Chương 97: truy đuổi kẻ sát nhân
#hosophapy
#linhlinh
Ư ... ưm ...
Trong bóng tối không có ánh sáng, không khí lại ngột ngạt, người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ nhìn cảnh này thôi cũng đã thấy rất sợ rồi.
Người phụ nữ vặn mình, cùng với âm thanh từ miệng, rõ ràng là cô ấy muốn nói điều gì đó với chúng tôi.
Phản ứng đầu tiên của Lôi Chính Long là cởϊ áσ để che thân thể của người phụ nữ, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với cô ấy. Nhưng với tình huống này cộng thêm cơ thể văn vẹo không ngừng, căn bản là không thể che được, quần áo cứ vậy rơi xuống.
"Đừng cử động!" Cánh tay đã bị trật khớp, vặn người theo cách này sẽ khiến cơn đau càng thêm trầm trọng.
Nhưng lời nói của tôi là vô ích, cô ấy vặn vẹo dữ dội hơn và lắc đầu qua lại.
Lôi Chính Long cầm đèn pin, tôi nhìn kỹ hơn, những đường chỉ dày đặc lướt qua môi được nhuộm màu đỏ của máu, môi sưng tấy, vết thương có phần nhiễm trùng.
"Anh có kéo không?" thời gian có vẻ cũng đã lâu, dây thần kinh xung quanh vết thương bị hoại tử một phần, khả năng đã không còn cảm thấy đau nữa, có thể trực tiếp rút sợi chỉ ra, nhưng tôi vẫn không đành lòng, sợ làm tổn thương cô ấy, cuối cùng tôi vẫn phải cắt nó.
Cô ấy đã phải chịu quá nhiều sự tra tấn, giờ phải chịu đựng thêm một lần nữa là lỗi của tôi.
Khi cô tiếp viên nghe được tôi muốn cắt sợi chỉ, sự giãy giụa đã giảm đi rất nhiều, có vẻ như Lôi Chính Long đã thực sự đã đoán đúng.
Tôi vội vàng "Sao anh lại ngốc như vậy? Anh không phải có một con dao của quân đội Thụy Sĩ sao? Trên đó còn có một cái kéo nhỏ!"
Lôi Chính Long vỗ đầu kêu lên, "Đúng vậy, sao tôi lại quên mất." anh ta lấy con dao ra, tìm chiếc kéo nhỏ và đưa nó cho tôi.
Tôi đã thử nó bằng chính móng tay của mình, chiếc kéo nhỏ rất sắc bén, thoáng một cái móng tay tôi đã bị cắt bỏ.
"Tôi làm ngay bây giờ, nó có thể sẽ đau một chút!" Tôi nhắc nhở.
Cô tiếp viên không đáp, có lẽ nỗi đau bây giờ không là gì với cô ấy.
Kẻ gϊếŧ người là một gã ác ma, tra tấn thể xác không là gì, tra tấn tinh thần mới đáng sợ.
Tôi bắt đầu từ môi bên phải, nhẹ nhàng bấm chiếc kéo nhỏ, răng rắc một tiếng, sợi chỉ bị cắt, tiếp viên hoàn toàn không có phản ứng. Chỉ có bộ ngực nhấp nhô chứng tỏ cô ấy vẫn còn sống.
Sau khi cắt xong đoạn cuối cùng, tôi thở dài một hơi. Cuối cùng thì cũng xong, miệng người phụ nữ toát ra mùi khó chịu, phải điều trị càng sớm càng tốt.
"Anh không gọi cảnh sát à? Người đâu? Sao còn chưa tới? Còn cả xe cấp cứu nữa!" Tôi lo lắng.
"Có lẽ đang trên đường, lập tức ..." Lôi Chính Long còn chưa kịp nói xong, người phụ nữ bên cạnh chúng tôi đột nhiên hét lên một tiếng.
Ahhh! Ahhhhhhhh!
Ahhh! Ahhhhhhhh!
Người phụ nữ giọng đã khàn nhưng vẫn phát ra tiếng kêu đanh thép, cứ như mũi kim đâm vào đầu tôi.
"Không sao, không sao, không ai làm hại cô nữa!" Lôi Chính Long cố gắng an ủi, nhưng không có ích gì, cô ấy tuyệt vọng hét lên một tiếng nữa, khàn cả giọng, cuối cùng âm thanh giống như dã thú sắp chết.
Giọng nói có vẻ đau khổ, tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ đột ngột tắt thở khi đang hét lên. "Mau nghĩ cách giải quyết đi!" Tôi hét lên với Lôi Chính Long.
"Tôi có thể làm gì!" Lôi Chính Long cũng hoảng sợ.
"Anh không phải rất hiểu phụ nữ sao?"
"Tôi ... tôi ..." Lôi Chính Long xoay người ôm lấy người phụ nữ, thì thầm vào tai cô ấy nói: "Hết rồi, mọi thứ đã kết thúc, không sao cả. "
Trong giọng nói an ủi của Lôi Chính Long, người phụ nữ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngừng la hét, thở hổn hển, một lúc sau mới đáp lại, cô ta nói với giọng điệu yếu ớt: "Thả tôi... thả tôi... Xuống đi!"
"Cô cố chịu đựng một chút, lát nữa cô sẽ được xuống. "Chiếc khóa nhốt cô ấy đã được hàn chết, nếu không có dụng cụ thì sẽ không thể mở được, giờ chỉ có thể chờ đội giải cứu.
Lôi Chính Long nhìn tôi đứng ngây ngốc tại chỗ liền đưa đèn pin cho tôi, nói: "Còn có một người nữa. Cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, cậu qua xem đi."
Tôi cầm lấy đèn pin, bên kia có một cái lồng sắt, bên trong giam giữ một tiếp viên khác. Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, cũng không thấy cô ấy có phản ứng gì, tình hình có vẻ không khả quan lắm.
Khi đến gần, tôi phát hiện lồng sắt được hàn thẳng vào ống thép, căn bản không thể mở ra, tôi chỉ có thể đưa tay ra sờ, vẫn còn mạch đập nhưng rất yếu.
"Người này đã rất nguy hiểm rồi."
Lôi Chính Long lấy di động ra, tín hiệu nơi này không tốt lắm, hắn không ngừng gọi điện.
"Cố lên, cố lên, mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi." Bất kể người phụ nữ trong lồng có nghe thấy hay không, tôi vẫn sẽ cổ vũ cô ấy và hy vọng cô ấy có thể sống sót.
Tôi cởϊ áσ ra, nhét qua khe hở trong lồng rồi trùm lên người cô tiếp viên.
Sau hai mươi phút chờ đợi, cuối cùng chúng tôi cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếp theo là tiếng xe cấp cứu, cuối cùng cũng có người đến.
Lôi Chính Long gọi điện sợ nghe không rõ nên đã nhắn tin nhắc đội cứu hộ mang theo dụng cụ như cưa sắt.
Anh Ba mang theo đồ nghề đến, phải mất hơn nửa giờ đồng hồ mới giải cứu được hai tiếp viên hàng không và đưa họ lên xe cứu thương.
Tôi cũng mang theo hộp dụng cụ của mình, sau khi cứu người, tôi bắt đầu khảo sát hiện trường. Về cơ bản đã có thể xác định được danh tính của kẻ sát nhân. Vào được ngôi nhà cũ của tên nhà giàu và biết được cách phân bổ các đường ống ngầm trong tòa nhà chưa hoàn thiện, chắc chắn phải là của con cái của tên nhà giàu.( sợ các bạn quên rồi nên toi tóm tắt lại luôn, căn nhà này là do 1 người giàu xây nhưng đang xây thì ông ý bị phá sản nên là chỗ này bị bỏ hoang, sau ông này chết trong bệnh viện thì bà vợ đưa con ra nước ngoài định cư, oii toii cũng chỉ nhớ mang máng thế thoiii)
Chỉ có một điểm tôi không hiểu, tại sao phong bì màu đen lại xuất hiện? Còn bạn gái cũ của tôi, cô ấy đóng vai trò gì ở đây?
Thấy xung quanh tôi không có người, anh Ba bước đến gần tôi và hỏi rất nhỏ: "Cậu không có gì để nói với tôi sao?"
Điều gì đến sẽ đến, tôi biết anh Ba nhất định sẽ hỏi mình, vụ án này và bạn gái cũ của tôi có liên quan quá nhiều, giữa cô ấy và vụ án có quan hệ gì tôi nhất định phải điều tra rõ ràng.
"Tôi biết rằng theo quy định, tôi phải tránh vụ án này, nhưng tại thời điểm này, tôi phải theo đuổi nó. Anh Ba, tin tôi đi, tôi sẽ tìm ra kẻ sát nhân để tìm ra sự thật."
"Hả? cái gì? Tại sao cậu lại không được theo vụ án này? " anh Ba bối rối khi nghe tôi nói vậy.
"Anh không biết sao?" Tôi vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào Tiểu Kiều chưa nói ra.
"Tiểu Kiều nói cậu có chuyện muốn nói với tôi. Hình như trong đó có chuyện lớn. Nói với tôi rõ ràng, có chuyện gì?"
Tôi chưa từng nghĩ Tiểu Kiều sẽ để tôi tự nói ra. Trong lúc này khác biệt có thể rất to lớn. Tôi chỉ kể một cách đơn giản những gì đã xảy ra, và hồi hộp chờ đợi cơn giận dữ của anh Ba. Chuyện lớn như vậy, kiểu gì cũng bị chửi một trận.
"Chuyện gì lớn của cậu đây hả? Hóa ra chỉ là như vậy. Cậu cứ tiếp tục điều tra, chỉ cần báo lại cho tôi biết nếu có kết quả là được." anh Ba hiếm hoi lắm mới không nổi giận, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Rõ!" Tôi liền gật đầu đồng ý.
"Đừng chỉ nhìn mọi thứ trên bề mặt. Còn nhiều điều sâu kín. Có thể còn những điều khuất tất khác" anh Ba vỗ vai tôi và nói: "Tên tiểu tử nhà cậu cố gắng lên!"
Anh Ba đi, lập tức phát lệnh truy nã, người được cứu ra, nhưng vẫn chưa bắt được nghi phạm. Tên quỷ quái này có thể lại phạm tội bất cứ lúc nào, các phương pháp có thể còn điên rồ hơn.
Còn một vấn đề khác không thể lý giải, từ tình huống hiện tại và lời khai của một nữ tiếp viên hàng không vừa rồi, kẻ tấn công là một phụ nữ. Nhưng nghi phạm đáng nghi nhất chỉ có con trai của gã nhà giàu.
Anh Ba đã tra lại hồ sơ nhập cảnh ba tháng trước khi vụ việc xảy ra, con trai của người đàn ông giàu có đã thực sự trở lại. Nhưng không có tài liệu nào sau đó, và nơi ở của anh ta cũng không ai biết.
"Cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Hãy làm một bữa lớn để ăn mừng nào, gọi cả Tiểu Kiều nữa." Lôi Chính Long ở lại với tôi cho đến cuối cùng, khi mọi người gần như đã đi hết, chúng tôi kéo sợ dây cảnh báo màu vàng lên sau đó rời khỏi hiện trường.
"Quên đi, tôi không ăn được!" Nếu không bắt được kẻ sát nhân, tôi không yên tâm.
"Nhìn cậu đi!" Lôi Chính Long trêu chọc: "Nếu cảnh sát đều như cậu, phạm nhân còn chưa bắt được, cảnh sát đã xong trước rồi(ý nói là chết ó)."
"Tôi không phải cảnh sát! Tôi là bác sĩ pháp y!" Tôi giận dữ nói.
Lôi Chính Long nói một cách đắc ý: "Cậu phải đặt mình vào tâm lý của phạm nhân, cậu thử nghĩ xem, nếu cậu là một kẻ mất trí và bị cảnh sát dồn vào ngõ cụt, cậu sẽ làm gì? "
" Tất nhiên là tôi muốn trả thù! "Tôi buột miệng nói ra.