Nhậm Diệc hỏi: "Phi Lan sao rồi, con bé còn ở bệnh viện không?"
"Có, đã tỉnh rồi. Con bé không sao, chỉ bị dọa sợ thôi. Chờ nó trở lại bình thường thì nhất định sẽ đến thăm anh." Cung Ứng Huyền lo lắng nói, "Năm ngoái nó mới trải qua vụ hỏa hoạn ở tiệm cà phê, lần này lại có chuyện, đã vậy còn là bắt cóc, điều này ảnh hưởng rất lớn tới nó. Em đã bàn bạc với mẹ của con bé rồi, cho nó tạm nghỉ học để sang Mỹ một năm, nếu thích môi trường bên kia thì không trở lại nữa."
"Cũng được, ở đây cũng đâu có an toàn."
Cung Ứng Huyền rầu rĩ nói: "Từ lâu em đã cử vệ sĩ đưa đón con bé đi học, nó đi đâu cũng có người theo. Em cứ tưởng trường học dù sao cũng an toàn, ai mà nghĩ Phương Chi Nhứ lại lợi dụng sơ hở này."
"Cái này đâu trách em được, chúng ta đánh giá thấp Phương Chi Nhứ quá, chỉ coi là một thằng nhóc ngỗ nghịch, đâu ngờ lại biến thành tội phạm dễ như vậy."
"Vấn đề tâm lý của nó vốn đã rất nghiêm trọng. Chúng em từng nói chuyện với phụ huynh, nhấn mạnh đề xuất đưa đi khám bác sĩ, nhưng ba của nó không tán thành, sợ mất mặt, hoặc không chịu thừa nhận nó có vấn đề. Chắc chắn ở trên Seraph nó đã bị để mắt đến, bị len lỏi trong vết nứt tâm lý, tiến hành tẩy não và lợi dụng. Sau đó, việc anh bị thóa mạ trên mạng là một ngòi châm lửa, trực tiếp khiến nó gây ra hành vi cực đoan."
"Nó mới mười mấy tuổi thôi mà, sao lại ra nông nỗi này chứ?" Tuy Nhậm Diệc căm thù Phương Chi Nhứ, anh cũng cảm thấy xót thương. Một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đáng lẽ ra phải có tương lai vô hạn, ngay cả dù tâm lý của cậu ta có vấn đề, nếu không phải do tà giáo mang ác ý dẫn dắt, có khi cũng chẳng gây ra những chuyện này.
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Chúng em nghi người cha đã bạo hành nó cùng người mẹ trong một thời gian dài, song lại không có chứng cứ. Người mẹ đã từng bốn lần nhập viện trong vòng 20 năm qua, đều nói là do mình ngã, trật khớp, tai nạn giao thông nên mới bị thương, nhưng những vết thương ấy chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là do bị đánh đập. Phương Chi Nhứ cũng từng tự báo cảnh sát, chẳng qua cuối cùng chuyện cũng chẳng đi đến đâu."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, cảm giác càng nặng nề. Cảnh sát lẫn lính cứu hỏa là những cán bộ tiền tuyến gần gũi với quần chúng nhân dân hơn cả. Từ chuyện đời sống tới chuyện nhà cửa, những gì bọn họ thấy thường xuyên nhất, đại đa số đều là những người phụ nữ bị người nhà bạo hành, nhưng đều không dám lên tiếng vì đủ nguyên do, chỉ biết cam chịu trong đau khổ và bất lực. Và cũng có đôi khi, bọn họ lại chẳng thể làm gì cả.
"Từ sau khi bị bắt thì nó chẳng ủ rũ gì, trái lại có vẻ rất dửng dưng, hơn nữa cũng không mảy may hối hận." Cung Ứng Huyền lắc đầu, "Có lẽ em vào nghề cảnh sát còn chưa đủ lâu, đây mới là lần đầu gặp phải một nghi phạm như vậy."
"Nó sẽ là một bước đột phá đó."
"Ừ, chúng em còn đang thẩm vấn nó."
"Nó mà không mở miệng, cứ để anh nói chuyện cho." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, "Biết đâu nó bằng lòng nói cho anh."
"Vết thương của anh còn chưa lành đâu, đừng lo về cái này vội."
"Bắt được Tử Diễm mới là ưu tiên hàng đầu mà, tránh cho thêm nhiều bi kịch như vậy xảy ra."
"Để xem đã. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa nhé, em cũng tranh thủ ghé qua thôi, lát sẽ phải đi ngay. Rời khỏi đây, em phải dồn hết trí lực vào phá án. Còn ở đây..." Cung Ứng Huyền nói với vẻ hơi ngượng ngùng, "Chỉ nói chuyện chúng ta, được không?"
"Được, chỉ nói chuyện chúng ta." Nhậm Diệc cười dịu dàng, nhìn Cung Ứng Huyền không chớp mắt.
Cung Ứng Huyền đảo mắt, khẽ hỏi: "Anh nói, anh thích em rất lâu rồi, là bao lâu?"
"Rất lâu, thực sự lâu lắm rồi, từ năm ngoái."
"Cụ thể chút đi." Cung Ứng Huyền vẫn nhìn Nhậm Diệc không chịu buông tha.
Nhậm Diệc nói với vẻ bất đắc dĩ: "Hồi trước, khi mới biết hoàn cảnh của em, anh liền đặc biệt để ý đến em. Lúc anh phát hiện mình thích em, là lần đầu Trần Bội nhắc tới chuyện mặt nạ. Em nhìn có vẻ rất đau đớn, rồi tự nhiên anh nhận ra, cảm xúc của em dường như đã trở thành cả của anh."
Cung Ứng Huyền sửng sốt: "... Sớm vậy sao?"
Hắn cúi mặt xuống thật thấp, bất chợt lặng im.
Nhậm Diệc biết, có lẽ hai người đang nghĩ về cùng một chuyện.
Cung Ứng Huyền mở lời: "Thế mà anh vẫn ở bên cậu diễn viên kia."
Nhậm Diệc hít thật sâu một hơi: "Anh muốn nghiêm túc giải thích một chút. Anh với Kỳ Kiêu chưa từng có quan hệ yêu đương, cậu ấy không phải bạn trai anh. Từ hồi bắt đầu thích em, anh cũng không còn chủ động liên lạc cậu ấy nữa, buổi concert ngày đó là do tình cờ chạm mặt. Nếu không phải vì em..." Anh hồi tưởng lại chuyện phát sinh buổi tối hôm ấy, vẫn còn cảm thấy khó chịu, "Vì em nói ra câu đó, anh không muốn chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được, nên mới..."
"Thế nên anh gạt em? Anh thích em, mà lại nói là không thích?" Cung Ứng Huyền trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, bờ môi run rẩy.
Nhậm Diệc mím môi, nói nhỏ: "Nhưng em bảo anh ghê tởm mà."
Cung Ứng Huyền siết chặt nắm đấm, ảo não đập một cái xuống giường. Hắn không biết phải hình dung tâm trạng lúc này thế nào nữa, phẫn nộ? Hối hận? Hay không can tâm?
Chỉ là trò đùa của tạo hóa mà thôi.
"Anh có biết, từ khi nào em phát hiện mình thích anh không?" Cung Ứng Huyền run giọng hỏi.
"... Khi nào?"
"Ngay buổi tối hôm đó."
Nghe vậy, Nhậm Diệc chợt cảm giác vành mắt nóng lên, một nỗi chua xót xộc thẳng lên xoang mũi, làm anh phải quay mặt đi.
Cho tới nay, bọn họ nghi ngờ, lừa dối, rồi tổn thương lẫn nhau, đều là vì gì chứ? Phải chăng chỉ một người dám nói ra lời thật lòng, sẽ chẳng ai chịu đau đớn hay hoài nghi, cũng không phải trải qua vô số đêm trằn trọc mất ngủ.
Cung Ứng Huyền vùi mặt vào hõm vai Nhậm Diệc, nhẹ nhàng hít mũi. Hồi tưởng đủ loại chuyện xảy ra từ đêm ấy cho đến nay khiến hắn ngoài hối hận ra thì chẳng còn gì khác, đáng lẽ hai người đã có thể tâm ý tương thông từ rất lâu, tại sao phải dằn vặt nhau lâu đến vậy?!
Nhậm Diệc hỏi nhỏ: "Hai ta đều ngốc quá nhỉ?"
"Có lẽ vậy." Cung Ứng Huyền ngẩng đầu lên, lau mặt một cái, khổ sở nói, "Không phải em thực sự thấy anh ghê tởm đâu, đó chỉ là lời trong lúc bực thôi. Lúc em thấy được cảnh tượng đó, liền tức giận đến mức muốn đánh người."
"Anh cũng chỉ nói trong cơn giận dữ thôi. Trong lòng anh, cái gì thuộc về em đều tốt cả, đâu đâu cũng là kiểu anh thích." Nhậm Diệc nhìn đôi mắt Cung Ứng Huyền mang tình yêu thương không hề che giấu, anh nhoẻn cười: "Cũng may, tất cả đã qua rồi."
Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nhậm Diệc: "Sau này không có hiểu lầm, cũng đừng dối lòng nữa nhé."
"Không đâu, sẽ không có nữa."
Cung Ứng Huyền rướn người qua, hôn lên môi Nhậm Diệc. Hắn không dám dùng sức, chỉ lo chạm phải vết thương của Nhậm Diệc, nên nụ hôn ấy vô cùng ôn nhu, mà cũng rất đỗi nồng nàn.
Nhậm Diệc cũng nhẹ nhàng đáp lại. Nụ hôn này dường như đã truyền vào cơ thể anh vô vàn sức mạnh, khiến chỉ trong nháy mắt, anh đã chẳng còn cảm giác ốm đau gì nữa.
Hôn xong, Cung Ứng Huyền lại nhỏ giọng thì thầm: "Em vẫn chưa tặng được tiêu bản Linh Lan cho anh. Ngày đó đã định tặng rồi, kết quả lại bị Nghiêm Giác đá hỏng. Sửa xong xuôi rồi mời anh tới nhà em, cuối cùng hai ta lại bị giam trong kho lạnh, cứ như ông trời chỉ toàn gây khó dễ cho em vậy."
Nhậm Diệc bật cười: "Em định dùng nó để thổ lộ với anh thật à?"
Cung Ứng Huyền không cam lòng nói: "Bị anh giành mất rồi còn đâu."
Nhậm Diệc trêu hắn: "Em cũng sáng tạo lắm."
Cung Ứng Huyền thật sự cho rằng Nhậm Diệc đang khen hắn: "Chứ sao, Linh Lan là con thằn lằn đầu tiên em nuôi, có ý nghĩa đặc biệt đối với em. Hình dạng tiêu bản của nó cũng vô cùng đặc thù, em nghĩ lâu lắm rồi đó." Hắn nói với vẻ hơi thất vọng, "Đều bị phá hoại cả."
Nhậm Diệc vuốt tóc hắn, nhỏ nhẹ nói: "Ai bảo thế, đó là món quà lãng mạn nhất mà anh từng thấy."
Mắt Cung Ứng Huyền sáng lên: "Thật sao?"
"Thật mà, chỉ có người thông minh như em mới có thể tặng một món quà đầy sáng tạo đó." Nhậm Diệc nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, lòng đầy mừng rỡ, "Tấm hình kia đâu rồi? Lúc đó anh ôm vào lòng mà."
"Còn ở trong quần áo của anh đó." Cung Ứng Huyền cười, "Chờ anh xuất viện, em sẽ đưa hiện vật đến trung đội của anh, để mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy, và nhớ về những lời em muốn nói với anh."
Nhậm Diệc nín cười: "Được, được, chỉ sợ Diểu Diểu lại làm hỏng mất thôi, nó toàn thích gạt rơi đồ đạc."
"Thôi, hay để ở nhà anh đi, lại hỏng nữa thì không dễ sửa đâu."
Lúc bấy giờ, điện thoại của Cung Ứng Huyền vang lên. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua, bất đắc dĩ nói: "Em phải đi rồi."
"Vụ Bạch Diễm à?"
"Ừm, nay chúng em đã tìm ra khách sạn hắn trú ẩn, chẳng qua không dám thực hiện bắt giữ."
"Vẫn chưa tìm được thời cơ sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Sở dĩ hắn ta vẫn chưa chịu bước ra khỏi cửa, chỉ có gã tay sai thôi. Chúng em không dám đánh động, ngay cả tay sai của hắn cũng chỉ mới theo dõi."
"Mỗi hai người mà khó bắt đến thế à?"
"Có chứng cứ cho thấy hồi trước Bạch Diễm từng chọn mua rất nhiều vật liệu có thể chế tạo bom."
Vẻ mặt Nhậm Diệc trở nên nghiêm túc.
"Bản thân hắn ta hiện nay là một quả bom hẹn giờ. Rất có thể hắn cố tình ở một khu đông dân cư, nên một khi phát hiện bất cứ biến động nhỏ nào, hắn sẽ có hàng trăm con tin. Đối với phần tử nguy hiểm này, chúng em bắt buộc phải tìm một thời cơ không chút sơ hở."
"Chế tạo bom dễ dàng vậy sao?"
"Đối với những người có chuyên môn về hóa học thì cực kỳ dễ, bởi vậy bên này mới thận trọng đến mức đó." Cung Ứng Huyền nheo mắt, "Chẳng qua, hắn ta đã bị nắm thóp rồi, chúng em mong là bắt sống được. Với cả hiện giờ sẽ quan sát trước, biết đâu lại phát hiện thêm nhiều kẻ đồng lõa, nên thật ra mấy ngày nay cũng không vội gì."
"Em phải cẩn thận đấy."
"Anh yên tâm." Cung Ứng Huyền lại hôn anh một chút, "Anh phải cố gắng dưỡng thương, mau khỏe lên nhé."
"Anh khỏe như vâm, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Nhậm Diệc nghiêm túc nói, "Hồi nãy anh bảo muốn gặp Phương Chi Nhứ là thật đó, để anh nói chuyện với nó đi. Xem ra nó chẳng để ý gì đâu, nhưng ít ra vẫn còn chút quan tâm đến anh."
Cung Ứng Huyền ngập ngừng: "Em sẽ thu xếp, chờ tới khi anh có thể xuất viện đã."
Nhậm Diệc mỉm cười: "Hôn anh thêm nữa đi."
Cung Ứng Huyền lại hôn anh một cái.
"Hôn chưa đủ mà." Nhậm Diệc thở dài, "Ngắm em cũng chưa đủ."
Cung Ứng Huyền hôn lên gò má anh thêm cái nữa, cũng ghé vào tai anh, nói: "Anh có thể ngắm cả đời."