Ngày hôm sau, mấy người chúng tôi ngồi xe ngựa của Thập Nhị Vương gia, tiến về kinh sư.
Trước lúc đi, tiểu quận chúa kia còn mãi dính lấy Hàn Đạm Y không chịu buông, khóc hết nửa ngày mới bịn rịn buông tay, còn bảo Hàn Đạm Y ở kinh sư đợi con bé.
Thế là ra roi thúc ngựa, đi đường ngày đêm không nghỉ.
Thời gian lâu rồi, chuyện của Tiêu Anh Lạc dần dần bị quên lãng.
Mấy tháng sau.
Trong rừng thưa sương mù, thấp thoáng mấy ngôi nhà tranh, cầu cỏ nước chảy, dây leo cổ thụ, liễu rũ thuyền con.
Hai phu xe thúc năm con lừa lông đen, đi về phía thị thành.
Một mảng rừng liễu, đầu cành lộc xanh vừa nhú, tiết xuân se lạnh, nhưng mùa xuân đã về với đất trời.
Gần tới kinh sư, liên tục đi đường cũng mệt, thấy phong cảnh ngoài xe ngựa như họa, tâm tình không khỏi phấn chấn, mấy người đề nghị nghỉ ngơi ở nơi phụ cận một chút.
Trải qua mấy tháng đày đọa không thấy được mặt trời, gương mặt đen thủi lủi cũng trắng lên một chút.
Tôi và y sóng vai đi một đoạn.
Trầm mặc một hồi, y chợt hỏi, “Sau khi đến kinh sư huynh muốn đi đâu chơi?”
Tôi nói, “Ngươi thì sao?”
Lời này vừa thốt, tôi và y cùng đồng thanh, “Thanh lâu!”
Hai người ngây ra một hồi, sau đó cùng cười lớn ha hả.
Chung quanh là màu xanh mơn mởn của ruộng lúa mạch, khắp nơi tản ra mùi hương thơm ngát của mầm non.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc mở mắt ra, gương mặt đen đúa trước mặt bị thay thế bằng một con bướm xanh.
Tôi thở hốc kinh ngạc, lùi sau hai bước, “Đại ca, người đừng hù ta có được không.”
Hoa Di Kiếm nói, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Y nhìn Uất Trì Tinh Huyền đã bị kéo đi thật xa, kéo tôi đi xa thêm một chút.
Tôi nhăn mày nói, “Chuyện gì, sao thần thần bí bí vậy.”
Hoa Di Kiếm xoay người qua nhìn về một nơi.
Tôi thuận theo ánh mắt y nhìn sang, phát hiện người y nhìn là Hàn Đạm Y.
Hàn Đạm Y đang ngồi xổm trước một dòng suối nhỏ trong vắt, hai tay vốc nước, kề gần bên miệng, uống một ngụm nhỏ, phần nước còn lại thì vỗ lên mặt, dùng tay áo lau qua, khẽ mỉm cười.
Nếu như không phải Hoa Di Kiếm nói, tôi đoán hẳn mình sẽ lại bị thất thần.
“Tốt nhất ngươi cẩn thận một chút, ta phát hiện y có khả năng lai lịch không đơn giản.” Y quay lại nhìn Hàn Đạm Y một cái, xoay đầu lại nhỏ tiếng nói với tôi.
Tôi nói, “Ngươi nói mấy lời này với ta có tác dụng gì.”
Hoa Di Kiếm nói, “Một người có võ công hay không, chỉ cần cảm nhận khí tức của y là đủ.”
Tôi nói, “Hàn… công tử hắn chẳng có một tia nội lực.”
Hoa Di Kiếm nói, “Giả sử võ công của y cao hơn người, chắc chắn ngươi không thể cảm nhận được y biết võ công.”
Tôi nói, “Vậy ngươi cảm nhận được à.”
Hoa Di Kiếm nói, “Cảm nhận không được.”
Tôi nói, “Hoa đại ca, ngươi lại nói đùa với ta rồi. Võ công của ngươi thiên hạ vô song, đoán hẳn toàn võ lâm chẳng mấy người đánh lại được ngươi. Ngươi cũng không cảm nhận được, vậy chẳng phải võ công của hắn có thể so với Trọng Liên sao?”
Sắc mặt Hoa Di Kiếm bỗng u ám, qua một hồi lâu mới nói, “Sao ngươi lại nhắc đến cái tên này.”
Tôi nói, “Ặc, võ công của Trọng Liên không phải thiên hạ đệ nhất sao.”
Hoa Di Kiếm nói, “Bây giờ trên giang hồ đã hoàn toàn không có tin tức của y nữa.”
Tôi nói, “Không có tin tức của y, nhưng mọi người vẫn nói y ‘võ bá thiên hạ’.”
Ánh mắt của Hoa Di Kiếm dần hiện lên một tia sáng âm hàn, “Một ngày nào đó ta phải giết y.”
Tôi cả kinh nói, “Ngươi muốn giết y? Tại sao?”
Hoa Di Kiếm nhìn mặt dây chuyền ngọc điệp trên kiếm Cam A, trầm giọng nói, “Ngươi không cần lo. Cũng không được nói cho người khác. Còn nữa… cẩn thận Hàn Đạm Y, y không đơn giản đâu.”
Tôi nói, “Làm sao ngươi đưa ra kết luận này.”
Hoa Di Kiếm nói, “Ngươi nhớ cái chết của Tiêu Anh Lạc không. Nếu y thật sự là một thư sinh yếu ớt không biết một chút võ công, nhìn thấy tình trạng tử vong như vậy không thể không có chút phản ứng nào như thế được.”
Tôi đột nhiên nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.
Lúc rời khỏi Hồng Đoạn Viện, chúng tôi từng qua nhìn Tiêu Anh Lạc lần cuối.
Lúc Hàn Đạm Y nhìn thấy Tiêu Anh Lạc, chẳng có biểu hiện gì.
Hoa Di Kiếm nói, “Giả sử y không biết võ công nhưng đã gặp qua nhiều chuyện thì còn dễ nói, ta chỉ sợ y võ công cao đến mức ta không cảm nhận được võ công của y.”
Tôi lại nhìn Hàn Đạm Y ngồi bên dòng suối đang vẫy tay với mình, nói, “Không liên quan đến chuyện của ta.”
Hoa Di Kiếm nói, “Ngươi và y quá thân cận.”
Câu nói này của y không có ác ý.
Thế nhưng lúc đó tôi lại khẩn trương đến tim như sắp nảy ra ngoài, “Không có, không có! Ta và hắn chỉ là bạn bè bình thường.”
Hoa Di Kiếm không giải thích gì thêm nữa, xoay người rời khỏi.
Tôi lập tức chạy đến bên Hàn Đạm Y.
Y khẽ kéo tay tôi, lôi tôi ngồi xuống bên cạnh y.
Xa xa một kiệu hoa lớn.
Nóc kiệu trang trí dương liễu hoa tạp, theo sau kiệu là người cưỡi ngựa, gồng gánh, từ ngoại thành kinh sư trở về sau chuyến đạp thanh tảo mộ.
Mặt cỏ có hơi lạnh lẽo, tôi không yên ắng thở dài một hơi.
Hàn Đạm Y thấy thế, cởi áo ngoài của mình ra, trải lên mặt cỏ, vỗ hai cái.
Tôi chỉ chỉ nơi đó, “Ngồi đây à?”
Y gật đầu.
Tôi phẩy phẩy tay nói, “Không cần, làm y phục ngươi bẩn rồi, ngươi mau mặc lên đi.”
Hàn Đạm Y cũng không miễn cưỡng tôi, chỉ cười rồi khoác áo lên lại, sau đó vén mái tóc dài bị đè dưới áo khoác ra.
Cánh sen đỏ tươi trên cần cổ như lửa, bật lên nước da nhẵn bóng của y càng thêm trắng nõn.
Chính vào lúc này, có một đôi tay đặt dưới nách tôi, nhấc bỗng tôi lên.
Tôi sợ đến kinh hô một tiếng, lại phát hiện mình lập tức ngồi trên đùi một người.
Xoay đầu qua, nhìn thấy một đôi mắt đào hoa nhu hòa.
Lâm Hiên Phượng vòng lấy tôi trong đùi y.
Tôi kêu thảm thiết, “Đại ca, ngươi làm gì đó, xem ta như là đàn bà con gái à, văng ra cho ta!”
Lâm Hiên Phượng nói, “Không phải đệ lạnh sao, thế này không lạnh nữa.”
Tôi đấm một cú lên đầu y, y đau đến ôm đầu mình.
“Đệ lại dám đánh ta, ta… sao đệ lại đối xử với ta như thế, Hoàng đệ…”
Hoàng đệ, Hoàng đệ. Lại là Hoàng đệ!
Tôi nổi giận nói, “Ngươi bị bệnh à, quên hết rồi sao? Không phải đã nói không được gọi ta như thế sao…”
Vừa nói đến điểm này, liếc nhìn Hàn Đạm Y một cái, không thể nói tiếp nữa.
Chỉ gắng sức đứng dậy, thuận tiện đạp Lâm Hiên Phượng một cước.
Hàn Đạm Y không nói gì, chỉ hơi mỉm cười, đứng dậy, sửa sang lại y phục, trở về trong kiệu.
Nửa ngày sau, chúng tôi đến nội thành kinh sư.
Kinh sư lấy thành lâu cao lớn làm trung tâm.
Nhà cửa hai bên nối nhau san sát, có phường trà, tửu quán, quán nhỏ dừng chân, cửa hàng thịt, chùa miếu, công đường vân vân.
Các cửa tiệm chuyên kinh doanh lăng la tơ lụa, châu báu hương liệu, nhang đèn vàng mã, ngoài ra còn có y dược phòng khám, sửa chữa xe ngựa, xem tướng coi bói, đủ mọi ngành nghề, cần gì có đó.
Trước cổng các cửa hiệu lớn còn có “cổng ngũ sắc”, giắt biển quảng cáo cờ xí, mời chào buôn bán, người đi đường trong thành thị, chen vai thích cánh, đông như mắc cửi.
Sắc trời đã muộn, trong thành đèn đuốc sáng trưng, Lâm Hiên Phượng nói dẫn chúng tôi đến nhà bằng hữu y tá túc.
Đi một đoạn đường, tới trước cổng một đại trạch.
Tôi nhìn sang người nãy giờ không có một chút động tĩnh là Hàn Đạm Y, nói, “Ngươi… phải đi rồi à?”
Hàn Đạm Y viết trên tay tôi: Sẽ đến thăm ngươi.
Tôi lập tức nở nụ cười, “Được! Ngươi nhất định phải đến đấy, đừng có nuốt lời đấy.”
Vừa nói xong, mặt tôi đã nóng rẫy.
Y cười dịu dàng gật đầu.
Sau đó cầm lấy gói hành lý của mình, vẫy tay với tôi, bước đi đầu không ngoảnh lại.
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của y dần mất hút trong bóng tối, nhận ra trái tim mình càng đập càng nhanh, cuối cùng buộc phải dùng tay đè lên lồng ngực.
Một tiếng nói băng lạnh vang lên bên tai tôi, “Thế nào, thích rồi à?”
Nói là băng lạnh, chi bằng nói là khiêu khích.
Tôi gần như dự liệu được y sẽ nói như thế, lập tức phản bác rằng, “Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Không thích, mà mặt đỏ thành thế này?”
Tôi đang chuẩn bị đáp trả y thêm mấy câu, đột nhiên nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng nói của một cô gái, “Không biết công tử đã dùng cơm chưa… Ôi, đừng chỉ lo ăn! Ta đang nói chuyện với ngươi này.”
“Y là đại thiếu gia, không nghẹn lâu thế đâu, yên tâm.”
Xoay đầu qua, thấy một đôi nam nữ một cao một thấp đi đến.
Trong tay thiếu niên cao gầy kia đang cầm một cái bánh bột ngô còn bốc hơi nóng, gặm từng miếng từng miếng lớn.
Trời quá tối, không nhìn rõ được tướng mạo của y, chỉ là chất giọng trong trẻo đặc hữu của thiếu niên khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Ngẩng đầu nhìn biển hiệu của trạch viện.
Bên trên nổi bật ba chữ lớn: Bích Hoa Trạch.
Trang trí tao nhã, trúc xanh hoa ngát, nhưng lại không mất đi khí độ cao sang.
Lâm Hiên Phượng nói, “Bích Hoa Trạch, ‘Tửu Huệ thánh nhân’, trạch viện của Hoàn Nhã Văn. Ngày trước phụ thân của Hoàn Nhã Văn, cũng chính là Lục vương gia, từng ở nơi này.”
Tôi nói, “Vậy hiện tại ông ta đâu rồi?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Chết rồi. Nghe nói bị con trai ruột của mình sát hại.”
Tôi nghi hoặc nói, “Y giết cha ruột của mình, thế mà người đời còn gọi y là thánh nhân?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Ông ta có hai đứa con trai. Đứa còn lại, chính là Lộng Ngọc, Mai Ảnh giáo chủ.”
Tôi nói, “Giáo chủ của Minh Thần giáo? Tại sao y lại giết chết cha ruột của mình?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Nghe nói là để cướp đoạt.”
Tôi “Ồ” một tiếng, không nói tiếp nữa.
Gượm đã,.
Đó không phải là quyển bí tịch nổi danh ngang ngửa sao.
Vừa là Mai, vừa là báu vật.
“Vậy hiện tại vẫn trong tay y à?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Hình như phải. Ta đoán y đã luyện thành môn võ công này, nếu không thực lực của Minh Thần giáo không thể bỗng chốc trở nên lớn mạnh như thế được. Truyền thuyết bảo rằng, có được một trong <Cửu Dực>, thì có thể hùng cứ thiên hạ, nếu chiếm được cả hai món, thì không gì không thể làm được.”
Hoa dung thiên hạ.
Đầu óc tôi lập tức hiện lên bốn chữ này.
Tôi nói, “Lộng Ngọc có báu vật giá trị liên thành gì không?”
Lâm Hiên Phượng lắc đầu nói, “Ta không biết.”
Lúc này, Hoa Di Kiếm đi đằng sau nói, “Ngươi đã nhìn thấy rồi đấy.”
Tôi mê hoặc nhìn y.
Hoa Di Kiếm chỉ chỉ Bích Hoa Trạch, “Chính là cái người vừa bước vào vừa ăn bánh khi nãy.”
Nhất thời đầu óc không xoay chuyển được, cứ thế ngờ nghệch nhìn Hoa Di Kiếm.
Hoa Di Kiếm giải thích, “Y là tình nhân của Mai Ảnh giáo chủ, không biết tại sao lại tách khỏi giáo chủ. Trên núi Võ Đang, Hoàn công tử trước mặt mọi người chẳng để thể diện cho Tu Mi trưởng lão, dám đưa y trở về. Sau đó thì y ở tại chỗ này.”
Uất Trì Tinh Huyền sáp tới ngây thơ hỏi, “Ế? Người ăn bánh là nữ tử? Đệ cứ tưởng là nam cơ.”
Hoa Di Kiếm nói, “Y là nam nhân.”
Uất Trì Nguyệt Cầm một mực không thích nói chuyện cũng kềm không được bật thốt, “Hóa ra là nam sủng.”
Khẩu khí nghe ra cực kỳ kinh thường.
Cũng chẳng biết tôi bị úng não hay thế nào, lại đi nói thay hai người kia, “Đồng tính luyến có gì sai, đồng tính luyến cũng là một loại ái tình!”
Lặng ngắt như tờ.
Theo bản năng nhìn sang Lâm Hiên Phượng.
Mắt y bỗng trở nên trong vắt dị thường, trong trẻo động lòng người như được rót nước.
“Vũ Hoàng…”
Lâm Hiên Phượng con người này điểm gì cũng ổn, chỉ là quá dễ dàng bị cảm động.
Uất Trì Tinh Huyền nói, “Đúng thế, nam tử thích nam tử không sai, chỉ cần yêu nhau là được.”
Hiếm khi tiểu tử thối nhả được một câu tiếng người.
Sau một hồi trầm mặc, Lâm Hiên Phượng tiếp tục dẫn chúng tôi vào nhà bằng hữu y.
Xuyên qua ngõ phố phồn hoa, hộ dân dần dần thưa thớt.
Rất nhanh lại vượt qua cổng một tòa trạch viện.
Phía sau đại viện là một mảnh rừng núi xanh biếc.
Tử Đường Sơn Trang.
Cũng là một trạch viện của người có tiền, Tử Đường Sơn Trang lại không có cùng cảm giác thanh nhã của Bích Hoa Trạch, mặc dù tọa lạc tại nơi rừng núi, nhưng nơi này vẫn toát lên vẻ sa hoa và phú quý.
Mái hiên ngói màu xanh chàm, cửa bằng gỗ lim.
Trước cửa treo một chuỗi đèn lồng tươi sắc đỏ.
Giấy đỏ chữ đen, dùng lối thảo viết hai chữ lớn: Tư Đồ.
Rất nhiều người nói không thích nơi chốn kiểu này.
Nói là nơi sặc mùi tiền.
Nhưng tôi thích.
Càng có tiền tôi càng thích, hí hí.
Hình như nơi đây chính là phủ đệ của thủ phủ Trường An, Tư Đồ Thế Tầm.
Tôi dùng cùi chỏ huých vào tay Lâm Hiên Phượng, “Tiểu tử, ngươi hành tẩu giang hồ thế nào vậy, dạy ta hai chiêu đi. Người có tiền như thế mà ngươi cũng nịnh bợ được.”
Lâm Hiên Phượng hình như còn đang giận, chỉ lạnh nhạt nói, “Ta chỉ quen biết Tư Đồ Tuyết Thiên.”
Hoa Di Kiếm nói, “Tư Đồ Tuyết Thiên? Hóa ra y là con trai của Tư Đồ Thế Tầm?”
Lâm Hiên Phượng gật gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Tôi nói, “Tư Đồ Tuyết Thiên, đó là người thế nào?”
Hoa Di Kiếm nói, “Một Bách Hiểu Sinh trên biết thiên văn dưới tường địa lý, chỉ cần là chuyện xảy ra trên giang hồ, gần như chẳng chuyện gì y không biết. Vẽ tranh làm thơ đều là sở trường trò chơi của y. Nghe nói y còn tinh thông âm luật, biết không dưới bảy loại nhạc cụ.”
(Bách Hiểu Sinh [百晓生] – bách hiểu: trăm biết, “bách hiểu sinh” có thể hiểu là “người biết tuốt”. Ngoài ra đây còn là tên của một nhân vật trong “Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm” của nhà văn Cổ Long.)
Tôi nói, “Một người thần kỳ đến thế à? Vậy võ công nhất định cao thâm khó lường rồi.”
Hoa Di Kiếm nói, “Y không biết võ công.”
Thở dài. Người không thập toàn.
Hoa Di Kiếm nói, “Lâm công tử, ngươi làm thế nào quen biết y?”
Lâm Hiên Phượng lại làm bộ dáng muốn chết không thiết sống, “Nói chuyện được, thì quen biết thôi.”
Nói xong câu này y liền tiến lên trước đi gõ vòng cửa.
Hoa Di Kiếm khẽ thở dài một hơi, quay đầu sang nhỏ tiếng nói với tôi, “Vũ Hoàng, ta cảm thấy cứ tiếp tục điều tra thế này cũng không có đầu mối.”
Tôi nói, “Thế là ý gì?”
Hoa Di Kiếm nói, “Ta nghĩ ta nên đi thôi.”
Y nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngọc điệp xanh biếc trên đuôi kiếm khe khẽ lay động, dưới ánh sáng rọi từ đèn lồng ánh nến, tản ra một tia sáng lạnh lẽo tịch mịch.
Đứng trước cửa Hải Đường Sơn Trang, động tác của Lâm Hiên Phượng chợt khựng lại.
Y quay đầu lại, nhìn Hoa Di Kiếm có phần ảo não.
“Hoa đại ca, ta… ta không phải là cố ý, ta chỉ là… tâm tình không tốt thôi.”
Hoa Di Kiếm lộ ra nụ cười hiếm hoi lắm mới có được, “Không phải vì chuyện này, ta chỉ không muốn lãng phí thời gian thôi.”
Tôi lại có hơi sốt ruột, “Nếu ngươi đi như thế này, vậy bọn ta làm thế nào đây?”
Hoa Di Kiếm nhìn tôi không hiểu.
“Võ công của ngươi cao như thế, người lại đẹp trai như thế, che mưa chắn gió thay bọn ta, bọn ta cũng đã quen mất rồi, nếu đi, chí ít cũng phải để bọn ta thích ứng chút đã chứ?”
Biên soạn cả nửa ngày mới nghĩ ra một lý do thỏa đáng.
Thời gian dài rồi, sẽ luôn cảm thấy khó có thể dứt bỏ.
Khớp ngón tay của Hoa Di Kiếm đã biến thành tái nhợt vô sắc.
Gió đêm như nước, khẽ khàng lướt qua lông tơ đỏ lửa nơi cổ áo, tản đi những gợn sóng nhỏ bé.
Y giơ thanh kiếm trong tay lên, ôm quyền, “Đến đây cáo từ.”
Xoay người bước đi.
“Hoa đại ca –“
Tôi và Lâm Hiên Phượng cùng hô lên.
Tôi cắn cắn môi, nói với Lâm Hiên Phượng, “Ta đi gọi y, ngươi đợi chút.”
Nhưng tôi mới biết được võ công không cao đích thật bất tiện.
Tôi liên tục chạy đuổi theo y, trông y đi thì không nhanh nhưng thực tế giống như khoái mã phi băng băng vậy.
Đuổi theo một quãng đường dài, thật sự theo không nổi nữa, ở sau lưng lớn tiếng kêu to, “Hoa đại ca, đợi đã!”
Hoa Di Kiếm dừng lại, nhưng không xoay người lại.
Tôi nhanh chóng chạy đến bên y, thở hổn hển nói, “Hộc… hộc… Khinh công của ngươi thật sự là quá dũng mãnh, ta đuổi theo đến chân muốn nhũn ra rồi…”
Hoa Di Kiếm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Hồ điệp nơi đuôi mắt hạnh thoáng chốc giống như mất đi sinh mạng, không còn vẻ rực rỡ nữa.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, “Tại sao đột nhiên lại muốn đi?”
Vẫn không lên tiếng.
Nắm chặt kiếm Cam A trong tay, vỏ kiếm đen kịt như đêm.
Tay y khẽ khàng vuốt ve thân kiếm, cuối cùng dừng trên hai con ngọc điệp lủng lẳng.
Ngón tay bắt đầu run nhè nhẹ.
Trong mắt dần dần có ánh nước như ẩn như hiện.
Y nhắm hai mắt lại, tiếng nói hơi run rẩy bắt đầu đọc:
“Liên lý mộc sinh liên lý chi,
Chi thượng hoa khai đoạn tình ti.
Uyên ương ngẫu quy uyên ương mộng,
Mộng trung xích nhân bả thương phụng.
Ngọc điệp mai điêu kiêm điệp phi,
Phi nhạn lạc lệ song phù bi.
Biệt hạc cô loan trường tương tư,
Tư điểu khải năng trảm tình si?”[1]
Nhìn y cái hiểu cái không.
Tay y nhiều lần vuốt ve mảnh ngọc trụy óng ánh lạnh như băng kia.
Y cố sức đọc mấy chữ cuối cùng, “Hoa Di Kiếm tại miếu Ngũ Đường… Gửi vong thê Ngọc Điệp.”
Tôi đại khái đã hiểu được gì đó.
Suy nghĩ rất lâu, mới thốt được một câu, “Hóa ra Hoa đại ca đã thành thân, đại tẩu dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hoa Di Kiếm nói, “Đã nhiều năm như vậy, ta luôn luôn cố gắng luyện công, vì để thay nàng báo thù.”
Tôi bỗng nhớ đến một câu y nói, dò hỏi, “Người Hoa đại ca nói, chẳng lẽ chính là… Trọng Liên?”
Cam A ra khỏi vỏ, kiếm quang thê hàn.
Y cắm mạnh thanh Cam A xuống đường đá, phát ra âm thanh chói tai.
“Trọng Liên hại chết Ngọc Điệp, cũng giết chết Hoa Di Kiếm của quá khứ. Nếu ta không báo thù, đời này không xứng làm người!”
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn đi? Có bọn ta giúp không tốt hơn sao? Tuy sức mạnh của bọn ta không bằng ngươi, nhưng có vẫn tốt hơn là không chứ.”
Mặt Hoa Di Kiếm lộ ra thần sắc bực tức.
“Vũ Hoàng, ngươi không biết, ngươi không biết… Ta phải kiên định ý chí của mình, ta phải giết Trọng Liên, ta phải báo thù thay Ngọc Điệp, bởi vì ta yêu nàng ấy, ngươi hiểu không, ngươi có hiểu không?”
Càng nói càng lớn tiếng, tới cuối cùng gần như rống lên.
Tôi chưa từng thấy y kích động như thế, nhưng vẫn không hiểu ý của y.
“Ta không nên sống trong ánh sáng, ta đã giết quá nhiều người. Tình cảm đối với Ngọc Điệp chính là lý do đã chèo chống ta sống qua bấy nhiêu năm… Ta không có sự lựa chọn khác.”
Dường như ý thức được sự thất thố của mình, ngữ điệu của y bình tĩnh trở lại.
Vẫn không hiểu ý của y.
Một trận gió cuốn qua, lật lên mái tóc dài được buộc lên của y.
Sợi tóc bay múa, che đi khuôn dung tuấn tú nhưng lại thoáng hiện vẻ tang thương.
“Ta không thể yêu người khác, ngươi có hiểu không…”
Giọng nói nghẹn ngào.
Lời chưa dứt, người đã mất hút trong đêm tối mù sương.
[1] Tạm dịch: cây liền cành sinh cây liền cành, trên cành hoa nở đoạn tơ tình. Uyên ương bạn thành uyên ương mộng, trong mộng tân nương nâng chén rượu nồng. Bướm ngọc mai tàn kiêm điệp bay, nhạn bay rơi lệ đôi vịt buồn thương. Biệt ly chim hạc, chim loan cô độc sinh nhung nhớ, nhớ nhung há có thể chặt mối tình si?
“Cây liền cành” ở câu đầu có nghĩa là tình vợ chồng. Câu đầu có thể hiểu là: vợ chồng sinh tình nghĩa vợ chồng.
“Kiêm điệp” trong câu “kiêm điệp tình thâm” – chỉ tình cảm sâu nặng giữa người và người.