Chương 83: Trái tim rực cháy
#hosophapy
#linhlinh
Lôi Chính Long cũng đang lo lắng, Tiểu Kiều có chuyện anh ta cũng đứng ngồi không yên.
Chúng tôi không dám nói bất cứ gì về việc này, dù sao cha của Tiểu Kiều cũng có thân phận đặc biệt. Nếu cục trưởng Kiều biết đứa con gái cưng của mình xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ rất lo lắng, ông ấy đã có tuổi hơn nữa còn bị cao huyết áp.
Lôi Chính Long gọi điện cho anh em, chỉ nói rằng chúng tôi có việc rất quan trọng phải làm, nhờ họ thay chúng tôi theo dõi tiếp. Bình thường các huynh đệ cũng thường giúp nhau như vậy, vừa nghe xong họ liền đồng ý.
"Cảm ơn... Cảm ơn!" Ngữ khí của tôi có chút không bình thường.
Lôi Chính Long không nói nhiều, anh ấy kéo tôi chạy ra khỏi khách sạn. Xe dừng ở cổng, chúng tôi lên xe với tốc độ nhanh nhất.
"Nhanh lên!" Tôi thúc giục Lôi Chính Long khởi động xe.
Tôi lại được chứng kiến kỹ năng lái xe của Lôi Chính Long một lần nữa, hắn không bao giờ buông chân ga, không quan tâm đến đèn đỏ, chỉ sau mười phút, chúng tôi đã quay trở lại đồn cảnh sát quận Nam Thành.
Trước khi xe dừng, tôi mở cửa, nhảy ra khỏi xe và đến thẳng văn phòng của Tiểu Kiều. Tôi hy vọng Tiểu Kiều chỉ là ra ngoài chơi và quên mang theo điện thoại di động.
Văn phòng của Tiểu Kiều không khóa cửa, tôi lao vào nhìn xung quanh một cách nhanh chóng, sạc cắm vào ổ điện nhưng điện thoại không thấy đâu.
Niềm hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.
Tôi lo lắng, không cần phải nói ai cũng biết sự tàn ác của tên sát nhân... nếu Tiểu Kiều thực sự rơi vào tay hắn ta ... Tôi không dám nghĩ tiếp.
Tôi lắc đầu, không nói gì.
"Đi theo tôi!" Tôi hoảng sợ, không có ý kiến gì, Lôi Chính Long đã lôi tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Ở cổng, Lôi Chính Long đưa cho tôi một chiếc đèn pin. Nói với tôi: "Cậu bình tĩnh đi, nếu sự tình đã xảy ra, cậu như vây có ích gì."
"Vậy thì sao? Tôi phải làm sao đây?" Tôi không thể bình tĩnh được nữa.
Lôi Chính Long chỉ tay và nói "Nhà của cục trưởng Kiều ở hướng đó. Thực ra, nó không xa đồn cảnh sát lắm. Tiểu Kiều ngày nào cũng đi bộ về nhà. Chúng ta đi dọc theo đường đó không chừng sẽ có phát hiện. "
Sau khi nghe những lời của Lôi Chính Long, tôi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Mặc dù đã biết Tiểu Kiều lâu như vậy nhưng tôi không biết gia đình cô ấy sống ở đâu, cũng không biết cô ấy mỗi ngày đi làm đều đi bộ.
"Đi!" Tâm tình tôi bình ổn một chút, đi theo Lôi Chính Long đi.
Mặc dù đèn đường đã bật sáng, nhưng hai chúng tôi vẫn soi đèn pin tìm kiếm từng chút một. Người đi đường ai cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ lùng.
Sau khi rẽ qua một ngã tư, tôi đi trên con đường cũ, đèn đường không sáng lắm, ánh đèn vàng mờ chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Tôi tiếp tục hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại bằng cách điều chỉnh nhịp thở, nhưng vô ích. Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu tìm kiếm như vậy có hữu ích hay không.
"Nhìn này!" Lôi Chính Long đột nhiên dừng lại, trong ánh sáng của đèn pin xuất hiện một mặt dây treo điện thoại đáng yêu.
Nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra mặt dây này là của Tiểu Kiều. Như bị sét đánh, đại não của tôi trống rỗng, hô hấp đều ngừng lại. Một hình ảnh hiện ra trong tâm trí.
"Thế nào, dễ thương đúng không!" Tiểu Kiều đung đưa trước mắt tôi một mặt dây treo điện thoại dễ thương.
"Xí, cô hung dữ như vậy mà lại còn dùng đồ dễ thương như thế này, định giả bộ ngây thơ sao?" Tôi trêu chọc.
"Đáng ghét! Anh muốn bị ăn đòn rồi đây mà!" Tiểu Kiều nắm chặt tay, hung hăng đánh tôi.
Khi tôi nhớ lại cảnh này, Lôi Chính Long đưa tay nhặt sợi dây lên, khi kiểm tra kỹ hơn, mặt dây đã bị xé toạc ra.
Chấm hết! Tiểu Kiều thực sự rơi vào tay của một kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái!
"Cậu không được hoảng sợ!" Lôi Chính Long hét vào mặt tôi: "Hoảng sợ có giúp được gì không? Cậu hoảng sợ có thể cứu Tiểu Kiều về sao?"
"Bình tĩnh! Tôi bình tĩnh!" Tôi đã cố gắng bình tĩnh lại, thế nhưng làm cách nào cũng vô ích. Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể anh bất giác run lên.
Lôi Chính Long tiếp tục tìm kiếm bằng đèn pin, xung quanh mặt dây có những bước chân lộn xộn và có dấu hiệu đánh nhau. Còn có cả một số dấu chân của người qua đường bao phủ lên.
Chiếu đèn pin lại xung quanh, vì là con đường cũ nên đường không rộng lắm, cách đó không xa có mộ cây ATM. Nói không chừng thông qua nó có thể tìm được một số manh mối quan trọng.
Lúc này ngân hàng đã đóng cửa làm việc, muốn lấy được video cũng phải đợi đến sáng mai.
Lôi Chính Long nói: "Xem ra chúng ta phải báo cáo với cấp trên, chuyện này quá nghiêm trọng!"
"Gọi...gọi cho... cục trưởng Kiều ?" Tôi hỏi.
"Tốt hơn là nên báo cáo với anh Ba trước." Lôi Chính Long suy nghĩ thấu đáo hơn tôi, cục trưởng Kiều cũng đã lớn tuổi, nếu còn để ông ấy phải lo lắng chắc chắn sẽ không tốt cho sức khỏe.
Lúc này, có lẽ anh Ba vừa trở về nhà. Điện thoại của cảnh sát luôn được bật 24/24.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, tôi nghe thấy anh Ba trực tiếp hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tiểu Kiều có thể đã bị nghi phạm trong vụ tiếp viên hàng không bắt giữ làm con tin!" Lôi Chính Long giải thích ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra.
Đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh gì, Lôi Chính Long kiên nhẫn đợi mấy giây, nhưng vẫn không có thanh âm. Nghĩ rằng có vấn đề với tín hiệu, anh ấy thì thầm: "Này, anh Ba, anh vẫn ở đó chứ?"
"Tất nhiên là tôi vẫn ở đây rồi!" giọng nói truyền qua điện thoại làm tôi giật mình.
"Thông báo cho mọi người quay lại đồn cảnh sát họp, trong 20p nữa nếu ai không có mặt hãy xem Lão Tử ta xử lý bọn hắn như thế nào!" anh Ba thực sự tức giận rồi.
Lôi Chính Long cúp máy, gọi điện cho huynh đệ quay lại đồn cảnh sát. Tôi sững sờ nhìn những dấu vết trên mặt đất, rồi chìm sâu vào cảm giác tự trách mình. Nghi phạm đã treo xác của Hoàng Lão Tam trước cửa nhà tôi, cái xác thứ hai được đặt dưới cầu Tam Nguyên. Kẻ sát nhân hiểu khá rõ chuyện của tôi, hẳn cũng biết tôi và Tiểu Kiều có một mối quan hệ tốt, tôi bảo vệ các tiếp viên, vậy mà lại không nghĩ tới Tiểu Kiều có thể sẽ gặp nguy hiểm?
"Sao trông cậu vẫn còm bàng hoàng vậy?" Lôi Chính Long kết thúc cuộc gọi.
"Tôi ... tôi ..." lời còn nói hết, não của tôi đã chạy với tốc độ cao, tất cả những thứ này đều giống như một thước phim, lướt qua tâm trí tôi với tốc độ rất cao, tôi nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, có một số điều không rõ ràng, hình ảnh được chạy lại một lần nữa. Rốt cuộc là từ khi nào mà tên sát nhân lại chú ý tới tôi?
Lôi Chính Long thấy tôi đang ở trong tình trạng này, nên anh ta không làm phiền nữa. Tôi không biết xung quanh mình rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Khi định thần lại, tôi đã trở lại phòng họp của đồn cảnh sát.
Giường gấp của anh Ba ở trong góc. Trước khi tan sở, Tiểu Kiều đã cẩn thận giúp tôi dọn giường.
Tầm nhìn của tôi hơi nhòe đi, nước mắt trào ra khóe mắt.
Sự biến mất của Tiểu Kiều không phải là chuyện nhỏ. Anh Ba đã sử dụng mối quan hệ của mình khiến nhân viên ngân hàng từ giường phải tỉnh dậy để trích xuất cho chúng tôi đoạn phim được camera ghi lại.
Camera của máy atm nhìn không rõ lắm, lại là ban đêm, khoảng cách xa, vị trí cũng không tốt lắm, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được bóng dáng nhỏ bé Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều!" Tôi thì thầm tên Tiểu Kiều, nước mắt chảy ra. Nhưng tôi vẫn mở to mắt, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Một chiếc xe tải dừng cạnh Tiểu Kiều, người lái xe thò đầu ra ngoài và nói điều gì đó với Tiểu Kiều. Hình như có vấn đề.
Nói vài câu, tài xế mở cửa bước xuống, hai người tiếp tục nói chuyện, Tiểu Kiều không kịp chuẩn bị đã tấn công bất ngờ.
"Aaa!" Tôi kêu lên, nắm chặt hai tay gân xanh nổi lên.
Mặc dù Tiểu Kiều bị tập kích, nhưng vẫn không dễ dàng để kẻ sát nhân thành công, hai người đã đánh nhau.
Cảnh tượng kéo dài hơn một phút Tiểu Kiều bị kẻ sát nhân còng tay và đẩy lên xe, sau đó hắn đóng cửa rồi lái xe đi. Hình ảnh cuối cùng dừng lại trên biển số xe. Đáng tiếc là bức ảnh rất mờ, mơ hồ chỉ nhìn được một hai con số.
Anh Ba xanh mặt đứng lên nói: "Tôi không cần nói bản chất của vụ án này là gì chắc mọi người cũng hiểu, tên này không đơn thuần là khiêu khích nữa mà là tuyên chiến. Tôi không quan tâm các cậu dùng phương pháp gì, dù là đào ba tấc đất cũng phải tìm ra kẻ tình nghi cho tôi, Tiểu Kiều chắc chắn phải bình an vô sự. "
" Rõ! "các huynh đệ cùng nhau hét lên.
- Các bạn đoán đi xem Tiểu Kiều được ai cứu:v