Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gió

Cre: On pic

- ---------------------------------------

Nhâm Diệc gật đầu nói: "Biện pháp tốt đấy, đánh cho hắn ta trở tay không kịp. Đúng rồi, bên web đen kia có phát hiện gì mới không?" Ngoài miệng anh nói không sợ, nhưng tin tức cá nhân của mình bị lộ ở nơi như vậy, anh không thể không lo, huống chi cha anh vẫn sống ở địa chỉ đó.

"Tiểu Đàm đã đăng ký tài khoản, nhưng trang web kia có quy định tài khoản mới đăng ký phải đủ 7 ngày mới được hoạt động, ví dụ như livestream, phát biểu trong diễn đàn, trả tiền các loại giao dịch. Thêm nữa tài khoản còn phân cấp bậc, được đánh giá theo mức độ tiêu xài và hoạt động, cấp bậc càng cao có thể tham dự càng nhiều, kể cả những nơi tăm tối nhất của web đen."

"Tài khoản của Châu Xuyên đâu?"

Cung Ứng Huyền nói: "Bị Seraph chặn từ lâu rồi, Seraph biết chúng tôi để mắt tới họ nên gần đây IP của Trung Quốc đại lục đều bị hạn chế, dĩ nhiên, người nào thực sự muốn ắt sẽ có biện pháp."

"Một trang web trắng trợn như vậy, chúng ta không có cách nào nắm đằng chuôi sao?"

Cung Ứng Huyền cau mày đáp: "Bây giờ chúng tôi chỉ hy vọng tìm được người dùng trong nước thông qua Seraoh, nhưng nếu tìm ra người sử dụng mà người đó không có hành vi phạm tội thực tế cũng vô ích, chỉ tạm xếp vào hồ sơ dự phòng."

"Nhưng vụ tiểu khu Vạn Nguyên và vụ án đốt xe đều đã lập án, tối thiểu chúng ta cũng phải tìm được ba nghi phạm trên trang web này."

"Không sai, đây là lý do chúng tôi kiểm tra chủ nhân trang web này, nhưng việc ấy liên quan đến bên ngoài biên giới, chúng tôi cũng bị hạn chế nhiều."

Nhâm Diệc căm hận nói: "Người tổ chức trang web này đã làm nhiều điều ác, chúng ta lại không bắt được kẻ đó."

"Người dùng của bọn chúng không chỉ phạm tội ở nước chúng ta." Ánh mắt Cung Ứng Huyền thâm trầm, "Chẳng qua là chờ tới khi hắn thu hút sự chú ý của các nước khác, nhất định là đã phạm vào án lớn rồi."

Hai người chợt cảm thấy nặng nề trong lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.

Nhâm Diệc để tài liệu lên bàn: "Tiến triển của vụ án vẫn đủ lớn, chỉ cần Bành Phi lộ ra dấu vết ở trước mặt Châu Xuyên, chúng ta hẳn có thể bắt được tên trùm đầu kia nhanh thôi."

"Ừ." Cung Ứng Huyền chần chừ, "Chỉ là, vụ án tiểu khu Vạn Nguyên vẫn còn vài chi tiết mà tôi không hiểu lắm."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như camera ghi hình và nhân chứng chúng tôi tìm được đều chỉ thấy tên trùm đầu đó tiến vào chung cư, hoàn toàn không có hoạt động nào khác. Lối ra vào từ cửa chính của chung cư có camera theo dõi, chỉ có chỗ cửa sau để ra đổ rác là không có, cho nên bây giờ xảy ra hai khả năng. Thứ nhất là tên trùm đầu kia rời đi từ cửa sau, nhưng nếu vậy tại sao ban đầu gã ta không đi luôn từ cửa sau, làm vậy thì khi đi ra đi vào đã không bị ghi hình, kỳ lạ nhất là không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt. Thứ hai, trước khi tên trùm đầu rời đi thì ngọn lửa đã bùng phát, hỏa hoạn dẫn tới mạch bị chập làm đứt cầu dao, camera giám sát mất tác dụng, thời gian ước chừng là 15 phút sau khi cháy, vậy tại sao tên trùm đầu phải lưu lại trong tòa nhà lâu đến vậy chứ."

"Đúng vậy, người bình thường sau khi phóng hỏa cũng sẽ rời khỏi hiện trường nhanh chóng, nhất là ngọn lửa cháy bằng dầu, ở lại hiện trường rất nguy hiểm."

"Hoặc chẳng hạn như trong đống rác không thuộc về căn 2209 mà tôi tìm được ở hiện trường, có một phần là "rác không người nhận"."

"Không người nhận?"

"Đúng, những phần trong đống rác thải kia đã tìm được chủ nhân, chỉ có một phần là không ai thừa nhận của nhà mình." Cung Ứng Huyền nói, "May là lúc ấy tôi rất cẩn thận, mang tất cả chỗ còn lại về phân cục."

"Có phải vài người sợ rước phiền toái nên không muốn thừa nhận không?"

"Có lẽ vậy, trong tiểu khu nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như không phải có tật giật mình, phần lớn mọi người sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra, tôi cảm thấy có chút khả nghi."

"Cậu muốn tra rõ chỗ rác kia thuộc về nhà nào sao?"

"Muốn tra được cái này cũng hơi khó, hơn nữa không thể xác định được là chúng có giá trị hay không."

Nhâm Diệc gật đầu một cái: "Trước hết hãy điều tra Bành Phi đi, có lẽ hắn ta có thể giải thích được tất cả những điểm nghi vấn."

Cung Ứng Huyền suy tư nói: "Hy vọng là vậy."

Lúc này, một người đồng nghiệp hô lên: "Tiến sĩ Cung, camera giám sát có phát hiện mới, anh tới xem một chút."

"Tới ngay đây." Cung Ứng Huyền đứng lên nói, "Anh đi về trước đi."

Nhâm Diệc cũng đứng lên, anh nháy mắt với Cung Ứng Huyền một cái: "Thứ bảy gặp."

Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc thật sâu, thấp giọng "ừ" một tiếng.

"Đúng rồi, cậu muốn ăn cái gì ngoài mấy món nóng ra? Tài nấu nướng của tôi chỉ tầm trung thôi, nhưng cũng có thể nấu một chút."

"Đồ nhiều dầu mỡ, cay, và những nguyên liệu nấu ăn không thường gặp."

Nhâm Diệc cười nói: "Biết rồi, cậu là khách phải thuận theo sắp xếp của chủ nhà, đừng có mà bới móc quá, đến lúc đó mà thực sự không ổn, tôi chỉ có thể nhờ bác Thịnh đưa đồ sang thôi."

Cung Ứng Huyền nhướng mày nói: "Tôi còn chưa đi, anh đã tính chuyện khách phải thuận theo chủ? Anh hẳn nên suy nghĩ cách chiêu đãi khách cho tốt đi."

"Tôi sẽ chiêu đãi cậu "hết mình" luôn." Nhâm Diệc cười, "Cậu cũng đừng hà khắc quá nha."

Cung Ứng Huyền quay mặt đi: "Phải xem biểu hiện của anh đã."

Nhâm Diệc mang theo nụ cười, huýt sáo rời khỏi phân cục, cuối cùng anh với Cung Ứng Huyền cũng đã làm hòa, phiền não mấy ngày nay bị quét sạch, ngay cả bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn thoải mái hơn.

Trở lại trung đội, mọi người nhìn thấy dáng vẻ gió xuân phơi phới đầy mặt của anh, nhao nhao chọc ghẹo: "Nhậm đội, vừa nãy anh đi đâu vậy, ra ngoài xong trở lại mà y như đổi mặt mới luôn, gặp được chuyện tốt gì à?"

"Có thể gặp chuyện gì tốt chứ trời, ngày nào cũng bị mấy người làm cho chết mệt." Nhâm Diệc cười mắng.

Lưu Huy cười đùa nói: "Nhất định là đi "chăm sóc sức khỏe toàn diện" rồi." (Chăm sóc sức khỏe toàn diện thường được dùng để ám chỉ tế nhị cho hành vi mại dâm dưới vỏ bọc như mát-xa, spa, xoa bóp,... các kiểu con đà điều.)

"Chăm cái đầu cậu ấy."

Khúc Dương Ba cũng tò mò hỏi: "Rốt cuộc thì đi đâu vậy?"

"Tôi đi một chuyến đến phân cục Hồng Vũ, thu thập tình hình vụ án."

Vừa nghe đến phân cục Hồng Vũ, Khúc Dương Ba nhíu mày, mập mờ "Ồ" một tiếng.

"Phân cục Hồng Vũ thế nào?" Mọi người tò mò hỏi.

Nhâm Diệc quát lên: "Một đám rảnh rỗi quá phải không? Được, hôm nay cho tất cả đi rửa xe!"

Cả hội ngửa mặt lên trời kêu rên, ủ rũ cúi đầu đi về phía nhà để xe.

Khúc Dương Ba ôm bả vai Nhậm Diệc, vui vẻ cười: "Tứ Hỏa này, đi gặp vị tiến sĩ Cung trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp kia sao?"

"Ừ, gặp rồi." Nhâm Diệc tránh nặng tìm nhẹ đáp, "Anh nói chuyện kiểu gì đấy, buồn nôn quá."

"Tôi nói kiểu gì chứ? Chỉ hỏi han dăm câu rất bình thường thôi mà, cậu tự chột dạ thì có."

Nhâm Diệc trợn mắt nhìn y: "Tôi chột dạ cái gì."

"Đúng vậy, cậu chột dạ cái gì ta?"

Nhâm Diệc ôm Khúc Dương Ba như ôm gấu, dùng đầu gối húc vào bụng của y: "Tôi thấy anh ăn no rửng mỡ rồi đấy, cần vận động một chút đi."

"Cậu mẹ nó chột dạ rành rành ha ha ha —— "

Hai người đùa giỡn ầm ĩ.

- ----

Thứ sáu mới vừa ăn cơm trưa xong, Nhâm Diệc nhận được điện thoại của bác Thịnh, hai người từng giao hẹn trước đó, xế chiều hôm nay phải đến nhà Nhậm Diệc quét dọn.

Nhâm Diệc nói mật mã cửa nhà mình cho bác Thịnh, bảo bác Thịnh cứ trực tiếp mà vào.

Bác Thịnh có chút khó xử nói: "Nhưng mà tôi có một vật rất quan trọng muốn tự mình giao cho cậu."

"Gì vậy ạ?"

"Nếu như đội trưởng Nhậm không phiền, tôi đưa nó đến trung đội được không?"

"Cũng được ạ."

Sau khi trời tối, bác Thịnh quả nhiên đi tới trung đội, ôm một chiếc hộp đóng gói rất lớn trong ngực, nom có vẻ khá là quan trọng.

Nhâm Diệc nghĩ thầm, nhất định là đồ cần dùng của Cung Ứng Huyền, nhưng anh không hiểu tại sao bác Thịnh lại muốn tận tay đưa cho mình?

Bác Thịnh nhìn thấy nghi vấn trong mắt Nhậm Diệc, thành khẩn nói: "Đội trưởng Nhậm, đây là thứ đồ vô cùng quan trọng, thiếu gia nhà tôi ra nước ngoài hay đi công tác cũng đều phải mang theo, không có nó, thiếu gia không thể ngủ được."

"Ồ?" Nhâm Diệc càng hiếu kỳ hơn: "Thứ gì vậy?"

Bác Thịnh mở cái chiếc hộp hoa lệ kia ra, bên trong là một cái... gối.

Nhâm Diệc kinh ngạc đến ngây người.

Bác Thịnh nói rất nghiêm túc: "Thiếu gia từ nhỏ đã phải ngủ với kiểu gối này, không quen ngủ với những gối khác."

"... Cậu ấy đã ngủ bằng cái gối này suốt 24 năm sao? Đây không phải là đồ mới à?" Mặc dù gối nhìn qua có hơi cũ, nhưng rõ ràng chưa từng bị sử dụng.

"Là một kiểu dáng, không phải là một cái." Bác Thịnh giải thích, "Kiểu gối này do một nhà máy dệt cũ ở Hàng Châu sản xuất, sau đó xưởng bị vỡ nợ, nếu không phải... Nếu không phải nhà thiếu gia xảy ra chuyện, lúc ấy có thể sẽ mua lại nhà xưởng này. Về sau chúng tôi lại thu mua tất cả kiểu gối này trên thị trường, bây giờ còn lại không tới 30 cái, mỗi một cái đều cực kỳ quý giá."

Nhâm Diệc quả thực dở khóc dở cười: "Thiếu gia nhà bác thật là... Dưới chăn hắn có hạt đậu sao?"

Bác Thịnh cười ngượng ngùng: "Thiếu gia có chút khác thường, nhưng chỉ cần quen với tính khí của cậu ấy sẽ rất dễ sống chung."

Nhâm Diệc cười lắc đầu một cái, đưa tay đón: "Được rồi, giao cho cháu đi."

Bác Thịnh trịnh trọng nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng giao cái gối này của thiếu gia cho người ngoài, dĩ nhiên, đây cũng là lần đầu tiên thiếu gia qua đêm ở nhà người khác, đội trưởng Nhậm, cái gối này cậu nhất định phải giữ thật tốt đấy."

Nhâm Diệc gật đầu: "Được, nhất định."

Bác Thịnh dùng hai tay giao gối cho Nhậm Diệc như thật, Nhâm Diệc nâng trong tay, có một loại cảm giác như đang tiếp nhận sứ mệnh khiến người khác dở khóc dở cười.

"Còn nữa, tôi đã liệt kê danh sách những thứ thiếu gia thích ăn đặt ở trên bàn rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong để trong tủ lạnh, nếu cậu không biết làm, tôi làm xong đưa qua cho cậu cũng được."

"Yên tâm đi bác Thịnh, cậu ấy tới nhà cháu làm khách mà, cháu sẽ chiêu đãi cậu ấy thật tốt."

Bác Thịnh ngẩng đầu nhìn Nhâm Diệc, ánh mắt chớp động tràn đầy mong đợi và mừng rỡ: "Thiếu gia không chỉ kết được bạn mà còn qua đêm tại nhà bạn, tôi mừng lắm, tin chắc thiếu gia tới nhà cậu nhất định sẽ chơi rất vui vẻ."

Nhâm Diệc vỗ vỗ vai bác Thịnh: "Bác yên tâm đi." Mặc dù anh cảm thấy người nhà này ai cũng thật khôi hài, nhưng anh cũng không định phụ lòng mong đợi chân thành của người khác.

Sau khi bác Thịnh rời đi, Nhâm Diệc nhìn chiếc gối ở trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng không nén nổi.

- -----------------------------------------

P/s: Cung tiểu thư hạnh họe lắm, cơ mà vẫn đáng yêu lắm:v

Cái này tui edit lâu lắm rồi, chắc mn hổng xa lạ gì nữa, nhưng tui vẫn thích đưa vào đấy, làm gì được tui =)))))

Cre: https://maoruozi.lofter.com/post/1d0ec9a6_1c6b11784













À mà nay tui luyện chữ hơi mất thời gian, vậy nên ngày mai sau khi beta xong tui sẽ bù cho 4c lận cơ, muốn không?:v