Hồng nhi giật mình nhìn Lãnh Y, đầu óc trống rỗng, cứng đờ tại chỗ. Vì sao? Vì sao Y Y lại xuất hiện ở đây? Không phải ở khách sạn sao? Nàng đã nhìn thấy được bao nhiêu? Lại nghe được những gì?
Kim sắc tiểu miêu ngẩng đầu nhìn Hồng nhi, biết trong lòng nàng nghĩ gì, quay đầu dùng ám ngữ hỏi Hồ Liễu: “Liễu nhi, nàng đến từ lúc nào?”
Hồ Liễu thở dài: “Sợ là đã đến từ rất sớm rồi. Nàng ở bên Hồng nhi lâu như vậy, trên người ít nhiều cũng có mùi hồ ly, nếu không phải có trận gió vừa rồi thì ta và Linh nhi căn bản không thể nhận ra, cho nên –”
Hồng nhi nghe xong, lòng ảm đạm, nỗi sợ hãi sắp mất đi thứ quan trọng cứ quẩn quanh trong lòng, thân mình bắt đầu không khống chế được run rẩy. Nó ngẩng đầu, dùng ánh mắt bi ai ướt sũng nhìn Y Lãnh Y, nhìn thật sâu, không hề chớp mắt một cái, bởi vì nó biết tính tình Lãnh Y. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy nữ nhân mình yêu. Y Y, đừng rời bỏ Hồng nhi……
Trái tim Y Lãnh Y đều bị phẫn hận nhồi đầy, cũng không sợ thân hình thật lớn của hỏa hồ, cắn răng sải bước tiến lại gần, từng bước ép tới. Hồng nhi cụp mắt chậm rãi lùi lại, tâm tình kích động, chân khí trong cơ thể lại bắt đầu có xu hướng dâng lên xông loạn. Hồng nhi sợ khiến Lãnh Y bị thương, liền co người trên mặt đất, cúi đầu kêu một tiếng, biến trở về hình người.
Cho dù chính tai nghe được chân tướng, trong lòng hiểu rõ, nhưng khi tận mắt thấy chuyện xảy ra trước mắt, một con quái vật khổng lồ biến thành nữ nhân mình yêu, Lãnh Y vẫn khó có thể chấp nhận, thất thần lui lại vài bước, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đát.
Cơn gió lướt qua thổi bay góc áo Lãnh Y, thân mình đơn bạc lạnh run. Lãnh Y vòng hai tay ôm lấy chính mình, cúi đầu chôn giữa hai chân, nức nở từng trận.
Hồ Mộ Y nhìn, cõi lòng đau đớn như bị xé rách, vươn tay muốn đỡ nàng lại bị Lãnh Y hung hăng đẩy ra. Y Lãnh Y ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Hồ Mộ Y, trong mắt không còn thâm tình ngày xưa, có chăng chỉ là hận ý nồng đậm không xua đi nổi.
“Đừng chạm vào tôi!”
Nước mắt rốt cục vẫn chậm rãi lăn xuống đôi gò má, Hồ Mộ Y nhìn người con gái mình yêu sâu đậm trước mắt, trái tim không thể ức chế được run rẩy. Y Y, em không cần Hồng nhi nữa? Em đã nói, đã nói sẽ không rời bỏ tôi……
Y Lãnh Y chật vật ngồi trên thảm cỏ, mặc cho nước mắt giàn dụa. Vì cái gì? Vì sao lại lừa gạt? Nàng là Hồ Mộ Y mà, là Mộ Mộ mà mình yêu nhất, như thế nào lại sẽ lừa gạt mình, sao có thể lại – hận, thật sự hận!
“Y Y –” Hồ Mộ Y đồng dạng ngồi dưới đất, khóc nhìn nàng, thì thầm giải thích: “Tôi thật sự không muốn lừa em, tôi chỉ là, chỉ là sợ em không thể chấp nhận, chỉ sợ em sẽ không cần tôi. Mỗi lần định nói cho em, đều sợ sau khi em biết chân tướng rồi sẽ bỏ tôi lại một mình rời đi. Y Y, tôi thật sự yêu em, mặc kệ là lốt hồ ly hay hiện tại, em –”
Y Lãnh Y cắn chặt môi, trong mắt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, miệng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Hồ Mộ Y, so với chuyện này, tôi càng không thể chấp nhận được lừa dối.”
Hồ Mộ Y đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn, nước mắt lăn qua gò má trắng nõn, rớt xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh. Thiên Thụ đã sớm khóc òa, đại tỷ, nhị tỷ phiếm ưu sầu nhàn nhạt, tiểu miêu lại nhảy xuống từ trong lòng Hồ Liễu, nhìn nàng sốt ruột ồn ào: “Hồng nhi, còn thất thần làm gì? Mau đuổi theo đi!”
Hồ Mộ Y lắc đầu, nước mắt chảy thành hàng: “Nàng sẽ không tha thứ cho ta…”
Hồ Liễu tiến lên, ôm tiểu muội vào trong ngực: “Hồng nhi, tội gì phải vậy? Kết cục như thế ngươi hẳn đã sớm lường trước được, vì cái gì không thể giữ lại một chút tình yêu, khiến mình không cần đau đớn đến vậy.”
“Đại tỷ –” Nép vào lòng đại tỷ hiểu rõ mình nhất, Hồ Mộ Y rốt cuộc không cần che dấu, òa khóc lớn: “Ta đã từng nghĩ vậy, nhưng mà – nàng là Y Y, ta như thế nào có thể không dùng toàn bộ trái tim để yêu nàng được. Ta không kiềm chế được, không khống chế được……”
Hồ Liễu thở dài, bàn tay đặt sau lưng Hồ Mộ Y nhẹ nhàng vỗ, đôi mắt dần phiếm hồng. Nàng hiểu rõ tính tình Hồng nhi, yêu là yêu, cho dù mình đầy thương tích cũng sẽ không hối hận, cũng sẽ không buông tay, nhưng Y Lãnh Y cố tình lại là một người từng bị lừa dối gây tổn thương mà sợ hãi những người dối trá. Đến khi sự thật trần trụi vạch ra trước mặt, ai có thể xin nàng đừng hận, không so đo đây.
Hai người ở bên nhau sẽ là một kiếp nạn, không có tổn thương sợ là không có khả năng.
***
Hồ Mộ Y cuối cùng vẫn bị Hồ Liễu và Hồ Linh đỡ trở về khách sạn. Hồ Mộ Y thấp thỏm đẩy cửa ra, ngồi lên giường, dùng đôi mắt sưng húp nhìn Y Lãnh Y đang quay lưng lại phía nàng thu dọn này nọ.
“Y Y, em làm gì vậy?”
Y Lãnh Y cũng không trả lời, nàng chỉ biết là mình không muốn lại nhìn thấy người mình yêu thương nhưng cũng chính là người vẫn lừa gạt mình, Hồ Mộ Y. Ít nhất thì lúc này không muốn.
“Y Y, đừng đi, đừng rời xa tôi. Em đánh tôi đi – đánh tôi được không?” Hồ Mộ Y ngửa mặt, nhìn Y Lãnh Y cầu xin. Y Y, đừng đi, chỉ cần em không đi, em muốn đối xử thế nào với tôi cũng được.
Y Lãnh Y cắn môi, tàn nhẫn hạ quyết tâm, đem bộ quần áo cuối cùng bỏ vào vali, lập tức tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ xuống, ném cho Hồ Mộ Y.
Hồ Mộ Y chộp lấy nắm chặt trong tay như bảo bối, chảy nước mắt cúi đầu. Đây là thứ nàng tự tay đeo cho Y Y mà, là nàng mất một tuần chạy khắp hơn chục cửa tiệm mới tìm được, mà nay, Y Y liền khinh thường ném cho mình như vậy, có phải nàng không muốn bất cứ cái gì nữa, không muốn có nửa phần quan hệ với mình hay không. Yêu, thật sự đã không còn tồn tại sao? Nàng sao có thể buông tay nhanh như vậy? Y Y, em bảo Hồng nhi phải làm sao bây giờ…….
Tất cả mọi người không ngờ Y Lãnh Y sẽ rời đi nhanh như vậy. Hồ Liễu, Hồ Linh, Thiên Thụ cùng Vị Ương đã biến trở lại hình người vừa lê tấm thân mỏi mệt vào phòng đã bị một trận cãi vã cùng tiếng khóc nức nở làm cho tỉnh táo lại. Mọi người vội vàng đi về phía phòng của Lãnh Y và Hồ Mộ Y, đi vào, ai nấy đều ngẩn người.
Một Hồ Mộ Y vốn kiêu ngạo, quật cường, cũng không chịu nhận thua lại đang ngã ngồi trên đất, đầy mặt nước mắt, túm chặt hành lý của Y Lãnh Y: “Y Y, tôi cầu xin em, đừng bỏ tôi mà đi – Y Y –”
Lãnh Y cũng là lệ rơi đầy mặt, lại vẫn kiên quyết kéo hành lý ra ngoài. Hồ Mộ Y bị kéo lê vài bước, vẫn không chịu buông tay, cắn chặt môi, máu tươi chảy ra, rơi xuống trên chiếc váy trắng của Lãnh Y, như hồng mai trên nền tuyết, từng giọt từng giọt rơi vào lòng Y Lãnh Y.
Một thân hồng y trên người Hồ Mộ Y đã sớm không ra hình dạng gì, nhăn nhúm trên người, tóc xõa tung, đôi chân dài trắng nõn dầy đặc vết xước rớm máu, khuôn mặt trắng như tờ giấy, trong mắt ngập tràn bi thương, cả người tiều tụy không thôi.
“Hồng nhi –” Vị Ương khóc tiến lại, dùng sức ôm lấy nàng, nhìn đôi môi nàng không ngừng chảy máu, nghẹn ngào ngẩng đầu căm tức nhìn Y Lãnh Y: “Y Lãnh Y, sao cô có thể tuyệt tình như vậy?! Chẳng lẽ cô không đau lòng Hồng nhi một chút nào sao?! Tôi hận nhất người như cô, chỉ biết nhỡ rõ dối gạt, vậy còn khi Hồng nhi đối tốt với cô thì sao? Lương tâm của cô đều bị quẳng cho chó ăn rồi à???!!!”
“Cô có biết Hồng nhi làm cho cô bao nhiêu việc không? Cái người bố vô lương tâm kia của cô sao có khả năng buông tha cô dễ dàng như vậy? Còn có Tử Phong Ngưng, cô cho là cô ta không âm thầm phái người phá rối sao? Nếu không phải Hồng nhi bảo hộ cô, sao cô ta có thể phải hạ lưu đến mức dùng gia gia để uy hiếp cô? Y Lãnh Y, tất cả những việc này cô đều biết sao? Cô cẩn thận đọc tên Hồng nhi xem, Hồ Mộ Y, Hồ Mộ Y, bỏ đi hồ thân, chỉ vì mộ Y. Y Lãnh Y, sao cô có thể buông bỏ được???!!!”
Mỗi một câu của Vị Ương đều khắc thật sâu vào lòng Y Lãnh Y. Y Lãnh Y chậm rãi cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, che đi sắc mặt yếu đuối cùng nước mắt tùy ý rơi: “Chúng ta, chúng ta – không thể ở bên nhau.”
Đau lòng, sao có thể không đau lòng được, cho dù hận nàng dối gạt, không chấp nhận được sự thật nàng là hồ ly tinh, nhưng mà nhìn một Hồ Mộ Y vốn vô ưu vô lo mà lúc này lại như thế, Vị Ương nói ra chân tướng lại khiến nàng không thể thừa nhận, khiến cho trái tim vốn như bị vỡ nát lại như thể bị người ta chà đạp hơn ngàn vạn lần, khó chịu cùng đau đớn thấu xương.
Hồ Mộ Y dùng sức lắc đầu, nhìn ra Y Lãnh Y thương tâm nên không cho Vị Ương nói thêm gì nữa. Vị Ương gắt gao ôm nàng, thân mình gầy yếu của Hồ Mộ Y run rẩy đến lợi hại trong vòng tay nàng, khiến lòng Vị Ương đau nhói. Vị Ương đau lòng khó nhịn, mọi người đều nghĩ Hồng nhi cả ngày hi hi ha ha không biết buồn phiền, khắp nơi bắt nạt người khác, nhưng nỗi khổ trong lòng nàng lại ai có thể hiểu thấu được đây. Mỗi ngày đều lo lắng sợ người mình yêu sau khi biết được sự thật rồi sẽ đột nhiên rời đi, lại sợ sau khi chính miệng mình nói ra chân tướng rồi thì ngay cả quyền được giải thích cũng không có, sau nụ cười tươi ẩn dấu biết bao chua xót, ngày hạnh phúc cũng là ngày tràn ngập ly biệt bi thống. Tất cả những việc này, lại ai có thể gánh vác đây? Chỉ là yêu, có gì sai đâu……
Hồ Mộ Y được ôm, lại vẫn cắn chặt môi dưới không chịu nhả. Hồ Liễu tiến lên, kéo Hồ Mộ Y ôm vào lòng, tay phải đè lại cằm dưới của nàng, nhẹ giọng nói: “Hồng nhi, thả lỏng miệng –”
Thanh âm Hồ Liễu mang theo giọng mũi nồng đậm, sớm đã đau lòng đến cực điểm.
Hồ Mộ Y dùng sức lắc đầu, nước mắt dàn dụa khuôn mặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Y, bàn tay vẫn nắm chặt hành lý của nàng, dùng sức quá nhiều, thế cho nên mới cứa ra từng đạo vết máu.
Vị Ương nhìn Hồng nhi vốn sợ đau nhất lại chảy nhiều máu như vậy, nước mắt trào ra, đưa tay dùng sức kéo tay Hồ Mộ Y, muốn nàng buông ra.
Ngay cả người vốn luôn lạnh lùng như Hồ Linh nhìn thấy tiểu muội như vậy cũng đau lòng rơi lệ, che miệng, quay đầu đi chỗ khác. Thiên Thụ khóc không ra hình dạng gì, tiến lên nắm tay Hồ Mộ Y: “Hồng nhi, ngươi đã từng nói mà, cho dù yêu đến mức nào thì cũng cần có tự tôn, ngươi nhìn mình lúc này xem –”
Hồ Mộ Y nghe xong, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói, thanh âm suy yếu có chút khàn khàn: “Ta không cần, cái gì ta cũng đều có thể không cần. Y Y, cầu xin em, đừng đi, đừng rời bỏ Hồng nhi. Tôi yêu em, thật sự rất yêu –”
“Hồ Mộ Y, buông tay, đừng khiến tôi hận chị!” Y Lãnh Y cố nén đau đớn trong lòng, nhẫn tâm nói ra những lời đủ khiến Hồ Mộ Y hết hi vọng.
Một câu “hận chị” như thể lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào lòng Hồ Mộ Y. Rốt cục, đôi tay đang giữ chặt hành lý cuối cùng vẫn chậm rãi trượt xuống, suy sút rơi trên mặt đất, thân ảnh Y Lãnh Y cũng dần biến mất trước mắt, nước mắt chảy ngang qua đôi mắt sưng húp từng giọt rơi xuống. Hồ Mộ Y vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất, mặc cho ai kéo cũng không đứng dậy, cố chấp nhìn phía Y Lãnh Y bỏ đi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.