Trước khi nhân viên cứu hỏa chạy tới lửa ở nhà bếp đã được dập gần tắt nhờ thiết bị của tòa nhà, người phụ trách của tòa nhà cũng tham gia điều tra sự việc cháy nổ rất nhanh, sau đó phát hiện chỉ là chuyện không đâu.
Thì ra là phụ tá trong bếp tranh thủ thời gian núp phía sau hút thuốc, rít xong điếu thuốc tiện tay vứt tàn thuốc lên đất đi hỗ trợ. Lửa trêи tàn thuốc bốc cháy lại, cháy đến hộp giấy chất đống trong phòng, vậy nên lửa cứ vậy mà cháy lan ra. Còn tiếng nổ mạnh kia, là bắt nguồn từ nồi áp suất, vì kỹ thuật của nhân viên mới tới làm không tốt nên bị nổ.
Phân tích và trực giác của Chu Đình Vũ đều chính xác, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì lớn với bản thân cô. Bởi vì từ sự kiện rủi ro đó, quan hệ của cô và Hàn Linh Hi bước vào thời kỳ lúng túng khó xử, cô gái kia bắt đầu trốn tránh mọi nơi.
Ví như lúc hai người ở nhà, nếu như Chu Đình Vũ ở phòng ăn Hàn Linh Hi sẽ tới nhà bếp, nếu như Chu Đình Vũ ở nhà bếp Hàn Linh Hi sẽ đến phòng khách, nếu như Chu Đình Vũ cũng đến phòng khách cô liền dứt khoát vứt bỏ phim truyền hình đi thẳng đến phòng ngủ, cửa lớn không ra cửa trong không bước, ở công ty càng không cần nói nhiều.
Loại phản ứng này, là vì bối rối hay là vì sợ hãi?
So sánh với lo lắng của Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi cũng đồng dạng không khá hơn chút nào, vụ nổ may mắn không thiêu cháy cả toàn nhà, nhưng mà mập mờ khi ở hành lang phòng cháy chữa cháy đó triệt để khiến suy nghĩ của cô bị đảo loạn, như là tháo gỡ vô số nút lại tiếp tục buộc nút tiếp theo. Nổi khổ trong lòng không biết làm sao kể ra, càng không biết đối phương có thể hiểu được tâm tình rối rắm không. Hết lần này đến lần khác trong giai đoạn cần hướng dẫn, người phụ nữ đối diện lại chính thức gửi đơn từ chức vào hôm nay.
Chị lấy từng món đồ tùy thân bỏ vào hộp giấy, thậm chí trong lúc thu dọn đồ đạc còn ngân nga bai hát, lần đầu tiên Hàn Linh Hi thấy có người nghỉ việc lại có thể vui vẻ như vậy.
"Linh Hi. Cái máy làm ẩm này chị không lấy đi, để chỗ em, lúc nào cần có thể lấy ra dùng nha, khỏi phải khô ráo bốc cháy."
Hứa Hân đầy năng lượng, tươi cười rạng rỡ, chị đặt một máy tạo độ ẩm vào góc bàn của Hàn Linh Hi, "Sau này, em từ trợ lý Hàn biến thân thành thư ký Hàn, cố gắng lên, em cũng bước lên cuộc sống hạnh phúc giống như chị nha cố lên!"
Hàn Linh Hi gật đầu, "Cảm ơn chị Hân."
Tiếp xúc với Hứa Hân không bao lâu, có thể nói mình là chị khéo tay đào tạo nên, tuy rằng đã biết quyết định của chị từ lâu, nhưng đợi đến ngày thật sự phải chia tay, trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.
"Sao thế, luyến tiếc chị à." Hứa Hân chọc ghẹo nói, "Này, cũng đâu phải sau này chúng ta không thấy mặt đâu, địa chỉ nhà em chị biết rồi, địa chỉ nhà chị em cũng biết, lúc rảnh thì hẹn gặp nhau. Chỉ là tình trạng này của em... hình như không phải là vì chị..."
Mặc kệ ở bên ngoài người con gái này có trạng thái gì, chỉ cần vừa vào công ty là tinh thần phấn chấn hẳn, nhưng mà gần đây như cà tím lạnh, vốn không có chút biểu cảm trêи mặt, làm việc thì phờ phạc, thấy vài nữ đồng nghiệp có quan hệ căng thẳng trong công ty cũng không ưỡn ngực ngẩng đầu, trái ngược hoàn toàn từ trước đến giờ chưa từng thấy, cô gái này, hồn đi nơi nào rồi?
Không phải yêu chứ? Nhưng làm việc ở công ty bao nhiêu năm, người theo đuổi cô không ít, cô cũng từng yêu rồi, lại chưa từng thấy cô như vậy.
"Này, nói với chị chút đi." Hứa Hân cúi người ghé sát và Hàn Linh Hi, hai tay bám cạnh bàn, "Có phải có tình huống mới không?"
Tình huống mới, tình huống mới gì, nếu như Hứa Hân biết thiếu chút nữa mình hôn môi với một cô gái, hơn nữa cô gái này còn là Chu Đình Vũ giám đốc sáng tạo ở công ty bọn họ, sợ rằng cằm cũng sẽ rớt xuống bàn mất. Sống hơn nửa đời người, tuy nói bạn nam bên người cô chiếm đa số, nhưng bạn nữ quan hệ tốt cũng không phải không có, giữa con gái với nhau thân mật rất bình thường, nhưng trong tiềm thức cô cũng biết cảm giác đối với Chu Đình Vũ là không giống.
Nửa đời "thẳng" một khi "cong", Hàn Linh Hi cực kỳ nghi ngờ hướng tính của mình, trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất bất lực và hỗn loạn, muốn bao nhiêu phiền muộn thì có bấy nhiêu phiền muộn.
"Chị Hân, em muốn hỏi chị một vấn đề."
"Ừ, em hỏi đi."
"Có ai ở trong tình huống như thế này không, cô gái này từ nhỏ đến lớn đều ăn táo, cũng cảm thấy bản thân thích ăn táo, nhưng bỗng nhiên một ngày cô ấy lại thích ăn lê?"
"Hơ..." Hứa Hân buồn cười, đây mà là vấn đề à, Hàn Linh Hi khẳng định không phải đang lấy mình ra làm trò cười chứ? Nhưng nhìn biểu cảm của đối phương nghiêm túc thật sự không giống nói đùa, chị cũng nghiêm túc trả lời: "Tất nhiên là có, theo tuổi tác càng tăng, khẩu vị con người sẽ phát sinh thay đổi, trước đây thích ăn táo, sau này thích ăn lê."
"Nhưng mà... không giống lắm," Hàn Linh Hi giải thích, "Cô ấy cũng không phải rất thích ăn lê, cô ấy chỉ cảm thấy hứng thú với một quả lê kia, cảm thấy quả lê kia rất đặc biệt, sau khi quả lê này xuất hiện, hình như những quả táo khác đều mất đi lực hấp dẫn."
"Vậy chị hỏi em, trước đây em có ăn lê không?"
"... Không có."
"Từ ban đầu chỉ ăn táo à? Cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn lê?"
"Đúng vậy."
"Chuyện đó cũng có khả năng thế này," Hứa Hân nói, "Em nói người này thích ăn táo, cũng biết bản thân thích ăn táo, rất có thể cái "thích" này là vô tình bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh bên cạnh cô ấy, cho rằng bản thân là như vậy. Giống như khi còn là bé con nhỏ thường ỷ lại vào mẹ, em ăn gì cô bé mới ăn cái đó, khẩu vị sẽ giống mẹ, đến sau khi lớn lên mới từ từ có tính cách của bản thân."
Chị đổi tư thế khác, nhìn Hàn Linh Hi: "Nhưng mà có một ngày cô ấy ăn lê, nếm được mùi vị khác với người khác, mới biết được thì ra mình thích ăn lê, rất có thể, từ ban đầu cô ấy đã thích ăn lê, nhưng là vì bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh bên người, vẫn chưa từng nếm thử, nên cũng không biết bản thân thích ăn lê mà không phải là táo. Còn chỉ hứng thú với một quả lê, cảm thấy lê đó rất đặc biệt, có thể là chung tình với duy nhất quả lê đó, ăn gì và yêu gì, chỉ có thể một lần chọn một, tất nhiên sẽ chọn thứ mình thích nhất ăn trước, trộn vào nhau sẽ ra mùi vị gì? Đây không có gì lạ mắt."
"Nhưng mà..." Hàn Linh Hi ngập ngừng: "Lê kia cô ấy chưa có ăn mà."
"Chưa ăn thì ăn nhanh đi, không ăn sao biết mình là nhất thời nổi hứng muốn ăn lên hay là sau này sẽ sửa thành ăn lê," Hứa Hân ôm hộp giấy, "Trái cây cũng có thời hạn sử dụng nhất định, do dự không nỡ cắn ăn, không phải bị hư, thì cũng bị người khác lấy đi rồi. Được rồi, nói tới đây thôi, còn có vấn đề gì thì cứ đến hỏi, chị đi đây, sau này nhớ phải tới chơi thường xuyên đó."
Hàn Linh Hi gật đầu, tiễn Hứa Hân ra ngoài đợi cửa thang máy bỗng Hứa Hân quay đầu lại, "Linh Hi à, còn nhớ chị đã nói với em không, có đôi khi, sự thay đổi thích hợp không có gì không tốt, quan trọng nhất là ở trạng thái em thích, như vậy mới có thể trải qua vui vẻ."
Dường như chị hiểu được ngụ ý trong những lời Hàn Linh Hi vừa nói, ý cười nơi khóe mắt càng rõ hơn, "Nếu như thật sự thích, nhớ phải nhanh ra tay, thi thoảng thả lỏng tư thái, hai người cũng sẽ không trải qua mệt mỏi như vậy."
Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Hàn Linh Hi thở ra một hơi, tự lẩm bẩm: "Nhưng mà em đã nói với chị rồi, muốn một cô gái thay đổi trạng thái vốn có trong cuộc sống của cô ấy cần can đảm rất lớn..."
Mặc kệ đối với người khác thế nào, chí ít đối với mình bây giờ mà nói, quả thật cần rất nhiều can đảm, cô hưởng thụ cảm giác làm chủ, mà sau khi thay đổi là thế giới cô không hay biết gì, loại con đường phía trước không rõ ràng khiến cô thấp thỏm không yên sâu sắc.
"Này! Tiểu Hàn! Đứng đây làm gì vậy!"
Cửa thang máy lần thứ hai mở ra bay ra một người, tiểu Kim nhảy đến bên cạnh Hàn Linh Hi đẩy cô một cái, cười tủm tỉm nói: "Chị xuống lầu mua bánh, có muốn ăn chung không."
Vốn tâm trạng đã cáu kỉnh, còn bị sự xuất hiện của chị ta lại càng hoảng sợ hơn, Hàn Linh Hi nào có sức ăn bánh với cô, hơn nữa cái đập trêи lưng này, từng chiêu này, chị ta không thể nhẹ một tí, thì không thể thay đổi nơi khác à?
"Chị thích ăn thì tự ăn đi, em đang giảm cân, gần đây muốn ăn uống điều độ, không ăn ngọt." Hàn Linh Hi quay đầu muốn đi, tiểu Kim đuổi theo kịp, "Này, đừng vậy chứ, em đã gầy thế này rồi còn giảm cân, vậy mấy người béo như bọn chị phải làm sao?"
"Vậy thì đừng ăn nhiều vậy nữa, không phải nói với chị là chị cần giảm cân từ lâu rồi à?"
"Nhưng mà hết cách rồi, chị thật sự không nhịn được, mấy món ngon đó để trước mặt, chị không ăn sẽ có người khác ăn, vậy không bằng tự mình ăn, ăn vào trong bụng đều là của chị."
"... Nên đã định trước chị là kẻ tham ăn, con gái gì mà đến năng lực kiểm soát cân nặng cũng không có, chị còn có thể làm việc gì lớn?"
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Hàn Linh Hi và tiểu Kim không hẹn mà quay đầu lại, biểu hiện trêи mặt lại khác nhau, một người sốc, một người vui.
"Ơ, chào cô Khương!"
Nữ thần trong lòng đến, miễn bàn tiểu Kim kϊƈɦ động thế nào, cô phấn khích chào đón, mang theo ánh mắt sùng bái giơ cái hộp trong tay lên, bánh ngọt tươi mới, "Muốn ăn chút không?"
"Cô cũng thích bánh ngọt?" Hàn Linh Hi vốn tưởng rằng Khương Tử Doanh sẽ từ chối giống mình, không nghĩ tới cô lại thoải mái lấy một ít hộp, đưa cà phê trong tay cho tiểu Kim: "Cảm ơn, để đáp lễ, cái này mời cô uống."
"Ồ, cám ơn cám ơn!" Tiểu Kim mừng không thể tả, lập tức nhận cà phê của cô, Khương Tử Doanh gật đầu mỉm cười với cô, đi đến trước mặt Hàn Linh Hi chào hỏi, cùng đưa cho cô một ly, "Linh Hi, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng. Cô về từ Italy?"
"Ừ, hôm qua mới về, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, đến thăm một chút." Khương Tử Doanh cười hỏi, "Đình Vũ có ở đây không?"
"À, cô ấy đang trong phòng làm việc của cổ."
Hàn Linh Hi theo thói quen giải đáp cho câu hỏi của Khương Tử Doanh, bưng ly cà phê nhìn theo cô rời đi, một lúc lại cảm thấy hối hận. Trong đầu mình còn chưa hiểu rõ bản thân là gì, Khương Tử Doanh đã về từ Italy, còn vừa về đến công ty đã đến đây tặng cà phê, đúng là một chút đường lui cũng không chừa.
So sánh với con ruồi không đầu tán loạn, đúng là cô ta rất rõ mục đích. Hàn Linh Hi thở dài, ánh mắt phức tạp, chỉ là người phụ nữ này, không phải mục tiêu từ ban đầu đã là Chu Đình Vũ rồi sao.