Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 24



Con mèo nhỏ trong miệng Phó Tư Duyên đang cùng Chung Nghênh ngồi starbucks nói chuyện.

Chung Nghênh khẳng định một trăm phần trăm, Triệu Kim Mạn đã bị hạ gục bởi sức hút của Phó Tư Duyên.

Cũng đúng thôi, Phó Tư Duyên đẹp trai nhiều tiền hơn nữa tuổi trẻ tài cao thì không có lý do gì Triệu Kim Mạn không thích cả.

Cô nhấp một ngụm cà phê, nhìn mọi người bên ngoài cửa sổ, “Mạn Mạn, cậu nghĩ lại xem bản thân có ham muốn chuyện đó với Phó Tư Duyên không? Nếu phải làm chuyện đó với một ai khác ngoài anh ta ra cậu có chấp nhận không?”

“Mình thừa nhận bản thân có ham muốn với anh ấy, vừa nhìn thấy Phó Tư Duyên mình đã đổ gục rồi. Nhưng Phó Tư Duyên cả người toát ra vẻ lạnh nhạt khó gần, mình không dám làm xằng bậy trên người anh ấy.”

Triệu Kim Mạn dùng nĩa cắm một miếng bánh sừng bò hạnh nhân sô cô la trắng lên ăn, hương vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏa trong miệng cô.

Cô tự cảm thấy bản thân có chút phóng túng nhưng không phải vậy mà ai cũng có thể chạm vào cô bởi vì cô chỉ phóng túng với một mình Phó Tư Duyên.

Cô và Phó Tư Duyên là vợ chồng, tuy vậy anh lại không phải người cô thân thuộc nhất.

Hai người từng cùng nhau lăn lộn trên giường vài lần, Triệu Kim Mạn cảm thấy hưng phấn vô cùng. Ngoài sự hưng phấn do tình dục mang lại ra, cô vẫn muốn cảm nhận xem tình cảm bình thường mình dành cho anh thế nào.

“Nghĩ cái gì mà thất thần vậy?”

Chung Nghênh nhìn cô phân tâm một lúc lâu, khẳng định đang nghĩ đến Phó Tư Duyên. Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường [1] .



[1] Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường: Là câu thành ngữ chỉ người trong cuộc còn chưa biết rõ chuyện gì mà người ở ngoài đã hiểu hết mọi chuyện.

Triệu Kim Mạn đã yêu Phó Tư Duyên, từ thân thể lẫn trái tim đều bị Phó Tư Duyên bỏ bùa.

Sức hút của Phó Tư Duyên quả thật không đùa được. Chung Nghênh nghĩ thầm.

“Chung Nghênh, cậu thấy mình thật sự đã yêu anh ấy hả?”

“Dựa vào chuyện chăn gối hòa hợp và cách cậu nói đến anh ta thì mình khẳng định cậu không chỉ yêu Phó Tư Duyên mà còn cực kỳ thích làm Phó Tư Duyên.”

Đúng là không phải Triệu Kim Mạn không có tình cảm với anh, ngoài dáng người hoàn hảo khiến cô mặt đỏ tim đập thì từng cử chỉ hành vi của Phó Tư Duyên cũng thu hút cô sâu sắc.

Hoàng hôn lúc chiều tà đỏ rực cả một khoảng trời hiện ra trước mắt mọi người, ánh nắng vàng bị thủy tinh khúc xạ thành những chùm tia khác nhau và dừng đúng nơi bọn cô ngồi.

Chung Nghênh nhớ đến chuyện chính sự, đẩy một cuốn tạp chí thời trang cao cấp cho cô, “Tạp chí này không tồi, có thể nói được đứng ngang hàng với mấy tạp chí thời trang cao cấp nội địa. Bên họ đang thiếu nhiếp ảnh gia, cậu tới thử kính đi.”

Chung Nghênh biết Triệu Kim Mạn có tài năng ở mảng này. Trong những năm học đại học, cô đã giành được Giải thưởng Nhiếp ảnh Trung Quốc bằng cách bức ảnh chụp chân thực. Khi đó, các giáo sư chuyên ngành luôn lấy Triệu Kim Mạn làm gương cho các bạn học.

Chỉ là, sau khi nhà Triệu Kim Mạn xảy ra chuyện, cô không còn động đến máy ảnh nữa. Bản thân là bạn tốt của Triệu Kim Mạn, Chung Nghênh luôn mong cô trở lại với nghề này, phát triển tài năng thiên phú.

...



Phó Tư Duyên vừa từ phòng họp trở về phòng làm việc, đẩy cánh cửa gỗ dày nặng ra anh đã thấy tiểu mỹ nhân nằm ngủ trên ghế sofa.

Triệu Kim Mạn mặc chiếc váy dài màu vàng pastel ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, cô cởi giày, đầu ngón chân trắng hồng đáng yêu.

Sự mệt mỏi trên gương mặt Phó Tư Duyên bỗng chốc biến mất, anh bước đến, cúi người hôn lên khóe môi cô.

Triệu Kim Mạn bị anh làm cho thức giấc, cô mở mắt thấy đối phương là Phó Tư Duyên thì lẩm bẩm làm nũng. Sau đó xoay người ngủ tiếp.

Phó Tư Duyên ôm cô đặt lên đùi mình, cằm đặt lên cô liếc mắt nhìn chiếc túi bên cạnh.

Thấy chiếc túi giấy màu hồng, anh dán môi vào vành tai cô hỏi, “Em mua cái gì vậy?”

Triệu Kim Mạn đã tỉnh ngủ hơn một chút nhưng vẫn hơi mơ màng, cô mặt vào ngực anh, “Đồ chơi tình thú, gia tăng hứng thú.”

Phó Tư Duyên: “…”

Anh đương nhiên biết loại đồ chơi này dùng để gia tăng hứng thú, anh một tay ôm Triệu Kim Mạn, một tay mở chiếc túi giấy ra xem.

Trứng rung, dây thừng, lục lạc còn có nội y cùng vài món đồ chơi khác.

Phó Tư Duyên bật cười, “Mạn Mạn, em đúng là tiểu yêu tinh.”