Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: on pic

- -----------------------------

Thẩm vấn mấy giờ liền, tạm thời không khai thác được gì từ trên người Châu Xuyên, bọn họ cũng mệt mỏi rồi.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, Nhậm Diệc khập khễnh theo sau Cung Ứng Huyền phàn nàn: "Khát quá đi, bản thân cậu thì có bình nước rồi, ấy vậy mà không thèm cho tôi một cốc nước?"

Cung Ứng Huyền còn đang vừa đi vừa nhìn tài liệu, hắn thuận tay chỉ một cái: "Máy lọc nước."

Nhậm Diệc tức tối nói: "Chân tôi trẹo thành thế này là vì ai chứ? Người nào hơn nửa đêm bảo tôi đi tra án? Người nào làm tôi trượt chân ngã?"

Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn anh, ước chừng lương tâm cuối cùng cũng trỗi dậy: "Chờ ở chỗ này."

Nhậm Diệc ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách, anh nhìn lướt qua khu làm việc trước mắt, mặc dù xếp đặt mấy dãy bàn giống nhau như đúc nhưng anh vẫn có thể lập tức xác định cái nào thuộc về Cung Ứng Huyền.

Chắc chắn là cái bàn sạch sẽ nhất, đồ đạc sắp xếp ngay ngắn nhất kia.

Mắt anh thấy Cung Ứng Huyền đi về phía máy lọc nước gần tường, lấy cốc giấy, nghiêng người khom lưng về phía anh rót nước.

Động tác cúi thắt lưng làm căng quần tây của Cung Ứng Huyền khiến chân dài mông cong của hắn lại càng được phô bày một phen, mà gấu quần kéo lên thấp thoáng lộ ra bao súng trên mắt cá chân.

Mê người lại nguy hiểm.

Nhậm Diệc không nhịn được mà huýt sáo một cái, anh lén lút lấy điện thoại ra, lách tách chụp một bức ảnh.

Đợi Cung Ứng Huyền đứng thẳng dậy, vẫn đôi chân dài cặp mông cong eo nhỏ vai rộng ấy, khảm trên thân thể cao lớn ưu tú ấy, giống như là từng được Thượng Đế điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ vậy.

Nhậm Diệc lại lách tách chụp một bức ảnh nữa, sau đó khoảnh khắc Cung Ứng Huyền xoay người lại cúi đầu nghịch điện thoại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cung Ứng Huyền đi tới, cầm cốc nước đưa cho Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc nhận lấy uống một ngụm: "Kế tiếp cậu định làm gì?"

"Có vài ý tưởng, Châu Xuyên, ông chủ quán bar và đối thủ cạnh tranh của ông ta, Thái Uyển và ba người khác trong phòng bao." Cung Ứng Huyền day day ấn đường*, "Anh về trung đội đi, có việc gì cần anh giúp đỡ tôi sẽ thông báo cho anh."

(*ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày)

"Thông báo với tôi?" Nhậm Diệc bực bội, "Tôi là cấp dưới của cậu đấy hả? Cậu trả lương cho tôi sao? Phải dùng từ "xin chỉ bảo" mới đúng."

Cung Ứng Huyền nói: "Anh muốn chọn từ nào thì tùy anh."

"Cậu..." Nhậm Diệc nén giận trong lòng, anh làm việc không công lâu như vậy, còn bị thương, từ đầu đến cuối Cung Ứng Huyền không hề nói một lời "cảm ơn". Anh là một người tương đối tùy tính, đây cũng là lần đầu tiên anh biết mình có thể nhẫn nhịn như thế, đổi thành một người khác có lẽ đã trở mặt từ lâu rồi, "Tôi thật không biết với cái tính cách này, cậu làm thế nào để lăn lộn đến tận bây giờ, ở đây cậu không bị xa lánh sao?"

"Tôi đến đây để làm việc, không phải đến để kết bạn."

"Loại người như cậu làm sao có thể kết bạn được."

Cung Ứng Huyền im lặng một lát, bình tĩnh nói: "Anh nói đúng."

Nhậm Diệc xoay người rời đi.

Trên đường đi, Nhậm Diệc tự an ủi bản thân. Người đàn ông chân chính cần phải rộng lượng, anh so đo với một tên phú nhị đại* tùy hứng trẻ trâu làm cái quái gì, được cái Cung Ứng Huyền coi như xứng với cái chức hình cảnh, chỉ cần có thể thuận lợi hoàn thành công việc, những thứ khác đều không quan trọng.

(*Phú nhị đại: thế hệ thứ hai của nhà giàu, con nhà đại gia, nhà mặt phố bố làm to:)))

May mà anh cũng là một người rộng rãi thật, rất nhanh đã hết giận. Anh nhớ tới mấy tấm ảnh mình vừa chụp, thế là lấy điện thoại ra tỉ mỉ quan sát một phen, càng nhìn càng thấy đáng tiếc, uổng phí thân xác lớn lên thật xinh đẹp, tích cách lại khiến người khác chán ghét như thế.

Anh đóng file ảnh, mở camera trước lên, lộ ra một nụ cười toe toét, ừm, người trong màn hình thật là vừa đẹp trai vừa được người khác yêu quý.

Đột nhiên tài xế xe taxi thắng gấp một cái, mũi anh trực tiếp dán thẳng vào màn hình, suýt nữa rớt nước mắt, anh kêu to: "Người anh em có chuyện gì xảy ra thế, mũi tôi giá mấy vạn đó." (Xin lỗi, cho tui cười cái đã:)))))

Tài xế nói: "Thật xin lỗi, xe phía trước thắng gấp, ôi đậu mé, hình như có tai nạn giao thông á."

Xuyên qua kính chắn gió, Nhậm Diệc nhìn về phía trước, ngã tư trước mặt đang hỗn loạn, những người xung quanh đều nhìn về phía đó, thậm chí có người còn cố ý đi vòng trở lại.

Nhậm Diệc phun ra một câu "thanh toán đi" liền xuống xe, đi về phía ngã tư đường.

Vừa đến hiện trường, trái tim anh liền run lên, da đầu cứng lại.

Một chiếc xe con và một chiếc xe máy đâm đầu vào nhau, thân thể người lái xe máy trực tiếp xuyên qua và cắm trên kính chắn gió phía trước của xe con, thủy tinh đâm vào phần bụng và thắt lưng, tựa như ở lò mổ lấy máu, tình cảnh vô cùng thê thảm không kể hết. Ở ngoài xe không thấy rõ tình hình của tài xế xe con, nhưng xem chừng không khả quan, mà vụ tai nạn này còn khiến hai chiếc xe đâm liên hoàn, và thân chiếc xe máy tàn lại bị quăng lên đè trên thân của một người đi đường, bên cạnh có một bé trai đang ngồi trên mặt đất khóc lớn, hai cô gái một người ngăn chở tầm mắt cậu bé lại, một người một người cố gắng dùng con rối để an ủi cậu bé.

Lúc này có mấy người đang phải nâng thân chiếc xe máy tàn lên để cứu người.

Nhậm Diệc cũng không đoái hoài tới cái chân đau, vừa chạy tới nơi nhìn liền hô lớn: "Đừng cử động!"

Mấy người kia ngẩn ra.

"Gọi 120 chưa?"

"Gọi, gọi rồi."

"Đã miêu tả tình huống chưa?"

"Rồi."

Thông thường chỉ cần gọi điện cho cảnh sát miêu tả rõ ràng tình huống hiện trường, những tai nạn như này 120 sẽ liên kết chuyển tới 119 để xuất cảnh, nhưng để đảm bảo Nhậm Diệc vẫn gọi cho Cao Cách, đồng thời quỳ rạp trên mặt đất tỉ mỉ kiểm tra.

Người bị thương là một người mẹ trẻ tuổi, thân chiếc xe máy tàn không chỉ đè trên thân cô ấy, một bộ phận của khung xe còn đâm vào cánh tay, cô ấy vẫn còn ý thức nhưng hít thở khó khăn. Nhậm Diệc đã từng trải qua khóa học cấp cứu căn bản, anh nhìn ra vị trí mà cái khung xe đâm thủng vừa đúng ở giữa động mạch cổ và tay, một khi di chuyển sẽ tạo thành tình trạng mất máu nhiều.

Điện thoại vừa lúc được kết nối, Nhậm Diệc hỏi: "Đã nhận được lệnh xuất cảnh ở đường Bác Ái chưa?"

"Tai nạn giao thông, nhận được rồi."

"Mang theo xe thang mây, nhanh chóng đến đây." Nhậm Diệc cúp điện thoại, nói với mấy người tốt bụng kia: "Tôi là lính cứu hỏa, bây giờ hãy nghe tôi chỉ huy. Hai vị tiểu thư, làm phiền hai người đưa con trai của cô ấy sang bên cạnh, lát nữa cảnh sát giao thông đến hãy giao cho họ, ba người các anh nhẹ nhàng nâng xe lên, nhất định không được động vào cánh tay của cô ấy, phải liên tục nhấc lên, mệt thì đổi người."

Nhậm Diệc chỉ huy ba người đàn ông nâng thân chiếc xe tàn lên, giảm bớt lực ép lên các bộ phận của cô gái. Vừa liên tục dặn dò không thể đụng vào khung xe trên cánh tay của cô ấy, vừa xoay người chạy về phía xe con gặp tai nạn giao thông.

Người lái xe của chiếc xe con thứ ba trong vụ đâm xe liên hoàn đã bước ra ngoài, xem ra không có bị thương, người trong chiếc xe thứ hai lại không có động tĩnh.

Nhậm Diệc chạy đến chiếc xe con đầu tiên, ghé vào cửa sổ xe nhìn vào trong, người lái xe đã hôn mê, anh lại nhìn về phía người lái xe máy đang kẹt trên kính chắn gió, mặc dù trên mặt toàn là máu nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhận ra đây chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay phía ngoài đang rũ xuống của thiếu niên, vẫn còn một tia mạch đập, rất yếu ớt.

Lúc này, anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ngẩng đầu nhìn lên, xe cứu viện của trung đội bọn họ đang từ xa đi tới.

Xe cứu thương gần như cũng đến nơi cùng lúc đó.

Cao Cách là người đầu tiên nhảy xuống xe.

Nhậm Diệc hô: "Cao Cách, cho xe thang mây chạy về đằng trước, chuẩn bị dây thừng, chúng ta cần kéo người lên, Tôn Định Nghĩa lấy kìm thủy lực đến, Thôi Nghĩa Thắng, cầm máy cưa xích qua bên kia, một người nữa đến kiểm tra người lái chiếc xe thứ hai một chút!"

Các chiến sĩ của trung đội Phượng Hoàng bắt đầu phối hợp ăn ý theo thứ tự.

Bên này, Tôn Định Nghĩa dùng kìm thủy lực cạy mở cửa xe ghế lái đã biến dạng, bọn họ trợ giúp nhân viên cấp cứu đưa người lái xe bị đụng đầu đã hôn mê từ bên trong mang ra ngoài, đặt trên cáng cứu thương.

Bên kia, Thôi Nghĩa Thắng dùng máy cưa xích cẩn thận từng chút một cắt đứt khung xe của xe máy, giải cứu người mẹ trẻ từ dưới xác chiếc xe máy kia, nhân viên cấp cứu lập tức tiến hành cầm máu và cấp cứu cho cô ấy, nhưng miếng khung xe kim loại ghim vào động mạch kia nhất định phải đến bệnh viện để bác sĩ ngoại khoa lấy ra.

Người lái chiếc xe con thứ hai trong vụ đâm liên hoàn cũng được giải cứu ra, cô ta chỉ bị túi khí an toàn đập vào dẫn đến hôn mê tạm thời, bị thương nhẹ không có gì đáng ngại.

Vấn đề khó giải quyết nhất là người lái chiếc xe máy kia.

Nhân viên cấp cứu vừa truyền dịch cho thiếu niên vừa hô lớn: "Nhậm đội trưởng, cậu bé bị sốc rồi!"

(*sốc do cơ thể bị mất máu quá nhiều.)

Nhậm Diệc nói: "Cao Cách, chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi." Cao Cách điều khiển thang mây dừng ở phía trên xe con, một chiến sĩ leo trên thang mây, thả dây thừng cứu hộ từ phía trên xuống. Mấy người đeo đai lưng cứu hộ vào xương hông của thiếu niên, đem móc cài trên đai lưng móc vào dây thừng, lại điều chỉnh độ dài hợp lý.

Hai người ngoài xe nâng chân của thiếu niên lên, Nhậm Diệc lại chui vào trong xe, gỡ bả vai của cậu.

Thiếu niên này dáng người cao lớn cường tráng, nếu nhưng không dùng dây thừng cố định, vị trí và góc độ như này, bọn họ không có nắm chắc khả năng liên tục ổn định thân thể của thiếu niên. Trong cơ thể của cậu bé vẫn đang cắm chặt mấy miếng thủy tinh nguy hiểm chết người, bất kỳ một chút chuyển động sai lầm nào cũng có thể lập tức lấy mạng của cậu bé.

Đột nhiên, thiếu niên kia giật mình, vậy mà hơi hơi mở mắt, gương mặt còn chưa hết vẻ trẻ con của cậu bé trắng bệch như tờ giấu, tất cả đều là vết thương, máu tươi chảy đầy mặt, thậm chí ngọn tóc và lông mi cũng có máu rỉ xuống, ánh mắt thiếu niên tan rã, môi run rẩy, dùng âm thanh yếu ớt nói: "...Cứu...em..."

Máu nhỏ xuống trên mặt, trên người của Nhậm Diệc.

"Chịu đựng." Nhậm Diệc bình tĩnh nói, "Chúng tôi lập tức cứu em, em nhất định phải chịu đựng."

Thôi Nghĩa Thắng cầm máy cưa xích trong tay đứng ở một bên, hít sâu một hơi: "Có thể sao?", hắn khẩn trương nhìn về phía Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc gật đầu.

Khóe mắt Thôi Nghĩa Thắng tụ mồ hôi, hắn mạnh mẽ chớp mắt một cái, mở lưỡi cưa xích, bắt đầu cắt kính chắn gió, đem phần thủy tinh đâm vào phần bụng của thiếu niên cắt dọc theo mép dưới thành từng miếng bỏ xuống.

Khi thủy tinh chỉ còn cách 1cm, Nhậm Diệc liền ra lệnh cho Cao Cách hơi nâng thang mây lên cao, dây thừng cố định thân thể của thiếu niên, hơn nữa bên trên chân cũng có người nâng, bọn họ thuận lợi đem thiếu niên kia mang ra ngoài, lại cẩn thận từng chút lật thân thể qua, đặt trên cáng cứu thương.

Trước phần bụng của thiếu niên còn cắm một loạt thủy tinh, tạo thành những vết thương cắt ngang, có thể thấy rõ nội tạng.

"Không còn hô hấp!" Hai nhân viên cấp cứu lập tức quấn băng cầm máu, tiêm adrenalin*, làm hồi phục tim cho cậu bé.Các chiến sĩ đứng ở một bên, nhìn nhân viên cấp cứu tiếp xúc máy khử rung tim* cho cậu bé, bắt đầu sốc điện, một lần, hai lần, ba lần... Điện tâm đồ* cứ giống như một bức hình hồ nước yên bình, chẳng thể gợn lên một chút sóng.

Nhân viên cấp cứu thở dài: "Thời gian tử vong, 14h26"..."

Nhậm Diệc nhắm hai mắt lại, trước mắt lại hiện ra ánh mắt sắp chết của thiếu niên kia, đó là khát vọng muốn sống đang giãy giụa từ sâu thẳm trong linh hồn.

Những chiến sĩ tham gia cứu hộ đều cúi thấp đầu xuống.

Một người từ tồn tại đến tiêu vong, có thể còn ngắn ngủi, còn dễ dàng hơn so với thời gian một đóa hoa héo tàn.

Sau khi trở lại trung đội, Nhậm Diệc thay quần áo ra, nhìn vết máu loang lổ ở phía trên, yên lặng hai giây, đột nhiên hung hăng ném quần áo xuống đất.

- ----

Buổi tối trong lúc bắt đầu tuần hội nghị thường lệ, Nhậm Diệc nhìn một đám chiến sĩ vẻ mặt uể oải còn phải an ủi bọn họ một phen, sau đó để các tiểu đội lần lượt báo cáo công tác.

Sau khi báo cáo xong xuôi, Nhậm Diệc cho ba thành viên mới phân công nhau làm tổng kết công tác tuần đầu tiên gia nhập trung đội.

Trước đây, năm đầu tiên của chiến sĩ mới nhập ngũ là không được phép tiến vào hiện trường vụ cháy hoặc những khu vực nguy hiểm khác, năm đầu tiên chính là học tập căn bản và huấn luyện, sau đó đạp xe đi làm quen với từng tấc đất trong khu vực quản lý, chỗ nào là đơn vị trọng điểm, nơi nào có công trình PCCC, nơi nào là cao tầng, nơi nào đường phố chật hẹp, nơi nào địa hình phức tạp, mỗi một người đều phải quen cửa quen nẻo, đồng thời vẽ được một phần bản đồ.

Xét thấy hiện nay thông báo tuyển dụng lính cứu hỏa chuyên chức đều là những người đã có kinh nghiệm, trong thời gian mà đạt yêu cầu là bọn họ có thể xông pha tiền tuyến luôn, nhưng quen thuộc khu vực quản lý là một bước không thể thiếu, vì thế một tuần này, ba người mỗi ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hỏm, đen đi không ít.

Ba người hoàn thành công tác cũng không có gì để xoi mói, hòa hợp với tập thể cũng coi như thuận lợi.

Nhậm Diệc rất vui mừng, dù sao trong khoảng thời gian này anh thường không ở trung đội, mà trung đội vẫn ổn định như thường.

Sau khi tan họp, phòng họp chỉ còn lại hai người Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba, Khúc Dương Ba hỏi anh việc điều tra vụ án cháy quán bar.

Nhậm Diệc tóm tắt kể lại một vài tiến triển cho y, thuận tiện oán trách Cung Ứng Huyền một hồi.

"Vụ án này cấp trên thúc giục rất nhiều, đoán chừng áp lực của cảnh sát lớn lắm."

"Nhưng bây giờ cũng không có đủ bằng chứng chứng minh là có người phóng hỏa, căn cứ theo quy trình kỹ thuật mà nói, nếu như điều tra lại không phải cố ý phóng hỏa, vậy không nên giao cho bên cảnh sát, hiện tại hoàn toàn lật lại vụ án, sao có thể vì áp lực dư luận mà làm càn được."

"Thương vong trong tai nạn này quá lớn, quần chúng gấp gáp muốn nhận được một lời giải thích, cũng không còn biện pháp, lại nói bây giờ xuất hiện nhiều điểm khả nghi như thế, nói không phải cố ý phóng hỏa, e rằng cậu cũng sẽ không tin đi."

Nhậm Diệc thở dài: "Tôi không dám phán đoán xằng bậy. Nhưng tôi hy vọng không phải, không có người tích cách súc vật như thế, có thể ít đi một người càng tốt. Hơn nữa, hợp tác với tên họ Cung kia, thật sự một ngày tôi muốn đánh hắn những tám lần."

"Cậu đang phải đi làm việc, chứ không phải là đi kết bạn, nhẫn nhịn chút đi. Hơn nữa, bất kỳ việc gì cũng cần xuy xét đến ưu điểm của người khác, thí dụ vị tiến sĩ Cung này, cậu nghĩ hắn ta có ưu điểm gì?"

Nhậm Diệc vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói: "Mông hắn cực kỳ cong."

Khúc Dương Ba cười mắng: "Cút."

"Ơ kìa, đợi chút, sao anh nói giống hắn ta thế nhỉ?"

"Nói cái gì giống?"

"Cái gì mà đại loại là làm việc không phải là để kết bạn ấy, chẳng lẽ chúng ta không phải là nhờ quen biết lúc làm nhiệm vụ mới kết bạn sao? Chúng ta có nhiều anh em như thế đều là quen biết trong lúc làm nhiệm vụ đấy thôi."

"Chẹp, cậu tranh cãi cái gì chứ." Khúc Dương Ba nói, "Tôi là đang khuyên bảo cậu thôi."

Nhậm Diệc hừ nhẹ một tiếng: "Sớm biết thế đã bảo tham mưu trưởng phái anh đi."

Khúc Dương Ba cười, vỗ vỗ bả vai của anh.

- ------------------------------

*Adrenalin: Adrenaline thường được chỉ định trong những trường hợp cấp cứu khẩn cấp với liều ban đầu là 15 mg.Tác dụng chủ yếu của nó là kích thích vận chuyển máu về tim (thuốc trợ tim).trong trường hợp khi tiêm một liều 15 mg mà kết quả không đạt được như mong muốn thì sẽ phải tiêm nhiều mũi khác với mỗi mũi tiêm cách nhau 15 phút. Chỉ định: cấp cứu sốc phản vệ, suy tim, ngừng tim, tai biến mạch máu não. (Wikipedia)

*Khử rung tim: là phương pháp điều trị rối loạn nhịp tim đe dọa tính mạng, cụ thể là rung tâm thất (VF) và nhịp nhanh thất không tưới máu (VT). Máy khử rung tim cung cấp một lượng dòng điện (thường được gọi là sốc điện) đến tim. Mặc dù chưa được hiểu đầy đủ, quá trình này khử cực một lượng lớn cơ tim, chấm dứt chứng rối loạn nhịp tim. Sau đó, máy tạo nhịp tự nhiên của cơ thể trong nút trung tâm của tim có thể thiết lập lại nhịp xoang bình thường. (Wikipedia: Defibrillation)



*Điện tâm đồ: (tiếng Anh: Electrocardiogram hay thường gọi tắt là ECG) là đồ thị ghi những thay đổi của dòng điện trong tim. Quả tim co bóp theo nhịp được điều khiển của một hệ thống dẫn truyền trong cơ tim. Điện tâm đồ được sử dụng trong y học để phát hiện các bệnh về tim như rối loạn nhịp tim, suy tim, nhồi máu cơ tim v.v...(Wikipedia)