, ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn nguyền rủa các nàng.

Đại tỷ nhìn tiểu muội, cười nói: “Cái tên này về sau sẽ gắn bó với ngươi lâu dài, cũng cứ đển tự ngươi chọn đi.”

Nhị tỷ ở một bên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hồng nhi cúi đầu cẩn thận cân nhắc cả nửa ngày, ngẩng đầu cười cười với đại tỷ, nhị tỷ: “Nếu như theo ta cả đời, vậy thì gọi là Hồ Mộ Y đi.”

Đại tỷ cùng nhị tỷ kinh ngạc nhìn chằm chằm Hồng nhi, mỗ mỗ cũng đứng dậy đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai nàng, hiếm khi nghiêm túc hỏi: “Hồng nhi, ngươi không hối hận?”

“Không.” Nhẹ nhàng mà kiên định trả lời không chút nghi ngờ. Mỗ mỗ thở dài, chậm rãi gật gật đầu.

***

Y Lãnh Y cầm laptop trong tay, vẻ mặt không hài lòng tiến vào phòng họp, Trình Ninh ở bên cạnh dùng cánh tay huých nàng: “Hôm qua lại đi tìm Hồng nhi cả ngày sao?”

Lãnh Y gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.

“Cái thứ vô lương tâm ấy, hầu như ăn sạch thịt trong nhà em, nó thì ngược lại, phủi mông chạy lấy người.”

“Hồng nhi sẽ không như vậy đâu…”

“Em còn nói đỡ cho nó? Đã qua mấy ngày rồi, em gần như chạy khắp các nơi gần đây, hỏi bao nhiêu người, nhưng ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy.”

Trình Ninh căm giận bất bình nói, hắn và Lãnh Y coi như lớn lên bên nhau, trừ Tử Phong Ngưng ra cũng chưa từng thấy nàng quan tâm ai như thế, giờ thì tốt lắm, không riêng người lừa nàng, mà ngay cả hồ ly cũng lừa nàng.

Lãnh Y đặt laptop lên bàn, khoanh tay rầu rĩ nằm gục xuống. Hồng nhi, rốt cuộc ngươi đi đâu vậy? Còn bởi vì ngày đó Lãnh Y đút cho ngươi ăn bánh ngọt của cô ấy mà giận dỗi sao……

Trình Ninh thở dài, nhỏ giọng an ủi: “Em cũng đừng khổ sở quá, để tí nữa tan sở anh lại cùng em đi tìm. Mà vực dậy tinh thần đi, nghe nói công ty ta mới đổi một tổng giám đốc mỹ nữ đấy.”

Lãnh Y cũng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục ngây người.

Nàng không biết giám đốc vào khi nào, trong lúc mơ màng nghe thấy từng đợt thanh âm kinh thán lọt vào tai, tiếng ca ngợi cùng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, ngay sao đó là một đống lời vô nghĩa của nguyên giám đốc công ty. Đến khi cánh tay đang dùng làm gối của mình có chút tê, Trình Ninh ở bên cạnh dùng sức kéo kéo nàng, Lãnh Y không kiên nhẫn ngẩng đầu, liền ngẩn ra, một vòng người thẳng tắp đang nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt có kinh ngạc, không hiểu, cùng rất nhiều sự hâm mộ mà muốn giấu cũng không giấu được.

“Y Y, giám đốc để em làm thư ký đó, mau cảm ơn đi.” Trình Ninh ở một bên nhỏ giọng nhắc.

Giám đốc? Thư kí? Lãnh Y không hiểu gì ngẩng đầu nhìn về phía bục cao, chỉ thấy một nữ tử khí chất cao quí, dáng người yểu điệu mặc một thân váy xòe màu đỏ chói mắt đang mỉm cười nhìn mình. Không kinh ngạc bởi vẻ xinh đẹp của nàng, mà ngược lại, Lãnh Y bị khí tức quen thuộc nơi ánh mắt nàng dấp dẫn, mê muội nhìn. Người này, có phải đã gặp qua ở nơi nào không?

Mơ mơ màng màng họp, lại mơ mơ màng màng tan họp, Lãnh Y không hiểu ra sao lại trở thành thư ký của vị giám đốc mới tới, trong lòng luôn có cảm giác không thực. Nhìn nhìn đồng hồ, thở dài, quyết định không nghĩ nữa. Lãnh Y cầm túi xách trong tay, đứng dậy chuẩn bị về.

“Y Y –”

Lãnh Y nhíu mày, ai vậy, kêu thân thiết như thế. Nhìn lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ: “Hồ tổng.”

Hồ Mộ Y cũng không khách khí, vô cùng thuần thục kéo tay Lãnh Y cười ha ha đi ra ngoài: “Em về nhà sao? Vừa đúng lúc, tôi cũng đi.”

“Đi, đi tới nhà tôi?” Lãnh Y bị hương khí trên người hồ tổng làm ý nghĩ mê muội. Mình rất quen thuộc với nàng sao?

Hồ Mộ Y như thể biết nàng sẽ hỏi vậy, chớp đôi mắt to linh động, cười trả lời: “Tôi mới từ tổng bộ đến đây, còn chưa mua được phòng ở, vừa lúc nhà em gần công ty, tôi trước cứ ở tạm nhà em vài ngày chắc em không ngại nhỉ, tiền thuê nhà gì đó tôi sẽ trả gấp đôi. Y Y, em sẽ không từ chối tôi phải không?”

“A……” Lãnh Y bị giọng nói ỏn ẻn kia làm cho rùng mình, cố thẳng thân mình miễn cưỡng gật gật đầu: “Chỉ cần ngài không chê là được, nhưng mà…Tôi muốn đi qua tiểu khu bên kia tìm thứ này đã.”

“Tìm gì thế?” Hồ Mộ Y hứng trí dạt dào hỏi.

“Một con tiểu hồ ly màu đỏ.”

Hồ Mộ Y ngẩn ra, nét tươi cười lập tức tràn ra khuôn mặt: “Em coi trọng như vậy, nhất định là một con hồ ly xinh đẹp nhu thuận phải không.”

Lãnh Y còn nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, là một con hồ ly xấu xí vừa mập vừa lười lại vô lương tâm.”