Khoan đã, hắn có thể nhận ra lục thức của ta không đủ? Có thể nhìn thấu căn cơ của người khác thì phải ở bậc thần quân trở lên!
Cấp bậc của tiên nhân theo thứ tự lần lượt là: tinh linh, tiểu tiên, thần tiên, tiên quân, thần quân sau đó đến thượng thần còn sau thượng thần thì chính là thần minh (người sở hữu tiên lực mạnh mẽ khiến thiên đế cũng phải nể mặt năm phần). Không ngờ ta lại nhặt được con phượng hoàng đức cao vọng trọng như vậy.
- Ngươi là thần quân?
Ta kích động nhìn hắn sáng quắc như dạ minh châu sáng trong đêm tối nhưng lại bị hắn dội cho một gáo nước lạnh.
- Ta có phải thần quân hay không liên quan gì đến ngươi? Dù sao ta cũng không ban linh lực miễn phí cho ngươi.
Câu chữ rành mạch của hắn khiến lửa trong lòng ta tắt ngóm tắt ngòm. Chẹp, con phượng này thật khiến người ta mất hứng.
- Biết rồi. Ngươi đã hứa dạy pháp thuật cho ta, đừng có nuốt lời đấy.
Ta đem tâm tình nguội lạnh nhắc nhở hắn nhớ lại. Giả dụ hắn đổi ý không dạy thì ta cũng đành chịu. Cấp bậc giữa hai bọn ta chênh lệch rành rành ra đấy. Ta đâu phải đối thủ của hắn. Đấu với hắn không chừng chỉ cần hắn dùng một tay là có thể cho ta về với đất mẹ luôn. Có điều ta vẫn mong con phượng hoàng này là kẻ giữ chữ tín.
- Tiên căn của ngươi thuộc thủy. Đạo hạnh lại chẳng ra gì tốt nhất đừng ép bản thân học pháp thuật hệ hỏa. Từ thượng cổ thủy với hỏa đã tiêu diệt lẫn nhau. Ngươi tu luyện pháp thuật tương khắc với bản thân. Nếu không áp chế nổi nhẹ thì tổn thương nguyên thần nặng thì tự hủy đi tiên cốt vốn có của mình.
Nghe có thể “hủy đi tiên cốt” ta liền rụt đầu lại. Hủy tiên cốt há chẳng phải bảo ta biến về nguyên hình suốt đời suốt kiếp đừng mong có được hình người nữa sao? Thôi, ước mơ tu luyện hỏa pháp của ta đành bóp vỡ từ trong trứng nước. Tuy ta đã thông suốt nhưng không tránh khỏi thở dài não nề. Ước nguyện tan tành cũng phải cho người ta thời gian buồn chứ.
Có lẽ vì tâm trạng ta xấu lây cả phượng hoàng nên hắn mới an ủi bằng mấy câu nhạt toẹt.
- Tu luyện thủy thuật cho tốt, sau này sẽ không có ai bắt nạt được ngươi.
Nếu ta tu luyện tốt được thì đâu đến nỗi đứa ba nghìn tuổi lại bị đứa hơn một nghìn tuổi đánh cho bỏ chạy! Câu nói của hắn chính là chọc đúng chỗ đau khiến ta càng ngao ngán.
- Ta tên Thu Nguyệt. Ngươi tên gì thế?
Ta cũng tự khâm phục chính mình. Trong lúc nẫu lòng nẫu ruột mà vẫn nhớ quan tâm lai lịch của hắn.
- Hoàng Trúc Lâm.
Hắn nhàn nhạt đáp.
- Vậy ta gọi ngươi là Trúc Lâm ca ca nhé?
Đạo hạnh hắn cao hơn ta gọi ca ca cũng coi như thể hiện sự tôn kính.
- Không được.
Hắn từ chối.
- Vậy thì Lâm ca.
Rút gọn cho đỡ dài cũng là một cách gọi.
- Đổi đi.
Hắn vẫn không chấp nhận, ta nghĩ ngợi một lúc lại “dâng tấu”.
- Vậy gọi ca ca xinh đẹp hay chứ?
- Vớ vẩn!
Hắn quát làm ta giật nảy mình. Không được thì không được to tiếng làm gì?
Ta thấy con phượng hoàng này thật khó chiều, cái này không được cái kia cũng không xong.
- Vậy cứ gọi là Phượng Hoàng đi.
Ta cau mày đề nghị. Hắn không chịu nữa thì ta cứ này nọ mà kêu.
- Tùy ngươi.
Cuối cùng cũng chấp nhận lấy một cái. Vấn đề tên gọi của hắn đã được giải quyết nhưng vấn đề của ta vẫn chưa.
- Ngươi thấy ta có nên mượn tiền giải sầu không hả, Phượng Hoàng?
Ta uể oải than thở. Thật ra trước khi nghĩ mượn tiền giải sầu ta có nghĩ đến mượn rượu giải sầu. Nhưng lại nhớ đến cảnh tượng say rượu gà bay chó sủa kết hợp với mặt mũi của hoàng tử đệ đệ bị ta là mất sạch sành sanh lần trước khiến ta liền đổi chủ ý. Ta không muốn bị chép phạt ròng rã hai ngày trời nữa đâu.
- Ngươi nhiều linh châu lắm sao?
Rõ ràng là câu hỏi nhưng sao ta lại cảm thấy hắn như đang khẳng định ta thuộc dạng tiên nghèo?
Tiền ở Long tộc, Thần tộc, Yêu tộc, Ma tộc,… đều được tính bằng linh châu. Linh châu hiện giờ trong túi ta không có nhưng trong phòng ở thủy cung của ta lại có. Ta đang phân vân không biết có nên về thủy cung một chuyến hay không thì phượng hoàng đã ném linh châu cho ta.
Không biết có phải là thắc mắc của ta viết hết lên mặt không mà hắn đã bổ xung giải thích.
- Muốn mua gì thì mua. Thân là nữ nhi mặc đồ nữ là lẽ thường, không cần quan tâm đến những lời của kẻ khác.
Ta cảm động nhìn hắn như nhìn thấy người thân xa cách lâu ngày. Hơn hai nghìn năm, đây là lần đầu tiên ta được người khác khuyến khích làm nữ nhi. Ta nghẹn ngào cảm tạ hắn rồi cầm linh châu lặn xuống nước dạo chợ.
Tiêu tiền như nước cũng là một cách hiệu quả giúp tâm trạng vui vẻ. Vung tiền đã tay ta liền trở về.
Lúc ta ngoi lên, trời đã tối mù tối mịt. Tính ra ta đi mua vui bỏ tên Phượng Hoàng đấy lại một mình cũng lâu lắm, không biết hắn có làm sao không? Nhưng nghĩ lại, hắn là thần quân đạo hạnh thuộc dạng cao thâm, ta vẫn nên tự lo cho mình thì hơn.
Ta nhảy chân sáo vào nhà liền thấy thần điểu Phượng Hoàng thanh tao kia, ta liền xoay một vòng hớn hở hỏi hắn.
- Đẹp không?
Ta đang mặc trên người bộ xiêm y đỏ rực cầu kì: có vân kiên ở cổ, quanh eo mang những diềm vải mang theo hình thêu đẹp mắt, chân đi giày mũi nhọn họa tiết vân mây. Ta đinh ninh trong lòng rằng bản thân chau chuốt như này chắc hẳn được xếp vào dạng mĩ nhân.
Nhưng ta lại thấy hắn ho khan, tay day day thái dương hình như là cố kìm nén cho gân xanh khỏi giật. Biểu hiện này là gì?
- Thế là có đẹp hay không?
Ta to giọng hỏi lại lần nữa.
- Ngươi thấy vui vẻ là được.
Hắn nói với dáng vẻ đè nén, còn cố đánh mắt đi hướng khác tránh nhìn trúng ta. Cái điệu bộ không tự nhiên của hắn khiến lòng ta gợn lên.
- Ta mặc không đẹp sao?
Ta phụng phịu. Tốn bao nhiêu công sức chải truốt, trang điểm sao vẫn không đẹp chứ?
- Ngươi muốn đẹp. Vẫn nên giả nam thì hơn.
Phượng hoàng nhỏ giọng góp ý. Nhìn vẻ mặt không nỡ nhìn của hắn, ta đoán hắn đang cố nói giảm nói tránh.
- Rốt cuộc ta xấu đến mức nào?
Ta hỏi thẳng. Ta mặc đồ nữ kì quặc lắm sao? Thật ra ta là nữ nhân thất bại đến cỡ nào?
- Ngươi có chắc muốn nghe sự thật?
- Chắc.
Ta chắc như đinh đóng cột đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm lí. Quả nhiên là chẳng dễ nghe chút nào.
- Dáng dấp chỗ cần có một chút cũng không có. Mặt tuy không thô kệch thi thoảng còn hiện ra vài nét dịu dàng nhưng đấy là trường hợp giả nam. Còn lúc là nữ nhân mặt chẳng có tí tẹo nữ tính nào. Nhìn chẳng khác gì một tên nam tử cài hoa lên đầu. Ngươi mặc trang phục nữ nhi nhìn chẳng khác nào một kẻ dở hơi. Vải vóc trang sức đẹp đến đâu dùng trên người ngươi chẳng khác gì chôn ngọc xuống bùn lầy.
Khóe miệng của ta bị hắn kéo lệch xuống. May mà ta sinh ra đã vô tâm vô phế bằng không với lực sát thương lớn như này các cô nương khác đã ôm mặt khóc lóc từ lâu.
- Thôi vậy, ta vẫn nên làm nam nhi thì hơn.
Ta luyến tiếc bộ xiêm y trên người, tốn biết bao nhiêu tiền vậy mà chẳng có cơ hội khoe thêm lần nào nữa. Người ta bảo người đẹp vì lụa. Sao lụa thượng hạng ở trong tay ta cũng không biến ta đẹp lên xíu xiu nào? Ngược lại ta còn biến nó thành rẻ rách là sao?