Nhậm Diệc máy móc chuyển động cổ, dời mắt đi, anh không muốn nhìn gương mặt khiến mình từng hết lòng mê mẩn kia nữa. Cũng là lúc này, khuôn mặt ấy trở nên luống cuống, khiếp sợ, oan ức, như thể anh mới là người làm sai vậy - khiến Cung Ứng Huyền khổ sở là một chuyện sai lầm.
Nhậm Diệc cúi đầu, đẩy Cung Ứng Huyền ra, toan rời đi, nhưng Cung Ứng Huyền lại một phát bắt lấy cổ tay của Nhậm Diệc: "Không cho đi."
Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, bực mình nói: "Tránh ra."
Cung Ứng Huyền mím môi, "Anh muốn tức giận tới bao giờ?"
Nhậm Diệc muốn rút tay về, lại bị Cung Ứng Huyền nắm chặt lấy cổ tay, anh trừng Cung Ứng Huyền với vẻ không dám tin: "Cậu tưởng là tôi đang hờn dỗi với cậu đấy à? Cậu cho rằng tôi chỉ tức giận được một lúc rồi lại phải hòa hảo với cậu như lúc đầu sao?" Anh quát, "Cậu tưởng đây là trò hề ư!"
Môi Cung Ứng Huyền run rẩy, ậm ờ nói: "Vậy... Anh muốn thế nào?"
Nhậm Diệc chăm chú nhìn Cung Ứng Huyền, vành mắt dần dần hồng lên, từng luồng chua xót xộc lên xoang mũi anh, khiến anh chỉ chực bật khóc: "Tôi không biết, nhưng tôi... Tôi không muốn... Nhìn thấy cậu."
Anh chưa từng nghĩ tới, rồi sẽ có một ngày mình cũng sẽ nói ra những lời này với Cung Ứng Huyền. Anh yêu thích người này cỡ nào chứ, thích đến độ chuyện gì cũng thỏa hiệp được, thích đến mức can tâm tình nguyện phối hợp với tiết tấu của đối phương, chỉ cần hai người có thể bên nhau. Anh đã từng lo được lo mất, sợ Cung Ứng Huyền sẽ nói với mình câu đó, ai mà biết vận mệnh lại trái ngang như thế, người nói ra câu này lại chính là mình, hơn nữa lại còn nghiêm túc.
Anh đâu biết nên làm gì bây giờ, cũng chẳng biết phải đối xử thế nào với Cung Ứng Huyền. Anh phẫn nộ, anh đau lòng, nhưng lại không thể thay đổi được sự thật anh thích người này. Anh cũng biết Cung Ứng Huyền không phải cố ý làm điều ác, chỉ là làm sai. Song anh không có cách nào tha thứ cho bất cứ người nào tổn thương cha của mình, hiện giờ anh chỉ muốn rời thật xa - càng xa càng tốt, như thế anh sẽ chẳng còn phải vùng vẫy trong vũng bùn khó xử giữa yêu và hận.
Chẳng qua chỉ một câu nói này dường như cũng đủ để đẩy Cung Ứng Huyền rơi xuống vách núi. Lúc trước hắn quyết định làm vậy, không phải là chưa từng cho rằng Nhậm Diệc sẽ tức giận, nhưng hắn cho rằng cuối cùng Nhậm Diệc cũng sẽ thông cảm cho hắn. Mà từ sau vụ suýt nổ ở tiệm đồ nướng lẫn chuyện Tôn Định Nghĩa hy sinh ở TTTM Văn Huy, nỗi lo lắng cho an nguy của Nhậm Diệc đã tới cực điểm, hắn chỉ muốn không từ thủ đoạn để mau chóng tóm được kẻ thủ ác.
Hắn không ngờ Nhậm Diệc sẽ tức giận đến thế... thậm chí nói rằng... Nói rằng không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Bình tĩnh xưa nay hầu như không còn sót lại chút gì, hắn vừa hoang mang, vừa đau lòng, vừa xót xa, lại vừa căm phẫn, đủ loại tâm tình tích tụ trong ngực, khiến não bộ trướng căng, hơi thở rối loạn. Hắn nhìn chằm chặp con ngươi của Nhậm Diệc, cắn răng nói: "Anh không được phép nói câu này, anh có thể tức giận, anh có thể mắng tôi, đánh tôi cũng được, nhưng nhất định không được nói câu này."
Nhậm Diệc liều mình muốn rụt tay mình lại, Cung Ứng Huyền lại cứ khăng khăng không chịu buông ra, nắm đến mức cổ tay anh cũng phát đau. Anh kêu lên: "Buông ra!"
"Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào?!" Cung Ứng Huyền cũng gắt gỏng, "Anh nói đi, tôi sẽ đền bù cho anh."
Cung Ứng Huyền đan xen giữa buồn và giận, hắn liều lĩnh đẩy Nhậm Diệc vào tường, chặn đứng môi anh, ngăn chặn hết thảy những lời lẽ phát ra từ khuôn miệng này mà mình không muốn nghe.
Nhậm Diệc mở to đôi mắt tràn ngập ngỡ ngàng.
Cung Ứng Huyền thô bạo đoạt lấy bờ môi mềm mại kia, đó là hương vị khiến hắn quen thuộc và nhung nhớ dai dẳng, bất kể là ai cũng không thể cướp khỏi hắn!
Nhậm Diệc hồi thần, chỉ cảm thấy lực đạo của Cung Ứng Huyền va cho hàm răng mình đau nhức, anh dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, giận dữ hét: "Cậu quá đủ rồi đó! Cậu muốn thế nào? Hả? Cậu muốn thế nào!"
"Tôi muốn chúng ta lại giống như trước!" Cung Ứng Huyền cũng quát lại.
"Giống như trước đây?" Nhậm Diệc cười gằn, "Như trước thế nào? Tôi có thể giải quyết nhu cầu sinh lý cho cậu bất cứ lúc nào như trước ấy à?"
"Anh biết ý tôi không phải thế!"
"Vậy đó là cái gì?" Nhậm Diệc trừng Cung Ứng Huyền bằng đôi mắt đỏ ngầu, "Cậu coi tôi là cái gì vậy? Trước giờ tôi cứ tưởng cậu coi tôi là bạn bè, cậu đối xử với bạn bè của cậu như thế ư? Đương nhiên cậu hy vọng chúng ta lại giống như trước, lúc trước tôi vừa có thể giúp cậu điều tra, lại còn có thể tùy tiện để cậu đ*, cậu tìm đâu ra bạn bè tiện lợi lại hữu dụng như thế nữa!"
Cung Ứng Huyền vội la lên: "Anh nói vớ vẩn gì đấy! Xưa nay tôi không hề nghĩ vậy! Tôi biết tôi không nên làm thế, tôi chỉ muốn mau chóng bắt được hung thủ, để anh thoát khỏi nguy hiểm sớm một chút, anh, anh không thể tha thứ cho tôi sao?"
Xuyên qua tầm mắt mơ hồ kia, Nhậm Diệc ngơ ngẩn nhìn Cung Ứng Huyền, anh nhẹ nhàng nói: "Không thể." Hai chữ đơn giản này, khiến anh tan nát cõi lòng.
Nước mắt Cung Ứng Huyền rưng rưng, hắn siết chặt hai nắm tay, khóe môi căng ra, đều là để khắc chế tâm tình càng chực bùng nổ mãnh liệt của mình. Hắn xưa nay, xưa nay chưa có bao giờ mệt mỏi đến vậy.
Nhậm Diệc không nhìn nổi vẻ mặt đó Cung Ứng Huyền nữa, lần thứ hai muốn rời khỏi phòng bệnh, Cung Ứng Huyền lại tiếp tục chặn đường anh.
Nhậm Diệc nổi cáu: "Cút ngay!"
Toàn thân Cung Ứng Huyền run rẩy, nhìn vẻ tức giận trong mắt Nhậm Diệc, bỗng dưng nhụt chí. Một người, có thể chỉ dùng một câu nói, một ánh mắt thôi là có thể khiến hắn nhiễu loạn, cũng chỉ có Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc đẩy Cung Ứng Huyền ra, chạy khỏi phòng bệnh. Lúc chạy đến bàn lễ tân thì y tá trưởng gọi với lại: "Đội trưởng Nhậm, còn đồ thì sao..."
"Khỏi cần." Nhậm Diệc vẫn không dừng chân, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, chạy về hướng bãi đậu xe.
Anh phải rời thật nhanh khỏi nơi có Cung Ứng Huyền, mau chóng để hơi thở, biểu hiện, lẫn xúc cảm và âm thanh của Cung Ứng Huyền biến mất khỏi cảm quan của mình đã, bằng không, anh sợ mình sẽ lại mềm lòng.
Cung Ứng Huyền đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Nhậm Diệc, toàn thân run rẩy. Hắn nhấc chân lên, đá một cước thật vang, tàn nhẫn đạp cho cánh cửa thép kia lõm ra một cái hố lớn.
Không được, tuyệt đối không được, Nhậm Diệc không thể rời khỏi thế giới của hắn, một người tự dưng xông tới, thay đổi hoàn toàn sinh hoạt của hắn như thế, là một người cả đời hắn đều phải buộc chặt bên người!
- ---
Trên đường Nhậm Diệc lái xe về trung đội, do tâm tình chập chùng quá rõ, suýt nữa thì anh đã gây tai nạn. Trong lúc phanh gấp phát ra tiếng chói tai, rốt cuộc anh cũng tỉnh táo thêm một chút. Anh đỗ xe ở ven đường, chờ bình phục tâm tình rồi mới vững vàng chầm chậm lái về trung đội.
Vừa mới xuống xe, Nhậm Diệc đã va phải Khúc Dương Ba. Khúc Dương Ba ngạc nhiên hỏi: "Cậu mới đi đâu đấy?"
"Đến bệnh viện." Nhậm Diệc trầm giọng.
"Thay thuốc à?"
"Không, đến bệnh viện kia của cha tôi."
"A, lẽ nào hôm nay cậu đưa chú trở về? Sao không báo bọn tôi một tiếng."
"Không phải." Nhậm Diệc né tránh ánh mắt của Khúc Dương Ba, "Tôi tới lấy đồ của ông ấy, mùng bảy sẽ đưa ông tới viện dưỡng lão khác."
Khúc Dương Ba cau mày: "Có ý gì, phải đổi chỗ à? Tại sao?"
"Giữa Cung Ứng Huyền với tôi đang xảy ra một chút vấn đề, cụ thể thì không muốn nói, nói chung... Chính là vậy đấy, anh đừng hỏi." Nhậm Diệc nhanh chóng nói xong thì xoay người đi về hướng ký túc xá.
Khúc Dương Ba ngẩn người, theo sau: "Các cậu... Thôi, tôi không hỏi nữa, chuyện này cậu nói với chú chưa?"
"Nói rồi."
"Cậu... Cân nhắc kĩ rồi à?"
"Không có gì phải cân nhắc cả."
Khúc Dương Ba không hỏi han tiếp nữa, tuy rằng việc y cận thị cũng không trở ngại đến việc nghe lời đoán ý, y đã sớm nhìn ra mấy ngày nay Nhậm Diệc cứ có gì đó không được thích hợp cho lắm. Mới đầu y còn đoán hay là vì Tôn Định Nghĩa, thế nhưng cơn giận mơ hồ kia tuyệt đối là do người khác gây ra. Nay đã tìm ra "người" này rồi, nếu như còn soi mói nữa, Nhậm Diệc đảm bảo sẽ nổi nóng với y.
Nhậm Diệc trở lại ký túc xá, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, ngẩn người.
Dường như đã rất lâu rồi anh chưa soi gương. Gương mặt tiều tụy, nhợt nhạt, râu mọc lởm chởm kia, là anh sao? Bảo sao thái độ của mọi người đối với anh đều rất dè dặt, ngay cả cha cũng có thể nhìn ra anh không được ổn, thì ra tất cả mọi người đều đang phối hợp với anh để coi như chẳng có gì xảy ra.
Mọi người xung quanh đều biết anh đang trải qua cái gì, tất cả đều nhân nhượng anh, bảo vệ anh, chỉ có Cung Ứng Huyền, không chút do dự mà đâm một dao vào trong lòng anh.
Chỉ có Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệc giơ tay lên, dùng bàn tay ướt nhèm của mình lau trên gương một cái. Anh không muốn nhìn lại gương mặt ấy nữa, anh không thể cứ một mực sa sút như vậy, đặc biệt là không nên sa sút bởi Cung Ứng Huyền. Anh nên vì cha, vì Tôn Định Nghĩa, vì những người anh em của mình, mà tỉnh táo lại.
- ---
Sáng sớm mùng bảy, Khúc Dương Ba hộ tống Nhậm Diệc đưa Nhậm Hướng Vinh đến viện dưỡng lão mới. Chỗ đó thì gần trung đội hơn một chút, nên việc thăm nom sẽ càng dễ dàng hơn.
Thủ tục xong xuôi và thu xếp ổn thỏa cho cha rồi, hai người lái xe ngược trở lại. Trên đường, màn hình điện thoại di động của Nhậm Diệc cứ nhấp nháy liên hồi, Khúc Dương Ba len lén liếc qua, là thông báo tin nhắn WeChat mà Cung Ứng Huyền gửi đến.
Y liếc Nhậm Diệc, Nhậm Diệc cũng nhìn lại y. Tuy rằng hai người đều không lên tiếng, Nhậm Diệc đã đoán được là ai gửi tới rồi, nhưng anh lại làm bộ không biết: "Mẹ anh gần đây có thu xếp giới thiệu bạn gái cho anh không?"
"Vẫn chưa."
"Không thể nào, đây không phải vốn là tiết mục chuẩn bị cho ngày Tết của nhà các anh à."
"Tôi bảo bọn họ tôi đang theo đuổi một cô gái là xong luôn."
Nhậm Diệc quay đầu nhìn y: "Ai nhỉ?"
"Hề, bịa đấy."
"Được rồi, nếu anh kết hôn thì áp lực của tôi còn lớn hơn, hiện giờ hai ta đều đang độc thân, cũng không rõ là ai làm hư ai."
Khúc Dương Ba liếc Nhậm Diệc một cái, giọng điệu có phần châm chọc: "Độc thân?"
"Làm sao."
Khúc Dương Ba hừ một tiếng, cười: "Không có gì."
Nhậm Diệc im lặng một lúc: "Trước giờ tôi với cậu ấy chưa bao giờ cùng nhau cả, cùng lắm thì tính là bạn giường thôi."
"Có bạn giường nào chân thành như các cậu không? Đừng có đùa."
Trái tim Nhậm Diệc lại nhói đau, anh chua chát nói: "... Còn rất nhiều chuyện anh không biết đâu."
"Vậy cậu kể với tôi là được mà."
"Không muốn nói."
"Chậc chậc, tôi thật sự là... Cũng chẳng biết nói sao với các cậu, nhìn từng người một thì đều thông minh lắm đấy, thực tế lại ngốc chẳng thua gì nhau."
Nhậm Diệc vốn định phản bác, song nghĩ ngợi một hồi lại không có cách nào phản bác.
Ít ra anh còn ngu ngốc thật, coi Cung Ứng Huyền là một người đơn thuần, ai mà biết từ lúc nào Cung Ứng Huyền đã bắt đầu quyết định lợi dụng anh?
"Cậu xem tin nhắn chút đi, tôi ngó qua thì nhắc tới dấu chân với bằng chứng gì đó, xem ra là chính sự."
Nhậm Diệc do dự một chút, nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì mở điện thoại ra nhìn. Quả nhiên Cung Ứng Huyền gửi tới một chuỗi tin nhắn dài, trong đó không có bất cứ tâm tình riêng tư nào xen vào. Lúc trước hai người hoàn toàn xa lạ nhưng buộc phải cùng phá án thì cũng giải quyết việc chung bằng giọng điệu như thế, hắn nói rõ kết quả điều tra từ bằng chứng mà bọn họ phát hiện ở TTTM Văn Huy.
Dấu giày thuộc về dòng giày thời thượng của Nike mới ra mắt vào mùa thu năm ngoái, giá thành không rẻ, khoanh vùng là người trẻ tuổi, cỡ giày 43, chiều cao dự đoán là 175-185cm và nặng tầm 65-75kg, là đàn ông, không thuộc về bất cứ ai ở hiện trường mà cảnh sát đã từng tiếp xúc qua, cũng không thu thập được dấu vân tay. Tuy vậy đã tìm ra hình ảnh của kẻ tình nghi thông qua việc lục soát các camera của bốn phía đường phố xung quanh TTTM Văn Huy.
Nhậm Diệc nắm chặt điện thoại di động.
Cũng tốt thôi, từ nay trở đi, đây cũng có thể là lý do duy nhất để anh và Cung Ứng Huyền qua lại với nhau.