Lôi Thiên Thụ cùng Y Lãnh Y đồng thời lên tiếng, hai người trợn mắt nhìn nàng. Hồ Linh càng “trâu”, hai chân vắt chéo nheo mắt hung ác nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y, cũng có lực uy hiệp ngang với hai người kia trực tiếp mở lời. Hồ Liễu cùng tiểu miêu lại vui sướng khi người khác gặp họa, ngồi một bên chờ xem kịch vui.
Hồ Mộ Y nhìn Lãnh Y thở dài: “Một đám cùng tới cả đi,. Y Y, vì sao em không đồng ý?”
Hồ Mộ Y vừa dứt lời, mặt Lãnh Y liền nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu mím môi không nói. Này bảo nàng nói thế nào đây, chẳng lẽ ở trước mặt mọi người trực tiếp nói với Hồ Mộ Y: “Aish, thực xin lỗi, Mộ Mộ, kỳ thật lý do em không chịu bởi vì chị là một kẻ háo sắc” sao?
Hồ Mộ Y thấy Lãnh Y không nói liền vừa lòng nhếch miệng cười cười, nghiêng đầu nhìn Hồ Linh: “Không có lý do gì tức là đồng ý rồi. Người thứ hai, nhị tỷ, chị thì là vì nguyên nhân gì?”
Hồ Linh lạnh lùng trả lời: “Chị không có thói quen ngủ cùng người khác.”
Hồ Mộ Y nghe xong, đầu cũng lười ngẩng lên: “Thói quen đều là từ không quen lâu ngày dần tạo thành.”
Thiên Thụ nhìn thấy Hồ Linh cũng trả lời xong rồi, chắc đến phiên mình, liền giơ tay cười hì hì muốn nói lý do, ai ngờ Hồ Mộ Y liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, Thiên Thụ bỏ qua. Còn ai có ý kiến khác không?”
“……”
“Không có gì đều tắm rửa đi ngủ đi. Y Y, em đi cùng tôi vào phòng ngủ chính.”
“……”
***
Buổi đêm sau khi chia giường xong.
Phòng Vị Ương cùng Hồ Liễu.
Vị Ương sớm đã biến thành hình người, nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn Hồ Liễu chỉ chừa lại bóng lưng cứng ngắc cho mình.
“Liễu nhi, ta biết mình sai rồi, nàng thế nào vẫn còn giận? Dấm chua này ăn thực vô lý nha! Xoay lại đây được không?”
Vị Ương trầm mặc đợi thật lâu cũng không thấy Hồ Liễu hé răng. Thở dài, Vị Ương tiếp tục giải thích: “Liễu nhi, ta thật sự chỉ nhảy lên người Y Lãnh Y mà thôi!”
Hồ Liễu nghe xong lửa giận công tâm, lập tức ngồi phắt dậy, quay đầu cắn răng nhìn Vị Ương: “Sau khi nhảy lên rồi thì làm gì hả?!”
Vị Ương bị Hồ Liễu trừng đến chột dạ, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Nhảy lên rồi – nhảy lên rồi ngực của Lãnh Y không cẩn thận đập vào mặt ta……”
“Bốp!”
Vừa dứt lời, một cái gối bị ném qua. Vị Ương ôm đầu, kêu lên.
“Vị Ương, ta xem ra ngươi là mèo không đổi được tính ăn vụng!”
Vị Ương nằm trên giường rơi lệ: “Liễu nhi, ta van nàng, đừng đánh ta nữa. Gần đây vừa bị cắn vừa bị sét đánh, đừng đánh nữa, chỉ cần không đánh thì nàng muốn làm gì ta cũng được.”
Hồ Liễu hít sâu một hơi, cố gắng áp chế nỗi chua sót trong lòng, nheo nheo mắt nhìn Vị Ương: “Thật sự làm gì cũng được?”
Vị Ương dùng sức gật đầu, có cái gì quan trọng hơn bảo toàn mạng sống đây?
“Ha ha ~”
Hồ Liễu cười ra tiếng, buộc mái tóc dài lên, dụ hoặc nhìn Vị Ương, vung tay cởi áo khoác dài trên người nàng, bàn tay mềm mại vuốt ve hai má nàng, chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới. Vị Ương ngửa mặt bất lực nhìn Hồ Liễu, ngón tay Hồ Liễu lướt qua da thịt ngưa ngứa, thân mình Vị Ương run lên, bắt lấy ngón tay nghịch ngợm kia.
“Liễu, Liễu nhi, làm gì vậy?”
Hồ Liễu cúi đầu, thổi một hơi bên tai Vị Ương, nhìn màu đỏ ửng dần lan tràn từ vành tai, nũng nịu trả lời: “Nàng nói ta muốn làm gì?”
Mặt Vị Ương đỏ bừng như thể cua luộc, lắc lắc thân mình muốn chạy trốn, lại bị Hồ Liễu vươn đùi ngọc ngăn chặn.
“Tiểu miêu, nàng sợ cái gì? Ta nhất định sẽ ‘hầu hạ’ nàng thật tốt.”
Hồ Liễu cố ý kéo dài hai chữ “hầu hạ”, đôi mắt đẹp nheo lại, nhìn Vị Ương. Vị Ương thở hổn hển: “Liễu nhi, nàng, nàng sao có thể nói mà không giữ lời? Nàng đã nói sẽ để ta áp cả đời!”
“Ah…Nhưng mà vừa rồi tiểu miêu cũng vừa mới nói tùy ta làm gì cũng được…”
Thân thể Hồ Liễu đã trần trụi, bàn tay ngăn lại bàn tay vội vàng tóm lấy quần áo của Vị Ương, chậm rãi kéo ra.
Mặt Vị Ương đỏ lên: “Liễu nhi, đừng – Hồng nhi và Linh nhi sẽ nghe thấy.”
“Vậy cứ để các nàng nghe đi……”
Hồ Liễu nhanh chóng cởi sạch đồ của Vị Ương, nhìn thân thể trong suốt như ngọc của nàng, thở một hơi hưởng thụ, dán vào thân thể nàng chậm rãi ma sát.
Vị Ương gắt gao cắn môi, Hồ Liễu nhìn ra nàng kìm nén, cười ra tiếng, ngẩng đầu, tìm được chỗ phấn nộn kia, dùng sức ngậm lấy.
“Uhm –”
Vị Ương bị kích thích ngửa đầu lên, dùng sức thở dốc: “Liễu nhi, đừng – ta, dì cả của ta đến……”
“Thật không? Để ta xem xem……”
“Liễu nhi –”
Vị Ương cắn chặt môi dưới, không phải nàng không muốn để Hồ Liễu áp, mà ngược lại, đối với việc này cũng tràn ngập chờ mong. Nhưng mà…nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh Hồ Mộ Y và Lôi Thiên Thụ ngày mai chắc chắn sẽ cười nhạo mình, toàn thân cũng không thoải mái. Nói thế nào thì mình cũng coi như là đại tỷ phu, sao cũng không thể cả đời để hai người bọn họ chế giễu chứ. Lòng quyết tâm, nhắm mắt lại, án theo huyệt Trung Tương vận dụng chân khí.
Hồ Liễu đang hôn đến mê mẩn, làn da mềm mịn mà đôi môi đang trượt lên đột nhiên biến mất, còn lại chỉ là một dúm lông mèo. Cúi đầu nhìn lại, Hồ Liễu đầu từng trận choáng váng: “Vị Ương!!!!!!! Ngươi biến trở lại cho ta!!!!!”
Kim sắc tiểu miêu nằm trên giường không hề phản ứng, vô lại giang rộng tứ chi nằm trên giường, dùng cái bụng phấn hồng đối diện Hồ Liễu, lười biếng nói: “Liễu nhi, có bản lĩnh nàng tiếp tục đi.”
“……”
Trong phòng tắm ở buồng cách vách, Hồ Mộ Y che miệng, cười đến run rẩy, vô lực ngồi xổm xuống, Lãnh Y ở bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng: “Mộ Mộ, chị làm sao vậy? Áp vào tường làm gì?”
Hồ Mộ Y cười to: “Có người sớm tiết.”
==! Lãnh Y nghe xong suýt nữa cắn phải lưỡi, đỏ mặt nghiêm nghị quay đi, tiếp tục đánh răng, làm bộ không nghe thấy.
Hồ Mộ Y nhìn trộm bộ dáng xấu hổ quẫn bách đáng yêu của Y Lãnh Y, âm thầm cổ vũ chính mình, nhất định không thể thua con mèo mập chết tiệt kia!
***
Phòng Lôi Thiên Thụ cùng Hồ Linh.
Thiên Thụ đỏ mặt ngồi trên giường, mím môi thẹn thùng chờ Hồ Linh tắm. Trái tim vốn bình tĩnh bị tiếng nước rào rào nhiễu loạn, cúi đầu, lại dâm đãng tưởng tượng một chút bộ dáng Hồ Linh lỏa thể đứng dưới nước. Thiên Thụ bắt đầu run run, giờ, giờ phải làm sao đây? Một lát nữa Linh nhi ra phải làm sao bây giờ? Là trực tiếp bổ nhào vào hay trực tiếp đè lên nhỉ? ==!
Hồ Linh khoác áo ngủ màu trắng chậm rãi đi ra, như thể nữ vương ngẩng đầu liếc Thiên Thụ một cái, nhìn thấy cái đầu hồng như quả cà chua của Thiên Thụ mà có chút buồn cười. Lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm khăn tắm lên bắt đầu chà lau mái tóc.
Thiên Thụ nghe được động tĩnh, ôm ngực, chậm rãi quay đầu, nhìn Hồ Linh chằm chằm. Thiên Thụ kinh hỉ phát hiện Hồ Linh dĩ nhiên không mặc nội y! Chiếc áo ngủ mỏng manh khiến cho đôi mắt trời sinh viễn thị này của nàng có thể nhìn thấy hết. Hai viên hồng nộn trước ngực theo động tác tay của Hồ Linh mà như ẩn như hiện. Thiên Thụ nghển cổ ngày càng dài, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú mười phần dã tính của nàng, mặt Hồ Linh dần dần nổi lên phấn hồng, nâng cánh tay, cầm khăn tắm ném về phía đầu Thiên Thụ, mắt đẹp lóe sáng, hất mặt cười: “Ngươi nhìn cái gì?!”
Mặt Thiên Thụ nháy mắt hồng lên, dưới ánh mắt giận dữ của Hồ Linh, chậm rãi cúi đầu, tóm lấy cái khăn tắm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dữ vậy làm gì chứ, không phải chỉ nhìn thôi sao.”