Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 32



Phó Tư Duyên đòi làm chủ cuộc chơi vì muốn cô cosplay thành hồ ly.


Triệu Kim Mạn nhìn thứ đồ chơi trên tay anh hai mắt chớp chớp, có chút hưng phấn thậm chí có hơi khó tin, cô không nghĩ Phó Tư Duyên không đứng đắn đến thế này.


Anh cầm cái đuôi hồ ly giả trên tay, cuối đuôi còn có chiếc lục lạc. Giọng nói anh trầm khàn mang theo ý cười nồng đậm đưa đồ chơi đó cho cô, “Tiểu hồ ly, chính em tự mình đeo vào đi.”


Lần đầu tiên Triệu Kim Mạn cảm thấy Phó Tư Duyên có nhiều dục vọng thế này, cô nuốt nước bọt kìm nén sự kích động trong lòng.


Cái thứ này ôm quanh thân cô, dường như có dầu bôi trơn, phía đuôi đằng sau có thể lắc qua lắc lại. Hậu huyệt co rút chặt chẽ khiến dâm thủy trong hoa huy*t tiết ra.


Miệng cô bị quả cầu tròn chặn lại, Phó Tư Duyên kéo cà vạt trên người xuống, dùng nó trói tay cổ tay cô.


Hai tay bị trói, Phó Tư Duyên nắm lấy tay cô kéo lên phía trên, khuôn ngực xinh đẹp lập tức đựng thẳng. Chỉ cần ánh cúi đầu xuống ngay tức khắc có thể ngậm lấy viên anh đào mê người kia.


Triệu Kim Mạn yêu kiều kêu lên, dường như muốn xin tha.


Phó Tư Duyên chống tay lên người cô, cúi xuống cọ mũi vào giữa hai bên ngực. Sống mũi thẳng tắp chạm vào kích thích đầu ngực giống như bị điện giật vậy. Triệu Kim Mạn toàn thân tê dại, mật thủy phía dưới róc rách chảy ra, đuôi hồ ly liên tục lắc lư khiến cả người cô ngứa ran.


Anh ngậm lấy quả anh đào ngạo nghễ sớm đã dựng đứng kia, tỉ mẩn mút lấy, nhẹ nhàng xoay tròn trêu đùa.



“Tiểu hồ ly, sao lại ướt đến thế này rồi? Muốn sao?” Anh chạm vào hoa huy*t ướt đẫm, nghịch ngợm hai cánh hồng đóng mở. Vừa mới chạm thôi ngón tay anh đã bị tiểu huyệt đói khát hút chặt.


“Có muốn hay không?”


Triệu Kim Mạn gật đầu, Phó Tư Duyên quá biến thái nhưng cô lại thích.


Cô chỉ động mở chân ra, hoa huy*t hồng hào hiện ra giữa đôi chân thon dài, nó điên cuồng hút lấy ngón tay anh. Cái đuôi hồ ly phía sau thi thoảng di chuyển chạm vào da thịt Phó Tư Duyên. Nhìn cô thế này giống như tiểu hồ ly thật sự.


Nhận thấy hoa huy*t đã đủ ướt át, có thể chứa chấp vật to lớn của mình, anh cởi chiếc đuôi hồ ly ra.


Quả cầu trong miệng cô cũng được lấy đi, bấy giờ Triệu Kim Mạn mới cảm thấy thoải mái khoang miệng thì Phó Tư Duyên đã lấp kín môi cô bằng bờ môi mềm mại của mình. Lưỡi anh thuần thục khuấy đảo bên trong cô, cuốn lấy lưỡi cô đến cùng.


Triệu Kim Mạn như con cá nằm trên bờ thoi thóp, khó khăn hít thở.


Anh dùng đồ vật thô dài cắm thẳng vào tiểu huyệt, dâm thủy trơn trượt giúp côn th*t dễ dàng đi vào, đầu quy tốc chiến nghiền nát từng lớp thịt non đi vào nơi sâu nhất. Khoái cảm tầng tầng lớp lớp che mất lí trí, dường như sắp chạm đến điểm cực hạn.


Phó Tư Duyên lúc nào cũng vậy, cứ đến khi cô sắp cao trào anh lại ác độc ngừng lại. Cô ‘ưm’ một tiếng, đáy mắt đầy sương mù ai oán nhìn anh, “Anh là người xấu, còn không mau động.”