Chu Đình Vũ cầm cổ tay Khương Tử Doanh cẩn thận xoa, lực vừa phải, chắc là cô chỉ trật nhẹ không đụng đến gân, không có tổn thương nặng.
"Ừ, đỡ rồi, cảm ơn em, Đình Vũ."
Bàn tay nhỏ dài nắm lấy cổ tay, độ ấm trong lòng bàn tay khiến người ta cảm thấy rất ấm áp. Người đến người đi đánh bóng xung quanh nhiều như vậy, không gian lớn như thế tựa như tất cả đều yên tĩnh lại, chỉ còn hai người các cô. Khương Tử Doanh ngồi một bên để mặc cô nắm cổ tay, yên lặng ngắm nhìn Chu Đình Vũ, đối phương cúi đầu, lông mi rung nhè nhẹ, môi hồng dưới sống mũi căng thẳng.
Một bàn tay khác đặt lên mu bàn tay, động tác của Chu Đình Vũ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tử Doanh.
Đôi mắt quyến rũ con ngươi lấp lánh như trêи mặt hồ, sóng sánh mênh ʍôиɠ, sâu không dò được. Tất cả mọi thứ sâu trong mắt, rộn ràng mà không cần từ ngữ nào.
Chu Đình Vũ thẳng lưng, muốn lấy lại tay mình, bị Khương Tử Doanh kéo lại, cầm lại trong lòng bàn tay.
"Lần đầu tiên gặp, chị đã bị hấp dẫn bởi một đôi mắt như vậy." Khương Tử Doanh cầm tay cô, ngón tay cái nhẹ xoa mu bàn tay Chu Đình Vũ, như là đang thưởng thức bảo vật yêu quý.
"Thầm nghĩ chắc nó rất ấm áp, êm dịu và tinh tế. Sau đó lúc gặp lại, đúng như chị nghĩ." Khương Tử Doanh nghiêng đầu, gửi ánh mắt nóng bỏng tha thiết cho Chu Đình Vũ, "Khi em giúp chị nhặt khăn choàng, đứng dậy nhìn chị, không hiểu sao chị lại có rất nhiều hảo cảm với em. Biết em làm ở Kỳ Tư, những lần gặp sau đó, là cố ý cũng là vô tình, chị rất may mắn khi có thể gặp được em lần nữa."
Khóe miệng cô có độ cong mê người, trong mắt cũng có ý cười rực rỡ, "Còn nhớ câu chị hỏi em trong văn phòng Tiếu Mặc chứ, em tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Có thể là bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, đã định sẵn rằng chị sẽ thích em, thông minh khéo léo của em, dịu dàng đoan trang của em, khéo hiểu lòng người của em, cũng khiến chị bị hấp dẫn sâu sắc. Tâm tình như vậy, em hiểu chứ? Đình Vũ, chị cảm thấy, chị thích em."
Chu Đình Vũ yên tĩnh ngồi đó, từ đầu đến cuối biểu cảm trêи mặt chưa từng xuất hiện thay đổi quá lớn, như là đã sớm biết những lời cô muốn nói. Trong lòng Khương Tử Doanh không khỏi có vài phần lo nghĩ, "Sao vậy, bị chị dọa à?"
"Không." Chu Đình Vũ ngừng vài giây, nhẹ nhàng nói: "Tử Doanh, tấm lòng của chị tôi hiểu, tôi cũng rất cảm kϊƈɦ, nhưng chị nên nhớ kỹ, tôi cũng từng nói với chị, tình yêu của tôi... từ trước đến giờ không liên quan gì đến yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Ban đầu thời gian tiếp xúc với Khương Tử Doanh, Chu Đình Vũ chỉ đơn giản là ôm thái độ thưởng thức, chỉ là trong khoảng thời gian ở chung liên tục, cô dần có thể cảm nhận được thái độ của Khương Tử Doanh đối với mình quá khác so với người khác. Vô tình hay cố ý đụng chạm, cố ý tiếp cận và thăm dò, còn cả tặng quà quý trọng, bỏ đi tấm lòng của chị đối với mình, các cô thật sự có thể làm bạn thân, Chu Đình Vũ cùng chung chí hướng với Khương Tử Doanh, nhưng những điều này không liên quan đến tình yêu.
Đối phương vẫn chưa nói rõ thái độ, mình tùy tiện mở miệng, với thân phận địa vị của Khương Tử Doanh, sợ rằng sẽ tổn thương lòng tự ái của chị, Chu Đình Vũ không muốn mất đi người bạn này, đành phải tăng ám chỉ trong lời nói, nào ngờ đối phương lại hiểu sai ý.
Không liên quan gì đến yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Tử Doanh là người thông minh cỡ nào, những lời Chu Đình Vũ nói ra miệng, cô lập tức hiểu thái độ của đối phương, chỉ có điều hiểu là một chuyện, còn chấp nhận hay không là chuyện khác, câu nói này đúng là từ chối cảm xúc của cô, cũng vô cùng đơn giản mà làm đau nhói trái tim cô.
"Tôi thật xin lỗi... không thể chấp nhận tình cảm của chị." Gương mặt Chu Đình Vũ có áy náy, "Tử Doanh, tôi vẫn luôn xem chị như bạn bè mà đối đãi, nếu như chị bằng lòng, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt."
"Bạn bè, em có biết làm bạn với người mình thích khó khăn biết nhường nào không?" Sắc mặt của Khương Tử Doanh ảm đạm xuống, cô nhìn Chu Đình Vũ, trong mắt có rất nhiều thất vọng và khổ sở, "Em có biết trái tim người bị từ chối sẽ rất đau không? Chị không hiểu, chúng ta có rất nhiều ăn ý mà, không phải chúng ta có rất nhiều chủ đề chung sao, tại sao một người như chị lại không thể khiến em rung động?"
Hiểu, sao lại không hiểu, Chu Đình Vũ cười khổ, cô và Khương Tử Doanh đều là người bị từ chối, loại cảm giác chua xót lại mất mát này sao cô lại không hiểu được? Chỉ là tình cảm không phải do bản thân định đoạt, đợi đến khi phát hiện đã không thể lấy lại trái tim rồi.
"Tôi đã có người mình thích."
So với từ chối, những lời này nghe vào càng tàn khốc hơn, dịu dàng như Chu Đình Vũ, lời nói ra vẫn sẽ làm người ta tổn thương, là vì trong lòng cô đã có người khác, nên cho đến giờ vẫn không có vị trí cho mình sao.
Khương Tử Doanh cảm thấy đau đớn trêи cổ tay dồn vào trái tim, ép cô không thở nổi, thích là cần rất nhiều thời gian vun đắp, bị từ chối chỉ trong nháy mắt, loại tương phản này cô không chấp nhận được, cần có thời gian giảm xóc.
Không cam lòng, cô thấp giọng hỏi: "Vậy người em thích, thích em chứ."
Chu Đình Vũ trầm mặc chốc lát, lắc đầu, sau đó nói: "Nên tôi hiểu tâm trạng của chị."
"Người em thích là ai?"
Khương Tử Doanh hỏi, tầm mắt đối phương lướt qua sân bóng, đến bên kia lưới. Nghĩ đến nơi mà ánh mắt Chu Đình Vũ vẫn luôn đi theo ngày hôm nay, lòng cô trầm xuống, sẽ không phải là...
"Em thích Hàn Linh Hi?"
Đối phương không phủ nhận, điều này làm Khương Tử Doanh rất kinh ngạc, cô cũng từng hoài nghi có phải Chu Đình Vũ có người thích không, suy đoán xung quanh một hồi, vẫn không có suy nghĩ lên người Hàn Linh Hi. Cô lắc đầu không đồng ý nói: "Tính cách hai người chênh lệch quá xa, cô gái như cô ấy sẽ không thích em."
"Vậy chị có thể bỏ đi phần thích đối với tôi này của chị không?"
Khương Tử Doanh bị đối phương hỏi ngược lại câu hỏi khó, cô hiểu ý trong lời Chu Đình Vũ, tất nhiên mình không có cách nào sẽ đơn giản như vậy mà bỏ thích Chu Đình Vũ, nói ngược lại, tất nhiên Chu Đình Vũ cũng không có cách nào bỏ thích Hàn Linh Hi, mặc dù đối phương không chấp nhận.
"Chị vẫn cho rằng... Em đối với cô ấy là loại tình cảm chị em, tuy rằng hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng đã rất nhiều năm không gặp, mẹ em và mẹ cô ấy lại là bạn tốt. Hơn nữa, Linh Hi là loại con gái rất có duyên với đàn ông, cô ấy rất bình thường, cũng rất xinh đẹp."
"Ban đầu tôi cũng cho rằng như vậy, phần tình cảm quan tâm của tôi đối với cô ấy giống như là chị đối với em gái, bởi vì nhìn cô ấy không hiểu biết chăm sóc bản thân, nên lo lắng, trong tiềm thức luôn muốn quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút." Chu Đình Vũ nhớ lại những điều hạnh phúc, khẽ nhếch miệng: "Ai biết được tôi sẽ thích người không để mình trong lòng?"
Khương Tử Doanh tin Chu Đình Vũ nói thật, em ấy sẽ không tìm lý do để từ chối mình. Lúc bị từ chối thật sự rất đau khổ, nhưng biết được "thích" của em ấy cũng không được chấp nhận như mình, đáy lòng lại có chờ mong. Là cảm thấy em ấy thích người không thích em ấy, vậy mình còn cơ hội? Đây là loại an ủi đáng thương biết bao đối với mình.
"Đình Vũ, cô Khương sao vậy, cổ tay bị trật có nghiêm trọng không?"
Lôi Dương đi tới trước mặt hai người, "Có muốn đưa cô ấy đi khám bác sĩ không?"
"Không sao, cũng không bị đến gân." Khương Tử Doanh trả lời, "Vừa rồi Đình Vũ giúp tôi xoa bóp, đã khá hơn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm anh Lôi."
"Vậy thì tốt rồi." Lôi Dương yên tâm, anh ta cầm nước và túi chườm đá trong tay đưa cho Chu Đình Vũ, "Chơi mệt rồi, uống nước nghỉ ngơi chút đi, túi chườm đá này tôi lấy cho cô Khương thoa, có lẽ không có tác dụng gì lớn."
"Cảm ơn anh đã cẩn thận chu đáo."
"Mọi người đều là bạn bè, đừng khách sáo như vậy." Lôi Dương khoát khoát tay, dùng giọng nói khen ngợi nói: "Đình Vũ, em thật sự rất khác với những cô gái bình thường khác, có suy nghĩ có thái độ, đối mặt với nguy hiểm biết bình tĩnh, một đạp hôm đó khiến tôi rất bất ngờ, hôm nay em lại làm tôi kinh diễm một lần nữa, đến cả đánh quần vợt cũng tốt như vậy. Tôi thật nghi ngờ, còn có gì mà Chu Đình Vũ em không thể làm không?"
"Anh Lôi, đừng khen tôi tốt như vậy, tuy rằng tôi giỏi, nhưng cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi." Chu Đình Vũ khẽ cười, ánh mắt rơi vào Hàn Linh Hi ở xa xa, đối phương lại xoay mặt đi nơi khác.
"Cậu ấy... sao rồi, vừa rồi nhìn cậu ấy đánh rất khó khăn. Có bị thương ở đâu không?"
"À, Linh Hi không sao, chỉ là thể lực em ấy quá kém không theo kịp tiết tấu thôi, chắc là hôm nay về nhà sẽ mỏi eo đau lưng." Lôi Dương quay sang hướng Chu Đình Vũ nhìn, "Yên tâm, tôi biết chăm sóc cô ấy."
Hàng lông mày nhọn của Khương Tử Doanh khẽ nhúc nhích, người đàn ông này rất dịu dàng, nhưng đối với Hàn Linh Hi càng dịu dàng hơn. Nhìn lúc đấu anh ta liên tục nhận bóng mà Hàn Linh Hi không nhận được để bảo vệ đối phương, còn đứng bên nhẹ giọng động viên chăm sóc, nhẫn nại cực kỳ như vậy chỉ là do người có tính cách tốt sao?
Cô thở dài, dường như bản thân, đã vô tình xen vào một vòng quan hệ phức tạp.
------------------------------------------
"Này này này," Đỗ Dật ngồi bên cạnh Hàn Linh Hi nhận thấy ánh mắt truyền tới từ đối diện, lập tức đẩy đẩy Hàn Linh Hi, cường điệu hét lên tiếng kỳ lạ: "Bọn họ nhìn em kìa."
"Lo cho bản thân đi!" Hàn Linh Hi không muốn phản ứng lại anh ta, tên đàn ông này khỏe lại rồi, là nhiều chuyện liền, "Nhìn thì nhìn, có gì kỳ lạ đâu, không phải anh cũng đang nhìn em à?"
"Nhưng mà cái này đâu giống..." Đỗ Dật xoa cằm trầm tư, "Em đoán xem, vừa rồi Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh nói gì?"
"Cách xa vậy sao em biết."
Cô chỉ thấy Chu Đình Vũ cầm cổ tay Khương Tử Doanh, dùng dịu dàng và tỉ mỉ trước sau như một của cô, còn có Khương Tử Doanh ẩn ý đưa tình đối diện, cảnh này quá ấm áp cũng quá chói mắt.
Đợt "khoảnh khắc say nắng" này còn cần nhiều thời gian để phai nhạt, tất cả mọi thứ tri giác xúc giác thính giác ở hiện tại đều là ảo giác. Hàn Linh Hi rũ vai, khoát khăn mặt lên cổ. Mở nắp chai tu một hơi, đứng lên bắt đầu cất vợt, "Hôm nay vận động dừng ở đây đi, tay em đau chân cũng nhũn rồi, muốn về nghỉ ngơi."
"Linh Hi, nếu như đấu tranh rất vất vả, đơn giản đừng từ chối nữa." Đỗ Dật ngước mặt lên quan sát cô, "Chậc chậc, loại biểu tình này ở trêи mặt em rất không hợp."
"Anh – ngậm – miệng – lại – cho – em."
"... Thì không nói nữa."
***
Tác giả: Phần sau, có thể từ từ tiến vào giai đoạn mới. ([email protected][email protected]=)