Tính đến nay đã được bảy ngày kể từ ngày ta nhận lại phụ thân.
Ta chống tay lên cằm đầy ưu phiền. Ta muốn về Long tộc xin lỗi cữu cữu một chuyến nhưng lại không dám đi một mình vì… sợ. Ta cũng đâu thể bảo bảo cha Thủy Thần đi cùng, vốn hai người họ đâu có vừa mắt nhau, ta đi cùng ông ấy khác nào đổ thêm dầu vào lửa, châm ngòi chiến tranh. Trong lúc ta buồn nẫu ruột Thanh Uyên tỷ tỷ lại đến thăm ta. Tỷ ấy hay đến chỗ ta chơi lắm, thành ra bọn ta chẳng mấy chốc đã thân.
- Tiểu Thủy Thần, sao nhìn muội ủ rũ thế?
Ta thở dài một hơi đang định kể cho tỷ ấy nghe nỗi phiền muộn của bản thân thì tỷ ấy đã nhanh tay rút tram cài trên đầu ta xuống. Tỷ ấy xoay xoay chiếc lông phượng trong tay ngắm nghía.
- Tiểu Thủy Thần ơi là Tiểu Thủy Thần, ta thấy tốt nhất nên cất thứ này đi. Cứ dùng thứ này làm tram cài đầu, ta sợ có ngày muội lại bị Thanh Loan công chúa kia thiêu sống lúc nào không hay.
- Tại sao? Ta đâu có gây thù chuốc oán với cô ấy.
Ta không hiểu hỏi lại. Ta đâu có làm gì Thanh Loan công chúa, nước sông không phạm nước giếng sao nàng ấy lại gây sự với ta?
- Muội đó, đúng là ngây thơ. Tiểu Thủy Thần, muội có thấy tình địch gặp nhau mà vui vẻ bao giờ chưa?
- Chưa.
Ta đáp tức thì. Cái này ai mà chả biết.
Điện hạ tỷ tỷ nhún vai, tỏ ý “chuyện là vậy đó” song ta vẫn chưa hiểu là chuyện gì. Thanh Uyên tỷ mân mê cọng lông phượng trong tay tiếp đó hỏi ta.
- Nhị điện hạ tặng muội thứ này. Chẳng lẽ muội lại không nhìn ra tâm ý của người sao?
Tâm ý gì chứ? Phượng Hoàng tự dưng đưa cho ta cọng lông này, ta hỏi hắn tại sao thì hắn không nói còn chê ta nông cạn nữa chứ.
Sau khi suy đi nghĩ lại ta bèn đưa ra đáp án mà ta cho là không gì hợp lý hơn.
- Chắc là làm vật kỷ niệm.
Thanh Uyên tỷ nghe xong thì cười ha hả ra đấy như thể vừa nghe được một chuyện cười. Đoạn mới lên tiếng.
- Nhị điện hạ tặng muội Phượng Linh Vũ chỉ để làm vật kỉ niệm thôi sao? Hào phóng ghê!
Cọng lông phượng ấy gọi là Phượng Linh Vũ à? Tên hay đấy nhưng mà nó có tác dụng gì? Chẳng cần ta hỏi, Thanh Uyên tỷ đã giải thích.
- Phượng Linh Vũ là pháp bảo phòng thân thượng thừa, được xếp vào là một trong bốn pháp bảo có sức phòng thủ hàng đầu. Muội nói xem, chẳng lẽ Trúc Lâm điện hạ tặng muội thứ này chỉ để làm vật trưng bày?
Ta nhanh chóng lấy lại Phượng Linh Vũ từ tay điện hạ tỷ tỷ, sau đó cất vội. Thứ quý giá như ta phải giấu kỹ mới được. Suốt ngày phơi ra ngoài không khéo mất lúc nào không hay. Thảo nào lúc trước Phượng Hoàng lại bảo ta nông cạn. Hắn cho ta pháp bảo thượng thừa như này ta lại ỉ ôi đòi đổi lấy một tram năm linh lực, đúng là nông cạn, quá nông cạn. Còn tại sao Phượng Hoàng lại tặng cho ta ấy hả.
- Chắc tại Phượng Hoàng thấy tu vi của muội lẹ quá kém cỏi nên đưa đề phòng bất trắc.
Ngoài cái lý do đấy ra ta chẳng nghĩ ra lý do nào khác. Mà theo ta thấy ý hắn chính là ý đấy đấy.
- Ngoài ra không còn ý khác à?
Thanh Uyên tỷ chống cằm nhìn ta.
- Chắc không có đâu.
Ta đáp.
Thanh Uyên tỷ bỏ tay xuống lên tiếng.
- Quả là trẻ nhỏ, vẫn còn non nớt lắm!
Thanh Uyên tỷ rốt cuộc đang ám chỉ điều gì? Tỷ ấy đang chê ta chậm hiểu đúng không?
- Nè, Tiểu Thủy Thần, muội có nghe qua tin đồn về nhị điện hạ của muội chưa hả?
Thanh Uyên tỷ đột nhiên đổi chủ đề.
Tin đồn về Phượng Hoàng thì nhiều lắm mà càng đồn càng phong phú. Thành thử có một câu chuyện mà đồn thổi thành ba, bốn bản.
- Tỷ muốn nghe tin nào?
Ta hỏi ngược lại Thanh Uyên tỷ.
Tỷ ấy bỏ một miếng trái cây vào miệng, sau đó thong thả nhả ra hai chữ.
- Nhân duyên.
Có đề tài để nói thế là ta kể.
- Tiên giới đều đồn rằng Phượng Hoàng và Thanh Loan công chúa là thanh mai trúc mã từ nhỏ tình cảm vô cùng thắm thiết cũng rất xứng đôi. Họ đang chờ đại hôn của hai người đó vào một ngày không xa.
- Theo ta thấy, cái hôn sự này chắc là không thành rồi.
Thanh Uyên tỷ nhẹ phán một câu.
- Vì sao?
Ta tò mò. Hầu hết mọi người trên Tiên giới đề coi đấy là điều tất sẽ xảy ra sao một mình Thanh Uyên tỷ một phe vậy?
Thanh Uyên tỷ quét ta một lượt, nhìn ta đầy tinh quái sau đó chầm chậm nhả ra từng chữ một.
- Bởi người trong mộng của Trúc Lâm điện hạ là người khác.
Thông tin này càng khiến ta hiếu kỳ hơn, thế là ta nóng lòng giục tỷ ấy.
- Ai vậy? Điện hạ tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết đi!
Nhưng dù ta có năn nỉ thế nào đi nữa thì Thanh Uyên tỷ cũng không nói cho ta biết đáp án. Trước sự truy hỏi của ta tỷ ấy chỉ cười tươi như hoa khiến ta cũng đành bó tay. Đợi ta không còn ỉ ôi tra hỏi nữa Thanh Uyên tỷ mới lại hỏi ta.
- Minh Nhật đâu?
- Tỷ không nói cho ta biết, ta cũng không nói.
Ta nhằm trả đũa tỷ ấy. Nhưng vừa dứt câu quay qua đã thấy Minh Nhật ca xuất hiện. Huynh ấy đến không đúng lúc gì cả.
- Tiểu điện hạ, người bắt nạt Thu Nguyệt sao?
Minh Nhật ca lên tiếng.
Thấy có người về phe mình, vậy là ta được đà đi tố cáo.
- Thanh Uyên tỷ không trả lời muội.
Thanh Uyên tỷ liếc ta, tiếp đó nhìn Minh Nhật ca đáp rằng.
- Tiểu Thủy Thần đang là tâm can bảo bối của cả Tiên giới. Ta nà dám ức hiếp muội ấy.
Minh Nhật ca không nói gì nữa, tiến đến ngồi cùng bàn với hai tỷ muội bọn ta.
Ngay khi Minh Nhật ca ngồi xuống Thanh Uyên tỷ dứt một quả nho đưa đến trước mặt Minh Nhật ca. Giọng tỷ ấy cũng đột nhiên trở nên tình tứ chứ không như lúc nói chuyện với ta.
- Minh Nhật, huynh thử đi. Ngọt lắm đó!
Minh Nhật ca nhìn quả nho trước mặt lại nhìn Thanh Uyên tỷ, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Huynh ấy chần chừ lưỡng lự, Thanh Uyên tỷ lại đưa đến gần hơn, điệu bộ như muốn đút cho huynh ấy ăn. Minh Nhật ca thấy vậy cuống quýt cầm lấy bỏ vào miệng. Thanh Uyên tỷ dịch lại gần chỗ Minh Nhật ca, khoảng cách giữa hai người cũng theo đó mà sát lại. Thanh Uyên tỷ chống tay lên cằm, nghiêng mặt nhìn Minh Nhật ca, ngọt giọng hỏi.
- Ngọt không?
Minh Nhật ca lúng ta lúng túng, nửa muốn tránh nửa lại không dám. Thanh Uyên tỷ đây là đang trêu chọc Minh Nhật ca sao? Ta dán mắt vào hai người họ, chờ xem phản ứng tiếp theo. Nhưng tiếc là không có tiếp theo bởi lúc này có một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
- Mọi người đang làm gì đó?
Người đến là Phượng Hoàng. Phượng Hoàng lại gần ngồi xuống cạnh ta. Ta nhìn kẻ vừa đến, thầm nghĩ sao ngươi không đến muộn hơn chút nữa? Đi chậm hơn một chút là ổn. Làm gián đoạn hết rồi này.
Vì Phượng Hoàng rất hay lui tới Vãn Lưu Các thăm ta nên ta bảo người trong phủ không cần bẩm báo cứ kệ hắn muốn đến thì đến.
- Nhị điện hạ, lại đến tìm Thu Nguyệt muội muội sao?
Thanh Uyên tỷ cười tươi roi rói, đặc biệt ánh mắt tỷ ấy nhìn bọn ta y hệt cái nhìn mà Thanh Duy thượng thần hay dành cho bọn ta.
- Nghe người trong Vãn Lưu Các nói, mấy ngày gần đây Thu Nguyệt thấp thỏm bất an nên đến xem có thể giúp được gì không?
Thanh Uyên tỷ không tiếp lời nữa, tiện tay lấy một qua nho bỏ vào miệng nhường cho ta trả lời.
- Chẳng là ta muốn về Long tộc một chuyến.
- Thì cứ về thôi.
Thanh Uyên tỷ thản nhiên nói. Có lẽ vì tỷ ấy không biết chuyện lúc trước nên không biết ta lăn tăn cái gì.