Nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại chạm phải ánh nhìn của hắn.
Đầu chẳng ngoảnh lại mà chạy ra khỏi rừng Nhiễm Hỏa.
Tôi thừa nhận mình đã chùn bước.
Hoặc là nói, là chột dạ.
Vừa chạy ra khỏi rừng Nhiễm Hỏa tôi liền nhìn thấy một ông già tóc trắng khuôn mặt thoáng vẻ tiều tụy.
Ông già đó nói, “Lâm công tử, lão hủ có việc muốn nói với cậu.”
Nhất thời tôi không kịp điều chỉnh tâm tình, chỉ gật gật đầu ứng phó qua loa.
Ông ta dẫn tôi đến bìa rừng, ngồi xuống một tảng đá lớn, thở dài thậm thượt, “Không cần nói nhiều hẳn cậu cũng biết, cung chủ là người có hai nhân cách.”
Tôi chợt đứng bật dậy, cả kinh nói, “Hai nhân cách?”
Ông già nói, “Lão hủ cho rằng hắn đã biểu hiện ra rất rõ ràng rồi.”
Tôi sững sờ trong thoáng chốc, phát hiện quả thật đúng là như vậy.
Trọng Liên lúc thì dịu dàng lúc thì tàn bạo, nhìn qua hoàn toàn như hai người khác nhau, mới bắt đầu còn tưởng hắn tính cách âm dương bất định, bây giờ mới biết hóa ra không chỉ như vậy.
Sau đó ông già lại kể cho tôi nghe phiên bản thứ ba về câu chuyện Trọng Hỏa Cung.
Sau khi nghe xong, tôi cũng chẳng biết cái nào mới là thật.
Đoạn trước đại khái giống nhau, chỉ là nhiều thêm mấy chuyện vặt phong hoa tuyết nguyệt.
Trọng Chân, cung chủ đời trước của Trọng Hỏa Cung, cả đời sự nghiệp rất nhiều thành tích, cũng chỉ từng thích một người phụ nữ.
Chính là một trong số tứ đại hộ vệ đương thời.
Chỉ là nữ hộ pháp đó có tính cách quái dị, không nguyện thành hôn cùng ông ta, lén sinh con trai Trọng Liên xong liền rời khỏi Trọng Hỏa Cung tự lập môn phái, mà Trọng Chân dường như cũng không quá để ý đến chuyện này.
Trọng Liên dần dần lớn lên, nhưng trước nay chưa từng có được tình thương của phụ thân.
Bởi vì trong quá trình Trọng Chân nuôi nấng hắn, phát hiện ra sự thần bí của.
Suốt ngày mụ mị trong bí tịch tuyệt thế võ công này, không cách nào thoát ra được.
Trọng Liên tuy có chút hướng nội, nhưng vẫn rất thương phụ thân.
Thế nhưng trên thực tế Trọng Hỏa Cung lại giống như một tòa băng tuyết cô thành.
Trọng Liên tài mạo song toàn, võ công có một không hai trên thiên hạ, từ nhỏ đã lớn lên trong lời ca tụng về tướng mạo, nhưng trước nay chưa từng được người khác thương yêu.
Cuộc sống bình thản như nước, tịch liêu như nước.
Cho nên, sự xuất hiện của Vũ Văn Ngọc Khánh đã nhóm lên sinh mệnh của hắn.
Tịch mịch cùng cô đơn thuở bé khiến hắn coi những quan tâm nhỏ nhặt của người khác thành cọng rơm cứu mạng của mình, Vũ Văn Ngọc Khánh đối với hắn mà nói chính là người thân duy nhất.
Sau này Trọng Liên đáp ứng yêu cầu của phụ thân, bắt đầu tu luyện.
Trọng Liên ban đầu vốn chỉ muốn nâng cao thành tựu võ học của mình, nay phát hiện ra tính cách của mình càng ngày càng quái gở, càng ngày càng cáu gắt, thậm chí còn có ý niệm khát máu trong đầu.
Tâm lý sợ hãi này hắn không dám nói cho bất kỳ ai biết, chỉ lẳng lặng giấu kín trong lòng.
Thế nhưng Vũ Văn Ngọc Khánh đã phát hiện ra.
Không biết y nói những gì với Trọng Liên, Trọng Liên đã hồi phục rất nhiều.
Chính vào lúc mọi người sắp quên mất sự kiện này, Trọng Liên tu luyện đến tầng thứ ba của.
Nhân cách nhất thời phân liệt thành hai.
Một người tàn khốc thô bạo, một người dịu dàng tựa nước.
Vốn đây không phải chuyện to tát, thế nhưng hai tính cách này luôn trên hai cực đoan.
Nhân cách chủ càng dịu dàng thì nhân cách phân liêt càng tàn bạo bất kham.
Một chốc hắn ôn hòa đến khiến người ta không dám tin, cũng là báo trước hắn sắp biến thành một con quỷ kinh khủng đến nhường nào.
Thiếu cung chủ vốn đã không ai dám tiếp cận, lúc này lại càng ai nấy trông thấy liền chạy trốn.
Vẫn chỉ có Vũ Văn Ngọc Khánh.
Sự quan tâm của Vũ Văn đối với Trọng Liên quả thực vượt quá tình huynh đệ.
Tương cứu trong lúc hoạn nạn, cũng không hơn thế này.
Hai người cứ trong bầu không khí ám muội khi có khi không này trải qua khá nhiều năm.
Sau này Ban Tư Tư xuất hiện
Đêm hôm đó, trên phố xá Trường An, Trọng Liên trước nay tửu lượng kém đã uống say, không biết nói sai điều gì, đã chọc giận Vũ Văn Ngọc Khánh, hai người trở mặt từ đây.
Vũ Văn cưới Ban Tư Tư, Trọng Hỏa Cung máu chảy thành sông, oán hận tích tụ đầy núi sông, khóc than chạm đến đất trời.
Sau này Vũ Văn Ngọc Khánh trở về bên cạnh Trọng Liên, chờ thời cơ giết hắn.
Chỉ là Vũ Văn Ngọc Khánh trời sinh đã mang vẻ kiêu ngạo, Trọng Liên vừa liếc liền nhìn ra được mục đích của y, chơi đùa với y trong hai năm.
Thỉnh thoảng dằn vặt y, lệnh cho y cầu xin mình.
Nhìn bộ dáng y miệng thì nói tha mạng nhưng mắt vẫn lộ sát ý, Trọng Liên cảm thấy hài lòng khác lạ.
Cuối cùng kết cục của Vũ Văn không nhắc cũng thôi.
Tôi nói, “Ta nghe nói Trọng Liên giết Trọng Chân. Không phải hắn rất thương phụ thân mình sao, làm sao có thể xuống tay được?”
Ông già nói, “Muốn con trai mình hận chính mình cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.”
Tôi nói, “Trọng Chân đã làm chuyện gì?”
Ông già mỉm cười một cái, vô cùng tang thương, “Nỗi sợ hãi mà cậu có thể nghĩ tới.”
Lưng tôi chợt lạnh buốt.
Nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Ông… ông chính là Vũ Văn trưởng lão?”
Ông già lẳng lặng gật đầu, vẫn mỉm cười như cũ.
Tôi nói, “Ông nhất định là hận hắn ta, phải không.”
Vũ Văn trưởng lão không trả lời tôi, “Ta biết mục đích cậu đến đây là vì. Nếu hắn cứ như thế này mãi, e rằng cậu sẽ không lấy được.”
Tôi nói, “Làm sao mới có thể khôi phục tính cách vốn có?”
Vũ Văn trưởng lão nói, “Chỉ cầu cậu nói cho hắn biết một chuyện là đủ. Người con gái Trọng Chân thích họ Tiết, tên Hồng.”
Nhớ lại ánh mắt mỏi mệt khi Tiết Hồng ưỡn cái bụng tròn, còn vẻ mặt ái mộ khi nhìn Lâm Hiên Phượng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có loại quái dị nói không nên lời.
Tiết Hồng bị Xà Cừ giết chết, cũng chính là nói… Trọng Liên giết chính mẫu thân của mình.
Tôi cười khan hai tiếng, “Xin lỗi, chuyện này ta không làm được.”
Vũ Văn Trung Tung nói, “Cung chủ đã sớm biết mục đích cậu đến đây. Nếu cậu không nhanh chóng hành động… Kha kha, không cần ta giải thích nữa chứ.”
Hóa ra Trọng Liên đã biết.
Nhưng tôi giống một kẻ đần độn, vẫn không muốn đi kích động hắn.
Vũ Văn Trung Tung híp mắt nhìn tôi, “Chẳng lẽ… cậu đã động tình?”
Đầu tôi chợt oong lên một tiếng, miễn cưỡng cười nói, “Không có, chỉ là không muốn hại người mà thôi.”
Vũ Văn Trung Tung nói, “Cậu nhóc, cậu không phải đứa ngốc, mức độ mê luyến thông thường như cậu thế này vẫn có thể quay lại. Giả sử cậu thật sự giống mấy người trước kia thích cung chủ thì mới thật hết cứu chữa.”
Tôi nói, “Người trước kia thích hắn?”
Vũ Văn Trung Tung nói, “Đúng. Gã trai ban nãy cậu cũng thấy rồi, điên cuồng hơn cậu còn có khối người.”
Tôi nói, “Vậy, vậy lệnh lang thì sao? Trước nay chưa từng thích Liên… cung chủ?”
Vũ Văn Trung Tung thở dài một hơi, “Nó là người trúng độc nặng nhất.”
Tôi trở về phòng mình, đi qua đi lại trong phòng, tâm tình cách nào cũng không thể ổn định lại.
Từ dưới gối lấy ra mảnh hổ phách Trọng Liên đưa cho, đặt trên tay ngây ngẩn nhìn một hồi.
Đầu có hơi váng vấp, có thứ gì đó lướt nhanh trong đầu.
Đêm cuối thu.
Phòng nhỏ yên tĩnh.
Nằm trên giường nhỏ, bắt chéo hai chân, đung đưa đung đưa.
Vẫn chưa đến.
Xem ra hôm nay lão không dự tính đến tìm tôi tính sổ nữa.
Thiếu niên tuấn mỹ im lặng ngồi trước giá nến, nghiên cứu quyển lấy ra từ dưới đáy hòm của Hồng Đinh Lão Quái.
Tôi huýt gió với y một cái.
Y ngẩng đầu lên, sau đó nương theo ánh mắt của tôi nhìn tóc của chính mình.
Tôi trêu ghẹo nói, “Hiên Phượng ca, sao đột nhiên lại muốn cột tóc lên vậy.”
Lâm Hiên Phượng cười nói, “Thế này thuận tiện hơn. Không đẹp sao.”
Tôi lắc lắc đầu, “Đẹp, đẹp, ngoại trừ ta ra, huynh là người đẹp nhất trong thiên hạ.”
Mặt của Lâm Hiên Phượng hơi hơi ửng lên, khẽ giọng nói, “Không khoa trương như thế.”
Tôi nhảy xuống giường, kéo một mảnh y phục khoác trên người y, “Đẹp thì đẹp, huynh mặc ít quá đi, hôm nay lạnh, huynh thật sự lại mặc như một công tử ca sao.”
Lâm Hiên Phượng kéo lấy góc áo, hất cái gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lóe không lặng.
Tôi đẩy y một cái, “Được rồi, đừng có cảm động, đọc sách đi.”
Lời còn chưa dứt, ầm ầm!
Một ánh chớp lóe! Một tiếng sấm rền! Một tiếng rít gào —
“Lâm – Vũ – Hoàng – Tiểu tử thối nhà ngươi cút ra đây cho ta!”
Vừa nghe thấy cái giọng khàn khàn này, toàn thân đã co quắp lại.
Phát hiện quá muộn màng rồi chăng, muộn đến mức tôi tưởng lão đã phát hiện ra rồi nhưng không có trách tôi.
Hạt mưa to như mưa đá nện xuống căn phòng nhỏ.
Lần này thì chết chắc, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Nhưng mà dầm mưa và bị Bách Thôi Hoa lấy thuốc hành hạ, tôi thà chọn vế trước.
Lại che kín y phục của Lâm Hiên Phượng thêm một chút, nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng mặc kệ Lâm Hiên Phượng có ở bên trong gọi tôi hay không.
Vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, cả người trên dưới lập tức ướt nhem.
Ban đầu còn chưa cảm thấy có gì khó chịu, một lát sau, lạnh đến run cầm cập.
Mưa lớn không nghe được âm thanh trong phòng, chỉ có thể đứng đờ ở bên ngoài.
Nói cho cùng vẫn là bởi vì Hiên Phượng ca.
Buổi sáng Lâm Hiên Phượng qua bên Thất Sát Đao nên không đi hái đông trùng hạ thảo cho Bách Thôi Hoa, Bách Thôi Hoa phạt y quỳ dưới đất.
Tôi nhất thời nhìn không nổi, nhân lúc Bách Thôi Hoa đi ngủ rồi lén bôi bùn đen lên ngón trỏ của lão, sau đó dùng cỏ đuôi chó gãi mặt lão.
Lão bị nhột, dùng tay gãi, vừa gãi… liền thành cái mặt mèo.
Lúc này thì đến tìm tôi trả đũa.
Cách khoảng chừng nửa chén trà, tôi đã lạnh đến sắp ngất xỉu đến nơi.
Cửa sổ bỗng được mở ra, Lâm Hiên Phượng nhảy ra ngoài.
Tôi trước là sững người, vội vàng đẩy y vào trong phòng, “Huynh làm gì vậy, cút vào trong nằm đi, một lúc trúng phong hàn thì sao.”
Y cũng thành con chuột lột, mắt vì mưa xối mà không mở ra được, “Ta ở cùng với đệ.”
Thật bất đắc dĩ.
Tôi rống to, “Ngu xuẩn! Huynh cho là tự tử vì tình sao? Nếu không phải vì huynh, ta phải đứng chỗ này với đức hạnh này sao? Trở về đi! Mau trở về đi, vô vị cái gì.”
Lâm Hiên Phượng cắn cắn môi, lại chui trở về phòng, tôi theo y trèo vào trong.
Dầm mưa thành thế này, không tắm nước nóng e sẽ thảm chết.
Hơi nước dày đặc, lượn quanh như bản thân đang trong biển mây.
Đã lâu không cùng tắm chung, lần này hai người ngâm trong nước, lười biếng đến muốn rã ra thành từng mảnh.
Lâm Hiên Phượng ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng gạt tóc ra sau, bọt nước trong suốt thuận theo mái tóc dài chảy xuống, ngũ quan tuấn mỹ nhất thời không gì che đậy được phác họa ra.
Chim phượng trước ngực tựa như có thể phát ra ánh kim nhàn nhạt.
Hơi nước lượn lờ, ánh mắt hai người có chút mơ màng.
Lồng ngực có hơi buồn bực, cảm giác khác thường từ đáy tim lan tràn khắp chốn.
Lâm Hiên Phượng xoay người tôi qua, “Hoàng đệ, ta giúp đệ cọ lưng.”
Tôi gật gật đầu, hai tay nắm lấy mép thùng gỗ.
Ngón tay trơn và thon dài nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng tôi.
Tôi khẽ khàng thở ra một hơi, trong người nhảy nhót cảm giác xôn xao không rõ.
Tay của y chậm rãi di chuyển trên lưng tôi, cọ xát lúc nhẹ lúc mạnh, càng dịch xuống dưới, rung động trong lòng cũng nhiều thêm một phần.
Cũng không biết có phải y cố ý hay không.
Cuối cùng hai tay vòng lấy thắt lưng tôi, vân vê đến phần bụng dưới của tôi.
Một dòng điện nháy mắt lướt qua khắp người tôi.
“Ưm…” Tôi kềm không được mà khẽ rên một tiếng.
Âm thanh còn chưa dứt, tự cắn lên cánh tay mình.
Mặc dù không hiểu rõ, nhưng bản thân ý thức rõ được hành vi kiểu này là sai trái.
Tôi quay đầu lại, nhìn Lâm Hiên Phượng với đôi mắt mờ mịt, “Hiên Phượng ca, hôm nay ta cảm thấy cơ thể mình là lạ, huynh, huynh mau chóng tắm xong ra ngoài đi, để ta thanh tịnh lại…”
Lâm Hiên Phượng mù mịt gật gật đầu.
Nhắm mắt lại, tiến lại gần cắn nhẹ vành tai tôi một cái, đứng dậy bước ra cửa phòng mặc y phục ra ngoài.
Thật sự bắt đầu nghi ngờ y cố ý.
Nhìn thân hình mảnh khảnh rắn chắc của y, lồng ngực tôi lại bắt đầu phập phồng kịch liệt.
Dè dặt đưa tay mình xuống nước, mò đến hạ thân của mình.
Quả nhiên… đã cứng.
Nhớ lại một năm trước, còn từng hâm mộ chỗ đó của Hiên Phượng ca cứng được nữa.
Tay của tôi không tự chủ được mà nắm lấy phân thân của mình, bắt đầu ve vuốt một cách gượng gạo.
Thở hổn hển mấy lượt, đột nhiên hiểu ra lúc ấy tại sao Hiên Phượng ca lại làm ra những hành động quái lạ đó.
Đầu tựa vào mép thùng gỗ, nhắm mắt lại.
Trong óc hiện lên một khung cảnh.
Hiên Phượng ca và tôi, hai người không mảnh vải che thân quấn chặt lấy nhau, vuốt ve lẫn nhau, khiêu khích lẫn nhau…
Tôi liếm con phượng hoàng cánh vàng trước ngực y, y thỏa mãn đến siết chặt tôi trong ngực…
Hô hấp càng lúc càng nặng nề, toàn thân đều trong trạng thái hưng phấn cực độ, nhiệt độ nóng rát cũng vọt lên trên mặt.
Tôi thoải mái đến rên thành tiếng, “Á á… Hiên… Hiên Phượng ca… a… ưm…”
Trong khoảnh khắc, một dòng nhiệt lưu từ trong cơ thể phóng ra ngoài.
Tôi mệt mỏi ngẩng đầu lên, thở từng hơi lớn, vẫn đang hưởng thụ dư âm sau khi sắc dục được phóng thích.
Nhưng lơ đãng thoáng nhìn, lại khiến tôi nhìn thấy một người.
Lâm Hiên Phượng vừa mặc xong y phục đứng bên ngoài cửa phòng tắm, trợn mắt hốc mồm nhìn tôi.
Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo lại.
Trái tim tựa như đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.
Ngồi thẳng người dậy, gò má đỏ ửng ban nãy thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Mỗi lần tiếp cận nó, tôi lại nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia, món đồ này nhất định có lai lịch lớn.
Lúc này, ngoài cửa vọng đến tiếng huyên náo.
Tôi đẩy cửa ra ngoài, chỉ nghe thấy một tên đệ tử của Trọng Hỏa Cung đang hét lên, “Có thích khách tiến vào, cung chủ bị đả thương rồi!”
Sau đó là tiếng rống giận của Chu Sa, “Làm sao có thể có người đả thương ngài ấy! Ngươi nói bậy gì đó!”
Tên đệ tử kia vội nói, “Thật sự đã bị thương, ta nhìn thấy cung chủ chảy rất nhiều máu…”
[2] Note chút về tên họ: trong tiếng Trung thì chữ [重] có hai âm là Trùng và Trọng, theo câu trên của tác giả và cả theo phần Hán Tự bên baike thì khi dùng cho họ tên các kiểu nên xài chữ Trùng, nhưng mà… hầu như các bản edit trước của Hoa Dung đều xài Trọng, nên cái tên đã thành quen thuộc rồi, sửa lại nghe lạ hoắc. Vậy nên xin được giữ nguyên từ Trọng trước nay vẫn dùng nhé…