Chương 86: Trời lại sáng
#hosophapy
#linhlinh
Ngay khi bắt đầu làm việc, tôi đã quên mất sự tồn tại của thời gian, hơn nữa Tiểu Kiều còn chưa rõ tung tích, việc kiểm tra không chỉ yêu cầu tốc độ mà còn không được phép mắc lỗi.
Trên thực tế, chỉ có ba loại mẫu cần xét nghiệm là tóc, sợi và lọ thuốc mê tự chế. Hai lần đầu tiên là kiểm tra chung, chỉ lần thứ ba mới yêu cầu kiểm tra tỉ mỉ.
Vì bị thương ở tay nên động tác của tôi có chút lúng túng.
Kết quả về tóc được đưa ra rất nhanh, một số tóc là của Tiểu Kiều, xét nghiệm ADN hoàn toàn nhất quán. Nhưng có một số mẫu không cho ra kết quả.
Trong trường hợp bình thường, tuổi và giới tính có thể được xác định bằng cách kiểm tra tóc.
Những người đi trước trong ngành đã đúc kết ra một số quy luật. Qua kính hiển vi điện tử cho thấy rìa tự do của lớp biểu bì tóc ở nam giới vị thành niên có vẻ sắc nhọn hoặc hơi cùn, trong khi ở nữ giới thì nhẵn hoặc mịn. Tuy nhiên, theo kết quả quan sát và đo đạc đặc điểm hình thái tóc của 34 nam và 57 nữ Trung Quốc, sự khác biệt về hình thái giữa tóc nam và nữ là không đáng kể.
Xét nghiệm nhiễm sắc thể dựa trên phương pháp nhuộm huỳnh quang của nang lông và mô rễ tóc để quan sát sự xuất hiện của các chấm huỳnh quang nhỏ rồi xác định giới tính. Còn những sợi lông không rõ nguồn gốc ở tay của tôi hiện giờ hoàn toàn không có nang lông.( đoán hung thủ điii mọi người)
Một phương pháp khác là xác định hàm lượng lưu huỳnh trong tóc, thường thì hàm lượng lưu huỳnh trong tóc là từ khoảng 3% đến 5%. Lưu huỳnh có khả năng oxy hóa mạnh và có thể oxy hóa xanh metylen làm phai màu. Vì hàm lượng lưu huỳnh của tóc nam và nữ khác nhau, thời gian cần thiết để xanh metylen phai màu là khác nhau, xác định giới tính thông qua tóc được xác định dựa trên điều này.
Khi có kết quả, tôi chết lặng, tổng cộng tôi đã lấy năm mẫu, ba trong số đó mờ dần trong vòng ba phút, hai trong số đó mờ dần sau ba phút.
Tôi chết lặng, đây là tình huống gì?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là có vấn đề trong quá trình thử nghiệm của mình. Tôi đã kiểm tra cẩn thận quá trình thử nghiệm và xác nhận rằng không có vấn đề gì. Vậy thì vấn đề nằm ở mẫu vật.
Biểu bì tóc của trẻ vị thành niên sắp xếp dày đặc, mép tự do có răng cưa. Các đầu bên của biểu bì tóc thường xuất hiện hiện tượng hợp nhất chéo, kết cấu phức tạp, biểu bì tóc có thể có những khuyết tật nhỏ, một số mảnh biểu bì tóc rụng ra dính vào bề mặt thân tóc. Sau khi đạt đến trạng thái nguyên sinh, các lớp biểu bì tóc sắp xếp chặt chẽ, một phần rìa tự do của lớp biểu bì tóc trở nên nhẵn, độ lồi lõm giảm nhẹ; từ rìa tự do có các vết nứt dọc, bề mặt có các lỗ nhỏ hoặc vảy. Bề mặt của tóc trong thời kỳ sơ khai có thể được nhìn thấy với các lỗ hình thành do sự rụng toàn bộ lớp biểu bì tóc.(tram kam past 2)
Sau tuổi già, biểu bì tóc sắp xếp thưa thớt, các mép tự do nhẵn hơn, độ lồi lõm vi mô giảm hoặc biến mất, kết cấu rõ hơn.
Bằng cách này, tôi thấy tóc mình thu thập được từ hiện trường rất khác. Điều này khẳng định suy đoán của tôi rằng kẻ sát nhân đang đội tóc giả.
Câu hỏi đặt ra là tại sao kẻ sát nhân lại đội tóc giả?
Lúc này đầu óc tôi rất rối, không suy nghĩ được gì, tôi viết câu hỏi vào vở và vẽ một dấu chấm hỏi lớn.
Tiếp tục kiểm tra sợi, việc xác định sợi chủ yếu sử dụng khả năng hòa tan của nhiều loại sợi khác nhau trong các thuốc thử hóa học khác nhau để xác định rồi đem kết quả thu được được so sánh với hệ thống cơ sở dữ liệu của cảnh sát. Kết quả không làm tôi ngạc nhiên nhiều. Những sợi vải này đến từ quần áo cao cấp, một lần nữa cho thấy nghi phạm rất giàu có.
Tôi không quan tâm đến thời gian, cầm bình xịt lên và nghiên cứu nó. Đây là điều tôi quan tâm nhất. Tôi tin chắc rằng nó có thể cung cấp cho mình nhiều manh mối nhất.
Cái lọ thoạt nhìn bình thường, đưa gần mũi ngửi thử, trong lọ có mùi thơm thoang thoảng, chắc chắn là mỹ phẩm của nữ giới. Có dấu vết của việc tháo rời ở miệng lọ. Có thể thấy, kẻ sát nhân rất cẩn thận.
Tôi ngồi nghiên cứu cái lọ một hồi lâu, nhưng không tìm thấy thêm manh mối nào, đột nhiên một cơn chóng mặt mạnh mẽ ập đến, tôi gần như không thể đứng dậy, đầu gục xuống bàn làm việc.
Tôi ôm đầu, một lúc sau, cơn choáng váng dần dần giảm bớt. Tôi liếc nhìn thời gian, vậy mà đã bốn giờ rưỡi! Vài tiếng nữa trời sẽ sáng.
Thời gian trôi quá nhanh!
Tôi còn tưởng điện thoại của mình hết pin, không thì sao cả đêm cũng không thấy tin tức gì? Tôi cầm máy lên thì thấy vẫn còn pin.
Có một câu nói cổ rằng không có tin tức là tin tốt, nhưng trái tim tôi thắt lại, cảm giác thật khó chịu. Lần này tôi thực sự trải nghiệm cảm giác mệt mỏi có nghĩa là gì.
Tôi gọi cho Lôi Chính Long hỏi về tiến độ. Giọng Lôi Chính Long khàn khàn, anh ta nói đã cho ngườ tản ra tìm, nhưng cũng không có phát hiện gì mới. Trong quá trình điều tra, một nhân chứng đã được tìm thấy, một bà cụ đi ngang qua thấy người trong xe chiếc đó xuống xe rồi lên xe khác. Nhưng bà cụ mắt không tốt, người hình dáng như thế nào cũng không nhìn rõ chứ đừng nói đến biển số xe.
Còn mấy hình vẽ mà Tiểu Kiều để lại, cảnh sát trong toàn thành phố đều đã xem qua nhưng không ai hiểu gì. Thâm chí huy động cả người nhà của họ tới xem nhưng cũng không ích gì.
Cảm giác thật khó chịu khi hy vọng bị dập tắt. Tôi nhắc anh ta uống thêm nước rồi cúp máy.
Nghĩ đến khoảng thời gian trong đêm Tiểu Kiều có lẽ đã phải chịu đựng rất nhiều. Cơn tức giận trong lòng tôi bùng cháy ngay lập tức. Lòng tôi như lửa đốt.
Tôi nắm chặt tay đập bàn làm việc lần nữa, sau một cơn đau nhói, tôi lại cảm thấy choáng váng, đứng không nổi nên ngã xuống nền đất lạnh.
Giữa cơn mê, tôi nhìn thấy Tiểu Kiều bước vào phòng pháp y số 2, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, nụ cười của cô ấy có thể khiến người khác tan chảy.
Tôi đưa tay ra, cố gắng giữ Tiểu Kiều, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tôi thực sự không muốn Tiểu Kiều nhìn thấy mình như thế này, nhưng tôi không thể làm gì khác.
Nhìn thấy Tiểu Kiều bị bắt đi, trước mắt tôi hiện lên một tia gợn sóng, Tiểu Kiều biến mất, trước mắt tôi là nhà xác lạnh lẽo.
Một cảm giác bất lực ập đến, tôi một lần nữa trải qua cảm giác mất mát. Con người là vậy, chỉ khi mất đi họ mới biết giá trị và học cách trân trọng nó.
Tôi thậm chí còn không nói nên lời, loại chuyện này đã xảy ra một lần, tôi thực sự lại để nó xảy ra một lần nữa. Tôi nằm trên nền đất lạnh, trông đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ lẫn lộn, cảm giác như não sắp bị đông cứng.
Nằm được khoảng nửa tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhìn dãy số, là Lôi Chính Long gọi. Lòng tôi rối bời, chỉ có hai khả năng hoặc tin vui, manh mối lớn, hoặc tin dữ ...
Tôi hít một hơi dài, run rẩy trả lời điện thoại.
"Sao mãi cậu mới trả lời điện thoại vậy? Có một tình huống xảy ra ở đây. Còn nhớ hôm qua cậu yêu cầu điều tra các vụ án có liên quan đến chloroform không? Tôi thực sự đã tìm thấy một vài trường hợp. Bây giờ tôi không có thời gian để xem xét, tôi sẽ gửi qua email cho cậu, cậu tự xem đi? " Nói xong Lôi Chính Long cúp máy, tôi còn chưa kịp hỏi thăm tiến độ của anh ta.
Không còn thời gian, không còn thời gian! Tôi ngồi xuống trước máy tính tự mình lẩm bẩm, trong hộp thư đến xuất hiện một email. Đúp chuột vào để mở, đây đều là các trường hợp cũ. Có hơn một trăm trang, tôi không ngờ rằng lại có nhiều sự cố liên quan đến chloroform như vậy. Đó là một vụ án lớn, cách đây nhiều năm, một nhà máy hóa chất đã gặp sự cố trong kho chứa, cloroform bị rò rỉ khiến nhiều người bị ngộ độc và chết! Đó là một tai nạn lớn.
Kéo chuột xuống thêm chút nữa: một người đàn ông giàu có ở địa phương đã chết vì ngộ độc trong một tai nạn ở bệnh viện!