Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 2: Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Khiija
Sáng sớm cuối tuần, Lạc Kinh đón tuyết rơi.

Vưu Cẩn Vi vùi trong gối đầu ấm áp, nhắm mắt duỗi tay tìm di động để gọi cho Đào Ánh Tuyết, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Cô thở dài, cuối cùng cũng biết cô ấy giống ai.

Cơ bản là cả nhà cô ấy đều xử sự theo loại phong cách này.

"A, tuyết rơi rồi."
Vưu Cẩn Vi nhìn những bông tuyết bám trên khung cửa sổ, tự lẩm bẩm với chính mình.

Cô ngay lập tức bật dậy rời giường ra sân để cứu vớt những chậu hoa.

Vưu Cẩn Vi là người phương Nam, ít khi được nhìn thấy tuyết dày như ở phương Bắc.

Dù đã ở Lạc Kinh 5 năm, nhưng mỗi khi có trận tuyết lớn cô vẫn thấy rất phấn khích.

Còn hôm nay cô lại không thể nhàn hạ để chơi tuyết, sau khi dọn dẹp xong đống hoa, cô liền thay một chiếc áo lông vũ thật dày ra cửa.

Lạc Kinh là một thành phố đặc biệt, nằm ở vùng đồng bằng duyên hải được những dãy núi cao bao quanh, phía Bắc là dãy Côn Lôn* cao ngất ngăn gió mùa khô nóng phía Tây thổi đến hơn nữa ở sườn phía Bắc thảm thực vật nghèo nàn, dần dần nơi đây hình thành nên sa mạc rộng mở bát ngát.

*Kunlum moutains: Là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á, nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130–200 km.

Dãy núi chạy theo hướng Tây - Đông, tạo thành ranh giới phía bắc của Cao nguyên Tây Tạng và rìa phía Nam của lòng chảo Tarim, sa mạc khét tiếng Takla Makan và sa mạc Gobi.

Nhánh phía Nam của dãy núi Côn Lôn, tạo thành đường phân nước giữa lưu vực của hai con sông dài nhất Trung Quốc là Dương Tử (Trường Giang) và Hoàng Hà.

Vưu Cẩn Vi hiện đang sống tại một ngõ nhỏ của Thành Bắc*.

Ở đây gần xa mạc, cách xa trung tâm thành phố, giá thuê nhà lại mềm, nên cô liền thuê luôn một tầng lầu hai phòng ngủ, thêm cái sân nhỏ phía trước.

** Cơ cấu hành chính cấp Thành phố của Trung Quốc có thể chia ra thành nhiều khu vực gọi là địa khu = quận (thành phố trực thộc), tên các địa trongkhu truyện đặt theo bốn hướng.

Ra khỏi cửa,Cô chào hỏi những người hàng xóm dậy sớm đi dạo quanh nhà, mua bữa sáng ở bên đường xong liền ngồi tàu điện ngầm sang thành Nam, bên đó có một cửa hàng xăm hình nằm trong hẻm.

Lúc ở quán cà phê Đào Ánh Nhiễm nói không rõ lắm, sau đó cô về nhà tìm những ngõ nhỏ trong thành phố có vần "Ling*" thì chỉ tìm được hai con hẻm, một là ngõ Lục Lạc ở Thành Nam còn lại là ngõ Linh Tây ở Thành Tây.

Cô định đến Thành Nam trước rồi mới sang Thành Tây.

Ngõ Lục Lạc nằm giữa hai tuyến phố du lịch, sáng tinh mơ người ra đường thưa thớt.

Vưu Cẩn Vi hỏi thăm hộ dân gần đó thì biết được ngõ lục lạc không có tiệm xăm nhưng con phố du lịch bên cạnh thì có hai nhà.

Cô loay hoay nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cửa tiệm đầu tiên.

Ông chủ ở đây là một người đàn ông trung niên đô con, không phải người trong video.


Nhà còn lại thì đóng cửa, trên cửa treo biển: "Hôm nay không làm việc"
Vưu Cẩn Vi đến thành Tây đã là giữa trưa.

Mưa tuyết càng ngày càng lớn, trên mũ dính đầy tuyết nên cô bước nhanh chân vào ngõ nhỏ.

Lúc này không cần tìm cô cũng có thể dễ dàng thấy được tiệm xăm hình, giống như lời Đào Ánh Nhiễm nói, rất náo nhiệt.

Nhìn từ xa, có thể thấy những cô gái xinh đẹp không màng giá lạnh mặc quần ngắn phơi cả chân ra đang đứng chờ trước tiệm.

Đám người tốp năm tốp ba đứng tụm lại, có vẻ là cùng đi thành nhóm, cô đi chậm lại nhẹ bước đến gần, ngước mắt đánh giá cửa hàng này.

Sắp 12h, cửa lớn vẫn đóng chặt, trên cửa treo tấm biển ghi hai chữ "Hoa Gian".

Lúc Vưu Cẩn Vi đánh giá cửa tiệm này, cô nàng xinh đẹp đứng cạnh cũng đang đánh giá cô.

Cô ấy rít một hơi thuốc, cất tiếng khàn khàn: "Cô cũng tới đây xăm hình sao?"
Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ, phản ứng được người đó đang nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy, nghe nói danh tiếng của tiệm này rất tốt nên muốn đến xem qua trước.

Tôi mới đến lần đầu, còn cô?"
Cô ta quét mắt một vòng người đối diện, nhìn Vưu Cẩn Vi để mặt mộc, chiếc áo lông vũ quấn chặt trên người, nói: "Phải không, hay cô cũng nghe được lời đồn nên mới đến đây góp vui.

Nói này cô gái, tất cả những người đứng đây đều là vì ông chủ Lục mà đến thế nhưng mười ngày chờ thí tới chín ngày không gặp được người, nếu cô muốn xăm hình tôi khuyên cô nên đi chỗ khác xem.

Nhưng mà, cô không thích hợp để xăm hình."
Vưu Cẩn Vi tò mò: "Vì sao?"
Cô ta búng tàn thuốc cười, mỉa mai cô: "Cô muốn xăm vào đâu? Quấn chặt như cái bánh tét, xăm rồi cũng không nhìn được tới."
Đang nói, Cánh cửa đóng chặt bỗng mở ra.

Những cô gái đang đợi xúm lại, có tiếng vang từ trong vọng ra rồi một cái đầu bù xù xuất hiện.

Anh ta có vẻ còn đang buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi nói: " Ông chủ Lục hôm nay không làm việc, các vị nên giải tán đi."
Nói xong liền xua tay, đóng cửa lại.

"thật xui xẻo, lại không mở cửa."
"Một tháng mở cửa hai lần là tốt rồi, thôi về thôi."
"Ăn đã rồi đi, lạnh chết mất."
Sau vài tiếng oán giận, đám người củng tản đi.

Giống như là khói bốc lên chỉ cần một cơn gió liền tan, trong nháy mắt trước cửa chỉ còn mình cô.

Vưu Cẩn Vi chụp lại khung cảnh trước cửa tiệm, đến quán mì đầu hẻm gọi một bát mì, ăn xong, một lần nữa quay lại.

Nơi này hẳn là chỗ mà Đào Ánh Nhiễm nói, "ông chủ Lục" mà mấy cô gái vừa nãy nhắc đến có lẽ chính là người cô cần tìm.

Tuyết rơi vào sáng sớm đọng lại trên mặt đất một lớp mỏng.


Cô dẫm lên dấu chân cũ trên đất, đi đi lại lại trước cửa tiệm, tâm trí theo bước chân mà trở nên nhẹ nhàng.

Cô được bà ngoại nuôi lớn, những năm gần đây thân thể bà càng ngày càng yếu, hay nhớ lại chuyện xưa nói rằng sống ngần ấy năm tiếc nuối duy nhất là đánh mất chiếc vòng ngọc được ông ngoại tặng.

Vòng ngọc là tín vật đính ước của họ.

Cả thập kỷ đi qua không biết nó đã lưu lạc bao nơi, không ngờ giờ đây thực sự có thể tìm được.

Đang suy nghĩ miên mang bỗng cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt, từ từ hé mở.

Chàng trai lúc nãy lẩm bẩm ai oán: "Ngày nào cũng nhiều người tới như vậy làm gì.

Anh, anh không muốn nhận việc thật sao, thế thì treo luôn cái biển ra để họ đừng đến nữa, dù sao anh cũng sắp đi Nghiệp Lăng, mấy tháng tới anh không ở đây còn mệt em phải tiếp họ, em..."
Lời nói tắt ngúm.

Anh ta và Vưu Cận Vi ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ.

Bỗng, phía trong cánh cửa vang lên tiếng nói trầm khàn ngữ khí có vẻ không mấy kiên nhẫn: "Ai cho cậu mở cửa?"
Anh ta lắp bắp trả lời rồi ngay lập tức đóng cửa lại, có lẽ là giật mình vội vàng nên cảnh cửa vẫn chưa được đóng kín để lại một khe hở nhỏ.

Xuyên qua khe cửa, Vưu Cẩn Vi thoáng thấy một hình bóng.

Người đàn ông nằm trên ghế lười, cả người tùy ý nằm thẳng, đôi chân dài vắt lên nhau duỗi ra, chiếc trăn mỏng đắp kín cả người chỉ để lộ ra mắt cá chân trắng trẻo và một cái đầu rối, tóc anh ta nhuộm bạc.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khác thường ngoài cửa, người đàn ông bỗng nhiên quay đầy nhìn ra.

Vưu Cẩn Vi hoảng hốt theo bản năng rụt người né tránh, tim đập như muốn nhảy lên tới cổ họng.

- --
Sáng thứ hai, Vưu Cẩn Vi tới phòng làm việc sớm hơn nửa giờ.

Vì trời lạnh nên văn phòng còn chưa có ai đến.

Cô chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân rồi vào phòng trà trước, Đôi tay trắng nõn thò từ trong áo len ra ôm cốc trà nóng vừa hớp một ngụm, ngoài cửa liền có người tiến vào, Là Trần tỷ.

"Chào buổi sáng, Trần tỷ."
Vưu Cẩn Vi cong môi cười với cô ấy.

Trần tỷ ngượng ngùng, thấy cô lễ phép như vậy thì hơi khó xử nhưng nghĩ đến việc phải đi công tác hơn hai tháng không được gặp con trai, cô ấy liền quyết tâm, ôn nhu nói: "Tiểu Vưu, em còn trẻ như vậy không những tay nghề vững vàng, lại còn sáng tạo, lâm lão sư vẫn luôn khen em..."
Vòng vèo mấy vòng, cuối cùng cô ấy cũng nói xong mục đích của mình.

Vưu Cẩn Vi nghe vậy ngẩn ra, lúc lâu sau nói: "...Đi Nghiệp Lăng?"
Trần tỷ thở ngắn than dài: "Tết nhất đến nơi rồi, chồng chị có thể ở nhà ăn tết hay không còn chưa rõ.


Nếu không phải lo lắng đứa bé một mình không ai trông thì chị cũng không nhờ đến em.

Tiểu Vưu, em xem có giúp được chị không, nếu không thuận tiện vậy thì thôi, cũng không sao."
Vưu Cẩn Vi hơi cuộn ngón trỏ, nhẹ giọng nói: "Để em xem xét một chút."
Tần tỷ thấy thái độ này của cô liền vui mừng ra mặt.

Họ làm việc cùng nhau nửa năm, trong văn phòng ai cũng biết rằng Vưu Cẩn Vi ôn nhu dễ nói chuyện.

Cô ấy đáp lời liền chuẩn bị đi xin nghỉ, chỉ cần Vưu Cẩn Vi đồng ý thì mọi chuyện đều dễ dàng.

Sau khi Trần tỷ đi, gian phòng trà chỉ còn lại mình vưu Cẩn Vi.

Cốc trà trong tay dần lạnh, hơi lạnh nhắc nhở cô rằng mình đã gần bốn năm rồi chưa quay về Nghiệp Lăng.

Từ khi cha qua đời, bà ngoại được đưa đến Lạc Kim chăm sóc cô cũng liền dừng chân nơi thành phố xa lạ này.

Từ đó đến nay chưa từng trở về.

Chiều tối ngày hôm đó, Vưu Cẩn Vi nhận được điện thoại của viện điều dưỡng.

Hộ lý gọi tới nói với cô dạo này tinh thần bà ngoại không được tốt lắm luôn nhắc đến cô, dặn cô mặc thêm áo ấm.

Hộ lý nói nhiều như vậy quay đi quẩn lại cũng chỉ có một loại tin tức, bà ngoại cô sức khỏe dần kém đi.

Vưu Cẩn vi nắm chặt di động, trong đầu hình ảnh của vòng ngọc và lời nói của người đàn ông "Dù sao thì anh cũng sắp đến Nghiệp Lăng." Luôn phiên quay vòng.

Chiếc vòng ngọc...!
- --
8 giờ sáng ngày 25, Vưu Cẩn Vi đến sân bay.

Có lẽ Trần tỷ cảm thấy áy náy nên chị ấy đã đổi vé máy bay thành khoang hạng nhất cho cô.

Sau khi tiếp viên hàng không giúp cô thu sếp hành lý, thấy cô chỉ mặc một cái áo khoác mỏng nên đã chu đáo đưa cho cô thêm một chiếc khăn dày.

Vưu Cẩn Vi ôn nhu nói cảm ơn với cô ấy, cô lấy sổ ký họa của mình ra chuẩn bị vẽ.

Chỗ cô ngồi gần cửa sổ, nắng chiếu vào ấm áp.

Ngón tay mảnh khảnh cầm bút chì di chuyển trên những tia nắng chiếu vào trang sách, cô làm công việc này cần nhất chính là năng lực quan sát.

Cô giáo từng nói với cô, cần phải tỉ mỉ kiên nhẫn quan sát thiên nhiên thì mới có thể làm ra một tác phẩm hoàn hảo, làm người ta không phân biệt được thật giả.

Không lâu sau, người lên máy bay đã đầy.

Chỉ có khoang hạng nhất còn trống hai vị trí.

Gần đến giờ bay, tiếp viên hàng không đang tụ tập nói nhỏ với nhau thì bỗng im bặt.

Vưu Cẩn Vi để ý thấy sắc mặt họ thay đổi, cô cũng nhìn về phía cửa khoang.

Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng.

Bước chân không đồng đều có vẻ tùy ý thong thả, tiếng kim loại theo quán tính di chuyển va vào nhau leng keng, một góc áo khoác nỉ xanh biển hơi chếch lên.

Giây tiếp theo, thân hình cao lớn của người đàn ông mang theo hơi tuyết xuyên qua gió lạnh xuất hiện.


Trên tay anh cầm chiếc điện thoại thuần đen làm nổi bật khớp xương trắng trẻo, Chiếc đồng hồ bạch kim vừa vặn bao lấy khớp cổ tay thon gầy.

Đồng hồ bạch kim Patek Philippe thuộc bộ sưu tập Nautilus* xinh đẹp, Giá cả của nó cũng thật xa xỉ.

Tầm mắt cô hướng lên trên, cổ người đó đeo chiếc vòng lông chim Goros* - khoa trương nhưng không làm người ta thấy bất ngờ, sến xẩm.

Khuôn cằm sắc bén hơi nâng, cánh môi mỏng đang ngậm kẹo mút, trên vành tai đeo một chiếc khuyên hắc mã não đen*, kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Từ xa có thể mơ hồ thấy trên đuôi mày có một vết thương khá nặng.

Càng bắt mắt hơn đó là màu tóc của anh, màu xám ánh xanh như sông băng ngày đông.

Vưu Cẩn Vi thoáng nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, theo bản năng giơ sổ ký họa lên che mặt, cô dỏng tai nghe chờ người đó ngồi xuống mới hé mắt ra nhìn.

Một cậu nhóc khoảng 13 – 14 tuổi đi theo anh, làn da tái nhợt xanh xao.

Thật trùng hợp.

Cô vừa nghĩ, điện thoại người đó đã vang lên.

Là tiếng chuông mặc định của điện thoại, sau một hồi chuông vẫn không ai nhấc máy.

Bên kia lại gọi đến lần thứ hai, lần này chỉ vang lên vài giây.

Vẫn là ngữ điệu lần trước, cuồng vọng mang theo sự không kiên nhẫn.

"ZG5867,8493."
"Số thẻ bảo hiểm của tôi, người được lợi còn không phải là ông...cúp máy."
Dịch ra chính là 3 chữ: Đừng làm phiền.

"..."
Khoang hạng nhất một mảnh yên tĩnh.

Chuẩn bị cất cánh mà nói về tiền bồi thường bảo hiểm khó tránh khỏi làm người khác không vui, tiếp viên nhìn sắc mặt khó coi của hành khách vội nhẹ giọng trấn an họ.

Mà đầu sỏ gây tột lại vắt chéo chân, giày da bóng lưỡng kiêu ngạo làm càn như chủ nhân của nó.

Vưu Cẩn Vi im lặng quay đi nhìn ra cửa sổ
Thì ra chuyện trùng hợp như vậy vẫn có thể sảy ra.

- ---
Ghế lười

Outfit của nam chính.

áo nỉ xanh biển**hình ảnh hơi phèn mời bn đọc tự hình dung =)))
Vòng Goros

kim Patek Philippe thuộc bộ sưu tập Nautilus

khuyên tai mã não
.